Độ Xứng Đôi 99%

Chương 50: Tất cả phải trả bằng máu!




Phụ trách điều tra chính là đội trưởng đội cảnh vệ, tâm phúc của Sâm Đức.
Hắn nhìn tướng quân bùng nổ cơn giận, có chút chần chờ hỏi: “Chuyện này…… có khi nào là hiểu lầm không ạ? Nếu thật sự là do bọn họ làm, sao bọn họ lại dám giao một nhược điểm quan trọng như vậy cho Du Kình?”
Đáy mắt Sâm Đức mang theo tơ máu: “Nếu chuyển sang điều tra bọn Du Kình, có thể điều tra được gì không?”
Đội trưởng vẫn chưa xem xét đến điểm này, nghe vậy thầm rùng mình một cái, nghiêm túc suy nghĩ: “……Quá sức ạ.”
Bên phía Du Kình luôn luôn ngụy trang, hơn nữa chỉ để lộ ra một hình dáng.
Bọn họ qua lại với các gia tộc lớn được mấy chục năm mới có thể nhìn ra được một vài người quen mắt, sau đó mới thuận lợi mà điều tra được đến thân phận thật sự của người đó. Nếu đổi thành Du Kình, trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không thể điều tra ra được gì.
Sâm Đức càng tức giận hơn: “Vậy nên còn có gì mà hiểu lầm nữa? Chẳng lẽ hung thủ còn có mối quan hệ tốt với Du Kình, không chỉ được xem video chuyện năm đó của Du Kình, mà còn khôn khéo đến mức thu mua được người của gia tộc Clinton? Cậu xem thử xem ai có thể có mối quan hệ gần gũi như vậy với bọn Du Kình chứ!”
Đội trưởng nhanh chóng tự hỏi một vòng, cũng cảm thấy là khả năng này quá thấp, thầm nghĩ chắc là do bản thân suy nghĩ nhiều. Chuyện này đến tám phần là có liên quan đến các gia tộc lớn.
Tuy hắn là tâm phúc, nhưng dưới cơn thịnh nộ của tướng quân, hắn cũng chỉ dám nói đôi ba câu mà thôi. Giờ phút này thấy được những sợi tơ máu ở trong đáy mắt tướng quân càng lúc càng trở nên nồng đậm, hắn liền vội vàng cúi đầu nhận sai, lãnh nhiệm vụ rời đi.
Lễ tang của cụ già Gershwin được tổ chức dựa theo tập tục ở phía bên này, để tầm một ngày, hôm sau sẽ được mang đi hoả táng.
Vốn dĩ khách khứa đều muốn chờ đến ngày mai tiễn cụ Gershwin an táng rồi mới rời đi, nhưng ban ngày mọi người đều bị một loạt hành động không giống ngày thường của Du Kình dọa cho kinh sợ, ai nấy cũng đều cảm thấy bất an, rất nhiều người đều không chờ nổi mà rời đi ngay.
Địch Tuần cùng Tạ Thần Vũ thì vẫn như cũ ở lại khách sạn.
Có quá nhiều người trong buổi tang lễ, căn bản sẽ không có ai có thể nhớ hết. Hai người ở lại cả ngày trong khu nhà chính, đôi khi còn nói chuyện an ủi với mấy người trong nhà, dáng vẻ như những người khách bình thường, hoàn toàn không có ai chú ý đến sự thật là cả hai đều chưa vái lạy linh đường.
Sắc trời càng lúc càng tối, hai cậu cháu vẫn chưa đi ngủ, mà là ngồi ở trên ban công chờ tin tức.
Địch Tuần nhìn thời gian, nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng: “Lấy nhiều tiền của ta như vậy, mà vẫn chưa điều tra ra được gì sao?”
Vừa mới dứt câu, máy truyền tin liền truyền đến một lời mời gọi video.
Địch Tuần nhấn nút bắt máy, chợt nghe thấy bên kia cười nói: “Ông chủ Trương đoán chuyện như thần, quả nhiên Sâm Đức đã điều động binh lực. Chốc nữa tôi sẽ gửi video cho ngài, nhớ gửi số khoản còn lại cho tôi nha.”
Địch Tuần miễn cưỡng vừa lòng, hỏi: “Thêm một cuộc mua bán khác không?”
Bên kia đầu điện thoại là ông chủ của Bạch Sư – công ty lính đánh thuê đứng đầu trong bảng xếp hạng thực lực, là một người luôn đặt lợi ích lên trên hàng đầu.
