Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 87: Chó ngoan không cản đường!




Trong biệt thự, Dạ Yêu cùng Cung Hàn Nguyệt nhạy bén nhận ra được không khí xung quanh thay đổi, cả hai biết là Diệp Phàm làm, lôi kéo nhau đi xem.
"Trận pháp!"
Ra đến bên ngoài, Dạ Yêu nhìn thấy không trung vân vụ lượn lờ, cứ việc nàng đã dùng cả thần thức, tầm nhìn vẫn bị cực đại hạn chế.
"Chính là"
Cung Hàn Nguyệt bên cạnh cũng gật đầu xác nhận, chăm chú quan sát chuyển động của vân vụ lượn lờ:
"Là Tứ Tượng Hấp Linh Trận..."
Nàng thân là Ma Đế, tuy không nói tạo nghệ lô hỏa thuần thanh, vậy nhưng đối với trận pháp cũng có hiểu biết một hai, dễ dàng nhìn ra chút dấu vết đặc trưng của từng loại trận pháp.
"Ngoài ra còn có sự tồn tại của một loại trận pháp khác, là kết hợp của huyễn trận cùng sát trận, bất quá ta cũng không biết tên gọi của nó..."
Nhíu nhíu mày, Cung Hàn Nguyệt nói thêm.
"Là Nghịch Thiên Ngũ Hành Huyễn Trận" - Diệp Phàm từ phía sau đi đến, mỉm cười nói chuyện - "Chính xác hơn, là bản nhược hóa, do ta không có phương tiện bố trí toàn bộ Nghịch Thiên Ngũ Hành Huyễn Trận"
"Uy lực ra sao?" - Dạ Yêu tò mò hỏi.
"Đủ để diệt sát bất cứ ai chiến lực dưới Sinh Đan Cảnh" - Diệp Phàm nhàn nhạt trả lời.
Dạ Yêu "nga" một tiếng, có chút mất đi hứng thú.
Không trách được, nàng hiện tại vẫn lấy tầm mắt nơi Ma giới của mình để đánh giá vấn đề.
Diệp Phàm bố trí ra trận pháp tại biệt thự Hải Dương kỳ thực cấp độ rất thấp, đặt tại phía trước hắn đều khinh thường ra tay bố trí, chỉ là vật đổi sao dời, đặt tại không gian cùng thời gian bây giờ, hai loại trận pháp này cực kỳ thích hợp.
...
Diệp Phàm còn tưởng hai cái nha đầu có lương tâm chủ động ra giúp đỡ hắn một vài
Hóa ra, Dạ Yêu nha đầu này mới tới Địa Cầu lại chưa được đi thăm thú bên ngoài, tò mò nhịn không được nữa, chủ động du dỗ Cung Hàn Nguyệt dẫn nàng đi chơi.
Lại được cái tiểu ma nữ, về Địa Cầu được mấy ngày nay bận rộn đủ thứ việc không đâu vào đâu, buồn đến hoảng rồi.
Thế nên hai cái ma nữ chào hỏi một câu, dắt nhau ra ngoài chơi rồi.
Diệp Phàm vô ngữ lắc đầu, hắn không hiểu phía trước hai cái nha đầu này làm sao điểu khiển được cái Ma Cung nữa.
...
Diệp Phàm kiểm tra qua mực chịu đựng của trận pháp, đến được kết luận nếu người tới chỉ có chiến lực Ngưng Khí Cảnh, dù là đỉnh phong, một trăm người liên kích cũng không thể phá trận, chỉ có tử lộ một cái
Sau đó, hắn lần nữa định tiến vào Âm Dương Phủ để nói chuyện với Diệp Kinh Mộng, bất quá nàng hơn một ngày vẫn chưa từ trong đả tọa tỉnh lại.
Bất quá, nàng đã thành công chuyển sang Âm Dương Luân Hồi Quyết, cảnh giới của nàng cũng rơi xuống từ Ngưng Khí Cảnh trung kỳ còn có Thông Mạch cảnh sơ kỳ.
