Độ Tươi

Chương 1:




Sau khi cúp điện thoại chia tay với Thành Liêu, Hà Tê căn chuẩn từng xăng ti mét thò tay ra sau đầu Vưu Tự.
Không ngờ anh nhanh nhẹn quay đầu đi, động tác lưu loát và lãnh đạm.
“Cô điên rồi à?”
Hạ Tê ánh mắt âm trầm, nhẹ giọng nói: “Anh đi đi.”
Vưu Tự sửng sốt một chút, sau đó dứt khoát đứng dậy đi về hướng cửa.
Vưu Tự là em họ của Vưu Phong Phong, mà Vưu Phong Phong là bạn gặp nạn của Hà Tê trong thảm họa. Vào ngày xảy ra trận động đất ở Nepal, họ bị mắc kẹt dưới một phiến đá với một người đàn ông lạ mặt.
Vì vậy, khi Vưu Tự dẫn theo mấy nhân viên đào bới đến giải cứu Vưu Phong Phong, Hà Tê cũng nhân tiện được giải cứu.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, âm thanh cảnh báo thắt dây an toàn trong xe lại réo rắt trong đầu Hà Tê, chỉ khi cô tìm thấy những thứ khác đánh lạc hướng chú ý của mình, dây an toàn mới có thể được thắt lại. Thế giới lại trở về yên bình.
Ngoại trừ bản thân cô, không ai biết giữa cô và Vưu Tự còn có một đoạn “duyên phận” khác, nhưng ít nhất đối với cô dường như đó là một mối liên hệ tích cực.
Nếu Vưu Tự vẫn còn ấn tượng với Hà Tê, thì chắc hẳn anh vẫn nghĩ Hà Tê là đàn ông.
Vào năm 2014, Hà Tê đi chơi khúc côn cầu trên băng với Thành Liêu “vẫn đang trong giai đoạn mập mờ”. Lần đó, Hà Tê vì kỳ phản nghịch tới muộn mà cắt tóc siêu ngắn, mặc một chiếc áo rộng thùng thình, còn sức lực thì khỏe đến kinh người.
Họ chia thành hai đội, trước khi bắt đầu, hai bên đã làm một cử chỉ khiêu khích, Hà Tê nhìn thoáng qua đã thấy tiên phong của đội đối phương.
Cô thẫn thờ nhìn khuôn mặt đẹp trai trắng sáng trong chiếc mũ bảo hiểm một lúc lâu.
Người đàn ông liếc nhìn Hà Tê, rồi nói một cách vô cảm: “Chú lùn, nhìn cái gì mà nhìn?”
Hà Tê giật thót vì bị phát hiện nhìn trộm, nhưng vẫn vờ bình tĩnh đè giọng nói: “Đếch liên quan tới anh.”
Cô vừa dứt lời, trong mắt đối phương chợt lóe lên một tia sát ý, lao thẳng về phía này, Hà Tê thoáng lảo đảo.
Không ai quan tâm đ ến cuộc đối kháng vật lý nhỏ này, toàn đội lập tức huy động bộ máy phối hợp.
Lúc Thành Liêu xẹt qua người cô, đã đỡ khuỷu tay cô, vội vã hỏi: “Em có sao không?”
Hà Tê bị chọc giận, liền phớt lờ anh ta, bình tĩnh quan sát chuyển động của đồng đội khi trượt đuổi theo bóng.
Nếu mỹ nam có chút tinh ý, anh hẳn sẽ nhận ra chú lùn toàn nhắm vào anh trong suốt trận đấu.
Về phần cuộc chiến bắt đầu như thế nào, Hà Tê thực sự không nhớ rõ lắm.
Có thể là do cô duỗi chân vấp phải mỹ nam, hoặc có thể mỹ nam khó chịu vì bị cô bám đuổi mà đẩy mạnh cô.
Nhưng khi cô nhìn thấy Thành Liêu bị mỹ nam đẩy xuống đất rồi đánh đấm tơi bời, thế mà trái tim cô lại rộn ràng như mùa xuân trẩy hội.
Đợi khi xung đột lắng xuống, cô thay quần áo rồi ngồi trong xe đợi Thành Liêu đi ra sau khi hòa giải, đèn xe của chiếc Prado màu trắng bên cạnh sáng lên, mỹ nam và mấy người bạn xách túi đi ra.
Mặt mũi ai cũng xanh xanh tím tím.