Địch Tuần biết chắc chắn hắn cũng tới tham dự lễ tang. Đây chính là người mà ngày hôm qua anh đã nói chuyện phiếm khi đang ở trong phòng của Du Kình. Dùng một cái cớ là lo lắng Sâm Đức sẽ điều binh đánh nhau với các gia tộc, nên mới bảo hắn tìm một lý do thích hợp để khởi động phi thuyền ở tinh cầu chính và di chuyển đến nơi gần đó trong đêm; tìm kiếm dấu vết điều binh của Sâm Đức, đồng thời cũng quay video lại gửi sang đây cho anh.
Nhiệm vụ này quá dễ dàng, ông chủ không quan tâm đến mục đích thật sự của anh, lập tức liền đồng ý.
Lúc này nghe thấy anh đề nghị một cuộc mua bán khác, hắn liền bật cười nói: “Có phải ngài biết chuyện của bọn Du Kình không? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”
Địch Tuần nói: “Làm sao ta biết được, ta còn có chút việc muốn ở lại bên này mấy ngày, cần phải được đảm bảo an toàn, cậu có nhận hay không?”
Ông chủ coi như Địch Tuần không biết, chỉ hỏi: “Mua bán thế nào?”
Địch Tuần nói: “Rất đơn giản, ta muốn cậu cho nổ hệ thống phòng ngự của tinh cầu Phàm Khoa, để phi thuyền của ta có thể nhanh chóng rời cảng.”
Ông chủ nói: “Chuyện này có hơi khó đối với tôi, hai hạm đội của Sâm Đức vẫn còn ở bên này mà, phá nổ rồi tôi sẽ không thoát thân được.”
Địch Tuần hỏi: “Nếu đến lúc đó bọn họ không ngăn cản cậu thì sao?”
Ông chủ nghĩ đến hôm nay Du Kình đã từng mật đàm với Sâm Đức, rất có thể hai bên sẽ hợp tác với nhau, nên không nghi ngờ gì về giả thiết của anh nữa, chỉ cười ha ha nói một cách sảng khoái: “Nếu như vậy, đương nhiên tôi sẽ làm!”
Nếu thật sự đến mức đó, chắc chắn sẽ có một trận đánh nhau xảy ra ở trên tinh cầu Phàm Khoa.
Đối với hắn mà nói, ai đánh với ai cũng vậy. Lính đánh thuê chính là binh khí ở trên chiến trường, công ty của bọn họ cũng đã từng tham gia nội chiến ở các quốc gia khác, chỉ phá hủy một hệ thống phòng ngự mà thôi, chuyện nhỏ.
Địch Tuần biết quan hệ của hắn với ai cũng đều rất giả tạo, nhưng cũng may là hắn vẫn đáng tin trong các cuộc mua bán, tác phong hành sự vô cùng nghiêm túc, không cần lo lắng sẽ bị lộ bí mật.
Vì vậy hai người thương lượng giá cả với nhau xong, đặt bút ký tên qua mạng. Địch Tuần nhìn bản hợp đồng nền trắng chữ đen, trong lòng dần dần yên tâm hơn một chút.
Sau khi chuyển tiền đặt cọc qua, anh nói: “Nếu ta xui xẻo gặp phải phiền toái, có khả năng sẽ nhờ cậu cứu ta một phen.”
Ông chủ nói: “Chuyện này thì tính với giá khác nhé.”
Địch Tuần nói: “Ta biết, có thể thương lượng.”
Ông chủ cười: “Được, đến lúc đó sẽ liên lạc với nhau tiếp, có thể cứu được nhất định tôi sẽ cứu.”
Địch Tuần nói chuyện với hắn xong, chờ hắn gửi video sang đây, anh liền mở ra kiểm tra thêm một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì liền kết nối với số máy gia chủ Barber.
Hôm nay trong buổi tang lễ, sắc mặt của vị gia chủ này khó nén được sự cứng đờ, có lẽ bây giờ vẫn chưa đi ngủ.
Quả nhiên, đợi tầm vài giây sau, điện thoại đã được bắt máy.
“Ông chủ Trương, trễ thế này rồi có chuyện gì sao?”
Địch Tuần ngã người dựa vào ghế sau một cách lười nhác, nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần quan trọng: “Ban ngày, tôi thấy vẻ mặt của ngài không được thích hợp cho lắm, nên mới cố ý tìm ngài hỏi thử xem rốt cuộc bên ngài đang muốn làm gì. Tôi vẫn chưa rời khỏi nơi này, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, nếu các ngài muốn chơi lớn thì cũng nên lộ ra chút tiếng cho tôi biết chứ.”