Hắn hỏi qua Linh Nhi, biết được nàng nhục thân trải qua một lần khôi lỗi hóa, miễn cưỡng chống đỡ được tiên (ma) khí đánh vào để thông mạch mà không để lại di chứng, do vậy hắn thay đổi kế hoạch, dự định để nàng ở trong Âm Dương Phủ đả thông toàn bộ kinh mạch, sau đó lại ra ngoại giới ngưng khí.
Đương nhiên, chờ nàng tỉnh lại, hắn sẽ trước đưa nàng ra ngoài làm quen cùng mọi người.
Còn lại thời gian, hắn ngồi chỉnh lý lại chút đồ đạc phía trong nhẫn trữ vật, thuận tiện nhớ lại một chút sự kiện quan trọng, vạch ra kế hoạch cho sau này của bản thân cùng chúng nữ.
Để hắn bất ngờ là, trong lúc hoạch định tương lai , có một vài vấn đề mà hắn nhất thời cũng đau đầu không tìm được cách giải quyết...
...
Bận rộn một ngày.
Buổi tối, tất cả mọi người đã tụ tập tại biệt thự mới, ngay cả Cung Vô Song cũng qua đây, tổ chức bữa tiệc nhỏ coi như ăn mừng.
Dĩ nhiên, lúc mới tới nơi này, Cung Vô Song không cấm ngạc nhiên một phen, nhìn khung cảnh mịt mờ đẹp đẽ như chốn thế ngoại đào nguyên, thậm chí còn nghĩ tương lai có nên dọn về đây ở cùng...?
Lúc nấu ăn, không ngoài ý muốn Diệp Phàm bị chúng nữ nhất trí đẩy xuống bếp.
Vốn Diệp Vân Phi cùng Dạ Yêu còn không biết Diệp Phàm làm đồ ăn ngon như thế nào, kinh nghi nhìn mấy nữ còn lại, ý hỏi hắn có được không? 
Chỉ là lập tức, câu hỏi của hai người đã được trả lời bằng hương thơm nức mũi tràn ngập từ trong phòng bếp.
Chúng nữ cái bụng theo phản xạ có điều kiện mà réo lên không ngừng, làm các nàng đứng ngồi không yên, cuối cùng lục đục kéo nhau xuống bếp ngó ngó nghiêng nghiêng, xem có giúp gì được Diệp Phàm không.
Nửa giờ đồng hồ sau, từng đĩa đồ ăn thơm phức được chỉnh tề đặt lên bàn, mọi người đã không đợi được muốn động đũa ăn cơm.
Bữa tối diễn ra thập phần nhanh chóng, chỉ môt chốc, trên bàn ăn không còn lấy một mấu vụn, mà chúng nữ thì đang lười biếng trườn người trên ghế, tay xoa bụng nhỏ.
Bất chợt, Cung Vô Song nói:
"Hàn Nguyệt, người gần nhất cũng không có gì làm, như vậy cũng nên học đại học đi?"
"Gì?" - Cung Hàn Nguyệt ngẩn người.
Đi học, làm cái quái gì?
"Chẳng lẽ ngươi tưởng học hết trung học bên nước ngoài liền thôi?" - Cung Vô Song nhíu mày - "Cái này không được, tuy nói ngươi có thể trực tiếp tới Thiên Vũ tập đoàn để làm việc, bất quá ta vẫn muốn ngươi trước đó học xong bốn năm đại học!"
Cung Hàn Nguyệt khóe miệng cứng đờ, nàng còn cần phải đi học sao? 90 vạn năm tích lũy kiến thức, có học thẳng đến tiến sĩ cũng không so sánh nổi a!
"Đương nhiên, Diệp Phàm ngươi cũng thế, tuy ngươi phía trước bởi một số lý do không đi học cao trung, bất quá đại học là cần thiết đi!"
