Độ Xứng Đôi 99%

Chương 72: NT6 - Cùng nhau trưởng thành, cùng nhau già đi! (Hoàn toàn văn)




Từ khi có độ xứng đôi 99%, Phong Động liền biết có lẽ sau này hai đứa nhỏ sẽ ở bên nhau.
Hắn cũng biết mình chướng mắt Tạ Thần Vũ thì không hay lắm nên đã bắt đầu âm thầm điều chỉnh cảm xúc, cố gắng tìm kiếm ưu điểm của đối phương.
Sau đó hắn liền phát hiện Tạ Thần Vũ có rất nhiều ưu điểm.
Đừng nói là cùng lứa tuổi, cho dù lớn hơn vài tuổi thì hơn phân nửa cũng không thể là đối thủ của Tạ Thần Vũ.
Trong đó, điều khiến hắn cảm thấy hài lòng nhất chính là ổn trọng và đáng tin cậy, từ nhỏ đã không để lộ điều gì. Cho nên Ngạn Ngạn ở bên cạnh Tạ Thần Vũ khiến hắn và vợ đều cảm thấy rất yên tâm.
Nhưng hôm nay nhìn lại thì…… Tên vô sỉ này ổn trọng cái rắm ý!
Ngạn Ngạn bắt đầu phát dục vào học kỳ hai của năm lớp 5, nhưng sau khi kiểm tra viện nghiên cứu nói vẫn chưa đạt tiêu chuẩn nên phải dời lại một năm.
Hiện tại đang là lúc nghỉ hè, khai giảng tới Ngạn Ngạn sẽ lên sơ trung, năm nay chỉ mới mười hai tuổi.
Cái gì cũng chưa hiểu rõ mà đã gọi hai tiếng “Chồng ơi” rồi. Không cần hỏi, đây tuyệt đối là nồi của tên Tạ Thần Vũ này!
Tạ Thần Vũ ôm Tống Ngạn vào phòng bệnh xong, tiêm một liều thuốc ức chế, nhận mệnh trở về tiếp nhận thẩm vấn.
Từ lúc xuyên qua đến nay, đây là lần đầu tiên anh bị lọt hố.
Nhưng hố do vợ nhà mình đào, anh đành phải nhảy mà thôi.
Tạ gia chủ và Địch Huyên có kế hoạch muốn sinh một đứa nhỏ trong năm nay, hy vọng có thể là một Omega.
Ông chen vào một chút, lén lút nhìn sắc mặt đen sì của Tống gia chủ, mở lời phê bình trước: “Thật không biết xấu hổ, Ngạn Ngạn vẫn còn nhỏ, sao lại dạy em mấy thứ linh tinh này!?”
Phong Động bị người ta cướp lời, môi khẽ nhúc nhích, nuốt những lời muốn nói trở về.
Tạ gia chủ tiếp tục dạy bảo: “Dì Tần và mọi người giao Ngạn Ngạn cho con săn sóc, con có xứng với sự tín nhiệm của bọn họ hay không!?”
Tần Lan Thuần vẫn luôn rất thích Tạ Thần Vũ, nghe vậy nhịn không được nói đỡ: “Bọn nhỏ tự có quyết định của riêng mình. Nếu bọn nhỏ có ý với nhau, chúng tôi cũng không ngăn cản.”
Tần Lan Thuần nhìn về phía Tạ Thần Vũ, cất giọng ôn hòa, “Hai đứa ở bên nhau từ khi nào? Khi ấy Ngạn Ngạn nói như thế nào?”
Tạ Thần Vũ biết chuyện lừa gạt ép buộc một đứa nhỏ 12 tuổi, dù thế nào cũng không thể nói đỡ nổi.
Vì thế dựa vào sự ăn ý của anh và Tống Ngạn, anh nói dối một cách không hề áp lực: “Vẫn chưa ở bên nhau đâu ạ. Trước đó cháu có nói đùa với em ấy rằng độ xứng đôi 99% nghĩa là định mệnh đã sắp đặt sẵn, sau này nếu kết hôn em ấy phải sửa miệng gọi cháu là chồng. Vậy nên đôi khi có việc muốn cầu xin cháu hay muốn làm nũng, em ấy sẽ đều thích gọi cháu là “Chồng ơi”.”
Tạ Thần Vũ thành khẩn nói, “Là lỗi của cháu, cháu không nên nói những lời như vậy với em ấy.”
Bốn người đồng loạt sửng sốt.
Phong Động hoài nghi hỏi: “Thật không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Thật ạ, đợi em ấy tỉnh dậy, ngài có thể hỏi em ấy.”
Nhưng những gì nên bày tỏ vẫn phải bày tỏ rõ ràng, anh nghiêm túc nhìn mọi người chung quanh: “Nhưng đúng là cháu rất thích Ngạn Ngạn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy cháu đã thích em ấy rồi, đời này cháu chỉ muốn ở cùng em ấy mà thôi. Cháu biết em ấy còn nhỏ nên cháu sẽ kiên nhẫn chờ em ấy lớn lên. Trước khi em ấy trưởng thành, cháu tuyệt đối sẽ không làm gì vượt quá giới hạn với em ấy. Xin mọi người hãy cứ yên tâm.”
Tạ gia chủ nghĩ thầm: Nói hay lắm, không hổ là con của ta!
Nhưng ngoài mặt ông lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Con tốt nhất nên nhớ kỹ những lời mà con vừa nói. Sau này nếu con làm chuyện gì có lỗi với Ngạn Ngạn, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho con!”