Anh ra vẻ tận tình khuyên bảo, “Cùng nhau xóa bỏ thù hận cùng nhau phát tài, mọi người cùng lui một bước, cùng nhau kiếm tiền là được rồi không phải sao?”
Bên kia liền nói: “Ông chủ Trương lo lắng nhiều rồi, chúng tôi đâu có chuyện gì.”
Địch Tuần nói: “Không có chuyện gì vậy tại sao đang yên đang lành Sâm Đức lại điều động binh lực? Tôi có không ít sinh ý ở trên tinh vực Gauze này, mấy người đừng đùa với tôi, dù thế nào cũng nên thông báo cho tôi biết một tiếng.”
Bên kia yên lặng một hồi, ngay sau đó liền hỏi: “Điều động binh lực?”
Địch Tuần nói: “Ngay trong buổi tối hôm nay, bạn bè của tôi vừa lúc đi ngang qua đã quay được một đoạn video này. Video đang ở trong tay tôi, có thể chia sẻ cho ngài bất cứ khi nào. Tôi nói này, các ngài có đánh to đánh nhỏ thì cũng đừng ảnh hưởng đến chuyện làm ăn buôn bán của người khác……”
Bên kia không đợi nghe xong, vội vàng cắt lời: “Gửi ngay qua cho tôi!”
Địch Tuần nghe thanh âm có chút biến đổi của người bên kia điện thoại, khóe miệng lập tức nâng lên.
Đây là điểm tốt của thời kỳ đặc biệt. Quan hệ của Sâm Đức và các gia tộc lớn trong suốt 60 năm qua đã dần chuyển sang tồi tệ nhất, chỉ cần đẩy nhẹ ở phía sau một chút là có thể khiến cho bọn chúng đánh nhau loạn xạ.
Anh liền gửi video sang, tiếp tục nói: “Xem đi, không lừa ngài.”
Ở bên kia, gia chủ Barber nhanh chóng xem xong, phát hiện đúng là quân đội của Sâm Đức, sắc mặt liền trắng bệch. Sau khi hỏi thăm tọa độ cụ thể rõ ràng, liền vội vàng nói lời cảm ơn, cúp điện thoại.
Sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, đi tìm cụ Barber.
Lúc này, cụ Barber đang suy nghĩ về chuyện của Du Kình và Sâm Đức nên vẫn chưa đi ngủ, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, mí mắt tự dưng giật giật, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Gia chủ liền nói lại một lần cho cụ Barber nghe, còn đưa video ra cho xem, đoạn hỏi: “Sâm Đức đang muốn xé bỏ mặt nạ với chúng ta, hiện tại nên làm sao đây ạ?”
Cụ Barber nghe xong cũng giật mình, nhanh chóng liên hệ với người nhà bên trong quân đội.
Để có thể cứu viện khẩn cấp, bọn họ đã dồn toàn bộ quân lực ở gần tinh cầu Phàm Khoa.
Không có gì ngạc nhiên khi hạm đội của Sâm Đức xuất phát từ nơi này.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, rất nhanh đã nhận được câu trả lời: Đúng là đêm nay có điều hai hạm đội rời đi, nói là muốn đổi quân tuần tra.
Hai cha con thầm nghĩ: Đổi cái gì mà đổi, hắn đang muốn ra tay thì có!
Cụ Barber áp chế cơn hoảng loạn trong lòng, lên tiếng phân tích: “Không điều hết toàn bộ người đi, có thể là để dùng cho việc đối phó Du Kình, không phải đang chỉa về phía chúng ta.”
Vừa cất lời cụ Barber liền lấy máy truyền tin ra, muốn liên lạc với người bên phía gia tộc Clinton để thương lượng vài câu, nhưng nửa ngày vẫn chưa thấy bên kia bắt máy.
Tự dưng nảy sinh một nỗi dự cảm không lành. Đương lúc đang muốn chuyển sang gọi cho người khác, chợt nghe thấy máy truyền tin của con trai vang lên, cúi đầu liền thấy là một người ở trong gia tộc.
Hai người liếc nhau, gia chủ liền nhấn vào nút loa.
