Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 114: Vấn Tâm (5) - Diệp Phàm vong tâm?




"Vô Song?"
Diệp Phàm mở miệng nói chuyện, ngữ khí có chút cổ quái.
Hắn biết rõ, người trước mặt hắn không phải là chân chính Cung Vô Song, mà là từ hắc khí tạo thành, bất quá vẫn không nhịn được dò hỏi.
Có sự việc "Bạch Linh Lung" phía trước, hắn không thể không tiểu tâm, cứ việc nàng cùng "Bạch Linh Lung" từ bất đồng, người sau là từ bạch sắc chi khí hóa thành.
"Cung Vô Song" thần thái cùng người thực không chút khác biệt, vẫn là dung nhan kiều diễm nhưng lạnh lẽo, khí tràng nữ tổng tài không chút thu liễm; nàng hướng Diệp Phàm gật đầu.
Diệp Phàm không khỏi trong lòng có chút thoải mái, mặc dù chỉ là hắc khí hóa thành, hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng một bộ dạng nửa điên nửa khùng như "Bạch Linh Lung" phía trước.
Chỉ là, "Cung Vô Song" vừa mở miệng, Diệp Phàm mới hiểu thế nào là "30 chưa phải Tết"; hắn yên tâm quá sớm.
"Diệp Phàm, chỉ cần giết chết ta, ngươi liền có thể đi tiếp."
Thanh âm "Cung Vô Song" vang lên không có nửa điểm chần chừ, cũng không chút cảm xúc, cứ như vậy nhàn nhàn đều đều.
"Không thể!" - Diệp Phàm không chút do dự lắc đầu.
Hắn làm không được.
Mặc dù hắn rõ ràng, nàng cũng không phải là Cung Vô Song.
Đặt trong một tình huống khác, nếu hắn biết rõ đối phương không phải thực sự là Cung Vô Song mà chỉ là giả dạng, hay huyễn thân, hắn sẽ không do dự gì hạ thủ.
Thế nhưng tại Vấn Tâm Sơn, có phía trước kinh nghiệm, hắn lúc này có chút lo được lo mất.
Trước khi làm rõ mối quan hệ của Cung Vô Song cùng Bạch Linh Lung với nơi này, vì cái gì hai nàng lại bị huyễn hóa ra, hắn sẽ không thiếu lý trí mà hạ thủ.
Hắn nhớ rõ, khi hắn diệt sát Bạch Linh Lung huyễn thân, trực giác mách bảo với hắn rằng hắn sắp sửa thứ gì đó cực kỳ trọng yếu...
Hắn vô pháp xác định, đấy là do hắn tưởng tượng ra, hay là do Vấn Tâm Sơn quấy nhiễu, vẫn là sự thực; bất quá hắn không dám cược.
Vạn nhất đó là sự thực, ai biết một khi hắn ra tay, hắc khí sẽ còn tụ lại giống như bạch khí lúc trước, cho hắn một tia cơ hội sử dụng phong ấn Tiên Đế một kích để cứu vớt sai lầm... vẫn là lập tức tản mát, tan biến vào trong không gian.
"Không thể sao?..." - "Cung Vô Song" ánh mắt nghiền ngẫm - "Vậy ngươi có thể dừng bước tại đây, ngươi trở về đi thôi, xuống núi, tiếp tục cuộc sống người thường của ngươi..."
"Ta không thể đi xuống" - Diệp Phàm chém đinh chặt sắt nói - "Muội muội của ngươi nàng còn đợi ta phía trên..."
"Nàng an toàn!" - "Cung Vô Song" bình tĩnh trả lời - "Nàng không cần ngươi lo!"
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, hắn không biết đối phương nói là thật hay giả, hắn cản bản không dám khẳng định đối phương cùng Cung Vô Song có thực sự tồn tại mối liên hệ nào không?
"Ta còn là phải tự mình thấy nàng!" - Diệp Phàm kiên trì nói.
"Vậy ngươi cần phải kết liễu ta. Ta cũng không phải chân chính Cung Vô Song, vốn dĩ ta chỉ là một đạo huyễn thân, không có thật, vì gì ngươi luôn trần trừ?" - "Cung Vô Song" lạnh nhạt hỏi.
Diệp Phàm không tỏ ý kiến.
