Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 15: Nhận ta là chủ




A?
Đông Hoàng Phi Phi chợt giật mình, mở to hai mắt, tò mò cùng cảnh giác đánh giá người đang đỡ lấy nàng.
Thiên Đạo không gian từ bao lâu nay vẫn chỉ có nàng cùng Dư Thiên Vũ người tranh kẻ đấu, lúc nào đột nhiên nhiều ra thêm nữ nhân này?
Mà để nàng kinh ngạc hơn, nữ nhân làm sao xuất hiện, nàng hoàn toàn không có khái niệm.
Bên kia Dư Thiên Vũ tám chín phần mười cũng không biết, nếu không lấy tính cách của hắn sẽ không để nàng ta cứu lấy nàng, bởi như vậy, hắn có thể sẽ bị mất đi con mồi đã dâng lên đến tận miệng.
"Ngươi là ai a?" - Đông Hoàng Phi Phi không nén được tò mò, liền hỏi.
Trong lúc đấy, cảm giác bản thân đã khôi phục một chút sức lực, nàng ngại ngùng để người khác đỡ lấy mình, gượng dậy.
"Cung Hàn Nguyệt"- thấy nàng tự mình đứng dậy, Cung Hàn Nguyệt cũng không ngăn cản, chỉ nhàn nhạt báo ra danh xưng.
Người vừa rồi đỡ lấy Đông Hoàng Phi Phi đích xác là Cung Hàn Nguyệt.
Nàng cùng Diệp Phàm mới bước chân vào Thiên Đạo không gian, cảm nhận một thoáng, nhận ra chút sự cổ quái.
Nơi đây tồn tại hai cá nhân, cả hai người trong mình đều mang hơi thở Thiên Đạo.
Phải biết điều này theo lẽ thường là không thể nào, một núi không dung hai hổ.
Hai người muốn kiểm tra chi tiết hơn, tuy nhiên là ngoại lai giả, đặt trong hoàn cảnh Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt không muốn mạnh mẽ phá vỡ phá tắc, thần thức của hai người bị áp chế tới sáu bảy phần, không đủ để tra xét chi tiết toàn bộ phiến thiên địa này.
Do vậy, hai người họ đành mất công bay tới bay lui một chút, tìm kiếm hai Thiên Đạo kia.
Tuy tốn thời gian, nhưng hai người cũng không ngại.
Tù lung đã dựng, Thiên Đạo xác thực trốn không thoát, chậm chễ một chốc không là vấn đề.
Chỉ là hai người nhanh chóng bị một bầu trời đầy hoa hồng hấp dẫn.
Thế cho nên, mới có một màn vừa rồi.
...
Đông Hoàng Phi Phi đứng dậy, phản ứng đầu tiên không phải là nhìn lại phía Dư Thiên Vũ, mà là quay sang đánh giá ân nhân cứu mạng của mình
Ấn tượng đầu tiên toát lên trong đầu nàng, đó là đẹp, khiến người hít thở không thông.
Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa!
Nữ nhân mạo tự thiên tiên, khi sương tái tuyết, nguyệt mi tinh nhãn, tựa như một đóa không cốc u lan, nhưng rồi lại tản ra mị lực phong tình vạn chủng, điên đảo chúng sinh.
Tựa như nữ vương, cao không thể với, nhưng vấn khiến người ta không nhịn được mà trầm luân trong sắc đẹp của nàng.
Đông Hoàng Phi Phi vẫn tự cho mình là một tiểu mỹ nữ, nhưng mà đến khi nhìn thấy nữ nhân này, nàng mới nhận ra mình như đom đóm cùng Hạo Nguyệt tranh huy.
Cung Hàn Nguyệt tốt xấu cũng sống vài cái chục vạn năm, nhìn ánh mắt thiếu nữ kia lúc đầu ngạc nhiên, sau đó thoáng có chút nhụt trí, làm sao còn không biết nàng đang âm thầm so sánh sắc đẹp với mình, không cấm mỉm cười.
Dung mạo lúc này của Cung Hàn Nguyệt là dung mạo thật khi nàng là Ma Đế, chứ không phải là dung mạo lúc sáng nay gặp lại Cung Vô Song, hay là lúc triền miên với Diệp Phàm.
Không phải nói nàng lúc đó dịch dung, bởi nàng xác thực không có thuật dịch dung nào đủ cao minh để tránh thoát thần thức của Tiên Đế.
Đây chỉ là một thuật pháp đơn giản, giúp nàng có thể tái hiện lại những dung mạo của bản thân trong quá khứ.
Phải biết nàng là Mị Ma, lại có cảnh giới cao thâm, nếu nàng dùng diện mạo như hiện tại ra gặp người thường, không cần nàng có động tác, bất kể nam hay nữ đều sẽ trầm luân trong sắc đẹp của nàng mà không thoát ra được.
