Diệp Phàm nhìn đến Tô Thanh Long giống như cẩu quỳ xuống dưới chân hắn không ngừng van xin, hứng thú liền thiếu thiếu.
Rốt cục, không giống Quý gia, Tô gia một đời trước cái gì cũng chưa làm, đuổi giết tận tuyệt là không cần thiết.
Hắn gọi điện thoại cho Tạ Vĩ, kêu hắn dừng việc dọn sạch Tô gia trong phạm vi tài sản, không cần làm thương đến mạng người.
Tô Thanh Long chật vật dời đi, ánh mắt đờ đẫn, bước đi xiên sẹo, không còn quang mang vạn trượng, mà hệt như chó nhà có tang.
Chỉ vì một lời dọa nạt mà hắn tư một quý công tử ăn ngon mặc đẹp lập tức biến thành khất cái không nhà không xe, còn may toàn gia hắn giữ được cái mạng.
Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Diệp Phàm biết hắn kiêu ngạo đã hoàn toàn bị đạp đổ, đến dũng khí quay lại trả thù cũng không còn.
Tô Thanh Long vừa đi, Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt sán lại đây, đôi mắt trợn tròn nhìn Diệp Phàm như một kiện tuyệt thế chân bảo.
"Soái ca, ngươi thăng chức ở đâu a?"
"Diệp Phàm, ngươi thân phận là gì nha? Một cú điện thoại có thể khiến cho Tô Thanh Long tan gia bại sản"
"..."
Nhìn thấy nhị nữ ríu rít quay quanh nam nhân của mình, Cung Vô Song cũng không ngăn cản, ngược lại bản thân cũng tập trung nghe ngóng.
Mọi người có thể không biết, nhưng nàng nhận ra, ban nãy đường dây đối diện người nghe điện thoại chính là Tạ Vĩ, nam tử hôm qua thay mặt Quý gia tới Thiên Vũ tập đoàn tạ lỗi.
Người còn lại, nếu nàng đoán không sai, chính là Quý Nhất Sinh, phụ thân của Quý Minh Dương.
Cũng do phỏng đoán như vậy, nàng mới tò mò thận phận thật của Diệp Phàm là gì, mà đến Quý gia cũng phải nghe lệnh hắn làm việc.
Đối mặt với hai nàng chất vấn, Diệp Phàm có chút đau đầu, hắn bây giờ mới biết nữ nhân có thể bát quái đến như vậy.
Vẫn là lão bà của hắn hảo, hắn không chủ động nói nàng sẽ không bao giờ đi hỏi.
"Ta chỉ là dân thất nghiệp được Vô Song bao dưỡng mà thôi" - rơi vào đường cùng, Diệp Phàm đúng "sự thực" trả lời.
Tổng không thể nói, hắn là đấng chí tôn của Tiên Giới đi...
Trại thần kinh không bao giờ thiếu chỗ, hắn lại không có hứng thú vào đó chơi.
"Tiểu bạch kiểm!?"
"Ăn cơm mềm!?"
Lưu Minh Nguyệt nhị nữ cơ hồ cùng một lúc thốt lên, chuyện này cũng quá giả đi...
Cung Vô Song ánh mắt lập tức trở nên cổ quái.
Nàng biết hắn sẽ không dễ dàng nói ra thận phận thật của mình, thế nhưng trả lời như vậy, cũng quá... mất mặt đi?
Đợi chút ngẫm lại... Diệp Phàm trụ cũng là biệt thự của nàng, ăn cũng từ tiền nàng mua, quần áo hắn đang mặc cũng một tay nàng trả tiền cho người làm.
Tựa hồ... hắn nói không có chỗ nào dối trá đi...
Cung Vô Song lấy tay che trán, nếu quả thật là cái ăn cơm mềm, Diệp Phàm cũng tuyệt đối là đệ nhất nhân.
Thử hỏi có cái ăn cơm mềm nào khiến cho Quý gia thịt đau dâng lên 20 tỷ cùng 80% cổ phần làm quà tạ tội?
Thử hỏi có cái ăn cơm mềm nào một cú điện thoại lộng sập Tô gia?
Quan trọng hơn là, có cái ăn cơm mềm nào có thể thoải mái tiết lộ mình ăn cơm mềm mà mặt không đỏ, tâm không thẹn?
...
Không chịu nổi sự nhiệt tình của hai khuê mật, Cung Vô Song đồng ý đi ăn trưa cùng hai nàng.