Hắn căn bản sẽ không để ý chí của mình bị lung lay bởi lời nói của nàng.
Phía trước "Bạch Linh Lung" là giả điên khùng, nàng đánh vào tâm lý Diệp Phàm không muốn hình tượng sư tỷ trong trí nhớ của mình bị bôi bẩn, vì vậy sẽ ra tay diệt sát nàng.
Diệp Phàm vốn không biết tới hậu quả, do vậy hắn mới có thể không kiêng nể mà ra tay, cũng may, đã bổ cứu.
Vấn Tâm Sơn biết cùng một chiêu không thể sử dụng hai lần, vì vậy tới lượt "Cung Vô Song", nàng cũng không có điên khùng, mà thay đổi một cách thức khác tới mê hoặc khiến hắn động thủ với nàng.
Diệp Phàm nhìn ra được "Cung Vô Song" trước mắt đang sử dụng lời lẽ để "thuyết phục" hắn, bất quá hắn sẽ không nhẹ dạ tin tưởng mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Hắn không quá có nhiều kiến thức về Vấn Tâm Bí Cảnh cùng Vấn Tâm Sơn, bất quá hắn có đủ lý do để tin tưởng nơi này nguy hiểm.
Chưa nói tới việc trong cổ thư có quá ít tư liệu ghi lại, Vấn Tâm Bí Cảnh vốn là đồ vật trên thượng thiên, không phải hắn hiện tại có thể nhẹ nhàng vượt qua...
Không biết phía sau "Cung Vô Song" sẽ xuất hiện biến hóa như thế nào, chính vì vậy, Diệp Phàm cảm giác hắn cần nhanh chóng tìm ra một cái đột phá khẩu trước khi mọi thứ trở nên tệ hơn.
Hắn không chút tin tưởng bản thân có thể hoàn toàn miễn dịch với mọi chiêu số, tiếp tục giằng co như thế này, tới cuối, hắn sợ mình sẽ vì một lý do gì đó, không nhịn nổi mà kết thúc nàng.
Chỉ là, tình huống hiện tại, có chút khó làm, không thể đánh giết, cũng không thuyết phục được, chả lẽ, lại phải một lần nữa, sử dụng thêm một đạo phong ấn?
...
"Ngươi nói, Diệp Phàm liệu có qua được một ải này?... Cung Vô Song phân lượng trong lòng hắn thực nặng đâu, cho dù là huyễn ảnh, hắn cũng không nỡ ra tay.." - Linh Nhi thu hết biểu tình của Diệp Phàm vào đáy mắt, bình luận.
"Bạch Linh Lung" khóe miệng cong lên, nói chuyện:
"Ngươi bị kẹt dưới vị diện hạ tầng không biết bao nhiêu tuế nguyệt, không biết cũng phải... Thiên Đạo hắn bị chứng hoang tưởng, căn bản không thỏa mãn với việc chỉ chèn ép một mình hệ thống Trùng Cửu, lo lắng ngay cả hệ thống tu luyện hắn sáng tạo ra cũng sẽ xuất hiện người vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, để đảm bảo vạn vô nhất thất, hắn bắt đầu thay đổi một số đồ vật. Trong đó, liền có Vấn Tâm Bí Cảnh. Chỉ duy nhất tại Trùng Cửu vị diện, Vấn Tâm Bí Cảnh vẫn còn giữ nguyên tên gọi của nó mà thôi; tại những vị diện khác, không tồn tại Vấn Tâm Bí Cảnh, mà chỉ có Vong Tâm Bí Cảnh. Thứ gọi là "tâm ma" cũng là từ đây mà có, phía trước làm gì có thứ nào giống như thế này...