Khác biệt là, nữ nhân sẽ chủ động thành nô, mà nam nhân... tinh tẫn mà chết.
Lấy diện mạo thật của nàng, mặc dù là Tiên Đế Diệp Phàm cũng không dám nói sẽ không bị mê hoặc.

Vậy nên, ban nãy nàng mới hủy bỏ thuật pháp, hiện ra dung mạo phong hoa tuyệt đại của mình, hiển nhiên lại muốn trêu chọc Diệp Phàm.
...
Một bên, Dư Thiên Vũ nhìn thấy Đông Hoàng Phi Phi như diều đứt dây mà rơi xuống đất, chưa kịp hoan hỉ mà lao tới, lập tức phát giác ra cái gì, không tự chủ được mà lùi lại.
Chỉ thấy một nữ nhân quỷ dị xuất hiện.
Vấn đề là, chỉ một giấy trước đấy, hắn không chút nào phát giác sự tồn tại của nàng.
Bản thân hắn miễn miễn cưỡng cưỡng cũng là chưởng khống giả của phiến thiên địa này, vậy mà bây giờ lại có người vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn.
Điều này chỉ có thể đưa đến hai kết luận.
Một, kẻ đến không thiện.
Hai, tu vi của người nàng so với hắn cường hơn nhiều.
Dường như cảm nhận được hắn đang chú mục vào nàng, nữ nhân hơi quay sang, ném cho hắn một cái liếc mắt.
Một cái liếc này, Dư Thiên Vũ cảm giác nhận được từng đợt huyết khí tanh nồng sộc vào khí quản, trước mặt đang đối diện với ngàn vạn thây khô, mênh mông huyết hải.
Công pháp tu luyện đặc biệt khiến hắn cực kì mẫn cảm với thi khí cùng huyết khí, hắn dám khẳng định chết trên tay nữ nhân kia không thiếu những tu sĩ tu vi cao hơn hắn.
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, do dự bất định, nhất thời không biết đi hay ở.
Nhận thức ra vấn đề, trong đầu hắn dâng lên một ý niệm: trốn. Dù vậy, bảo hắn bỏ đi con mồi trong tay, bỏ đi cơ hội thành Thiên Đạo duy nhất của Địa Cầu, hắn vạn lần không muốn.
Vậy nên, hắn chần chừ, đợi xem nữ nhân kia muốn làm gì...
Thế nhưng nàng phảng phất coi hắn như vô hình, toàn bộ sự chú ý tập trung trên Đông Hoàng Phi Phi cái kia tiện nữ nhân.
Không được bao lâu, hắn thấy Đông Hoàng Phi Phi đã có thể đứng dậy.
Từ đó chỉ có một kết luận: nữ nhân này có hảo cảm với tiện nhân kia hơn là hắn, nếu không nói hai người là một phe!
Cần thiết chạy!
Hắn động, dùng hết tốc lực thoát ra khỏi đây!
Không quản sau đó sẽ thế nào, đầu tiên phải trốn thì mới có thể sống!
Nhưng mà, Dư Thiên Vũ nhanh chóng nhận ra, hắn vẫn dừng lại tại chỗ, cho dù có đã thúc dục đến cực hạn để lao đi.
Phảng phất như từng điểm không gian xung quanh hắn bị kéo dãn tới vô cùng.
"Ngươi xem, muốn sát cả hai, hay là...? - lúc này, Diệp Phàm đột ngột hiện thân bên cạnh Cung Hàn Nguyệt, ánh mắt liếc Đông Hoàng Phi Phi một cái.
Đông Hoàng Phi Phi nhưng nghe rõ hắn vừa nói, muốn sát cả hai, còn không phải chỉ bản thân nàng cùng Dư Thiên Vũ.
Ý nghĩ làm nàng cả người lông tơ dựng đứng, tiềm thức thúc dục chạy trốn.
Nếu cứ như vậy chết, bản thân nàng cũng thôi, sinh tử tại trời.
Thế nhưng, nàng còn đại thù chưa báo, nàng chết không cam tâm.
Chỉ là biết rằng mình có chạy cũng không thoát, nàng trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, quay sang Cung Hàn Nguyệt, hy vọng câu trả lời của vị tỷ tỷ này sẽ cho nàng một cơ hội sống sót.
Diệp Phàm mà biết ý nghĩ của nàng, chắc chắn sẽ cười không ngớt.
Nực cười, trông chờ vào Cung Hàn Nguyệt phát thiện tâm?
Không nói nàng là một cái Ma Đế, chính nàng là người kiến nghị việc này.
