Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 50:




Bông tuyết bao phủ cánh đồng hoang vu, gió lạnh buốt thấu xương.
Một người khổng lồ bằng thép bình tĩnh bước đi trêи mặt băng, sau khi đến bên cạnh Lăng Nhất, giọng
nói của Thượng tá phát ra: “Em làm sao vậy?” Trong môi trường khắc nghiệt âm 40 hoặc 50 độ, mọi
người đều phải mặc quần áo bảo hộ đặc biệt, nhưng Lăng Nhất vẫn có thể di chuyển bình
thường —— cậu chỉ cần mặc thêm một chút quần áo là được.
Lăng Nhất khép đôi mắt đang nhìn về phương xa, cậu duỗi tay ra, lòng bàn tay cậu hơi tái nhợt,
nhưng cũng không có vẻ bị đông cứng.
Thượng tá thở dài: “Cơ thể của em quá bất thường. Nếu như phải đi ngủ đông thì tôi sợ em có thể duy
trì sự sống trong khoang ngủ đông đó mất.” “Gần đến giới hạn rồi” Lăng Nhất nói “Em đã rất lạnh
rồi.”
“Nhưng em vẫn sống khỏe mạnh đó thôi.” Thượng tá nói. “Em …” Lăng Nhất cau mày.
Khuôn mặt anh tuấn phát triển, làn da hơi tái nhợt trong môi trường lạnh giá càng làm cho đôi môi
ửng hồng, đôi mắt đen láy, mái tóc dài và quần áo vô cùng sống động trêи nền tuyết trắng.
——Vì đường nét trêи khuôn mặt quyến rũ hoàn mỹ, khiến người ta không biết nên bắt đầu khen ngợi từ
đâu.
Khi gió lạnh mạnh hơn, mái tóc đen dài của cậu bị gió thổi tung bay trong không khí, màu đen, trắng
và đỏ tươi tạo thành một sắc thái cực kỳ đẹp, Thượng tá ngồi trong cơ giáp nhìn cậu còn thấy say
mê, cảm giác như linh
hồn mình đã vượt qua thế giới và nhìn thấy một sứ giả từ thiên đường hoặc địa ngục.
Lăng Nhất vén tóc ra sau tai và nói tiếp: “Em rất sợ.” “Có chuyện gì thế?” Thượng tá hỏi.
“Em cảm thấy cơ thể mình đang sống.” Lăng Nhất nhìn vào lòng bàn tay của mình “Nó sẽ thay đổi gen
của em để thích nghi với nhiều môi trường khác nhau. Nếu Lâm Tư ở đây, anh ấy có thể tìm những
enzym mới từ cơ thể em. Em luôn cảm thấy rằng nếu theo định nghĩa của sinh học, thì em chẳng còn là
người nữa rồi.”
Thượng tá bật cười: “Cái này là tốt thây em, có gì phải sợ. Chỉ cần em nói đến chúng tôi, ai dám
nói em không phải người?”
“Mà” Thượng tá nghĩ một lúc rồi lại nói “Ngoại trừ lúc người ta khen em.” Lăng Nhất mỉm cười
“Vâng”, rồi tiếp tục đi vào sâu trong cánh đồng băng. Đây là một hành tinh hầu hết được bao phủ bởi
băng, những nơi không có băng thì có mỏ sắt. Họ đã tìm thấy quặng berili quý hiếm và đang khai thác
nó.
Các cuộc thám hiểm đã thu được rất nhiều lợi nhuận trêи đường đi. Mặc dù một số hành tinh được
coi là có thể sinh sống được nhưng cuối cùng lại được chứng minh là không thể sinh
sống được, nhưng họ vẫn thu hoạch được nhiều tài nguyên và khoáng sản quý hiếm, tất cả đều
nằm trong danh sách khan hiếm do Người du hành đưa ra.
Cơ sở dữ liệu của Lucia về các chuyến đi cũng đã được phong phú hóa rất nhiều, giờ cô ấy có thể đối
phó với những tình huống khắc nghiệt hơn.
Lăng Nhất rất hòa đồng, mọi người đều thích cậu. Sự hiếu thuận này khác với kiểu hiếu thuận của mọi
người trêи tàu du hành. Trải nghiệm qua nhiều năm đã cho họ một hiểu biết mới về Lăng Nhất.
—— Lăng Nhất đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm có thể khiến thiệt mạng, một khi cậu đi sâu vào
một hang động tự nhiên, mọi người đều nghĩ rằng cậu không thể quay lại. Sau đó, cậu trưởng thành
hơn một chút và bắt đầu dẫn dắt đội trong các nhiệm vụ, bình tĩnh và quyết đoán, có óc phán đoán
vượt giới hạn, những người theo cậu đều bị thuyết phục.
