Độ Xứng Đôi 99%

Chương 65: NT3 - Sinh nhật của Tạ Thần Vũ




Sinh nhật của Tạ Thần Vũ là vào tháng tư.
Anh đến công ty này đã gần ba năm, hai năm trước đều không thấy bóng dáng nên đây là lần đầu tiên anh ăn sinh nhật ở tinh cầu Bá Đích.
Người trong ban thư ký đã từng nhìn thấy tư liệu cá nhân của anh nên đã để ý nhớ kỹ. Hôm nay vào văn phòng để đưa tài liệu, thấy tâm tình của anh không tồi, thư ký liền cười nói: “Tổng giám đốc, sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Cảm ơn.”
Thư ký liền biết không sai, ra ngoài nói chuyện này với các đồng nghiệp khiến tâm tư của các đồng nghiệp bắt đầu dao động.
Tạ Thần Vũ đảm nhận công ty chưa đến một năm, bầu không khí cùng hiệu suất của toàn bộ công ty đều tăng lên không ít, năng lực rõ như ban ngày.
Hơn nữa trong một tháng qua, ông Tạ đã tự mình đến đây tận hai lần, nghe nói là muốn khuyên cháu nội điều đi nơi khác, đáng tiếc đều bất lực trở về.
Ông Tạ là người cầm quyền hiện tại của nhà họ Tạ, có thể khiến ông coi trọng như vậy chứng tỏ Tạ Thần Vũ rất có thể là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Tạ.
Vừa có quyền có tiền vừa có nhan sắc, tính tình lại tốt, nhân phẩm đạt chuẩn.
Một Alpha chất lượng tốt thế này chẳng khác gì so với động vật quý hiếm. Mặc dù biết anh đã kết hôn và có mối tình thắm thiết với người bạn đời hiện tại, nhưng dù vậy vẫn khiến người ta nhịn không được mà muốn tạo cơ hội ở chung. Dù sao thì đây cũng chỉ là một công ty chi nhánh của nhà họ Tạ, không ai biết Tạ Thần Vũ còn có thể ở lại nơi này được bao lâu.
Vì thế người bị khơi gợi tâm tư liền cổ động mọi người nói muốn chúc mừng tổng giám đốc một chút, thời điểm đưa tài liệu lần thứ hai, bèn khẽ hỏi thử: “Tổng giám đốc, tối nay ngài có sắp xếp gì không? Chúng tôi muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho ngài.”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi muốn trải qua cùng với người yêu. Tôi nhận tâm ý, buổi chiều mua bánh kem chia cho mọi người.”
Thư ký vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Phu nhân đi cùng cũng được mà ạ.”
Tạ Thần Vũ cười từ chối: “Chúng tôi muốn trải qua thế giới hai người.”
Thư ký không dám khuyên nữa, ra ngoài nói tin tức cho đồng nghiệp nghe, muốn hỏi một chút bọn họ có ý kiến nào hay không.
Trợ lý đặc biệt nhìn thấy màn cổ động vừa rồi, nói một cách thâm ý: “Từ lúc nhậm chức đến giờ tổng giám đốc đã sa thải ba người thư ký, không quên chứ?”
Thư ký kia liền thay đổi sắc mặt, phát hiện mọi người đều chuyển ánh mắt hoài nghi sang đây, lập tức liền dập tắt vọng tưởng nảy sinh trong lòng, ngượng ngùng cười nói sang chuyện khác, rốt cuộc cũng an phận.
Kể từ đó, Tạ Thần Vũ liền được yên tĩnh.
Sau khi nghiêm túc hoàn thành công việc trong ngày, anh ngồi xe đi đón Tống Ngạn.
Mỗi lần đến sinh nhật anh, nhà họ Địch cùng nhà họ Tạ đều sẽ không quên.
Quà từ nhà họ Địch được Địch Tuần thống nhất thu về Tinh Thần, quà từ nhà họ Tạ thì được chuyển đến tinh cầu Bá Đích.
Vốn dĩ Tạ gia chủ và hai người anh trai muốn đến tổ chức sinh nhật cho Tạ Thần Vũ nhưng đã bị Tạ Thần Vũ uyển chuyển từ chối.
Tạ gia chủ bị từ chối liên tục suốt ba năm nên liền mở lời khuyên bảo: “Con đã trải qua hai lần sinh nhật cùng với Ngạn Ngạn rồi mà vẫn chưa đủ sao? Huống hồ lần này hiếm khi có hai anh trai của con đi theo.”
