Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 32: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!




"Diệp Phàm, ngươi nói thật?"
Trần Vân Đình tựa như người chết đuối bám được cọc, hai tay túm chặt lấy tay hắn, phảng phất chỉ sợ Diệp Phàm lắc đầu.
Nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, Diệp Phàm cười:
"Lập tức ngươi sẽ thấy"
Diệp Phàm tuy ghét bị người khác nghi ngờ, thế nhưng hắn cảm nhận được tình cảm của Trần Vân Đình đối với cô của nàng, cũng không so đo.
Thực ra, hắn khá hâm mộ tình cảm của hai người.
Hắn một đời dài đằng đẵng đến bây giờ, chỉ duy có 7 năm đầu đời được hưởng thụ tình thương của gia gia mình, sau đó chính thức thành đứa cô độc không thân không thích.
"Tiểu tử, đúng là không sợ gió lớn lóe đầu lưỡi" - Mạc lão cười lạnh nói.
Đám đông cũng nháo nhào xì xào, mỗi người một ý kiến.
Có người nói Diệp Phàm hẳn là có phương pháp đặc biệt nào đó mới dám mạnh miệng.
Có người tin rằng Diệp Phàm chỉ đơn giản muốn trang bức, tí nữa động thật liền túng, đến Mạc Thần Y còn không có biện pháp, làm sao một tiểu tử vắt mũi chưa sách có thể chữa.
Diệp Phàm không buồn phản ứng bất kỳ ai, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra sáu cây kim châm.
Trong nhẫn trữ vật của hắn luôn có kim châm, vừa dùng để cứu người, cũng dùng để giết người.
Trong 90 vạn năm nơi thượng thiên, bên cạnh điên cuồng tăng lên tu vi, hắn cũng học thêm châm cứu cùng đan đạo
Đối với một thế giới tồn tại đan dược, châm cứu nghe có vẻ râu ria, thế nhưng Diệp Phàm biết, có rất nhiều tình huống, đan dược tác dụng thua xa châm cứu, kể cả về mặt trị thương lẫn bạo phát.
Diệp Phàm cắm sáu cây kim châm tại sáu huyệt Bách Hội, Thần Đình, Cưu Vĩ, Khí Hải, Khúc Cốt cùng Ưng Song của bệnh nhân.
Trên thực tế, đây là sáu tử huyệt, hai huyệt đầu sẽ gây chấn rất lớn đến não bộ cùng thần trí, bốn huyệt còn lại gây ngưng trệ khí huyết, tổn thương lục phủ ngũ tạng.
Đương nhiên, hắn không phải thực sự thi châm vào sáu tử huyệt đó, phía trước hắn đã lợi dụng tiên lực bao vây lấy đầu kim, sẽ không trực tiếp tiếp xúc với huyệt đạo.
Hắn đây là đang dùng chưởng nhãn pháp, trên thực tế với Quỷ Diện Tàn Huyết Độc, hắn chỉ có biện pháp mạnh mẽ dùng tu vi bài độc, lại ôn dưỡng lại các tế bào đã bị hoại tử, kim châm không có gì dùng.
Lúc này hắn đã truyền âm cho Đông Hoàng Phi Phi nhanh chóng đưa linh lực vào khu trục chất độc trong cơ thể người bệnh.
Lấy tu vi của nàng, tạo ra một cái huyễn thuật nho nhỏ để ẩn thân không cho mọi người nhìn thấy rất dễ dàng.
"Tiểu tử, ngươi đây là giết người! Ngươi có biết mình đang làm gì không!?" - Mạc lão giận dữ gầm lên.
Mạc Tư Kỳ đi cạnh gia gia mình nhiều, về châm cứu cũng biết sơ một chút, nàng nhìn thấy Diệp Phàm châm kim liền hoa dung thất sắc mà kêu:
"Các ngươi ngăn hắn lại ngay, hắn đây là loạn châm, hạ kim toàn bộ vào tử huyệt..."
Nàng không cần nói hết lời.
Trần Vân Đình không hiểu châm cứu, thế nhưng tử huyệt là gì thì ai cũng hiểu, nàng sợ hãi nhào tới đẩy Diệp Phàm ra:
"Diệp Phàm, ngươi đang làm cái gì!?"
Diệp Phàm hiển nhiên sẽ không bị một cái nữ tử tay trói gà không chặt đẩy lui, hắn vươn một tay ra ngăn lại Trần Vân Đình, tay kia vẫy một cái.
"Thu châm!"