Những Lúc khác thì tính tình tốt, nghiêm túc, hiền lành nên mọi người thích trò chuyện với cậu bất
cứ khi nào họ có bất cứ điều gì.
Nhưng Thượng tá biết rằng đôi khi Lăng Nhất sẽ trốn một mình, là trưởng đoàn thám hiểm, anh rất

quan tâm đến tình trạng tinh thần của Lăng Nhất, vì vậy lần này anh đã đi theo cậu.
Anh nhìn thấy Lăng Nhất đang bỏ đi, thấy cậu đang gọi hệ thống camera từ thiết bị ở cổ tay lên và
chụp rất nhiều bức ảnh về bầu trời, cánh đồng băng và tảng băng trôi. Sau đó anh ta nhận được một
vài tin nhắn hình ảnh, cậu gửi “Trông đẹp không anh?”
Thượng tá bấm xem ảnh, nhưng trình độ thẩm mỹ của anh ta không cao, không xét về bố cục, ánh sáng
thì đều đẹp.
“Đẹp lắm” Anh ta đáp.
Sau một lúc, anh ta nói “Giống như Nam Cực.”
Lăng Nhất tiếp tục chụp, và cuối cùng quay camera mặt mình, tay giơ chữ V mà mặt không biểu cảm,
rồi đóng chức năng camera lại.
Thượng tá không thể nhịn được cười.
Hóa ra Lăng Nhất cũng có sở thích chụp ảnh, hơi dễ thương.
Đang định cũng tự chụp vài tấm, đột nhiên phát hiện toàn thân Lăng Nhất căng thẳng, liền nhìn về
một hướng.
Sau đó cậu chạy nhanh về phía anh, như một bóng đen.
Lăng Nhất nhảy lên cơ giáp của Thượng tá, nói nhanh và nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện rồi, mau đi
thôi.”
Thượng tá không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe xong lời của Lăng Nhất thì lập tức chuyển
dạng, cơ giáp chạm trêи mặt đất, bật lực đẩy cực đại, phóng nhanh về phía căn cứ tạm thời.
Anh ta nghe thấy Lăng Nhất gửi một thông tin liên lạc đến căn cứ: “Có một chuyển động bất thường
trêи hành tinh này, ngay lập tức ngừng khai thác và chuẩn bị rút lui càng nhanh càng tốt.”
Sau đó, cậu kết nối với cuộc đối thoại với Lucia: “Lucia, theo dõi các điều kiện địa chất, chuẩn bị
sơ tán và liên lạc với nhân viên mặt đất.”
Thượng tá nghe thấy giọng điệu khẩn trương của cậu, định hỏi thì anh nghe thấy một tiếng rêи rỉ
trầm thấp, kèm theo tiếng đá nứt đáng sợ.
Đó là tiếng động mà anh chưa từng nghe thấy bao giờ, khiến tim anh ớn lạnh và da đầu anh tê dại.
“Báo động không xác định, báo động không xác định, hoạt động bạo lực trêи bề mặt sắp xảy ra, chúng
tôi đang tìm kiếm giải pháp.” Giọng Lucia vang lên.
“Tìm kiếm không thành công, xin vui lòng …” Giọng nói máy móc nhiễu vài lần, sau đó hoàn toàn im
lặng.
“Địa từ cũng loạn, đừng quay đầu nhìn lại.” Thượng tá nghe Lăng Nhất nói. Anh nghiến răng tiếp tục
lao về phía trước.
Nhưng góc nhìn của cơ giáp là 360 độ không góc chết. Qua hình ảnh từ camera, Thượng
tá nhìn thấy rõ ràng đằng sau chúng là một dòng nước trắng khổng lồ, lớn gấp hàng trăm
lần một trận tuyết lở, gần giống như một vụ phun trào núi lửa, ngay cả cơ giáp cũng không thể thoát
được.
Lúc này, Lăng Nhất ở trêи lưng ném tới trước mặt một viên đạn nhỏ. Nó có hệ thống điện riêng và
phát nổ ở xa.
Lăng Nhất nói “Nhảy.”
Thượng tá hiểu được, hệ thống tăng áp lập tức bật lên, nhảy lên trăm mét, sau đó lướt về phía
trước, hệ thống vũ khí được kϊƈɦ hoạt, điên cuồng bắn phá chỗ lõm lớn từ trêи xuống dưới,
cuối cùng rơi thẳng đứng, lăn vào trong động băng sâu, anh tiếp tục đào sâu xuống, mở ra một
không gian nhỏ chỉ có thể ở được.
