Cung Vô Song không biết từ khi nào đã không tiếng động đứng trước cửa phòng, dung nhan lãnh diễm lúc này che kín bởi xấu hổ cùng thẹn thùng, mặt đẹp đỏ bừng giống như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ.
Diệp Phàm ngoảnh lại, chứng kiến được một màn này, không cấm có chút thất thần, chằm chằm mà nhìn nàng
Thiếu nữ lúc này quá là mê người a!
Cung Vô Song thấy phản ứng của Diệp Phàm, nhận ra mình thất thố, vội vã thu thập cảm xúc, hiếm thấy ném cho Diệp Phàm một cái lườm phong tình vạn chủng, dẫm dép lười cao nhã bước tới bàn ăn.
Thế rồi, trước con mắt ngạc nhiên của Cung Thiên Vũ, nàng thập phần tự nhiên an tọa bên cạnh Diệp Phàm, như thể hết thảy đây là bình thường.
Chỉ là Cung lão gia tử trong lòng rõ ràng, lấy tính cách tôn nữ của hắn, này nào phải là gì bình thường a, có mà là mặt trời mọc từ đằng Tây có được hay không?
Ý vị thâm trường nhìn Diệp Phàm một cái, Cung Thiên Vũ thiếu chút nữa nhịn không được mà xin hắn bí kíp dạy dỗ tôn nữ của hắn ngoan ngoãn được như hiện tại.
Bạch công vừa rồi hắn còn lo lắng Diệp Phàm không chịu nổi nha đầu nhà hắn đâu, ra là đã dạy dỗ hảo.
Cung lão nghĩ thầm, ý cười trên mặt càng lúc càng nùng, làm Cung Vô Song không nhịn được trừng mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm, khẽ gắt gỏng:
"Gia gia!"
"Hảo hảo, ta thôi là được!"
Cung Thiên Vũ vội vã nín cười im miệng.
Đối với đứa cháu này hắn sủng nịnh có thừa, đùa một chút liền dừng, sẽ không bỏ được nàng sinh khí.
Kế đến, Cung Thiên Vũ hỏi thăm Cung Vô Song tình hình Thiên Vũ tập đoàn, Diệp Phàm ngồi bên cạnh yên lặng uống trà, làm cái thính giả.
Cung Vô Song trình báo hết những chuyện xảy ra gần đây, ngay cả việc vợ chồng Cung Ngọc thừa cơ cấu kết cùng người ngoài, mưu đồ lật đổ chức vị của nàng, rồi sau đó bị Diệp Phàm lấy vũ phục người như thế nào, Quý gia ngươi đại diện trước mặt hắn nhận túng ra sao; còn cả khoản tiền bồi thường 20 tỷ và 80% cổ phần từ Thiên Diệu tập đoàn,... nàng một năm một mười nói hết cho lão gia tử.
Cung Thiên Vũ nghe đến chuyện Cung Ngọc vì mưu tranh chút tài sản, không tiếc kết hợp với ngoại địch hại thân chất nữ, không thiếu một phen buồn rầu.
Đương khi biết được ngay cả Quý gia cũng phải cúi đầu trước Diệp Phàm, hắn không cấm đưa mắt nhìn qua người sau nhiều hơn một cái, phát hiện hắn đang nhàn nhã thưởng trà, tựa như hết thảy chuyện vừa rồi cùng hắn không nhấc lên một điểm quan hệ.
Cung lão tự nhận mình lăn lộn hết chiến trường lại thương trường, gặp qua đủ dạng nhân vật, trung thực thành thật có, khẩu phật tâm xà có, chua ngoa đanh đá có, mưu sâu kế hiểm cũng có...
Chính vì trải qua bao nhiêu năm đối phó với đa dạng người như vậy, đến cái tuổi này hắn đã luyện ra một đôi hỏa nhãn kim tinh, khiến hắn nhìn người thật chuẩn, đối với tâm tư đối phương cũng có thể đoán cái thất thất bát bát
Ngay cả mấy cái lão bất tử đồng lứa, Cung Thiên Vũ cũng có thể nhìn thấu, đừng nói đám thiếu niên trẻ tuổi.