Đương nhiên Tạ Thần Vũ không thể nói với ông rằng mấy năm nay mình đều ở tinh vực Aram, anh chỉ nói: “Ngạn Ngạn chỉ học có bốn năm thôi nên chúng con cũng chỉ có bốn năm thế giới hai người, chờ đến khi tốt nghiệp về nhà là có thể tổ chức cùng nhau ạ.”
Tạ gia chủ cảm thấy có lý, lúc này mới từ bỏ suy nghĩ trong đầu.
Vì vậy Tạ Thần Vũ đã thành công có được một sinh nhật thế giới hai người, đón Tống Ngạn xong liền quay về nhà.
Sáng hôm nay, Tống Ngạn đã hỏi anh mong muốn của anh như thế nào, anh không chút do dự mà chọn trong nhà.
Bởi vì năm nào sinh nhật của anh cũng đều vô cùng náo nhiệt, anh đã chán ngấy từ lâu. Còn đây là lần đầu tiên anh được trải qua cùng với người mình yêu thích nên anh không hy vọng sẽ bị người khác quấy rầy. Huống hồ ở bên ngoài cũng không tiện thân thiết, ở trong nhà mới thoải mái hơn.
Anh nhập khóa mở cửa, bất ngờ phát hiện bày trí trong nhà đã được sắp xếp, bèn cười hỏi: “Làm từ khi nào vậy?”
Tống Ngạn nói: “Buổi chiều xin nghỉ một tiết để làm.”
Không những vậy, bánh kem và bữa tối dưới ánh nến còn được giao đến đúng giờ.
Hai người vừa mới bước vào cửa, bữa tối liền được giao đến.
Suốt cả quá trình, Tạ Thần Vũ đều nghe theo sự sắp xếp của cậu. Anh sung sướng ăn xong một bữa cơm, không nhịn được mà nghĩ đến quà sinh nhật, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Ngạn Ngạn muốn tặng chính em ấy cho mình? Liệu có được phúc lợi không thể ngờ nào đó hay không?
Tống Ngạn thấy anh ăn xong, bèn hỏi: “Muốn xem phim không?”
Tạ Thần Vũ ăn ngay nói thật: “Không muốn lắm.”
Tống Ngạn liền nắm tay anh đứng lên, đi về phía phòng ngủ.
Tạ Thần Vũ càng lúc càng tưởng tượng đến phương hướng không giới hạn kia, cực kỳ hài lòng. Đương lúc đang muốn rụt rè nói một câu “Mới vừa cơm nước xong mà đã vận động thì sẽ không tốt đâu”, bỗng dưng thấy cửa phòng mở ra, trên giường có một chiếc hộp.
Tạ Thần Vũ: “……”
À… hóa ra là có quà thật.
Sắc trời bên ngoài đã tối, tấm rèm trong phòng thì đã kéo lại.
Tống Ngạn mở đèn phòng ngủ lên trước, nói: “Quà sinh nhật của anh.”
Tạ Thần Vũ nhìn bầu không khí ái muội này, hoài nghi có khi nào bên trong hộp quà là một loại đạo cụ nào đó hay không.
Những suy nghĩ không đứng đắn cứ liên tục nhảy lên trong đầu, Tạ Thần Vũ kiềm lòng không đậu mà mở hộp quà ra, bên trong là một khối đá Hoàng Động mà biết bao thương nhân trang sức đá quý điên cuồng vì nó.
Ánh đèn chiếu xuống, khối đá đẹp đến mức hệt như một giấc mộng cảnh.
Khối đá to như một quả bóng bầu dục, được đặt trên một chiếc giá đỡ có tạo hình độc đáo – đúng là khối đá Hoàng Động cuối cùng trên tinh cầu z103.
Tuy Tạ Thần Vũ không thiếu tiền nhưng giờ phút này anh cầm khối đá lên mà cảm thấy có chút phỏng tay, nhịn không được mở miệng: “Ngạn Ngạn……”
Những lời nói tiếp theo đều được giấu đi trong một nụ hôn.
Tống Ngạn nhẹ nhàng hôn anh, khẽ buông anh ra, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Thần Vũ bị khơi gợi đến mức nóng ran cả người, huống hồ anh còn biết đá Hoàng Động có ý nghĩa như thế nào đối với Tống Ngạn.
Ánh mắt càng lúc càng thâm sâu, nắm tay đối phương kéo về phía mình: “Anh rất thích, nhưng có thể yêu cầu thêm món quà khác hay không?”
Tống Ngạn tạo ra một loạt những điều vừa rồi cũng có vài phần cố ý, cậu thản nhiên nói: “Được, đêm nay đều nghe theo anh.”