Hà Tê nhanh nhạy chỉnh lưng ghế xuống thấp, lén lút dựa vào cửa xe nghe trộm.
“Lát nữa đi uống nhé?”
“Không, nay có hẹn rồi.”
“Kinh, thằng nhóc nhà mày lại có bạn gái rồi đúng không?”
“Mày quản tao à?”
Mỹ nam ngồi lên Prado nghênh ngang rời đi, Thành Liêu mở cửa xe ra.
Hà Tê mỉm cười với anh ta như thường lệ, nhưng trong lòng đã mất đi vài phần hứng thú.
Những cuộc trò chuyện mập mờ với Thành Liêu trước kia bỗng trở nên thật buồn tẻ.
“Em đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?” Thành Liêu hỏi.
“Em mệt rồi, đưa em về đi.”
“Được, ngày mai thì sao?”
“Ngày mai em đổi ca với đồng nghiệp.”
“…”
“Người đụng phải em tên gì?”
“Hình như là Vưu Tự. Em giận à? Anh…”
Thành Liêu vẫn lải nhải xin lỗi đến tận khi Hà Tê xuống xe, nhưng cô chẳng nghe kỹ.
Vưu Tự, tôi nhớ anh rồi.
Bởi vậy, trong buổi chiều tối tăm đầy tiếng khóc ấy, khi Vưu Tự mặc một chiếc áo khoác màu xám sẫm lật người đàn ông nằm trên Hà Tê lại, và xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ hơi chút chật vật, mức độ kinh ngạc của cô không thua thời điểm xảy ra động đất là bao.
“Cô có thấy một phụ nữ Trung Quốc tầm tuổi hai mươi, mặc một chiếc áo khoác màu xanh không?” Giọng nói đó vang lên.
“Vưu Tự! Chị ở đây!” Không đợi Hà Tê kịp chỉ đường, Vưu Phong Phong đã la toáng.
Hà Tê được nửa nâng nửa đỡ đến chỗ đất trống, vội vàng lau đi vết máu trên mặt và cổ, nhưng vệt đỏ khô cong kia vẫn bám lên làn da cô, tỏa ra mùi hôi tanh nhàn nhạt.
Cô rất buồn ngủ, mệt đến mức chỉ có thể nhìn chằm chằm vào một điểm trong không trung để giữ cho mí mắt không nhắm lại, ánh mắt ngơ ngác ấy khiến nhân viên tìm kiếm cứu nạn tưởng cô đang kinh hoảng nên luôn gọi người đến an ủi cô.
Trong số đó có Vưu Tự, người vừa lôi cô từ dưới sàn nhà ra. Trước sự im lặng của Hà Tê, đội tìm kiếm và cứu hộ địa phương đoán rằng có thể tiếng Anh của cô không tốt, nên họ đã quy cô vào phạm vi trách nhiệm của Vưu Tự.
“Dùng cái này lau đi.” Một chiếc khăn ướt màu xanh đậm đã vắt khô xuất hiện trước mắt, Hà Tê theo tay anh nhìn qua, khuôn mặt bụi bặm nhưng đường nét của Vưu Tự trông cực kỳ đáng tin cậy dưới ánh đèn trắng. Một thân đen xám như tượng đồng La Mã.
“Cám ơn.” Sau khi nhận lấy khăn lau, Hà Tê lại liếc anh một cái, “Giặt xong sẽ trả lại cho anh.”
“Không sao, không cần giặt, dùng xong vứt đi là được.”
“Vưu… Phong Phong sao rồi?” Hà Tê ngồi khoanh chân dưới đất, nhớ tới cuộc giao lưu ngắn ngủi với người bạn gặp nạn dưới đống đổ nát vừa rồi, bèn khó nhọc ngẩng đầu lên hỏi anh.
Vưu Tự cũng ngồi xuống, dùng ngón tay chỉ vào chiếc xe buýt nhỏ ở đằng xa: “Chị ấy bị trầy xước nhỏ, đang băng bó ở trong xe.” Sau đó đánh giá Hà Tê một lượt, “Cô có chắc là mình không bị thương không?”
Hà Tê rờ rẫm thân thể lần nữa, xác nhận trên người không có vết thương nào: “Không có, vừa rồi vị nằm trên người tôi… dường như đã giúp tôi đỡ rất nhiều thứ rơi xuống…”
Vưu Tự nhớ lại người đàn ông bê bết máu thịt được đưa lên xe cứu thương lúc nãy, rồi lại nhìn những vết máu đỏ trên tóc và quần áo của cô, như suy tư gì đó.