"Tỷ, không có việc gì, mình đi thôi." - Cung Hàn Nguyệt lúc lắc mái tóc tím khi Cung Vô Song hướng nàng tỏ vẻ áy náy.
Nàng lại không phải thật sự là thiếu nữ 19 tuổi điêu hoa tùy hứng, có thể thấy được giữa hai cái khuê mật cùng tỷ tỷ là tình bạn đơn thuần, chưa bị tiền bạc làm ô nhiễm.
Đối với những người như vậy, nàng trong nội tâm vẫn luôn cảm kích. Hơn 90 vạn năm lang bạt, để nàng nhớ nhung cùng lo lắng nhất vẫn là tỷ tỷ mình.
Bản thân lại không có địa điểm cụ thể nào muốn tới, đơn giản chỉ thích được bồi tỷ tỷ cho thỏa nỗi nhớ mà thôi, cho nên Cung Hàn Nguyệt về việc cùng đi ăn trưa không chút phật lòng.
Diệp Phàm ý tưởng không sai biệt lắm cũng vậy, đến nỗi Đông Hoàng Phi Phi... mọi thứ trên Địa Cầu trước giờ nàng chỉ được nhìn mà không được trải nghiệm, tự nhiên không có ý kiến.
Đoàn người chọn một tiệm ăn lẩu hải sản gần trung tâm mua sắm, bước vào.
"Xin lỗi quý khách, nhà hàng đã hết phòng riêng, mọi người có thể ngồi tạm ở sảnh lớn được không?
Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
Trời đã vào thu, nhiệt độ có chút hạ xuống, ra ngoài đường nhiều hôm phải mặc thêm áo gió.
Mùa này, món lẩu không nghi ngờ gì dần trở nên thu hút khách hàng.
Thấy không ai có ý kiến gì, Trần Vân Đình chọn một ghế lô nằm tại góc khuất đại sảnh, nàng không muốn khi đang ăn lại có người ra cắt hứng.
Vốn chỉ có nàng cùng Lưu Minh Nguyệt đi cùng nhau đã không thiếu bị người ra lân la làm quen, hiện tại thêm tam nữ - ai trong số đó giá trị nhan sắc đều cao hơn nàng, khẳng định nếu ngồi giữa thanh thiên bạch nhật sẽ không thể an ổn ăn uống.
Đại sảnh đông đúc cùng ồn ã, từng đám từng đám người nói năng cười đùa, cũng không ai chú ý tới năm nữ xuất hiện.
Thuận lợi điểm vài loại đồ ăn cùng một nồi lẩu, sáu người trong lúc ngồi chờ câu được câu không nói chuyện với nhau.
Thình lình, Lưu Minh Nguyệt có điện thoại gọi tới. Nàng nhìn tên người điện, reo lên:
"Là Lan Vi tỷ"
Bên trong kí túc xá hồi trước, Cung Vô Song là đại tỷ, Lan Vi làm nhị tỷ, Trần Vân Đình là tam tỷ và cuối cùng là Lưu Minh Nguyệt làm tứ muội
Cung Vô Song thấy vậy, trầm ngâm trong giây lát rồi nói:
"Gọi nàng lại đây ăn trưa cùng chúng ta"
Lưu Minh Nguyệt gật gật đầu, xin phép đi ra ngoài để yên tĩnh nghe điện.
Năm phút sau, nàng quay lại, cười vui vẻ:
"Lan Vi tỷ tỷ bảo sẽ tới liền nha"
Trần Vân Đình lúc này chợt mở lời:
"Nghe nói Lan Vi tỷ dạo gần đây qua ngày khó khăn, mà phụ thân nàng thì cờ bạc rượu trẻ liên tục, hễ mỗi lần tỉnh rượu lại mò về nhà đánh đập Lan Vi tỷ một trận thừa sống thiếu chết, sau đó cướp sạch tiền dành dụm được của tỷ ấy để đi đánh bạc, rồi thì nợ nần chồng chất..."
Cung Vô Song nghe xong sững sờ, làm sao Lan Vi hàng ngày vẫn tới công ty đi làm, rồi lại không chia sẻ với nàng lấy một lời!?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mỹ nhân cảm xúc có chút tụt xuống, không cấm lắc đầu, xem ra nàng còn chưa nhận ra thái độ Lan Vi bất thường.