Tạ Thần Vũ hô hấp căng thẳng, đặt khối đá Hoàng Động xuống đàng hoàng, sau đó ôm người đè trên giường. Anh cảm thấy đây là một sinh nhật vui sướng nhất trong suốt mấy năm qua của anh.
Tạ Thần Vũ lén lút quyết định, sinh nhật năm sau nếu vẫn rơi vào ngày làm việc anh sẽ xin nghỉ một ngày, ở mãi trong nhà không đi đâu hết.
Địa điểm mới của Tinh Thần đã được chọn xong, đợi an bài xong hết tất cả, công ty sẽ dời đi ngay.
Diện tích của địa điểm mới có thể so với Du Kình nhưng lại không có ven biển, mà là dựa vào núi để xây dựng.
Bên trong có đầy đủ các loại phương tiện, sau núi còn có một suối nước nóng thiên nhiên, được xây thành một sơn trang nghỉ dưỡng, đợi khi nào trời lạnh hoặc mỗi khi huấn luyện mệt mỏi là có thể đến đó ngâm suối.
Để mừng chuyển sang nhà mới, Địch Tuần cùng Du Kình đều tưng bừng chạy đến mở tiệc.
Tài khoản chính thức của Tinh Thần cũng hiếm khi mà đăng lên một trạng thái tràn ngập hơi thở sức sống, trong đó còn có mấy tấm hình chụp chung, tỏ vẻ công ty đã chuyển nhà.
Những người trong giới và cư dân mạng đều vô cùng tò mò.
Nghe nói hai nhà này đã kết hợp động thủ trong sự kiện Sâm Đức. Trong sự kiện Phong Động cùng phu nhân trở về, có tin đồn nói rằng lúc ấy cũng thấy phi thuyền của Tinh Thần.
Hiện tại Tinh Thần chuyển nhà, Du Kình còn cố ý chạy tới chúc mừng một phen, xem ra quan hệ rất là thân thiết. Nhưng rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào vậy?
“Lạ à nha, tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao? Sao Du Kình và Tinh Thần lại có mối quan hệ tốt đến vậy?”
“Anh họ tôi cũng làm lính đánh thuê, anh ấy nói tự dưng hai nhà trở nên thân mật với nhau.”
“Có lẽ là cùng có thù với Sâm Đức, sau đó phát hiện khí chất của cả hai nhà hợp nhau?”
“Nói mê sảng cái gì vậy? Phong cách của hai nhà này hoàn toàn là “Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” đó biết không?”
“Một nhà thì điên một nhà thì ổn, vậy nên đã bổ sung cho nhau?”
“Ha ha ha cũng không hẳn không thể.”
Tin tức trong giới thì linh thông hơn.
Bọn họ tụ lại đoán mò, cuối cùng đoán được một khả năng: Nghe nói ông chủ sàn đấu giá tinh vực Aram và Phong Động là bạn bè của nhau. Lúc trước Du Kình ra tay với Sâm Đức là để báo thù cho Phong Động. Mà ông chủ Trần của công ty Tinh Thần là bạn của ông chủ Trương, có lẽ cũng có thù với Sâm Đức nên vì vậy mà ba nhà mới liên thủ với nhau.
Sau lần hợp tác đó, bọn họ phát hiện tính tình tương đối hợp nhau cho nên mới thân nhau hơn.
Thế nhưng bọn họ vừa mới tự suy luận ra đáp án, hiện thực liền đập một phát đau đớn vào mặt bọn họ.
Bởi vì tài khoản chính thức của Tinh Thần đã đăng một tấm ảnh chụp thể hiện kết thúc buổi liên hoan. Thoạt nhìn chỉ có đồ ăn và một chút cảnh sắc đơn giản, nhưng cư dân mạng đều là những thám tử tư, rất nhanh đã có người phóng to một vùng trong tấm ảnh lên. Bên trong góc ảnh mờ mờ, có thể nhìn ra được dường như ông chủ Trần và Kim Diễm đang nắm tay nhau.
Cư dân mạng lập tức chấn động.
Hai nhà đều ăn ý không hé lời nào. Mãi cho đến khi vài ngày sau Lão Tiền trở lại Du Kình và tổ chức một buổi phát sóng trực tiếp về vấn đề cho Tiểu Hắc ăn, thì mới lần đầu tiên nói về việc lần này.
