Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 13:




Lăng Nhất tự nhiên bị nhéo mũi, không biết tức giận hay xấu hổ, tiếp tục vùi cả mặt vào trước ngực
anh, hai tay ôm chặt eo anh.
Lâm Tư ôm cậu lại, chạm vào mái tóc đen mềm của cậu một tí.
Chức năng làm ấm của vật nhỏ này có thể so sánh với bất kỳ loại động vật có lông khác, ôm được một
lúc, cả người đều bị cậu làm cho ấm áp.
Bởi vì họ rất gần nên gần như dán vào nhau, Lâm Tư có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập thình
thịch của Lăng Nhất.
Đó là một sức sống trẻ trung, tươi tắn và tràn đầy sức sống, như cỏ cây vươn dài
hoang dại sau khi bông hoa đầu tiên nở vào mùa xuân, trẻ trung và đầy sức sống.
——Và anh bảo vệ nó, đồng thời cũng được nó bảo vệ.
Sau khi vùi đầu một lúc, có lẽ cảm thấy hơi ngạt thở, cuối cùng Lăng Nhất cũng ngẩng mặt lên.
Cậu hỏi: “Lâm Tư, hôm nay anh làm gì thế?”
Lâm Tư nhìn cười híp mắt, “Nghiên cứu máu của em.”
Lăng Nhất đột nhiên trở nên cảnh giác- đúng là, Lâm Tư vẫn đang nghĩ về máu của mình!
Cậu trở mình, phân rõ khoảng cách với Lâm Tư.
Lâm Tư khẽ cười một tiếng, hơi thở truyền vào tai Lăng Nhất, khiến cậu nhạy cảm run lên.
Cậu tiếp tục vùng vẫy thoát khỏi Lâm Tư, để bảo vệ máu của chính mình- đã bị Lâm Tư rút đi vài ống,
nếu mà anh ấy rút ra lần nữa, sẽ hết máu mất thôi!
Lâm Tư nắm lấy vai cậu từ phía sau. “Đủ rồi, không lấy nữa.” Lâm Tư nói.
Lăng Nhất quay lại, dùng đôi mắt quả hạnh xinh đẹp lườm anh.
Lúc này, bộ đếm thời gian của Lâm Tư kêu bíp, thời gian ngủ trưa đã kết thúc.
Lăng Nhất dụi dụi mắt: “Vậy chiều nay anh định làm gì?”
“Tôi sẽ đến khu năm để thực hiện một dự án vật liệu sinh học với Anh Trịnh.”
“Có lợi ích gì không?”
“Hành tinh chúng ta sắp tới có rất ít oxi, những hành tinh không có thực vật sẽ không có nhiều oxy.
Các sinh vật sinh học không thể sống ở đó.” Lâm Tư khoác áo lên người Lăng Nhất, cài cúc áo và tiếp
tục, “Nhưng chúng ta có thể tạo ra một tấm bảo vệ hình bán nguyệt để che đi phần đế. Vật liệu đó là
thành phần của lớp vỏ bảo vệ, có thể tập trung oxy vào bên trong và thải khí mà chúng ta không cần.
Khi có ánh sáng mặt trời, nó cũng có thể sinh ra nhiều thứ chúng ta cần.”
Lăng Nhất gật đầu: “Khi nào chúng ta đến hành tinh đó?”
“Đã đi vào không gian con, mười ngày tới sẽ đến. Vì thế mà dự án đang rất chặt chẽ, những ngày này
tôi sẽ khá bận rộn.”
Lâm Tư vừa nói vừa cài cúc áo sơ mi trắng lên trêи rồi xắn cổ tay lên, ngoại trừ chiếc vòng bạc
trêи cổ tay phải ra thì không có trang trí nào khác, khi mặt không biểu cảm thì cả người trông vô
cùng lạnh lùng.
Lăng Nhất nghiêng đầu nhìn anh.
Lâm Tư hỏi: “Huấn luyện xong chưa?”
Lăng Nhất gật đầu: “Em có thể đến khu năm với anh không?”