Hắn từ ánh mắt của Lan Vi có thể suy đoán đến tám phần nàng có hành động có lỗi với Cung Vô Song, chả qua thực bất đắc dĩ, dường như bị ép...
Cũng thế, đợi một chốc Lan Vi tới mọi thứ sẽ sáng tỏ.
...
Việc chuẩn bị nguyên liệu cho ăn lẩu rất nhanh, mới chỉ vài phút sau, nhân viên phục vụ đã mang lên sáu khay đựng các loại hải sản khác nhau, rau củ tươi cùng với một nồi lẩu to bốc khói nghi ngút.
Thế nhưng, ngay tại thời điểm mọi người bắt đầu thả đồ sống vào nồi lẩu, một tiếng hét thất thanh vang lên.
“Trong đồ ăn có độc” – một người nào đó hô lớn.
“Mau mau, có nạn nhân bị trúng độc” – lại một người khác kêu lên.
Theo phản ứng dây chuyển, loáng cái, cả nhà hàng náo loạn, phần lớn người tò mò không hiểu chuyện gì, nghe có tiếng hô hoán “có độc” thì vội vã buông thìa đũa xuống, lo lắng kêu gào đòi gặp quản lý.
Thế còn người bị trúng độc đang nằm co quắp dưới sàn đá lạnh lẽo, không ai dám lại gần, may mắn là đã có người hảo tâm gọi cứu thương.
Đông Hoàng Phi Phi vỗ ngực thở phào:
"May mà chúng ta chưa ăn"
Cung Hàn Nguyệt không nhịn được lườm nàng một cái, ngươi tốt xấu cũng là Lập Giới Cảnh tu sĩ được không, trong đồ ăn có độc hay không ngươi còn không phân biệt được?
Lưu Minh Nguyệt trời sinh tính tình bát quái, căn bản không xem cái tận tường không thể nào chịu được, túm tay kéo Trần Vân Đình cùng Cung Vô Song tiến lại chỗ bệnh nhân.
Diệp Phàm ba người không nghĩ tham gia vào chuyện người khác, chẳng buồn đứng dậy. Bọn họ đều sống qua nhiều tuế nguyệt rồi, sinh tử chứng kiến nhìn đã thành nhạt, sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ.
"Cô cô!"
Đằng xa, một giọng nói quen thuộc tê tâm liệt phế kêu lên.
Diệp Phàm nhíu mày, quay ra liền thấy Trần Vân Đình đang nhào vào chỗ bệnh nhân, phía sau Lưu Minh Nguyệt cùng Cung Vô Song cũng lo lắng mà rảo bước tới.
Xem ra không ra tay là không được, Diệp Phàm thở dài.
Vỗ nhẹ tay nhỏ của Cung Hàn Nguyệt, hắn rời khỏi bàn ăn, tiến lại quan sát bệnh nhân.
Bệnh nhân vốn là một nữ nhân tư sắc không tồi, thế nhưng bây giờ trông rất thảm thương, nhìn nàng đầu tóc bù xù, hai mắt trợn ngược, thần trí cũng không minh mẫn, bắt đầu lảm nhảm câu từ kỳ lạ.
Ân? Là mùi... xạ hương?
Diệp Phàm ánh mắt một ngưng, trực tiếp cúi xuống trước người bệnh nhân, cầm lấy tay nàng chăm chú xem.
"Diệp Phàm!"
Tam nữ thấy có người tiến lại, còn tưởng là nhân viên cứu thương đã tới, không ngờ lại là Diệp Phàm.
Hắn lúc này không có công phu phản ứng tam nữ, trên tay người bệnh từng dấu chấm đen xuất hiện, làn da biến từ đỏ hồng sang màu xanh nhợt nhạt của thịt ôi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Quỷ Diện Tàn Huyết Độc!
Không phải nói, dược liệu chính để chế tạo loại độc dược này đã tuyệt tích nơi hạ - thượng thiên sao, vậy nhưng tại Địa Cầu có người điều chế được?
Quỷ Diện Tàn Huyết Độc, là một loại độc từ thời viễn cổ, trong sách có ghi lại chỉ cần tìm được dược liệu đủ niên đại, thậm chí có thể độc chết Hư Tiên Cảnh. Loại độc này thường được điều chế ở dạng bột, có hai cách để sử dụng.