Sáu cây kim châm chậm rãi lơ lửng bay lên, chỉnh tề rơi xuống tay Diệp Phàm.
"Đợi ba giây sau nàng sẽ tỉnh lại" - hắn quay lại an ủi Trần Vân Đình, để nàng thôi nháo.
Trần Vân Đình nước mắt đảo quanh, gắt gao nhìn hắn, mong muốn tìm ra thực hư.
3...

Mạc lão cười lạnh, đến lúc này rồi vẫn còn muốn dối trá, quả thực không thuốc cứu.
2...
"Giả thần giả quỷ" - Mạc Tư Kỳ hừ lạnh.
1...
"Đây là đâu?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trần Vân Đình nghe được giọng nói quen thuộc này, vội vã ngó qua, sau đó bật khóc:
"Cô cô, ngươi nhưng hù chết ta!" - nàng lao thẳng vào lòng cô mình, khi cười khi khóc.
Đám đông sửng sốt, nhất thời toàn nhà ăn im lặng
Hai ông cháu Mạc lão, Cung Vô Song cùng Lưu Minh Nguyệt cũng sửng sốt.
Vừa rồi Mạc lão còn phán bệnh nhân không đến hai phút sẽ chân chính tử vong, không biện pháp cứu, thế nhưng mà tỉnh lại, ngoài việc bộ dạng hay suy yếu thì da dẻ đã hồng hào trở lại, đốm đen cũng biến mất?
Mạc lão biến sắc, vội vã tiến lại cầm tay bệnh nhân, xem xét kĩ lưỡng.
"Cái này..."
Hắn kinh hãi phát hiện, nạn nhân vừa rồi vốn chúng độc cực kì bá đạo, một số cơ quan đã hoại tử hoàn toàn, vậy mà bây giờ không tìm ra bất kì dấu vết nào, các tế bào trên người nàng sinh cơ bừng bừng, chỉ là cơ thể mất hơi nhiều máu cho nên vẫn ở trạng thái suy yếu.
Hắn hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, tiểu tử này là ai, lại có thể có y thuật cao minh như vậy.
"Hắn thực sự chữa khỏi" - Mạc Tư Kỳ nỉ non nói, ánh mắt không ngừng di chuyển cẩn thận đánh giá lại Diệp Phàm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Chính gia gia mình được người tôn xưng là thần y còn không nề hà gì được, thiếu niên trước mắt này tuổi tác rõ ràng còn nhỏ hơn nàng, vậy mà chỉ có sáu châm liền giải quyết.
Hắn cũng không giả thần giả quỷ như nàng tưởng... thao tác gọn gàng nhanh chóng, có thể thấy hắn cực kỳ chắc chắn cùng tự tin vào khả năng của bản thân.
Hắn cùng gia gia nàng chênh lệch, như thiên cùng địa.
...
Mạc lão lúc này tâm tình so với cháu gái mình không tốt hơn chút nào.
Châm kim tại sáu tử huyệt, lại có thể giải độc cứu người!?
Nhớ tới bản thân mới đây còn trào phúng Diệp Phàm, kêu hắn là cuồng vọng cùng vô tri, Mạc lão cảm giác mặt mình nóng bừng, xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn người.
Dù vậy, lòng tò mò cùng niềm chấp nhất với y thuật làm hắn không thể làm vậy.
Hắn bị châm pháp vừa rồi của Diệp Phàm gây đảo lộn thế giới quan.
Chỉ cần là người có chút hiểu biết liền rõ, cơ thể con người có 36 tử huyệt, chỉ cần tác động mạnh là có nguy cơ gây ra tử vong.
Mặc dù trong châm cứu, để cứu trị một số bệnh đặc biệt, bác sĩ hi hữu vẫn sẽ thi châm tại tự huyệt, thế nhưng điều này yêu cầu bác sĩ không những phải hiểu rõ bệnh tình mười phần, cùng với thông thục kinh lạc cùng huyệt đạo trên cơ thể. Mà để có thể đạt được cảnh giới như vậy, có ai không phải dùng 40-50 năm thực hành làm kinh nghiệm.
Lại nhìn Diệp Phàm, nhiều nhất mới đầu hai mươi.
Đừng nói tới châm pháp hắn dùng toàn bộ hạ châm đều là tử huyệt, mà còn liền một lúc sáu cái.
Cái này mới chân chính gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
Châm pháp này, cảnh giới thi châm này...