Vậy mà, lúc này đây, hắn không nắm bắt được chút nào tâm tư của Diệp Phàm.
Thiếu niên biểu tình trầm ổn như núi, đôi mắt thâm thúy như biển, hắn không nhìn ra được bất kỳ một tia cao ngạo nào, nói chính xác là không thấy bất kỳ dao động cảm xúc nào từ đối phương, tựa như hết thảy chỉ là nước chảy mây trôi.
Đối lại bất kỳ một cái anh tài tuấn kiệt tuổi 19 nào khác, thân mang tài y thuật sinh tử nhân, nhục bạch cốt, lại có tài năng ép một đại gia tộc không thua kém gì Cung gia cúi đầu, hẳn là lỗ mũi hận không thể hướng lên trời cả ngày, thịnh khí lăng nhân coi rẻ hết thảy đi.
Chính yếu là, đồng lứa tuổi trẻ như Cung Vô Song có thể nhìn không ra, chứ Cung Thiên Vũ nhìn ra được Diệp Phàm không phải là không có cao ngạo, ngược lại là hắn so với ai khác đều càng thêm cao ngạo, đó là một cỗ cao ngạo từ trong xương cốt.
Đáp án duy nhất chỉ có thể là, việc khiến Quý gia kiêng kị đối với Diệp Phàm là một điều nhỏ bé cực kỳ, cho nên trong mắt hắn mới không đáng để khoe ra, không đáng để kiêu ngạo.
Cũng giống như một người thông thường chỉ có thể giải một bài toán lớp năm, hiện tại giải được một bài toán lớp chín, khẳng định sẽ đi khắp nơi khoe ra; thế nhưng một người giải toán đại học hàng ngày như uống nước ăn cơm, sẽ còn không biết xấu hổ đem việc mình giải đúng một bài toán lớp chín đi khoe cho bàn dân thiên hạ hay sao?
Cái tôn nữ tế này.... hắn nhìn không thấu!
Đương nhiên, hết thảy Cung lão nghĩ nhiều như vậy, một phần do tuổi già hay lo xa, một phần do hắn chưa có cơ hội nói chuyện với Mạc Kình Thiên, cũng chưa nhìn thấy Lâm Quang Minh thảm hề hề như thế nào, lại càng không biết Diệp Phàm là cái lão quái vật sống hơn 90 vạn năm.
Nếu không, Cung Thiên Vũ liền không việc gì phải đoán già đoán non như lúc này, sẽ cảm nhận mọi thứ là đương nhiên...
...
"Vô Song, Tiểu Phàm, Cung Khải theo hai ngươi nghĩ nên xử trí ra sao?"
Cung Thiên Vũ bất quá rối rắm một lát mà thôi, con cháu tự có con cháu phúc, Diệp Phàm là tôn nữ tế của hắn, người sau năng lực càng lớn hắn lại càng an tâm cho Cung Vô Song đi theo.
"Cái này..." - Diệp Phàm mỉm cười - "Hết thảy theo ý kiến của ngài. Cung Khải nói thế nào cũng là trưởng bối của Vô Song, ta liền không tiện đưa ra quan điểm"
Đối với Cung Thiên Vũ định giết còn là tha, Diệp Phàm không để trong lòng.
Cung Khải thực sự đã chết đến không thể chết hơn, trong cái xác Cung Khải lúc này bất quá là một đạo ma niệm do Cung Hàn Nguyệt thao túng mà thôi, chính như hôm qua hắn nói, để lão gia tử khỏi thương tâm.
Cung Vô Song cắn cắn môi đỏ, tuy nàng đối với đại bá mình tâm lạnh cực kỳ rồi, thế nhưng để gia gia không quá đau lòng, vẫn là trái lương tâm mà nói:
"Nếu gia gia có thể bỏ qua hắn chuốc độc ngài, vậy liền tha cho hắn sống đi"
Cung Thiên Vũ ánh mắt lập lòe, hắn làm sao lại không biết tôn nữ đây là vì cái thân già của hắn mà suy nghĩ.