Nháy mắt liền nghe được một giọng nói thất thanh như đang chịu phải sự kích thích nào đó: “Mẹ nó có phải Sâm Đức điên rồi hay không? Hắn đốt cả nhà Clinton luôn rồi!”
Hai cha con đồng loạt khiếp sợ: “Cái gì?”
Gia chủ vội vàng hỏi: “Hắn đốt như thế nào?”
Phải biết rằng các gia tộc lớn giống như bọn họ, kiến trúc hệ thống bảo an và phòng cháy của gia tộc đều vô cùng cao cấp, sao có thể nói đốt là đốt cháy đi được?
Hơn nữa, gia tộc bọn họ cũng có vệ sĩ. Biết được hôm nay Du Kình và Sâm Đức chạm mặt, gia tộc Clinton đã nâng lòng cảnh giác lên bậc cao nhất, sao có thể bị phóng hỏa được?
Người bên kia tiếp tục nói: “Hình như là phá giải hệ thống rồi lẻn đi vào, tôi nghe người của Clinton nói là bọn chúng còn cố ý dương đông kích tây để điều hết bọn vệ sĩ ra ngoài. Bọn chúng phóng hỏa tầm bốn năm căn phòng, cũng nhờ có AI giúp đỡ nên phần lớn người ở bên trong đều không có sao. Nhưng phòng của lão Clinton thì bị cháy rất nghiêm trọng, đến nay vẫn chưa cứu được ra ngoài!”
Hắn chịu phải quá nhiều kích thích, nói càng lúc càng nhanh: “Hệ thống của chúng ta đều như nhau, bọn chúng phá giải dễ dàng như thế, không biết hệ thống theo dõi trong nhà có quay được hình ảnh của bọn chúng hay không. Con rể tôi đang ở trong cục cảnh sát, tôi vừa mới bảo nó điều tra hệ thống theo dõi trên phố một chút, nhưng cũng chỉ chụp được một vài hình ảnh, nhìn rất giống với người trong đội cảnh vệ của Sâm Đức. Cho dù chúng ta có mang đoạn theo dõi này theo chất vấn tên Sâm Đức, chắc chắn hắn cũng sẽ không thừa nhận! Đầu tiên là Gershwin, sau đó là Clinton, tiếp theo đó chắc sẽ đến lượt chúng ta rồi!”
Cụ Barber liền nghĩ đến cuộc điện thoại không được kết nối kia, lại nghĩ đến chuyện hôm nay của Du Kình và Sâm Đức, nhanh chóng đoán được có lẽ hai bên đã đạt được nhận thức chung, đang muốn giải quyết bọn họ trước!
Cụ Barber cắn răng nói: “Bảo người của chúng ta ra tay đi!”
Gia chủ hít một hơi khí lạnh: “Cha?”
“Không thể nhịn được nữa, đao đã kề trên cổ rồi, nhịn nữa thì chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Người bên kia điện thoại nghe vậy liền phụ họa theo: “Không sai, hiện tại hắn đã không còn lý trí để nói chuyện nữa, chúng ta cần phải ra tay thôi!”
Tình hình dạo gần đây quá mức khẩn trương, bọn họ lo lắng Sâm Đức sẽ lại nổi điên ở buổi tang lễ, cho nên đã lén lút điều động quân đội riêng qua đây.
Bọn họ không chiếm ưu thế. Vốn dĩ nghĩ là có thể không ra tay thì sẽ không ra tay, nhưng nếu bị buộc đi đến bước đường này, bọn họ cũng không thể ngồi không chờ chết. Chỉ cần giết Sâm Đức trước khi quân tiếp viện của hắn chạy đến, khiến quân của hắn rối loạn, tình hình sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Gia chủ cũng nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nói: “Dạ.”
Dựa vào hoàn cảnh quen thuộc, các cảnh vệ của Sâm Đức đều là giết người trước rồi phóng hỏa sau.
Về Barber, ý của Sâm Đức là muốn bắt sống trước. Bởi vì trong ba lão già này, Barber là ngu xuẩn nhất, dễ dàng dụ dỗ nói chuyện nhất. Sâm Đức muốn biết danh sách những người đã lẻn vào tinh cầu Silent năm đó, muốn nghiền xương lũ đó thành tro.
Thế nhưng các cảnh vệ chia làm hai đội mai phục ở trên đường nửa ngày, mà vẫn chưa thấy được nửa bóng dáng người đâu, dần dần nhận ra được có điều gì đó không thích hợp.