Thế mới biết, người ta cũng không phải cuồng vọng cùng không biết trời cao đất dày, mà hắn thực sự không có tư cách bái Diệp Phàm vi sư.
Hít sâu một hơi, Mạc lão tiến tới trước mặt Diệp Phàm, khom lưng thi lễ
"Diệp Thần Y, là ta không biết trời cao đất dày, không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, còn mong ngươi..."
"Dù sao chuyện đã qua đi, cho nó đi thôi" - Diệp Phàm khoát tay, lập tức Mạc lão cảm nhận được một cỗ năng lượng ngăn cản không cho hắn khom lưng xuống.
Diệp Phàm nhìn thấy Mạc lão coi như còn có quyết đoán, không sợ mất mặt mũi, biết đạo lý cầm được thì cũng buông được, đạt giả vi sư... cũng liền để việc này trôi đi.
Dù sao, hắn cũng là gia gia của Mạc Tư Kỳ, lại muốn làm quá lên, sau này khó mà đối mặt với nàng.
"Còn xin Diệp Thần Y cho phép ta bái ngài vi sư!"
Mạc lão vừa rồi không tài nào cúi được người, biết đấy là do Diệp Phàm làm.
Thấy hắn thần kỳ khó lường như vậy, Mạc lão lại càng thêm quyết tâm bái sư.
"Ta nói là lời thực, ngươi còn không có tư cách bái ta vi sư" - Diệp Phàm đạm mạc nói.
Đám đông nhìn đến Mạc lão nhận thua, sau đó xin làm đệ tử của Diệp Phàm, còn chưa kịp phản ứng lại đây, lập tức liền nghe được câu trả lời của Diệp Phàm
Từ chối!
Không có tư cách!
Đám đông nhao nhao bất bình, có thể y thuật ngươi thực cao siêu tận trời, dù vậy cũng không cần trang bức được không?
Cung Vô Song trong lòng cũng khiếp sợ, rốt cục Diệp Phàm tầm mắt cao như thế nào mới có thể nói ra được lời này?
Mạc lão là ai? Là người được khắp nơi trên dưới công nhận là Mạc Thần Y, vậy mà còn không có tư cách làm đệ tử của hắn?
Khác với quần chúng, nàng cảm nhận được, Diệp Phàm không phải trang bức, mà là nói thật, từ đôi mắt đạm mạc không để tâm tới bất kỳ đồ vật gì là có thể thấy.
Trái ngược với nàng, Cung Hàn Nguyệt cảm thấy Mạc lão muốn bái Diệp Phàm vi sư quả thực là trèo cao, phải biết ngay cả ở thượng thiên, nơi Tiên Giới, hắn liền một cái đệ tử, mà đệ tử hắn tu vi đến thời điểm hắn trở về Địa Cầu đã là Ngưng Mệnh Cảnh, hàng thật giá thật một cái Tiên Đế.
Bản thân Mạc lão nghe xong những lời này một lần nữa, cũng không tức giận, mà là trầm mặc.
Mạc Tư Kỳ thấy gia gia mình bị thẳng thừng từ chối, vừa định mở miệng nói cái gì đó thì lại nghe được tiếng Diệp Phàm tiếp tục:
"Tuy vậy, ngươi ta chi gian có chút duyên phận, cần thiết ta có thể chi điểm ngươi một vài"
Duyên phân, ý chỉ Mạc Tư Kỳ.
Diệp Phàm đây là nể tình Mạc Tư Kỳ một đời trước, nếu không nói thật Mạc lão trình độ không vào được pháp nhãn của hắn, hắn không có thời gian để đi chiỉđiểm.
Mạc lão ngẩn người, thế rồi mừng húm.
"Đa tạ Diệp Thần Y chiếu cố"
Chỉ cần có thể tăng lên châm thuật, làm đệ tử hay làm không với hắn kì thực không quan trọng.
Mạc Tư Kỳ vốn còn định nói chuyện, thấy gia gia mình cao hứng như đứa trẻ có món đồ chơi mới, lập tức ngốc.
Không được làm đệ tử, chỉ được chỉ điểm một vài mà gia gia vui đến vậy sao?
"Ta có đặt phòng VIP số 1, nếu Diệp Thần Y cũng các cô nương đây không ngại, chúng ta liền qua đó"
Mạc lão nhíu mày, nhìn đám đông vẫn đang kẻ ngó người nghiêng, thực phiền.
(Chương xong)
Hôm nay tàu bị trễ giờ, ngồi tại chỗ đợi may mắn gõ kịp một chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.