Tạ Thần Vũ đáp lời: “Dạ vâng, con sẽ không quên đâu ạ.”
Tạ gia chủ tiếp tục răn đe: “Sau kỳ nghỉ hè, hai đứa sẽ học cùng trường rồi, phải chăm sóc cho em đấy.”
Tạ Thần Vũ nói: “Con biết rồi ạ.”
Tạ gia chủ vui mừng vỗ vai Tạ Thần Vũ, nhìn về phía Tống gia chủ: “Được rồi, để Thần Vũ trông nom chỗ này đi, chúng ta đi ăn thôi.”
Phong Động: “……”
Được cái gì mà được? Tui còn chưa lên tiếng mà!
Tần Lan Thuần cùng Địch Huyên vẫn luôn vui mừng vì chuyện ghép đôi này.
Hai người trao đổi ánh mắt, cười phụ họa hai câu, hỏi Tạ Thần Vũ muốn ăn cái gì để mua một phần trở về, sau đó liền lôi “Phong Động đang bảo hộ con thơ” rời đi.
Phong Động lại quay về điểm xuất phát ban đầu: Hai đứa nhỏ rất có thể sẽ ở bên nhau nhưng hiện tại thì vẫn chưa ở bên nhau.
Hắn để tay lên ngực tự hỏi: Đúng là Tạ Thần Vũ mạnh hơn các Alpha khác rất nhiều, huống hồ mình còn tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ này lớn lên. Phong Động điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nuốt ngược những lời muốn nói, cất bước rời đi cùng với mọi người.
Tạ Thần Vũ qua cửa thành công, sung sướng về phòng đi tìm Tống Ngạn, duỗi tay sờ nhẹ lên mặt cậu.
Tống Ngạn ngủ một giấc tỉnh dậy, ký ức đã dung hợp làm một.
Những thước phim ấm áp linh động tự nhiên, không có chút cảm giác xa lạ, phảng phất như mấy năm qua thân thể vẫn luôn ở chế độ chờ, đến tận hôm nay mới được kích hoạt hoàn toàn.
Đời này cha mẹ vẫn còn, đã tách biệt quan hệ với mấy người ở nhà họ Tống, chung quanh đều là người tốt.
Trong lòng Tống Ngạn tràn ngập một mảnh bình thản, hai mắt vẫn chưa mở ra, theo thói quen mà gọi tên của người luôn khiến cậu an tâm nhất: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ đang ngồi ở ngay cạnh giường, nghe vậy liền nắm lấy tay cậu: “Anh đây.”
Tống Ngạn mở mắt ra nhìn anh, biết chắc rằng cục diện trước mắt là kết quả của sự nỗ lực của anh, cũng biết chắc rằng anh đã chờ đợi mình từ lâu lắm rồi. Tống Ngạn lập tức ngồi dậy nhào vào trong lòng anh.
Tạ Thần Vũ cười đón nhận cái ôm của cậu, khẽ xoa đầu cậu.
Bốn người còn lại trong phòng đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai người họ, nghĩ thầm: Như này mà còn nói là chưa ở bên nhau?
Mấy năm nay Phong Động chưa từng nhìn thấy con trai nhà mình dính lấy Tạ Thần Vũ như vầy.
Vốn dĩ hắn đã tin những lời mà Tạ Thần Vũ vừa nói, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy không mấy chắc chắn, nghĩ thầm: Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc thử thôi.
Phong Động khẽ khụ một tiếng.
Tống Ngạn nghe tiếng ngẩng đầu: “Cha ạ.”
Phong Động thấy sắc mặt tự nhiên của con trai, thật sự không nhịn được mà hỏi một câu: “Hiện tại quan hệ của hai đứa là gì?”
Tạ Thần Vũ cảm nhận được rất rõ mỗi một thần sắc biến hóa cùng động tác rất nhỏ của mình đều đang nằm ở dưới mí mắt của Phong Động. Anh không muốn khiêu chiến với vị lính đánh thuê hàng đầu này nên lập tức duy trì im lặng.
Tống Ngạn bất ngờ phản ứng lại, chợt nhớ tới hình như trước khi ngất xỉu cậu có gọi Tạ Thần Vũ hai tiếng “Chồng ơi”.
Cậu nhìn về phía Tạ Thần Vũ, thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, thầm nghĩ: Lật mặt nhanh thật đấy.
Vị học sinh xuất sắc có nhân phẩm đạo đức đạt chuẩn nhưng lại có một tật xấu là rất sĩ diện, chắc chắn sẽ không thừa nhận bản thân đã ép buộc một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hơn nữa nếu thật sự nhận, cha mình cũng sẽ không có khả năng hỏi một câu này.
Cậu vô tội hỏi: “Quan hệ gì ạ?”
Phong Động hỏi: “Con có nhớ trước đó con đã gọi Tạ Thần Vũ là gì không?”
Tống Ngạn ngẩn ra, lập tức có chút xấu hổ: “Đó chỉ là nói đùa thôi ạ.”
Tạ Thần Vũ biết ngay là vợ nhà mình rất đáng tin cậy mà, thật muốn hôn em ấy một cái.
Phong Động “Ờ” một tiếng, không nói thêm gì nữa chỉ quan tâm hỏi: “Còn cảm thấy khó chịu không?”
Tống Ngạn nói: “Dạ không ạ, ổn rồi ạ.”
Phong Động quan sát vài lần, thấy sắc mặt con trai vẫn đang bình thường liền cảm thấy yên tâm.
Đoàn người rời khỏi phòng bệnh, xuống lầu đi tìm nhân viên công tác.