Chắc hẳn tin tức Clinton bị thiêu chết đã được truyền đi rồi, dù thế nào thì gia tộc Barber cũng sẽ chạy đến xem, không giống như bây giờ thật sự quá yên tĩnh.
Các cảnh vệ liền lén đi vào nhà chính, phát hiện không thấy bóng dáng lão già Barber đâu, các thành viên quan trọng trong gia tộc cũng không thấy. Cả bọn liền thay đổi sắc mặt, nhanh chóng báo tin cho Sâm Đức.
Sâm Đức đã sớm ra lệnh cho các cấp dưới theo dõi các gia tộc lớn, hiện tại có thể biến mất, hiển nhiên là những người này đã lén lút xây dựng đường hầm bí mật ở ngay dưới mí mắt của gã.
Vẻ mặt của gã càng thêm dữ tợn: “Khởi động trình tự phòng ngự. Thông báo cho các bến cảng, từ giờ trở đi cấm không cho bất kỳ phi thuyền nào rời khỏi bến cảng. Mau lục soát lôi bọn chúng ra đây cho ta!”
Đội trưởng nói: “Dạ!”
Sâm Đức có quân đồn trú ở tinh cầu Phàm Khoa, giờ phút này quân doanh được mở rộng cửa, các binh lính xếp hàng ngay ngắn hành quân ra ngoài.
Đáng tiếc chưa kịp rời khỏi thành phố, toàn quân đã đối đầu trực tiếp với quân đội riêng được lén lút điều động tới của các gia tộc lớn, hai bên lập tức đụng độ nhau.
Cùng thời gian đó, hệ thống phòng ngự tinh cầu Phàm Khoa đã thay đổi trận hình đến cấp bậc cao nhất.
Thông thường loại hệ thống này chỉ được dùng để kiểm tra an toàn, nhưng một khi khởi động cấp bậc cao nhất thì sẽ chặn hết tất cả các phi thuyền ra vào. Vũ khí trên đó vừa dày đặc lại vừa tiên tiến, ai thử rồi sẽ biết.
Ông chủ Bạch Sư là người nắm bắt được thông tin này đầu tiên, chợt “Ha” một tiếng: “Đánh nhau thật rồi.”
Cấp dưới hỏi: “Cấp bậc cao nhất rồi ạ, chúng ta không có biện pháp tới gần, sao mà cho nổ được đây?”
Ông chủ vẫn rất bình tĩnh: “Từ từ theo dõi tình hình, người ta còn chưa liên hệ với chúng ta mà, lỡ như lát nữa có cơ hội xoay chuyển thì sao?”
Vừa mới dứt câu chưa được bao lâu, hai hạm đội ẩn giấu trong tinh cầu chính đã hành động.
Nguyên nhân là Sâm Đức nhận được tin tức quân đồn trú bị đánh lén, biết được những gia tộc đó cũng muốn xé bỏ mặt nạ với gã, nên liền bắt đầu điều động binh lực trở về.
Thế nhưng, khu vực quân doanh gần nhất cũng nhận được mệnh lệnh của gia tộc, hai chiến thuyền hạm đội kia vừa rời đi, người của gia tộc liền nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Sau khi cướp đoạt và khống chế quân doanh, bọn họ cũng xuất một hạm đội ra, rất nhanh đã đuổi kịp hạm đội phía trước, khai hỏa trong vũ trụ.
Sự tình lại được truyền đến tinh cầu Phàm Khoa, sắc mặt Sâm Đức âm u và lạnh lẽo.
Nếu đã muốn chết thì gã sẽ thành toàn cho bọn chúng.
Chỉ mất hai giờ để quân tiếp viện chạy đến, chiến trường vũ trụ đang đánh đến mức không ngừng nghỉ, từ thông tin tình báo được gửi về, tám phần là hai bên đều sẽ bị thiệt hại. Về phía quân đội riêng ở đây thì đang bị quân đồn trú của gã khống chế, không thể ra tay. Cho dù có người tới tấn công gã, gã vẫn còn có thủ hộ bên cạnh, để xem bọn chúng sẽ làm thế nào.
Nghĩ đến đây, đột nhiên gã nhớ tới một sự kiện.
Nếu là ngày thường thì gã tuyệt đối sẽ không hề hoang mang, chỉ cần chờ đợi và giết hết đám này là được. Nhưng giờ phút này vẫn còn một nhân tố chưa xác định được, gã thầm nhảy dựng trong lòng: “Bên phía Du Kình có động tĩnh gì không?”