Chỉ là, hắn quả thật không nhẫn tâm hạ được tay, cổ nhân có câu: hổ dữ không ăn thịt con; làm sao hắn nỡ xuống tay cơ chứ!
"Nếu vậy để ta suy nghĩ thêm chút thời gian đi!" - hắn gật gật đầu, nói thêm - "Về phần tam cô ngươi, Cung Ngọc, ta sẽ nghiêm trị trừng phạt nàng"
Cung Vô Song nhấp nhấp môi, nàng tính toàn mời Cung Thiên Vũ về thị trấn Hàn Giang, rời xa Cung gia đầy thị phi, thế nhưng nàng biết lão gia tử sẽ không đồng ý, chung quy liền không mở miệng.
Lúc này, đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ, người hầu lần lượt bưng lên một bàn bữa sáng sung túc.
"Hàn Nguyệt cái nha đầu kia sao đến bây giờ vẫn chưa thấy?" - Cung lão thắc mắc.
Hắn vừa dứt lời, từ phía xa truyền đến thanh âm ríu rít trò chuyện của Cung Hàn Nguyệt tam nữ.
Không bao lâu sau, ba nàng dắt tay nhau mà tới,
Nguyên do hôm qua Cung Thiên Vũ sau khi tỉnh lại, Diệp Vân Phi cùng Dạ Yêu liền dời đi để lại không gian riêng cho hắn cùng Cung gia tỷ muội; vì vậy kế đó không thiếu được một màn giới thiệu làm quen giữa ba người.
Biết Diệp Vân Phi là nghĩa nữ Diệp Phong nhận nuôi, trên danh nghĩa là tỷ tỷ của Diệp Phàm, Cung lão lại không thiếu một phen hỏi thăm về Diệp lão, bất quá đối với cái này đương nhiên Diệp Vân Phi không có khả năng trả lời.
...
Đám người hòa thuận ngươi một câu ta một câu, bữa sáng vui vẻ diễn ra.
Biết được Diệp Phàm đám người chiều nay liền phải quay về Hàn Giang, Cung Thiên Vũ vốn dĩ muốn dẹp hết mọi thứ khác sang một bên để dành thời gian cho hai đứa tôn nữ.
Chỉ là, bữa sáng vừa mới dọn đi, lập tức liền có một cái trung niên nam tử tiến đến, bẩm báo:
"Gia chủ, Lôi gia bị người diệt mãn môn, chó gà không tha"
Cung Thiên Vũ sửng sốt, dò hỏi:
"Tin tức khi nào?"
"Tin tức vừa xong, thời điểm bị diệt môn là đêm qua" - trung niên nam tử cung kính đáp.
Cung Thiên Vũ nhíu mày suy tư, không biết Lôi gia đến cùng là đắc tội thế lực nào mới có thể trong một đêm bị toàn diệt.
Phải biết bây giờ là xã hội hiện đại có pháp luật nghiêm khắc chế tài, người thường ra tay giết người đã có thể ở tù rục xương.
Tuy nói những gia tộc lớn trong quá trình đấu tranh cũng không thiếu giết người, bất quá đấy là âm thầm mà làm, không gây náo loạn; thế nên quốc gia mới một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Như trường hợp Lôi gia lúc này đây, hoặc là dạng bỏ mạng đồ đệ, hoặc là người có bối cảnh thông thiên, có niềm tin trấn áp, khiến cho quốc gia không truy cứu.
Là người trước còn tốt, khả năng chỉ là ân oán cá nhân, sẽ dừng tại đây.
Là người sau, vậy thì đáng suy ngẫm... Liệu có phải chỉ dừng tại ân oán cá nhân, hay là còn có mưu đồ khác?
Phải biết dù Lôi gia chỉ là một cái nhị lưu gia tộc, đối phương nếu có tự tin diệt Lôi gia mà vẫn an toàn nhởn nhơ ngồi vòng pháp luật, vậy ra tay với Cung gia, Quý gia hay Âu Dương gia cũng chỉ là tốn thêm chút công phu mà thôi.