Tống Ngạn theo thường lệ đi làm kiểm tra, đợi đến lúc quay về, vừa lúc đối diện với Đậu Mính Mính ở ngay trước cửa.
Đậu Mính Mính lập tức kích động chào hỏi: “Ngạn Ngạn!”
Tống Ngạn nhẹ nhàng đáp lời. Bởi vì tuổi tác xấp xỉ và bệnh tình cũng tương tự nhau nên dưới tình huống không có ký ức, cậu và Đậu Mính Mính vẫn như cũ trở thành bạn bè của nhau.
Đậu Mính Mính cười hỏi: “Tớ nghe nói cậu sẽ tiêm liều thuốc thử đầu tiên, tiêm xong rồi sao?”
Tống Ngạn nói: “Ừm tiêm xong rồi.”
Đậu Mính Mính nghe vậy rất vui. Nhìn thoáng qua nhóm người lớn đang nói chuyện với nghiên cứu viên, Đậu Mính Mính lén lút kéo tay Tống Ngạn đi đến một góc.
Tạ Thần Vũ nhìn về phía hai người họ, thấy được Đậu Mính Mính đang mở máy truyền tin lên cho Tống Ngạn xem, trên mặt đều là ý cười không thèm che giấu.
Bên phía Phong Động đã nói chuyện xong rồi, Tạ Thần Vũ kiên nhẫn chờ Tống Ngạn quay về, khẽ hỏi nhỏ: “Đậu Mính Mính cho em xem cái gì vậy?”
Tống Ngạn nói: “Xem ảnh chụp bạn trai của cậu ấy.”
Tạ Thần Vũ nói: “……Anh nhớ cậu ấy nhỏ hơn em một tuổi mà đúng không?”
Tống Ngạn nói: “Ừm.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Chịu thua luôn, hóa ra mới tí tuổi đã bắt đầu yêu đương rồi.
Anh hỏi: “Đây là bạn trai thứ mấy rồi?”
Tống Ngạn nói: “Thứ hai, người trước kia nói chuyện chưa được nửa tháng đã chia tay rồi.”
Tống Ngạn bất chợt nhớ lại, có chút chần chờ, “Hình như người hiện tại nói chuyện được ba tháng rồi.”
Tạ Thần Vũ dở khóc dở cười: “Tính ra thì, Tiểu Trình xem như là lâu rồi nhỉ?”
Tống Ngạn nói: “Trong ấn tượng của em thì anh ta là lâu nhất đấy.”
Đương nhiên nguyên nhân cơ bản nhất là vì hai người họ chỉ là yêu đương qua mạng, ngày thường không thấy mặt nhau.
Tạ Thần Vũ không khỏi nghĩ tới cuộc cá cược kia.
Trước kỳ trăng mật của anh và Tống Ngạn, vì muốn bồi tội với Đậu Mính Mính, Tiểu Trình đã xông lên trở thành hội viên phòng huấn luyện mô phỏng một năm. Sau đó là bắt đầu những chuỗi ngày vượt ải của đại lão và chim non, cũng không biết cuối cùng có thể thành công hay không.
Thế nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, chắc chắn sẽ có một vài người xui xẻo thua cược, hai người cứ chờ xem kịch vui là được.
Hai bên hẹn thời gian tiêm liều thuốc thử thứ hai xong, đoàn người liền rời khỏi viện nghiên cứu đi đến bến cảng.
Lúc này đã là chạng vạng, Tống Ngạn ngủ đến tận bây giờ vẫn chưa ăn gì. Vì vậy đoàn người tìm một nhà hàng ở gần bến cảng nán lại ăn cơm trước, sau đó mới bước lên phi thuyền.
Phi thuyền được điều khiển bởi Phong Động.
Đương lúc muốn đi về phía khoang điều khiển, qua khóe mắt thấy được con trai đang ở cùng với Tạ Thần Vũ, hắn liền hỏi một câu: “Ngạn Ngạn có muốn xem ta khởi động phi thuyền không con?”
Tống Ngạn vừa hay cũng đang có chuyện muốn thương lượng với cha mình. Cậu gật đầu, ngoan ngoãn cất bước đi theo cha mình.
Hai cha con rảo bước tiến vào khoang điều khiển, lần lượt ngồi vào hai chiếc ghế chính và phụ.
Tống Ngạn cài dây an toàn xong, nhìn Phong Động khởi động phi thuyền lên không, tiến vào vũ trụ mênh mông.
Phong Động vừa điều chỉnh đường hàng không vừa chuẩn bị bản thảo trong lòng.
Hắn không muốn làm một người cha khiến con mình chán ghét. Hắn cũng biết đứa trẻ đến tầm tuổi này sẽ bắt đầu bước vào thời kỳ phản nghịch, nói chuyện không khéo một chút thôi sẽ rất dễ khiến cho con trẻ trở nên phản cảm.
Phong Động lựa lời hỏi: “Trong lớp con có bạn nào yêu sớm không?”
Tống Ngạn nói: “Dạ có ạ.”
Phong Động thử hỏi: “Con cảm thấy chuyện này thế nào?”
Tống Ngạn nói thẳng: “Cha à, có phải cha đang muốn hỏi liệu con có thích anh con hay không?”
Phong Động vẫn đang do dự, chợt nghe con trai thành thật thẳng thắn nói: “Đúng là có ạ, con thích anh ấy.”
Phong Động: “……”
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm giác hình như con trai nhà mình trở nên bình tĩnh hơn so với ngày thường.
Hắn hỏi: “Con có thật sự hiểu thích là gì hay không?”