Mọi người đều đã biết mối quan hệ của Du Kình và Tinh Thần nên Tạ Thần Vũ không muốn khi ở bên ngoài phải giữ khoảng cách với Tống Ngạn nữa. Vì vậy anh đã cố ý tạo ra tấm ảnh kia, nghĩ nếu người bên ngoài có thể phát hiện ra được, bọn họ sẽ thuận theo đó mà công khai.
Lão Tiền biết đợt sóng lưu lượng lần này lớn như thế nào nên liền xung phong tiếp nhận trọng trách.
Lúc này hắn đang nhìn về phía khu bình luận, nói: “Có phải hai người họ đã ở bên nhau hay không? Phải nha.”
“Không phải sau sự kiện Sâm Đức thì trở nên thân thiết hơn. Sự thật có hơi dị, nói ra chắc chắn mấy người sẽ cho rằng tôi đang tự biên nên không nói đâu.”
Vừa mới nói dứt câu, vô số quà thưởng điên cuồng nhảy lên. Lão Tiền nuốt nước miếng, nói: “Nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, tôi đành miễn cưỡng nói cho mọi người nghe vậy.”
“Không phải mấy năm trước phòng mô phỏng huấn luyện phi thuyền thực tế ảo đã tung ra một bản đồ vô cùng khó đó sao? Thời điểm vừa mới ra mắt, hai người liền vào chơi ngay, sau đó lại trùng hợp ghép chung với nhau, cùng nhau đánh trong đó,” Lão Tiền nói tiếp, “Hai người nhìn thấy thân thủ của đối phương cảm thấy rất tốt nên đã thêm bạn tốt của nhau.”
“Khi đó Kim Diễm nói mình là một học trò nghèo, học được đánh quyền từ một người hàng xóm. Ông chủ Trần thì lại nói mình là một cậu ấm giàu có đời thứ hai đã phá sản, trước kia đi theo vệ sĩ trong nhà nên mới học được hai ba chiêu.”
Mọi người tức khắc cười như điên, tất cả đều bị khơi gợi sự hứng thú, vội vàng hỏi những chuyện sau đó.
Trong giới cũng có một số người nằm vùng hóng chuyện trong này, tuy nửa tin nửa ngờ nhưng đồng thời cũng rất tò mò.
Lão Tiền nói: “Sau đó hai người họ vẫn tiếp tục lừa lọc nhau. Kim Diễm tìm được một bảng thời khóa biểu của một cậu nhóc nhà người bạn, nghiêm khắc tuân thủ thời gian trên bảng mà liên hệ với ông chủ Trần. Ông chủ Trần thì càng khoa trương hơn, nói rằng sau khi phá sản đã tìm được một nghề nghiệp, không biết lấy từ đâu ra một bảng phân công làm việc chia thành ba ca, dựa theo thời gian nghỉ trên đó mới bắt đầu online. Ngay cả chúng tôi cũng không thể nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào.”
“Ha ha ha không hổ danh là ông chủ của Tinh Thần, vô cùng ổn trọng luôn nha.”
“Cười chết tôi, hai người họ thú vị thật đó. Sau đó thì sao?”
“Không ngờ đại lão Kim Diễm lại có một mặt như vậy, tôi còn tưởng rằng mấy người lợi hại thường nói không nhiều.”
“Nhanh nhanh nhanh, sau đó thì sao?”
Lão Tiền nói tiếp: “Sau đó thì tiếp tục lừa nhau suốt hơn một năm, ai cũng không nắm được nhược điểm của đối phương. Về sau trong giới lại có một hoạt động tương đối nổi danh, hai người đều đi và xui xẻo gặp phải một đám người không có mắt. Cả hai ra tay rồi mới đột nhiên phát hiện người nọ chính là đối phương.”
“Ha ha ha khi đó vẻ mặt của hai người họ như thế nào?”
“Học trò nghèo và nhân viên làm công hoan hỷ tương phùng.”
“Hay quá đi, có thể quay thành phim truyền hình rồi đó.”
“Có tự biên soạn ra không vậy?”
Lão Tiền nói: “Không có nha, tôi đã nói là rất khoa trương kỳ dị mà, mấy người cứ một hai phải hỏi.”
Đương nhiên càng khoa trương hơn đó là hai người kia đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn từ lâu rồi, nhưng tất nhiên là không thể nói chuyện này ra rồi.
Cuối cùng hắn tổng kết: “Kể từ ngày đó, hai người họ bắt đầu chuyển từ hình thức online sang offline, cứ thế mà dần dần ở bên nhau.”
Lòng hiếu kỳ của mọi người đã được lấp đầy, tất cả đều cảm thấy hai người kia đáng yêu cực kỳ.