“Có thể” Lâm Tư nói nhẹ, “Khóa học của em cũng vừa chuẩn bị xong, đến đó học.”
Lăng Nhất không biết khóa học là gì, nhưng không hỏi, gọi cho Lucia, nhảy nhót đi theo Lâm Tư đến

khu thứ năm.
Trung tâm của khu thí nghiệm của dự án này là một phòng sản xuất rộng mở, một bên là một lò phản
ứng lớn với cấu trúc rất phức tạp, chất lỏng màu xanh nhạt đang sôi trong ống trong suốt ở
trung tâm. Lò phản ứng được nối với nhà máy thí điểm và hình thành nhiệt độ cao. Bên kia là
các dụng cụ thử nghiệm đa dạng và rực rỡ.
Nhiều dữ liệu thí nghiệm được hiển thị trêи các màn hình ánh sáng lớn và nhỏ, tất cả đều đang được
theo dõi chặt chẽ.
Lâm Tư dẫn Lăng Nhất đi qua cầu thang xoắn ốc phía trêи phòng sản xuất, vào một hành lang màu trắng
bạc, dùng mắt để mở một căn phòng có tấm cửa “kiến trúc mái vòm”
Bên trong, có một khu khác, hành lang nhỏ và các phòng, có rất nhiều thiết bị mà Lăng Nhất không
biết.
Cuối cùng vào một căn phòng có Trịnh Thư trong đó.
Phòng thí nghiệm và phòng riêng của Lâm Tư giống y hệt anh, rất ngăn nắp trật tự, trong khi của
Trịnh Thư lại hơi tùy ý, có một chút hơi thở của cuộc sống.
Loại cỏ mèo mà Lăng Nhất quen thuộc được trồng trong cốc có mỏ trêи bàn.
Trịnh Thư thấy cậu nhìn cỏ mèo, cười nói: “Trong phòng Lâm Tư không có sao?”
Lăng Nhất: “…”
Từ khi cậu trồng lại, cỏ mèo chết nhanh chóng, giờ chỉ còn trơ trụi đất trong cốc.
Lâm Tư xoa xoa tóc cậu nói với Trịnh Như: “Tôi không nuôi tốt, nó chết rồi.”
“Thứ dễ nuôi như vậy có thể chết sao?” Trịnh Như cười cười, “Cậu đổ nhầm nước vào à?”
Lăng Nhất rất xấu hổ.
May mắn không ai trong số họ tiếp tục chủ đề này nữa, mỗi người đều sẵn sàng bắt đầu công việc
trong tay.
Lăng Nhất ngồi xuống bàn bên cạnh Lâm Tư, đeo tai nghe và học những bài học mà anh đã chuẩn bị cho
cậu dưới sự hướng dẫn của Lucia.
Lúc đầu cậu chăm chú hơn, bốn phép tính số học cũng rất đơn giản, sau khi biết được điều đó, cậu
bắt đầu thất thần nhìn Lâm Tư đang ở bên kia.
Lâm Tư dường như có cảm giác ngước mắt lên, nở một nụ cười nhạt.
Biểu hiện này rất nguy hiểm, thường có nghĩa là Lâm Tư đang trêu chọc cậu.
Lăng Nhất bĩu môi, làm bé ngoan tiếp tục học.
“Sự chú ý của trẻ em có hạn” Trịnh Thư nói, “Lăng Lăng, nếu em cảm thấy chán thì có thể đọc cuốn
sách trong tủ.”
Lăng Nhất nhìn lên tủ sách bên cạnh và tìm thấy một số sách bằng giấy – điều này rất hiếm trêи tàu
vũ trụ mà ngay cả giấy cũng gần như biến mất.
Nhưng khi có Lâm Tư ở bên, cậu vẫn rất ngoan ngoãn, theo dõi chương trình học trêи
màn hình ánh sáng.
Khoảng một giờ sau, vòng tay của Trịnh Như vang lên, một tin nhắn ngắn gọi anh và Lâm Tư rời đi.
Không có ai trông mình nữa, sau khi học một lúc, cậu cảm thấy nhàm chán và quyết định xem qua bộ
sưu tập của Trịnh Thư.