Tống Ngạn nói: “Dạ hiểu ạ, thích nghĩa là vĩnh viễn luôn muốn ở cùng với người đó.”
Phong Động uyển chuyển nhắc nhở: “Cảm giác ở cùng với người thân và bạn bè, không giống với khi ở cùng với người mình yêu.”
Tống Ngạn nói: “Con biết ạ, con có thể phân biệt rõ ràng.”
Vẻ mặt cậu thấp thỏm lo lắng: “Cha….cha và mọi người không đồng ý cho con và anh ấy ở bên nhau sao ạ?”
Phong Động vội vàng nói: “Không, không phải không đồng ý, chỉ là ta cảm thấy con còn quá nhỏ.”
Tống Ngạn nói: “Con biết ạ, chắc chắn anh con cũng có suy nghĩ như vậy. Vậy nên con vẫn chưa dám thổ lộ với anh ấy, sợ anh ấy từ chối con.”
Phong Động nghĩ thầm: Nó dám!
Tống Ngạn chờ mong hỏi: “Nếu mọi người không phản đối, chờ con lớn thêm một chút, có phải con sẽ được theo đuổi anh ấy không cha?”
Phong Động nghe vậy liền không vui: “Tại sao không phải là nó theo đuổi con?”
Tống Ngạn nói: “Sao có thể ạ?”
Cậu kiên nhẫn phân tích cho cha mình nghe: “Cha xem anh con có thành tích tốt, đẹp trai tốt tính, gia thế tốt, cha mẹ cũng tốt. Anh ấy còn là hội trưởng hội học sinh trong trường, là lớp trưởng trong lớp, trong tay còn quản lý một vài công ty. Có rất nhiều người đều thích anh ấy.”
Phong Động nghe con trai nói vậy thì không thể không thừa nhận con trai nhà mình nói đúng: Đúng là Tạ Thần Vũ rất được người thích.
Hắn trấn an: “Nhưng nó chỉ đối xử tốt với một mình con, cũng chỉ để ý có một mình con.”
Khoan đã, nói vậy thì chẳng khác nào nói tên vô liêm sỉ kia quá tốt.
Hắn tiếp tục nói: “Hơn nữa con cũng rất ưu tú mà, không hề thua kém.”
Tống Ngạn thở dài: “Nhưng anh ấy chỉ xem con như một người em trai mà thôi.”
Phong Động nói: “Không đâu.”
Tống Ngạn nói: “Cha, cha đừng an ủi con nữa, lòng con hiểu rõ.”
Cậu tiếp tục thở dài: “Cũng không biết truyền thuyết độ xứng đôi 99% kia có thật hay không, nếu thật thì quá tốt rồi.”
Cậu lại tự hỏi tự đáp: “Con cảm thấy hẳn là thật. Anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với con, khi còn nhỏ con ấu trĩ như vậy, nhưng vô luận con muốn làm gì anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh và ủng hộ con. Ngoại trừ anh ấy và mọi người, con không thể tìm được người nào đối xử với con tốt hơn. Cha nói xem, lỡ như sau này anh ấy từ chối con, liệu anh ấy có không để ý tới con hay không? Cha à, năm đó cha theo đuổi mẹ như thế nào vậy ạ?”
Phong Động chưa từng nhìn thấy con trai bảo bối nhà mình bất an thế này, đành nói: “Sẽ không đâu, nó đã thẳng thắn nói với chúng ta rằng nó rất thích con rồi.”
Tống Ngạn giật người lên: “Thật không ạ? Cha không gạt con đấy chứ ạ? Vậy có phải hiện tại con có thể ở cùng với anh ấy rồi hay không!?”
Phong Động: “……”
Hắn trầm mặc nhìn con trai nhà mình.
Nếu không phải không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào từ trên gương mặt này và mỗi một hành động của con trai và Tạ Thần Vũ đều được đặt ở dưới mí mắt mình, hắn thật sự rất muốn hoài nghi đây là kịch bản mà tên vô liêm sỉ Tạ Thần Vũ kia đã cố ý dạy cho Ngạn Ngạn tới diễn ở trước mặt hắn.
Tống Ngạn mong chờ đầy mặt: “Cha?”
Phong Động bày ra hình tượng “người cha tốt”, nói: “Nếu như nó đồng ý.”
Tống Ngạn thầm nghĩ: Quả nhiên cha mình không phải là người chịu thiệt. Nếu mình thật sự đi hỏi, với phẩm giá của Tạ Thần Vũ chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Nhưng cũng may là đã làm rõ, sau này đỡ phải diễn kịch.
Cậu ra vẻ vui sướng mà “Dạ” một tiếng, bất chợt nhắc đến chuyện quan trọng lần này: “Con còn có chuyện muốn thương lượng với cha ạ.”
Phong Động gật đầu, chờ con trai nói tiếp.
Tống Ngạn nói: “Con muốn cùng anh con đi đến tinh vực Aram.”
Hiện tại Tạ Thần Vũ đã lên cao trung, vẫn giống như trước kia, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè anh đều phải đi huấn luyện ở công ty lính đánh thuê.
Cũng giống như việc Tạ Thần Vũ muốn cùng trưởng thành với cậu, cậu cũng muốn tham dự vào mỗi một tiến trình trong cuộc sống của Tạ Thần Vũ.
Phong Động liền không hề suy nghĩ mà cự tuyệt: “Nó không có đi chơi.”
Tống Ngạn nói: “Con biết ạ, con muốn đi cùng anh ấy.”
Phong Động nói: “Không được.”