Âm thanh kỳ quái và kinh hãi vang lên bên tai bọn họ, rất chói tai, cả thế giới rung lắc điên
cuồng, tầng băng bị một lực lượng cực lớn kéo từ hư không, xuất hiện các vết nứt, sau đó

ầm ầm rơi xuống.
Phần trêи mà họ vừa đào ra chứa đầy băng và tuyết, sau đó toàn bộ lớp băng bị vỡ
vụn, xoay tròn và hỗn loạn.
Họ ở trong một tảng băng, Thượng tá ôm lấy Lăng Nhất —— cậu không có cơ giáp bảo vệ, anh ngăn cậu
bị thương khỏi cú va chạm vô tận.
Phải mất một thời gian dài.
Họ giống như những viên sỏi bị dòng nước cuốn vào, và họ không biết mình đã quay
trong dòng xoáy đó bao lâu.
Thượng tá cảm thấy rằng bộ não của mình đã trở thành một quả trứng vàng. Một ngày, hai ngày, ba
ngày.
Khi mọi thứ cuối cùng lắng xuống, hơn tám mươi giờ sau, toàn bộ hành tinh chìm vào bóng tối.
“Cũng may là đã qua.” Thần kinh căng thẳng của đại tá rốt cuộc cũng buông ra: “Suýt
nữa thì chết.”
Lăng Nhất bò ra khỏi cánh tay người máy, nghiền nát một cục băng trong không gian nhỏ rồi nhai nát,
sau đó đưa cho đại tá: “Ban ngày có thể biết bề mặt ở đâu.”
Thượng tá thở dài, “Còn ba mươi giờ nữa.”
Anh ta bật đèn để làm cho môi trường bớt khủng khϊế͙p͙ hơn, và hỏi, “Em có chịu đựng được không?”
Lăng Nhất nói: “Em đói.”
May mắn một điều, thức ăn thường được cất giữ bên trong cơ giáp, Thượng tá mang ra cho Lăng Nhất:
“Tôi không ăn. Cái này chắc trụ được hai ba
ngày.”
Lăng Nhất không nói gì, cậu cầm lấy và bắt đầu ăn.
Nhiệt độ bên trong của cơ giáp có thể chấp nhận được, nhưng nó chỉ có thể chứa một người, vì vậy
Thượng tá đã ở bên trong. Lăng Nhất không thể đi vào bởi vì cậu có thể sống trong nhiệt độ
thấp bên ngoài, nhưng còn Thượng tá sẽ chết.
Nhưng để duy trì nhiệt độ cơ thể, cậu phải tiêu hao nhiều năng lượng hơn
—— mặc dù nhiệt độ của toàn bộ cơ cậu có thể thấp hơn một nửa nhiệt độ cơ thể bình thường. Vì thế,
nếu cậu không ăn trong nhiều ngày, cậu sẽ chết, còn nhưng Thượng tá thì không.
Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp phải nguy hiểm sinh tử như thế này. Trong vũ trụ bao la, sinh
tử là vô thường, ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm, có nhiều hiện tượng chưa từng biết đến, họ không bao
giờ biết được mình sẽ phải đối mặt với điều gì trong giây phút tiếp theo. Một khi từ trường hỗn
loạn thì không thể liên lạc được. Chỉ có thể dựa vào là chính mình.
“Lần sau di chuyển một mình nhất định phải mang cơ giáp.”
Lăng Nhất hút cạn một ống chất dinh dưỡng, nói: “Có cảm giác anh sẽ theo em, lên mới không mặc.”
Thượng tá không nói nữa.
“Cảm ơn vì chúng ta là những con người của (vô hạn) cảm ơn Lâm Tư.” Thượng tá thở dài.
Lăng Nhất mỉm cười.
Khi cười, cậu lộ ra hai cái răng hổ nhọn hoắt, trong mắt có tia sáng, sáng ngời vẻ hoang dã.
Cậu biết rằng mình đang phải đối mặt với những nguy hiểm lớn, và cậu cũng biết khả
năng và giới hạn của mình đến đâu, một người càng hiểu rõ bản thân thì càng tin tưởng vào bản thân.
Thời gian và trải nghiệm sẽ thay đổi một con người, ghềnh thác cuốn trôi, lấy đi một số thứ, rồi
lại bỏ lại những thứ khác.
Thượng tá nhìn Lăng Nhất, nhận thấy rằng mặc dù cậu vẫn rất tinh tế và xinh đẹp, nhưng không còn có
thể liên tưởng vẻ đẹp này với vẻ đẹp kia nữa. Anh không biết từ khi nào, “Vật” nhỏ bé khiến mọi
người muốn bảo vệ lại trở thành một “Vật” có thể sánh vai chiến đấu cùng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.