Cung Hàn Nguyệt nhìn Dư Thiên Vũ đang như một trò hề phi hành tại chỗ, biết đây là trò quỷ của Diệp Phàm. Nàng không sao cả mà nói:
"Giết tất, lưu lại cũng vô dụng"
Chỉ có thể nói, kế hoạch không lúc nào theo kịp biến hóa.
Ý định ban đầu của Cung Hàn Nguyệt, Thiên Đạo Địa Cầu phải chết không nghi ngờ, chỉ là Diệp Phàm đề nghị khống chế lại hắn, tương lai nhỡ có dùng.
Vả lại, cho dù hai người có diệt sát Thiên Đạo này, sớm muộn cũng sẽ có một tu sĩ khác từ Thiên Đạo Tông tiến tới tiếp quản Địa Cầu. Như vậy, thà để Thiên Đạo tồn tại dưới sự kiểm soát của hai người, hai người cũng có thể gián tiếp bảo vệ quê hương mình.
Vốn, Diệp Phàm hai người còn tưởng sẽ phải chiến đấu một trận tưng bừng đâu, mới đầu khi bước vào Thiên Đạo không gian, cảm nhận được thần thức bị áp chế đến sáu bảy phần, chiến lực cũng bị giảm đi phân nửa, hai người còn nghĩ Thiên Đạo Địa Cầu tu vi không tầm thường, ở thượng thiên cũng là tồn tại trung thượng.
Thế rồi, cảm nhận được có hai cá nhân tồn tại cùng mang Thiên Đạo hơi thở, hai người thấy sự lạ, thế nhưng 3000 thế giới, chuyện lạ là thứ thường gặp nhất, do vậy hai người cũng không suy nghĩ sâu hơn.
Đến tận khi nhìn thấy Đông Hoàng Phi Phi cùng Dư Thiên Vũ, hai người liền vô ngữ.
Không trách Địa Cầu không cho phép tu sĩ Lập Giới đệ nhị cảnh trở lên tồn tại, hóa ra là Thiên Đạo đều là nhược kê, tu vi miễn cưỡng mới tới Lập Giới cảnh đỉnh phong.
Chưa kể, Cung Hàn Nguyệt tiếp xúc với Đông Hoàng Phi Phi đã có một khoảng thời gian, nhận ra nàng cũng không thể chưởng khống phiến thiên địa này tới ba phần, hiển nhiên có sự tồn tại của Dư Thiên Vũ là một lý do, nhưng chính yếu, đó là Thiên Đạo không gian này cũng chưa hoàn toàn nhận ai trong hai người làm chủ cả.
Hiển nhiên Diệp Phàm khi sử dụng không gian pháp tắc giam cầm Dư Thiên Vũ cũng nhìn thấy kết quả không sai biệt lắm, do vậy mới có lời nói vừa rồi.
"Ta... ta chưa thể chết" - chợt, Đông Hoàng Phi Phi nhược nhược nói, có thể thấy được nàng cố nén sợ hãi, thế nhưng trong mắt nàng, Diệp Phàm thấy rõ một tia quyết tuyệt.
"Cho ta một lý do?" - hắn trầm ngâm một lát, hỏi.
Hắn xác định một điều, Dư Thiên Vũ cùng Đông Hoàng Phi Phi đều không thể coi là Thiên Đạo Địa Cầu, chỉ miễn cưỡng có thể làm chủ được một chút thiên địa pháp tắc.
Vậy, Thiên Đạo Địa Cầu đâu?
Hay là nói, Địa Cầu không tồn tại Thiên Đạo?
Trực giác nói cho hắn, Đông Hoàng Phi Phi có liên quan đến câu trả lời đằng sau.
"Ta! Muốn! Báo! Thù!" - Đông Hoàng Phi Phi nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, từng chữ một nói ra - "Mạng ta hiện tại là của ngươi, thế nhưng ta muốn mượn nó, chỉ cần một ngàn năm, không, một trăm năm là đủ, đợi ta báo thù xong, sẽ đưa mạng đến tận cửa để ngươi lấy đi."
Thiếu nữ vẫn run rẩy mãnh liệt, thế nhưng trong mắt hiện ra nồng đậm sát ý cùng quyết tâm.
Diệp Phàm nhìn lấy nàng, phảng phất thấy được bản thân khi xưa.
Mặc dù có lẽ 90 vạn năm đã làm những sát ý đó mờ nhạt vô cùng, thế nhưng không có nghĩa, hắn không muốn báo thù.
Quý gia, chỉ là cái bắt đầu!
Im lặng sau ba hơi thở.
Hắn thở dài.
"Ta có thể không giết ngươi" - Diệp Phàm nói - "Thế nhưng, từ giờ trở đi, nhận ta là chủ, vì ta sở dụng, ngươi có cam lòng?"
(Chương xong)
Tái bút: Chương trước đoạn cuối có viết nhầm một chút, đã sửa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.