Cung Vô Song không đợi Cung Hàn Nguyệt bày tỏ ý kiến, liền quay sang nói với Diệp Phàm.
Diệp Vân Phi nghi hoặc nhìn qua Diệp Phàm, hắn có nỗi niềm khó nói nên không thể đi học cao trung?
Nàng nghĩ mình thân là tỷ tỷ, mặc dù không có cùng huyết thông, thế nhưng tốt xấu gì cũng đã tương nhận, nàng cần có trách nhiệm quan tâm tới hắn.
Bất quá, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để hỏi chuyện, liền để lần tới vậy...
Diệp Phàm cười cười bất đắc dĩ, hắn cũng giống như Cung Hàn Nguyệt, nào cần đi học gì a!?
Chỉ là làm một cái nam nhân bị thê quản nghiêm, hắn không có đường phản kháng...
Hảo đi, thực ra là kiếp trước Cung Vô Song cũng như vậy bắt hắn đi học đại học, mà ở đó, Diệp Phàm để lại nuối tiếc không ít...
"Ân" - Diệp Phàm gật đầu, hỏi chuyện - "Bao giờ bắt đầu?"
"Liền đầu tuần sau, ngày 15"- Cung Vô Song thấy hắn đồng ý, nội tâm thực thoải mái.
Nàng biết, Diệp Phàm của lúc này nàng quản không nổi.
Hắn thực thần bí, năng lực lại lớn, chỉ nguyên số cổ phần Quý gia chuyển nhượng cho hắn cũng đủ để hắn ăn no chờ chết, không bận sự đời rồi.
Nàng khi nói chuyện không hề có chút nắm chắc hắn sẽ nghe lời.
Chỉ là có vẻ, chỉ cần là nàng nói chuyện, hắn đều sẽ nghe theo.
Tuy không rõ vì sao, vậy nhưng nàng có chút mừng thầm.
Diệp Phàm đồng ý, Cung Hàn Nguyệt sẽ không lại từ chối.
Rốt cục, để nàng ở nhà vô công rồi nghề cả ngày, nàng sẽ buồn chết mất, đi vườn trường coi như tìm lạc thú cũng không tệ.
Cung Vô Song lúc này mới thỏa mãn gọi điện thoại công đạo cho người sắp xếp hai vị trí tại Nam Phong đại học.
Cùng kiếp trước tương tự, Diệp Phàm lựa chọn ngành quản trị kinh doanh.
Nguyên nhân đơn giản, học sinh ở ngành học kinh doanh lịch học rất linh động.
Do rất nhiều học sinh khi tìm học ngành đấy đã có một vị trí làm việc ngoài đời, các thầy cô cũng lười quản, ai muốn đến lớp liền đến, không muốn thì thôi, miễn sao cuối năm qua môn là được.
Diệp Phàm không quan trọng bản thân ở đâu, tại rốt cục đại học không có gì có thể dạy cho hắn; cái hắn muốn là lịch học thoải mái, dễ dàng cúp cua.
Cung Hàn Nguyệt không nói hai lời chọn theo Diệp Phàm, cái tiểu ma nữ này tới học khẳng định sẽ dính Diệp Phàm như hình với bóng.
...
Áng chừng 10 giờ đêm, Diệp Phàm, Cung Vô Song, Cung Hàn Nguyệt ba người dời khỏi biệt thự Hải Dương số một, về bên biệt thự Tử Yên.
Hai biệt thự cách nhau cũng không xa, có ba con phố, đi ô tô hơn mười phút một chút liền tới.
Dạ Yêu cuối cùng vẫn bị Cung Hàn Nguyệt thuyết phục ở lại cùng Diệp Vân Phi và Đông Hoàng Phi Phi, lấy lý do để nàng quen thuộc với nhị nữ, tiến thêm một bước hòa nhập vào trong thế giới này.