Cách thứ nhất là đốt lên dưới ánh nến, độc sẽ tuôn ra mùi thơm như mùi xạ hương, làm cho tâm trí mất đi phán đoán, cuối cùng rơi vào huyễn cảnh, nếu bị ngửi liên tục trong vòng ba canh giờ sẽ dẫn tới thần hồn bị ăn mòn, thần trí điên khùng, gần như không có phương pháp hồi phục.
Cách thứ hai là đem hòa với nước, hoặc trực tiếp cho nạn nhân ăn vào, độc sẽ ngấm qua lưỡi, lập tức xâm nhập vào máu, hút cạn máu trong người bệnh, gia tăng quá trình hoại tử, đồng thời cũng tạo ra huyễn cảnh, nạn nhân không những thần trí bất ổn, nói năng mê sảng, huyết dịch còn không ngừng bị hút khô, làn da chuyển sang màu thịt ôi và xuất hiện chấm đen. Cách này độc tính phát tác nhanh hơn cùng thống khổ hơn cách dùng trên.
Sách cổ cũng chú thích thêm: "Trúng Quỷ Diện Tàn Huyết Độc, trừ phi có tu vi cao hơn tu vi tối cao mà độc dược có thể độc chết ít nhất ba tiểu cảnh giới hoặc là thông thục Cửu Sinh Cửu Tử Châm châm thứ ba, nếu không ắt phải vong"
Cửu Sinh Cửu Tử Châm là gì, Diệp Phàm không biết!
Hắn tìm tòi tất cả tư liệu trên Tiên Giới mà hắn thu thập được cũng không thấy châm pháp này được nhắc lại ở bất kì nơi nào khác.
Thế nhưng Quý Diện Tàn Huyết Độc này từ hắn xem ra, độc chết được Thông Mạch Cảnh viên mãn đã phi thường khó khăn, nếu không phải cô cô của Trần Vân Đình là ngươi thường, độc tính cũng không phát tác nhanh thế.
Mà hắn có Đông Hoàng Phi Phi, nàng hiện tại là Lập Giới Cảnh viên mãn, cách Thông Mạch Cảnh viên mãn không biết bao nhiêu cái tiểu cảnh giới, muốn chữa khỏi chỉ là một cái phất tay.
“Nàng trúng độc khá nặng, nếu năm phút nữa không được cứu chữa kịp thời, khả năng không cứu nổi” - Diệp Phàm cau mày đứng dậy, quay lại nói với tam nữ.
Trần Vân Đình bán tín bán nghi nhìn Diệp Phàm, tuy nàng biết hắn có bối cảnh khó lường, một lời làm sụp Tô gia... thế nhưng trông hắn trẻ tuổi như vậy, liệu chẩn đoán y thuật có tin được không?
Cung Vô Song cũng ngẩn người, hắn còn hiểu y thuật?
"Ngươi có mấy thành nắm chắc?" - nàng hỏi.
Mạng người quan trọng, không cho phép sơ xảy.
Nàng hỏi vậy, vừa muốn xem Diệp Phàm có bao nhiêu tự tin, vừa phòng tránh điều không may.
Nàng không muốn nhìn nam nhân mình trở thành một kẻ khoác lác, càng không muốn nhìn thân nhân của khuê mật mình chết đi, hơn nữa là chết trong tay nam nhân của mình.
"Mười thành, nếu không ta sẽ không nói"
Diệp Phàm cười tự tin, đối với lão bà của mình, hắn phá lệ kiên nhẫn giải thích. Phải là người khác, hắn trực tiếp bỏ đi, thích tìm ai chữa thì tìm.
"Tấm tắc... Thanh niên, tự tin là tốt, thế nhưng cuồng vọng là không nên"
Một giọng nói già nua đầy giễu cợt bất chợt vang lên sau lưng mấy người.
"Đừng nói là ngươi, ngay cả thần y cũng không dám nói có mười thành chắc chắn chữa bệnh cho bất kì ai"
Diệp Phàm chậm rãi quay lưng lại, nhìn thấy một lão giả mặc áo khoác trắng của bác sĩ.
"Là người vừa nói chuyện?" - hắn đạm mạc hỏi.
"Là ta" - thấy thái độ của người trẻ tuổi này có điểm kiêu ngạo, lão giả nội tâm rất khó chịu, miễn cưỡng trả lời.
"Ngươi là cọng hành nào?"
Diệp Phàm hài hước hỏi tiếp.
(Chương xong)