Tống Ngạn hỏi: “Vì sao ạ? Đó là công ty lính đánh thuê do cậu mở, sẽ không có nguy hiểm gì đâu ạ.”
Phong Động biết là an toàn, nhưng vẫn như cũ không mấy yên tâm, chỉ đành khuyên nhủ: “Nó phải huấn luyện, không rảnh chơi cùng với con. Thật vất vả mới có một kỳ nghỉ hè, đừng lãng phí, ra ngoài đi chơi với bạn của con đi…… Đúng rồi Mính Mính gì đó ấy, đi tìm nó chơi với con đi.”
Tống Ngạn nói: “Cậu ấy ở bên cạnh bạn trai rồi.”
Phong Động cho rằng nghe lầm: “…… Nó có bạn trai rồi?”
Tống Ngạn nói: “Dạ.”
Phong Động hỏi: “Cha mẹ nó không nói gì sao?”
Tống Ngạn nói: “Dạ không ạ.”
Phong Động: “……”
Tống Ngạn nhìn cha mình: “Cha à, cho con đi đi, con không muốn tách khỏi anh con đâu.”
Cậu ngoan ngoãn bảo đảm: “Con tuyệt đối sẽ không chạy loạn, sẽ kịp thời báo bình an, sẽ tự chuẩn bị bài vở, được không ạ?”
Phong Động: “……”
Rốt cuộc hắn vẫn cạn lời, dù sao thì hắn đã biết trước tám phần là hai đứa nhỏ này sẽ ở bên nhau, có ngăn cản thì cũng vô dụng.
Đợi phi thuyền vững vàng, hắn liền mang con trai rời khỏi khoang điều khiển.
Lúc này theo đồng hồ sinh học của bọn họ thì đã là đêm khuya, thức trắng cả ngày nên bọn họ không ngồi ở trong khoang thuyền mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Tần Lan Thuần vẫn chưa ngủ, thấy Phong Động căng mặt trở về, hỏi: “Anh và Ngạn Ngạn nói chuyện gì vậy?”
Phong Động chỉ muốn giải tỏa hết mọi muộn phiền trong lòng, kể hết toàn bộ cho Tần Lan Thuần nghe.
Tần Lan Thuần cười nói: “Hai đứa nhỏ đều đã có ý với nhau rồi, như này không tốt sao? Em biết anh cảm thấy bọn chúng quá nhỏ, nhưng nếu sau này bọn chúng tự cảm thấy không hợp thì cứ việc tách ra là được. Có người của hai nhà trông coi, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu.”
Phong Động nói: “Anh cảm thấy bọn nhỏ sẽ không tách nhau ra đâu.”
Tần Lan Thuần nói: “Thế thì càng tốt, chúng ta tận mắt nhìn thấy Thần Vũ lớn lên, Ngạn Ngạn ở bên cạnh nó cũng khiến chúng ta cảm thấy yên tâm hơn.”
Phong Động chợt phản ứng lại, mãi một lúc lâu sau hắn mới ý thức được vì sao tâm tình mình lại kỳ lạ đến vậy.
Bởi vì những đứa trẻ khác ở độ tuổi này của Ngạn Ngạn, các bậc cha mẹ của chúng đều sẽ lo lắng chuyện học, phản nghịch hoặc vấn đề yêu sớm của chúng. Còn Tạ Thần Vũ thì lại cho hắn cảm giác bỏ qua chuyện “yêu sớm” mà nhảy thẳng đến chuyện thảo luận cưới xin luôn.
Có bậc cha mẹ nào vào lúc con mình chỉ mới mười mấy tuổi mà đã phải đối mặt với loại chuyện này? Hắn còn chưa ấp ấm con hắn mà đã phải nhìn con hắn bị người khác đào đi rồi.
Tần Lan Thuần nghe hắn phỉ nhổ xong, lập tức bật cười: “Hay là chúng ta sinh thêm một đứa đi, để anh dời đi sự chú ý một chút?”
Phong Động nói: “Lại sinh trước sinh sau cùng với bọn họ, lỡ như lại bị đào đi thì sao?”
Tần Lan Thuần nói: “Bọn họ muốn sinh Omega mà, chúng ta có thể sinh một Alpha, đào lại bảo bối nhà bọn họ.”
Phong Động có chút không thể cự tuyệt mê hoặc này.
Tống Ngạn vẫn hoàn toàn không biết đời này rất có thể ở độ tuổi này cậu sẽ đột ngột có thêm một người em ruột.
Đầu tiên cậu ở lại trong phòng mình tầm 10 phút, nghĩ thầm có lẽ cha đã trở về phòng rồi, liền nhẹ nhàng mở cửa, đi đến phòng của Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ muốn nửa đường sẽ rời phi thuyền dùng trạm chuyển tiếp không gian để đi đến tinh vực Aram nên lúc này vẫn chưa đi ngủ.
Nghe thấy có tiếng gõ cửa, anh liền nhanh chóng đứng lên mở ra, kéo người vào trong.
Tống Ngạn nhào vào trong lòng ngực anh, ôm cổ anh muốn hôn anh nhưng lại bị né tránh.
“Đừng,” Tạ Thần Vũ nói, “Phạm pháp đấy.”
Tống Ngạn vốn dĩ có ý muốn chọc ghẹo anh, nghe vậy liền nhịn không được bật cười thành tiếng.
Tạ Thần Vũ rũ mắt nhìn cậu. Có lẽ là vì ký ức đã được dung hợp nên hơi thở quanh thân Ngạn Ngạn không còn lạnh nhạt xa cách giống như trước kia nữa, toàn thân đều lộ ra tia nhẹ nhàng và đầy sức sống, khiến cho người ta vô cùng động tâm.