Ông Tạ – người cũng nhìn thấy đợt hot search lần này, chợt phát hiện được một sự thật nào đó.
Trước khi Phong Động và Tần Lan Thuần trở về, liên tục suốt hơn một tháng trời Tạ Thần Vũ đều không hề ghé qua công ty. Vậy nên khi nghe nói gia chủ đời trước của nhà họ Tống chưa chết, ông vẫn luôn đoán rằng có lẽ Tạ Thần Vũ đã sắm vai làm một nhân vật nào đó trong đấy. Lúc này nhìn thấy tin tức ông chủ Trần và Kim Diễm ở bên nhau được truyền đi, liên hệ với sự kiện dì Tang lần đó Tạ Thần Vũ có giao tình cùng với Tinh Thần, rồi hành động tặng đá quý của Kim Diễm, cuối cùng ông cũng dễ dàng cho ra được một đáp án.
Tuy đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng vẻ mặt của ông lúc này vẫn có chút trống rỗng.
Lúc trước ông thúc đẩy mối hôn sự này, là đã tạo điều kiện để hai nhà lính đánh thuê hàng đầu gom về với nhau?
Ông Tạ không nhịn được mà muốn giải tỏa cảm xúc. Ông liền liên lạc bạn đời để chia sẻ chuyện này, thấy đối phương nghe xong hai mắt cũng không thèm chớp một cái, bèn hỏi: “Em đã biết từ lâu rồi à?”
Đại lão nghiên cứu khoa học bình tĩnh “Ừm” một tiếng.
Ông Tạ hỏi: “Từ khi nào?”
Đại lão nghiên cứu khoa học nói: “Hồi kỳ nghỉ Tết, nhưng em đã đáp ứng Thần Vũ là phải bảo mật cho nó, cho nên mới không nói cho anh biết.”
Ông Tạ hỏi: “Còn chuyện của Ngạn Ngạn thì sao?”
Đại lão nghiên cứu khoa học nói: “Em chỉ mới biết được gần đây.”
Đại lão nhìn vẻ mặt của ông Tạ, “Hiện tại anh đã biết Thần Vũ chính là ông chủ Trần, còn muốn cho nó kế thừa nhà họ Tạ không?”
Ông Tạ lập tức nói: “Đương nhiên là vẫn muốn.”
Phong cách làm việc của ông chủ Trần rõ như ban ngày, biết đó là cháu nội nhà mình, ông càng không muốn từ bỏ.
Ông Tạ hỏi: “Em nói xem Thần Vũ có thân phận thế này, Địch Tuần thì sao nhỉ?”
Đại lão nghiên cứu khoa học liền cho ông một ánh mắt “Anh hiểu rõ trong lòng mà”, yên lặng không nói gì.
Ông Tạ: “……”
Tên họa sĩ chó má kia!
Lúc này, Tạ Thần Vũ đang ngồi ở trong nhà ăn trường học, nghe Đậu Mính Mính thuật lại câu chuyện tình yêu của ông chủ Trần và Kim Diễm.
“Hai người họ thú vị thật đó,” Đậu Mính Mính hâm mộ ôm lấy mặt mình, “Sao tôi không gặp được một tình yêu như thế này cơ chứ?”
Tạ Thần Vũ mỉm cười an ủi hai câu, nghĩ lại hình ảnh năm đó, đột nhiên nhớ ra một chi tiết.
Vì thế sau khi tạm biệt Đậu Mính Mính, anh liền nhìn về phía người bên cạnh: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn đang đi theo anh ra phía bên ngoài trường học, nghe gọi bèn đáp một tiếng.
Tạ Thần Vũ nói: “Anh phát hiện ra một chuyện.”
Tống Ngạn hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Từ lúc chúng ta làm rõ thân phận, em không còn gọi anh là “Anh trai” nữa.”
Tống Ngạn liếc anh một cái: “Muốn nghe?”
Tạ Thần Vũ thành thật nói: “Muốn.”
Tống Ngạn nói: “Mơ đi.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Hai người ngồi xe về nhà, Tống Ngạn cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Mới vừa đi đến dưới vòi hoa sen, bên tai chợt nghe thấy có tiếng mở cửa, cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Thần Vũ: “Anh làm gì……”
Chưa kịp nói dứt câu một nụ hôn đã đổ ập tới.
Nửa giờ sau, cuối cùng tiếng gọi “Anh ơi” kia cũng được phát ra rồi.
Cuối cùng Ngạn Ngạn vẫn bị thu phục =v=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.