Bất quá, câu này nghe có chút miễn cưỡng làm sao... Lý do thực sự hẳn chỉ một mình bản thân Cung Hàn Nguyệt biết đi...
Một đường đang không nói chuyện, tận đến khi gần về tới biệt thự, bỗng dưng Diệp Phàm hô:
"Vô Song, dừng xe!"
Phản xạ, Cung Vô Song kéo phanh thắng gấp.
"Có chuyện gì?" - nàng vừa buồn bực vừa ngạc nhiên hỏi.
Đêm khuya vắng vẻ, đột nhiên lại bắt nàng dừng xe giữa đường, tổng phải có một cái nguyên nhân đi.
"Hai người ngồi yên trên xe, có chuyện gì xảy ra cũng không cần mở cửa đi xuống"
Diệp Phàm dặn dò nhị nữ, chỉ cần có Cung Hàn Nguyệt ở bên cạnh Cung Vô Song, liền không có gì phải lo lắng.
Dứt lời, hắn mở cửa xe, đi ra.
Cùng lúc, từ trong không khí, nháy mắt xuất hiện hai bóng người, một nam, một nữ.
“Ngươi chính là Diệp Phàm?”
Nữ tử liếc xéo Diệp Phàm, trong mắt có nồng đậm cao ngạo cùng khinh miệt.
Diệp Phàm lười biếng nâng mắt lên nhìn nữ nhân này, lấy thị lực của hắn, ban đêm cùng ban ngày không có gì khác biệt.
Nữ nhân ăn mặc một cái áo ngắn tay trễ vai màu trắng hồng, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Phía dưới, nàng mặc quần đùi bò màu đen siêu ngắn, cố tình khoe ra cặp đùi trắng nõn thon dài, một đôi bốt ôm mắt cá màu đen cao gót càng tôn lên đôi chân cao gầy.
Trên mặt, nàng trang điểm nhẹ, trên môi dùng son màu hồng nhạt, lông mi cong vút nhấp nháy nhấp nháy, đánh phấn đen sậm phong cách mắt khói, tản ra một nét đẹp yêu dã.
Nàng ngó trái ngó phải, xem trên xem dưới, cũng không nhìn ra Diệp Phàm có chỗ nào lợi hại hơn người.
Thế cho nên, nàng hoàn toàn không để Diệp Phàm vào trong mắt.
"Cút! Chó ngoan không cản đường!"
Diệp Phàm hướng hai người đạm mạc nói chuyện, từ giọng nói không nghe ra hỉ nộ ái ố, chỉ có đạm nhiên, tựa như coi rẻ hết thảy, không có gì đáng khiến cho hắn phải bận tâm.
Hắn đối với người một nhà ấm áp như xuân phong, thoải mái không có chút nào uy nghiêm; nhưng đừng quên, từ trong xương cốt, hắn vẫn là Tiên Đế, đối mặt với người không thân không quen, thậm chí còn đối với hắn có thái độ khinh miệt, hắn không một tát chụp chết đã là đủ nhân tính.
"Ân, ngươi nói cái gì?"
Đối phương giật mình, còn tưởng bản thân nghe lầm, theo bản năng hỏi lại.
"Ta nói ngươi chó ngoan không cản đường!" - Diệp Phàm cười lạnh, cảm xúc không chút dao động, chậm rãi nhắc lại.
Nghe được Diệp Phàm lặp lại lần thứ hai, biến rằng không phải do mình nghe nhầm, nữ tử giận tím mặt.
"Ngươi..."
"Hỗn trướng đồ vật, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai?"
Bên cạnh nàng, cái nam tử nghe không nổi nữa, quát lớn.
Diệp Phàm lười cùng bọn họ lảm nhảm, nhắc lại một lần; nếu không phải đêm nay hắn không nghĩ thấy máu, Cung Vô Song lại đang ngồi trong xe, bằng hai người này thái độ cũng đã đủ chết vạn biến.
"Ta nói lần cuối, cút!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.