Nhưng dù sao thì anh vẫn không thể ra tay với một gương mặt non nớt thế này.
Cuối cùng Tạ Thần Vũ chỉ khẽ hôn một cái lên trên trán cậu, kéo người ngồi xuống giường.
Rốt cuộc thì Tống Ngạn cũng đã có thể ở bên cạnh anh, cậu nói: “Chiết xạ linh hồn ư?”
Tạ Thần Vũ nói: “Có lẽ vậy.”
Ký ức khi còn nhỏ của Tống Ngạn rất mơ hồ, cậu hỏi: “Vậy anh đến đây từ khi nào?”
Tạ Thần Vũ nói: “Từ năm 5 tuổi.”
Tống Ngạn giật giật trong lòng: “Lâu như vậy.”
Tạ Thần Vũ lập tức hiểu rõ ý cậu, cười nói: “Thật ra vậy cũng tốt, cho em xem trân quý của anh.”
Nói rồi anh liền mở máy truyền tin, mở video lên.
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ cười giải thích: “Có video em hôn anh nè, có video xếp tháp gỗ không được thì khóc thút thít nè. Còn có video em biểu diễn tiết mục ở nhà trẻ nữa, khi ấy em mặc một bộ trang phục hình nấm, đáng yêu cực kỳ.”
Một chút đau lòng vừa mới dâng lên lập tức vì chuyện này mà tan thành mây khói. Tống Ngạn duỗi tay muốn tắt hết đi.
Tạ Thần Vũ ỷ vào ưu thế thân cao mà liên tục né tránh, tiếp tục mở cho cậu xem.
Tống Ngạn nói: “Tạ Thần Vũ!”
Đã lâu lắm rồi Tạ Thần Vũ mới được nhìn thấy dáng vẻ xù lông này của cậu, anh cười nhéo nhẹ cằm cậu: “Gọi anh đàng hoàng, không biết lớn nhỏ gì cả.”
Cuối cùng vẫn không thể chiếu hết tất cả video.
Tạ Thần Vũ thấy cậu sắp sửa thẹn quá thành giận, bèn tiếc nuối mà tắt video.
Tống Ngạn biết những video này có ý nghĩa kỷ niệm ra sao nên cũng không bảo anh xóa, chỉ nói chuyện muốn đi đến tinh vực Aram cho anh nghe.
Tạ Thần Vũ lập tức ngẩn ra.
Tống Ngạn nhìn anh: “Nói rồi mà, nếu có thể quay lại anh sẽ giúp em huấn luyện, lời này còn tính không?”
Ánh mắt Tạ Thần Vũ tràn ngập dịu dàng: “Đương nhiên tính.”
Tạm dừng một chút, anh bổ sung, “Nhưng em cần phải biết lượng sức, từ từ mà nâng lên.”
Đời này Tống Ngạn không cần phải vội vã đi vào bụi gai lốc xoáy để tìm cha mẹ nên không cần phải tự ép buộc chính mình quá mức, ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.
Sau đó lại nói: “Em muốn tăng sức bật trước, để em có thể đăng ký thi chạy nước rút ở đại hội thể thao.”
Ánh mắt Tạ Thần Vũ càng lúc càng ôn hòa.
Trước kia Ngạn Ngạn không hề tham dự bất kỳ một hoạt động tập thể nào, hiện tại chịu thay đổi thế này, chứng tỏ em ấy rất muốn hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt của một học sinh mới.
Anh kéo người ôm vào lòng: “Được.”
Trong gần hai tháng nghỉ hè, cuộc sống sinh hoạt của hai người họ vừa quy luật mà cũng vừa phong phú.
Tống Ngạn tuân thủ ước hẹn với cha mình, cách hai ngày lại liên lạc với người nhà một lần và tiện thể nói rằng mình cũng đang rèn luyện để cường thân kiện thể.
Phong Động còn âm thầm hỏi xem hai đứa nhỏ có đang ở bên nhau hay không. Biết được quả nhiên Tạ Thần Vũ vẫn còn đang băn khoăn Ngạn Ngạn quá nhỏ mà vẫn kiên trì bản thân, hắn lập tức liền cộng thêm không ít điểm cho người ta, buông tay để cho bọn nhỏ tự do phát triển.
Tháng 9, học sinh mới nhập học khai giảng.
Là một học sinh mới có thành tích ưu dị, Tống Ngạn trở thành đại diện phát biểu.
Dưới đài một đám nhóc đang tiến vào tuổi dậy thì nhìn thấy thiếu niên có khí chất độc đáo, diện mạo tinh xảo bước lên bục giảng, lập tức trở nên xôn xao, châu đầu ghé tai dò hỏi xem đây là ai.
Có một số người trước đây học cùng trường với Tống Ngạn, nghe vậy liền khẽ giới thiệu, tỏ vẻ đây là một nhân vật phong vân trong trường bọn họ, cái gì cũng tốt, chỉ có thân thể là không tốt lắm, luôn luôn sinh bệnh.
Những người còn lại vừa nghe vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt trên màn hình lớn, càng nhìn càng cảm thấy loá mắt.
Trong đó có một vài Alpha lập tức quyết tâm giành cho bằng được mà tuyên bố: “Cậu ấy là của tôi.”