Cung Vô Song thấy Cung lão gia tử sắc mặt lo lắng, cũng biết cho dù có muốn lão gia tử nghỉ ngơi hôm nay là không có khả thi, cho dù hắn vừa khỏi ốm đi chăng nữa.
"Gia gia, ngươi liền đi thôi, lo chính sự quan trọng hơn! Để lần tới ta đến, ngươi liền dành thời gian cho ta cùng Hàn Nguyệt cũng không muộn"
Cung Thiên Vũ sắc mặt xin lỗi nói chuyện:
"Thông thường chuyện này ta để Lục lão đi làm, chỉ là mấy ngày gần đây, hắn có chút chuyện riêng cần đi xử lý"
Lục lão tên thật là Lục Minh, là hàng thật giá thật một vị Tông Sư hậu kỳ, thường xuyên túc trực bên người Cung lão. Nếu không phải mấy ngày gần đây vừa lúc hắn dời đi, bằng năng lực của Cung Khải sao có thể đầu độc Cung Thiên Vũ?
Dứt lời, Cung lão liền phải rời đi. Chân bước đến ngoài thềm cửa, hắn nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, nói với Cung Vô Song cùng Cung Hàn Nguyệt:
"Hai tỷ muội các ngươi liền dành chút thời gian đi qua vấn an phụ thân các ngươi đi thôi! Hai ngươi cũng đừng có tiếp tục hận hắn. Hắn nhiều năm nay vẫn không dứt ra được khỏi bóng ma chuyện xưa, còn đủ tỉnh táo mà không đi tìm đường chết cũng đã không dễ dàng gì"
"Không đi" - Cung Vô Song gần như tức thì lạnh lẽo trả lời.
Cung Thiên Vũ mấy lần định nói lại thôi, hóa thành một tiếng thở dài cùng trung niên nam tử quay đầu mà đi, để lại Cung Vô Song ngồi đó, khuôn mặt đẹp mê người kia lúc này so với bình thường còn lạnh băng hơn ba phần.
Nàng hiếm thấy quay lại nhìn Diệp Phàm, chủ động nói chuyện:
"Ngươi chắc hẳn đang nghĩ ta là một cái bất hiếu nữ nhi"
Diệp Phàm đôi mắt đối diện cùng mắt nàng, gì cũng không nói.
"Ta không trách hắn suốt ngần đấy năm qua không chăm sóc cho hai tỷ muội ta"
Thật lâu sau, Cung Vô Song mới khẽ giải thích.
"Thế nhưng..." - nàng nói đến đây, thanh âm che kín một cổ oán niệm khiến Diệp Phàm giật mình, kiếp trước hắn chưa bao giờ gặp được nàng trong tình trạng như lúc này - "...thế nhưng ngày ấy hắn không nên trơ mắt mà nhìn mẫu thân ta bị người chém chết. Hắn đã có thể lao tới liều chết, cũng có thể xả thân đỡ một nhát đâm đó cho mẫu thân ta. Hắn chỉ cần động thân mà ra thôi, ta liền sẽ không oán trách hắn như bây giờ... Thế nhưng, hắn... cái gì cũng không làm..."
Nói đến cuối, thanh âm nàng mang theo một tia run rẩy, khó khăn lắm mới không bật khóc.
Lúc này Cung Vô Song làm gì còn vẻ lạnh băng, cự người ngàn dặm. Nàng hiện tại chỉ là một cái tiểu nữ tử đang run rẩy bất lực mà thôi.
Diệp Phàm cái gì cũng không nói, hắn vươn người về phía trước, ôm lấy nàng, cứ thế để nàng vùi đầu trong lồng ngực của hắn.
"Không muốn, liền không cần vấn an.
Cung Vô Song lặng lẽ nhu thuận để cho đầu mình dựa vào trong lòng Diệp Phàm chừng hai phút đồng hồ.
Sau đó, nàng ngồi thẳng dậy, dung nhan lúc này đã khôi phục lại vẻ thanh lãnh, tựa như chưa có việc gì xảy ra.
"Đi thôi, trở về biệt thự Tử Yên!"