“Các cô quen nhau hả?”
“Không quen.”
“Vậy tại sao anh ấy lại…?”
“Khi anh ấy chạy qua cửa phòng tôi thì trần nhà sập xuống… Lúc đó tôi vừa hay đi ra ngoài, nên mọi chuyện thành ra thế này.” Ngẫm lại cô vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
“Máu đổ khắp đầu rồi, cô không sợ à?”
Hà Tê chớp mắt lắc đầu, “Vẫn tạm.”
Đang nói chuyện, Vưu Phong Phong tay băng vải bó đi tới, nhìn thấy vết máu trên người Hà Tê thì giật mình: “Cô không sao chứ? Sao chảy nhiều máu vậy? Mau băng bó lại đi!”
“Không phải máu của tôi, đừng lo. Còn cô thì sao?”
“Đau lắm…” Vưu Phong Phong bĩu môi.
“Đi thôi, đến khu tị nạn.” Vưu Tự xách ba lô lên.
Ba người tìm thấy vài chiếc giường rải rác còn sót lại trong căn lều tạm thời, Vưu Tự chủ động ngủ ở vị trí lạnh lẽo gần cửa.
Bất chấp vết máu còn sót lại trên người, Hà Tê quấn chặt chăn thành quả bóng và chìm vào giấc ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu, khi Hà Tê tỉnh lại, đèn trong lều đã tắt, xung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng có người lạ ho khan. Cô cảm thấy khắp người đau nhức, hơi thở gấp gáp, muốn xin chút nước nhưng vừa ngồi dậy thì lại thấy chóng mặt, sau đó mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô không nhớ ban nãy Vưu Phong Phong nằm ở giường nào, đành ôm chặt áo khoác loạng choạng đi về phía ánh đèn ở cửa.
Khi bước đến cửa, khuỷu tay bị nắm lấy.
“Cô đi đâu thế? Bên ngoài lạnh lắm.” Nhờ ánh sáng bên ngoài mà Vưu Tự nhìn thấy Hà Tê bước thấp bước cao đi qua cuối giường của mình.
Hà Tê quay đầu lại, người trước mặt có bóng chồng.
“Từ hồi còn nhỏ… hễ gặp chuyện lớn là tôi lại phát sốt.”
Vưu Tự cau mày, lập tức xuống giường đỡ người đang xụi lơ trước mặt, đưa tay sờ trán cô.
“Nằm xuống trước đi, tôi tìm người giúp cô.” Anh chỉ hơi dùng sức, Hà Tê đã ngã xuống giường, không nhúc nhích nổi.
Cô không thể nhớ những gì xảy ra sau đó, có người đến, có người đi, miệng bị nhét mấy viên thuốc, cơ thể bị bao phủ bởi những thứ dày đặc, nặng nề đến mức không thở được, một chiếc đèn nhỏ được đặt trên đầu giường, mơ hồ có thể nhìn thấy Vưu Tự dựa tay gật gù dưới ánh đèn ban đêm.
Khi bầu trời bên ngoài chuyển sang màu xanh lam lạnh lẽo, Hà Tê tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Vưu Tự đang dựa thẳng vào tường lều mà ngủ.
Gương mặt trắng trẻo sạch sẽ được ánh đèn vàng nhạt phản chiếu, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, khuôn mặt đang ngủ tràn đầy vẻ nam tính, giống như nhân vật nhiệt huyết trong truyện tranh.
Có lẽ từ khắc này Hà Tê chính thức bắt đầu lên kế hoạch tán đổ anh.
Rõ ràng cuộc gặp gỡ của họ rất kịch tính, rõ ràng sở thích của họ rất hợp nhau, rõ ràng hết thảy đều như gãi đúng chỗ ngứa, vậy rốt cuộc đã sai chỗ nào?
Nhớ lại cả quá trình, Hà Tê chỉ cảm thấy… quá khó, quá khó rồi.
*
Bân: Có thể các bạn chưa biết nhưng tớ chưa đọc truyện này, cũng không biết tác giả là ai luôn, tớ đào vì thấy văn án hay hay =))) Nếu dính mìn nổ banh xác thì các bạn nhớ chôn cất tớ cùng bát phở gà đùi hai trứng, nhiều hành trần, ít nước béo và không mì chính. Xin cám ơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.