Bạn học trước đây lập tức giội nước lã: “Đừng có mơ, không có cửa đâu. Trước đây trong trường cũng có một nhóm người theo đuổi cậu ấy nhưng không một ai có thể thành công. Hơn nữa cậu ấy còn có một người anh trai học ở trên cao trung, nghe nói nổi tiếng đến mức dọa người, đừng có tùy tiện trêu chọc người ta.”
Người kia lập tức bày ra vẻ mặt tự tin: “Có được hay không, thử xem sẽ biết.”
Sau ngày khai giảng hôm đó chưa đến một tháng sau, một chút tự tin này của bọn họ đều bị vùi nát thành tro bụi.
Không chỉ có bọn họ, những học sinh năm hai năm ba lén lút nhìn lén học sinh năm nhất Tống Ngạn cũng bị Tống Ngạn đẩy đi với tinh thần thất bại không thể đạt được tham vọng.
Đời này Tống Ngạn tương đối hiền hoà, cũng kết giao được với không ít bạn bè không tồi, nhưng đối với người không thèm để ý, sự lạnh nhạt tận sâu bên trong xương cốt vẫn không hề thay đổi.
Đám người kia sử dụng hết thảy tất cả thủ đoạn trên người mà cũng vẫn không thể khiến cậu liếc nhìn bọn họ nhiều thêm một chút. Đôi khi bọn họ cũng muốn tỏ thái độ cứng rắn một chút nhưng mỗi khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cậu, không biết vì sao lại không thể bày ra được dáng vẻ kiêu ngạo, khí thế thấp hơn một đoạn, câu nói kế tiếp cũng phải nuốt ngược trở về.
Tống Ngạn có chút không kiên nhẫn, nghĩ thầm: Dứt khoát một lần luôn được không? Không thể lúc nào cũng để mình chủ động khơi gợi đề tài như vậy được.
Cậu lại đợi hơn một tuần, rốt cuộc cũng gặp được một anh chàng can đảm lỗ mãng, trực tiếp tới thổ lộ.
Cậu rất hài lòng nhưng trên mặt thì lại bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”
Quần chúng vây xem: “???”.
Cái gì, cậu ta đã có người mình thích rồi? Chưa từng nghe nói nha!
Anh chàng lỗ mãng đơ mặt hỏi: “Là ai?”
Tống Ngạn lập tức cảm thấy hắn thuận mắt hơn một chút, nói: “Anh trai tôi.”
Quần chúng vây xem: “!!!”
Vẻ mặt của anh chàng lỗ mãng càng lúc càng dại ra: “A? Đó không phải là anh của cậu sao?”
Tống Ngạn nói: “Tôi chỉ gọi anh thế thôi, tôi và anh ấy không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì.”
Anh chàng lỗ mãng: “!”
Nháy mắt tin tức liền truyền đi khắp sơ trung.
Các học sinh năm hai năm ba đều biết và cũng đều gặp qua vị thiên chi kiêu tử trên cao trung kia rồi, cả bọn nghe xong lập tức trầm mặc.
Các học sinh năm nhất mới đến cái gì cũng đều không hiểu nên không chịu thua vị tình địch kia. Đến khi phát hiện toàn bộ phương diện đều thua người ta thì lập tức bị đả kích toàn tập, cũng bắt đầu trầm mặc theo.
Có một vài người khác thì vẫn đang ôm hy vọng, dù sao thì Tạ Thần Vũ cũng không phải người có thể theo đuổi, có lẽ hai người này sẽ không thành đôi được.
Một chút ảo tưởng này đã bị chọc thủng trong vài ngày sau đó.
Trong giải đấu bóng rổ của trường cao trung, cuộc thi đấu giữa các lớp được tổ chức trên một khoảng sân trống. Lớp của Tạ Thần Vũ bị bao vây bởi ba tầng người bên trong và ba tầng người bên ngoài, tiếng la hét lớn đến mức ngay cả tòa nhà giảng dạy cũng có thể mơ hồ nghe thấy.
Có Tạ Thần Vũ điều phối bố cục, lớp của họ đã đánh bại đối thủ với số điểm đậm và dễ dàng tiến vào vòng tiếp theo.
Sau một hồi thi đấu, không ít người đều chạy tới vây quanh để đưa nước cho Tạ Thần Vũ.
Vị học sinh phụ trách mua sắm trong lớp thấy vậy liền thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm: Lại tới nữa rồi, lớp trưởng bọn tôi không có uống nước của người khác đưa đâu, cứ chờ bị từ chối đi.
Những người theo đuổi Tạ Thần Vũ mấy năm nay bị thất bại quá nhiều lần nên dần dần cũng đã trở nên thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm: Học sinh mới và mấy đứa nhóc sơ trung kia đúng là ngây thơ, chờ bị vả mặt đi.
Chỉ thấy dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Tạ Thần Vũ tiếp nhận một chai nước, vặn nắp mở ra uống.
Các học sinh trong lớp: “???”
Hội những người theo đuổi đang đứng gần đó nhìn qua: “!!!”
Địu mé, ai đây!?
Tống Ngạn cảm nhận được trong khoảnh khắc có rất nhiều tầm mắt đang hướng về đây, thật sự cảm nhận được độ nổi tiếng cao ngút trời của vị học sinh xuất sắc này.
Tạ Thần Vũ không hề quan tâm đến ánh mắt của những người chung quanh, anh dốc chai nước lên uống mấy ngụm, đoạn lại nhướng mày hỏi: “Em muốn chơi bóng không? Anh dạy em.”
Tống Ngạn không có mấy hứng thú: “Về sau lại nói.”
Vừa dứt câu bỗng dưng thấy Tạ Thần Vũ muốn kéo lấy tay mình, cậu liền né tránh qua một bên: “Tay dơ.”