Đội trưởng đội cảnh vệ vẫn đang làm việc suốt cả đêm.
Hắn biết quân đội riêng kia sẽ không hoàn toàn đánh vào quân doanh, tuyệt đối sẽ có một bộ phận tới đánh lén tướng quân, nên liền đề cao sự cảnh giác, thật sự không hỏi đến tình hình bên phía Du Kình.
Lúc này nghe thấy tướng quân hỏi chuyện, hắn liền nhanh chóng liên hệ với các cấp dưới đang theo dõi ở gần khách sạn Du Kình đang ở, hỏi thăm tình hình một chút, đáng tiếc nửa ngày vẫn không có ai kết nối.
Sâm Đức nhìn hắn gọi điện thoại mãi mà vẫn không có ai bắt máy, liền biết là đã bị giải quyết.
Đội trưởng biết Du Kình lợi hại, cho nên đã phái rất nhiều người theo dõi, không ngờ lại bị xử lý đến mức im hơi lặng tiếng như vậy, không nhịn được tê dại cả đầu: “Tướng quân……”
Sâm Đức nhanh chóng quyết định: “Đổi chỗ.”
Du Kình đã rời đi từ lâu.
Bọn họ không ở cùng nhau, mà là chia ra chờ tin tức.
Tin tức Clinton bị giết vừa mới được truyền đi, bọn họ liền biết thế nào các gia tộc lớn cũng sẽ ra tay, nên liền canh giữ các con đường xung quanh nhà chính gia tộc Barber, đồng thời cũng nâng cao tinh thần.
Trải qua một phen điều tra cùng cân nhắc, bọn họ đã thăm dò được phương hướng thoát thân của gia tộc Barber.
Vừa hay Tống Ngạn cũng đang canh chừng ở phương hướng đó. Sắc mặt cậu lạnh lùng, nhanh chóng đuổi theo.
Lão già Barber đang nghiêm túc đầy mặt ngồi ở trong xe, không ngừng nhận và gửi tin tức. Đột nhiên cảm thấy có một cổ lực mạnh ập tới, sau đó là mấy tiếng “Bang bang” liên tiếp bên tai.
Đầu của lão hung hăng va chạm vào thành cửa sổ, ngay lập tức liền đổ máu. Qua một hồi lâu, lão mới tìm lại được ý thức, phát hiện chiếc xe bay đã bị lật nghiêng ở ven đường, cửa xe đã mở ra.
Lão nén nhịn cơn hoảng loạn trong lòng mà bò ra ngoài, thấy được toàn bộ các chiếc xe xung quanh đều bị ép phải dừng lại, các vệ sĩ thì đều đã bị giải quyết, dường như toàn bộ đội ngũ chỉ còn một mình lão là còn sống.
Không đợi lão phản ứng, trên gáy chợt cảm giác được có một vật gì đó lành lạnh áp vào, một khẩu súng đang hướng về phía lão.
Lão cứng đờ một giây, chậm rãi quay đầu, thấy được phía sau là một Alpha với dáng người mảnh khảnh.
Vì để tiện che giấu thân phận, Tống Ngạn đã nhuộm mái tóc về lại màu đen. Nhất thời lão già Barber không thể nhận ra được, chỉ thông qua Tân Minh Thủy cùng Lão Tiền đang đứng bên cạnh cậu mới biết được đây là người của Du Kình.
Sắc mặt của lão trở nên trắng bệch, run giọng nói: “Chuyện năm đó không phải là ý của ta, là Clinton đề nghị ra trước, ta chỉ nghe theo lời bọn hắn mà thôi.”
Khi nói chuyện, dần dần lão cũng đoán ra được thân phận của đối phương, vội vàng nói: “Chuyện năm đó xảy ra, cậu vẫn chưa gia nhập vào Du Kình. Cậu không thể giết ta được, bọn họ ép cậu giết người như vậy là không đúng……”
Tống Ngạn nói: “Phong Động là cha của tôi.”
Ngay lập tức Barber liền cứng đờ, nỗi hối hận và tuyệt vọng thể hiện toàn bộ lên trên gương mặt.
Tống Ngạn không nhiều lời với lão nữa, nổ súng giải quyết, cùng đồng bọn lên xe.
Những người lên kế hoạch vào chuyện năm đó, Gershwin, Clinton cùng Barber, tất cả đều đã chết.
Đến bây giờ chỉ còn lại một mình Sâm Đức.
====================
Chương sau Sâm Đức lên dĩa~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.