Phần lớn tủ sách là những bài thơ, tiểu thuyết rất cũ, gáy dày trông rất xập xệ sau thời gian vì sử
dụng quá nhiều.
Trong đầu Lăng Nhất không còn ký ức gì về những cuốn sách này, cậu lướt qua quét lại tủ sách, cuối
cùng nhìn thấy một cuốn sách bên ngoài cùng tủ sách, gáy sách hơi nghiêng ra ngoài, cuốn sách bìa
cứng màu đỏ sẫm.
Cậu nhón chân lấy cuốn sách xuống.
Là một tập thơ 14 hàng của Shakespeare.
Đây là một thể loại thơ trữ tình có nhịp điệu duyên dáng, tất nhiên thành tựu nghệ thuật của nó rất
tuyệt vời, nhưng đối với Lăng Nhất thì sẽ rất nhàm chán vì thiếu cốt truyện.
Sau khi đọc trang đầu tiên, cậu bắt đầu lật đi lật lại, định đặt cuốn sách lại và xem một cuốn thú
vị hơn.
Ngay khi sự kiên nhẫn đáng thương của điều nhỏ bé sắp cạn kiệt, trêи trang giấy dưới tay cậu xuất
hiện những chữ cái viết tay.
Nét chữ đẹp đẽ và mạnh mẽ đột nhiên thu hút mắt Lăng Nhất.
Ở phía bên phải của tập thơ, trêи một tờ giấy trắng, ai đó đã viết một dòng như thế này: “Cuối cùng
thì chúng tôi cũng khởi hành. Tôi không thể tưởng tượng được những gì tôi đã làm, những gì chúng
tôi đã làm…”
Sự tò mò đã khiến Lăng Nhất tiếp tục lật trang tiếp. Trúng phóc, sau khi lật vài trang, dòng chữ
viết tay ấy lại xuất hiện: “Những linh hồn vô tội xuất
hiện trong giấc mơ của tôi. Nếu máu của họ vẫn còn đó, chắc chắn sẽ nhuộm đỏ boong
tàu Voyager.”
Tiếp tục lật, nhưng lần này lật một khoảng dài hơn: “Tôi bị nhiễm vi rút, tạ ơn Chúa, tôi không
phải nán lại trong cuộc đấu tranh của lương tâm, tôi là một người có tội, đáng lẽ tôi phải chết.”
Lăng Nhất giật mình, cậu hơi sợ hãi rồi, định đóng sách lại, nhưng tên người cậu quen
biết nhất lại xuất hiện ở trang tiếp theo.
“Tôi nhìn thấy Lâm Tư, Lâm Tư đang ở trêи thuyền, cậu ta không nên ở đó, cậu ta không nên ở đó!”
Từ đây, nét chữ đã dần trở nên điên cuồng, trêи trang giấy này sợ hãi cùng điên cuồng lên đến cực
điểm, thậm chí đầu bút còn có thể đâm thủng giấy.
Tâm của Lăng Nhất bị thu hút bởi dòng viết này, cậu vội vàng muốn lật sang trang
tiếp theo nơi có dòng chữ viết.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, Lăng Nhất cảm thấy không thể để Lâm
Tư biết rằng mình đã nhìn thấy những thứ này.
Cậu nhớ đến ánh mắt của anh sau khi bị mình đánh thức vào buổi trưa hôm nay.
Nó tối và trống rỗng.
Nó phải liên quan gì đó đến những thứ trong ghi chú, mặc dù cậu vẫn chưa biết nó là gì.
Cậu đóng cuốn sách lại và đặt nó trở lại chỗ cũ.
Cuốn sách màu đỏ thẫm lặng lẽ giấu ở nơi sâu nhất của tủ sách, Lăng Nhất bật màn hình lên, vào lớp
học toán, thầm nghĩ nhất định phải đọc xong phần ghi chú trêи cuốn sách đó.
Thật tiếc vì chiều nay cậu không tìm được thời gian vì Lâm Tư và Trịnh Thư luôn ở trong phòng, nên
lần sau phải đến lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.