Tạ Thần Vũ không quan tâm nắm lấy tay cậu, kéo cậu thoát khỏi đám người: “Lát nữa anh sẽ rửa cho em.”
Quần chúng vây xem đang đứng cách đó không xa lập tức thấy rõ người đang đi ra từ bên trong chính là Tống Ngạn.
Từ lúc khai giảng đến nay, bọn họ đã từng nhìn thấy hình ảnh Tạ Thần Vũ và cậu ở cùng với nhau rất nhiều lần.
“Hình như là em trai của cậu ấy.”
“Đậu mé làm tui sợ chết khiếp, tui còn tưởng nay nam thần bị một tên tiểu yêu tinh nào đó cuỗm mất đi rồi.”
“Tui cũng vậy.”
Thành viên trong đội đang đứng gần đó thấy thế lập tức sáng bừng hai mắt, lại gần cười hỏi: “Lớp trưởng à, đây là em trai cậu à? Giới thiệu một chút đi.”
Tạ Thần Vũ liền sung sướng giới thiệu: “Tống Ngạn, hiện tại là em trai tôi nhưng sau này sẽ là bạn đời của tôi.”
Các thành viên trong đội: “?”
Quần chúng vây xem: “!!!”
Tạ Thần Vũ vừa quăng một quả bom ra xong liền kéo Tống Ngạn rời đi.
Những người khác giống như bọn họ nhưng thuộc tầng lớp thượng lưu cũng kiên nhẫn chờ đợi đến tận bây giờ để rồi nhìn thấy một màn này.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Thần Vũ vẫn luôn rất thiên vị Tống Ngạn không hề có chút che giấu, trong mắt không hề chứa đựng bất kỳ một người nào khác. Khoảng thời gian trước trên diễn đàn có không ít ảnh chụp của Tống Ngạn, khiến cho một số người vừa nhìn thấy liền chạy đến liếm màn hình. Từ đó bọn họ liền đoán được có lẽ Tạ Thần Vũ sẽ nhân cơ hội nào đó để tuyên cáo chủ quyền, quả nhiên là vậy.
Bọn họ vui vẻ xem kịch, ném xuống quả bom số hai: “Hai nhà họ là thế giao, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, độ xứng đôi lên đến 99%. Khuyên mấy người nhân lúc còn sớm thì hãy hết hy vọng đi.”
Mọi người: “!!!”
Sau sơ trung là đến lượt cao trung chấn động bùng nổ.
Rất nhanh sau đó đã có rất nhiều chi tiết được đào bới ra, càng bới là càng khiến cho người xem tuyệt vọng. Bởi vì có mắt là có thể nhìn ra được tình cảm của hai người kia thật sự tốt đến mức chỉ có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Hai người đang ở trong trung tâm lốc xoáy vẫn đang tiếp tục bình thản ung dung mà hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt trong trường.
Tống Ngạn đã thấy được dáng vẻ người gặp khiến người nhớ thương nhiều năm của vị học sinh xuất sắc nào đó. Còn Tạ Thần Vũ thì cũng đã thấy được một Tống Ngạn càng lóa mắt hơn so với trước đây.
Hôm nay cuối tuần hội học sinh có việc bận, Tống Ngạn qua tìm Tạ Thần Vũ, vẫn luôn ngồi ở trong văn phòng chờ anh.
Đợi đến khi kết thúc mọi việc, ánh nắng chiều đã nhiễm hồng cả nửa bầu trời.
Toàn bộ hành lang chỉ có hai người, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, là sân thể dục trống trải và bầu trời lộng gió.
Tống Ngạn nghiêng đầu nhìn vài lần, đột nhiên hỏi: “Chờ đến lúc chúng ta trở về, liệu có còn nhớ rõ những chuyện ở đây không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh không biết, có rất nhiều giả thuyết đưa ra, có nơi nói sẽ dần dần biến mất, có nơi nói có thể nhớ rõ.”
Anh cười đề nghị: “Hay là anh học chơi dương cầm nhé? Không chỉ sau này kết hôn có thể đàn cho em nghe mà chờ đến khi chúng ta trở về còn có thể nhìn xem kỹ thuật này có được lưu giữ hay không.”
Tống Ngạn theo bản năng hỏi: “Anh không biết đàn à?”
Tạ Thần Vũ dở khóc dở cười: “Rất nhiều người đều cảm thấy là anh sẽ biết, nhưng đúng là anh không biết thật.”
Tống Ngạn nhìn khí chất của vị học sinh xuất sắc này, cũng cảm thấy rất hợp với anh, bèn cổ vũ nói: “Học đi.”
Nghĩ rồi cậu lại nói, “Em sẽ học thiết kế thời trang.”
Tạ Thần Vũ cũng cổ vũ theo: “Được.”
Tống Ngạn nói tiếp: “Học thiết kế thời trang nữ.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Đây là muốn đặc biệt thiết kế cho anh mặc sao?
Tống Ngạn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, phì cười một tiếng, nắm chặt lấy tay anh.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo hương hoa bên trong sân trường.
Hai người không khỏi hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Thật tốt.
Hai người không hẹn mà cùng nảy lên một suy nghĩ: Đời này thời niên thiếu tốt đẹp nhất, đã có anh/em làm bạn bên mình.
Sau này thời gian yên lặng trôi qua, năm tháng dài lâu.
Chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau.
=============
Cuối cùng cũng xong rồi nhe~~~ tung bông
Thật muốn nhìn thêm những khoảnh khắc thời học sinh của hai đứa quá:((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.