Cũng còn may, Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín; tuy Thiên Đạo gần như một tay che trời, rốt cục hắn cũng không phải là Đại Đạo, không có khả năng thay đổi toàn bộ bản chất của vấn tâm. Chính vì vậy, tỉ lệ vấn tâm thành công là vẫn có, chỉ là ít đến thảm thương mà thôi, đến chín thành chín chín là đi theo vong tâm chi lộ"
Liếc mắt nhìn Diệp Phàm nơi bên ngoài vẫn đang trầm tư, nàng nói tiếp:
"Tại sao nói tỉ lệ vấn tâm thành công ít đến thảm thương, nguyên nhân chính là những thứ hắc khí huyễn hóa thành người kia. Chúng sẽ không ngừng tìm mọi cách khiến tu sĩ phía trên Vấn Tâm Sơn tiêu diệt chúng. Một khi tu sĩ tiêu diệt huyễn thân do hắc khí biến thành, kí ức, cảm xúc, hết thảy mọi thứ về đối tượng mà huyễn thân biến thành cũng sẽ tan biến theo, nói trắng ra, chính là vong tâm. Thiên Đạo đương nhiên sẽ không cho phép bất kỳ ai truyền đi thứ quy tắc này cho vị diện tầng hai. Thế cho nên, về cơ bản, tu sĩ đăng sơn, trong tình huống không biết, sẽ không chút do dự tiêu diệt huyễn thân. Tới lúc đó, cho dù có muốn hay không, bọn họ cũng đã đi theo con đường vong tâm, chỉ còn biện pháp tróc nốt những mảnh tâm còn lại."
Linh Nhi sững sờ nghe xong hết thảy, nàng không tin được Thiên Đạo lại điên cuồng tới trình độ này, thậm chí đến người mình bồi dưỡng lên, hắn còn không tha.
"Nói vậy, Diệp Phàm cũng không biết ý nghĩa chân chính của huyễn thân..." - nàng có chút sốt ruột - "Chúng ta bây giờ không thể ra ngoài, làm thế nào?"
"Hắn sẽ không có việc gì!" - "Bạch Linh Lung" trên mặt không tồn tại chút nào lo âu - "Phía trước ta đã sử dụng phương thức đặc biệt để nhắc nhở hắn. Đến mức này mà hắn còn không nhìn ra cái gì, vô dụng như vậy, ngươi cũng nên đổi một cái tân chủ nhân..."
...
Diệp Phàm không chút nào biết được bản thân đang trở thành chủ đề cho nhị nữ trò chuyện, hắn lúc này lại bắt đầu đối thoại với "Cung Vô Song"
Hắn nhất thời không nghĩ ra được biện pháp thiết thực hơn việc sử dụng phía trước thủ đoạn, mạnh mẽ kéo đối phương tiến vào Âm Dương Phủ.
Thế nhưng, leo một cái thang mà dùng rớt những hai đạo phong ấn, hắn có chút đau lòng.
Lại nói, những bậc thang kế tiếp, ai có thể khẳng định sẽ không còn đạo huyễn thân nào nữa?
Cần thiết phải tìm một cái biện pháp khác.
"Nếu ta giết ngươi, chuyện gì sẽ xảy ra với ta?" - Diệp Phàm tò mò hỏi.
Hắn bất kể trả lời nàng trả lời thật cũng hảo, dối cũng hảo, ít nhất, hắn có thêm thông tin. Hắn nhận ra tri thức của mình đối với Vấn Tâm Bí Cảnh ít đến đáng thương.
"Ngươi giết ta, ngươi liền có thể đi tiếp lên núi, bất quá ngươi cũng sẽ quên đi tất cả về nàng!" - "Cung Vô Song" lấy tay chỉ vào bản thân, đáp lại hắn.
Diệp Phàm nghe xong, không cấm hít vào một hơi lạnh. "Cung Vô Song" nếu là nói dối còn tốt, vạn nhất...
Hắn nhớ tới một phen lời nói phía trước của "Bạch Linh Lung", cẩn thận khớp lại thông tin.
Chỉ sợ, nàng nói là lời thật đi...
"Phía trên đỉnh núi có gì? Mục đích ngươi lại ngăn cản không cho ta tiếp tục đi là gì?" - Diệp Phàm tiếp tục đặt vấn đề.
"Phía trên, có thần!" - đối phương trả lời - "Ta không hề cấm ngươi đi tới, chỉ cần ngươi giết chết ta!"
Diệp Phàm ánh mắt lập lòe, hắn đang đánh giá tính chân thực của lời nói này.
Thần, lại là tồn tại gì đâu? Vì duyên cớ gì, thần lại ở trên đỉnh núi?
"Nếu ta không chém giết ngươi, lại vẫn khăng khăng tiến lên, sẽ có hậu quả như thế nào? - hắn thắc mắc.
"Ngươi vĩnh viễn cũng không thể đăng đỉnh, bởi vì phàm nhân là không thể nào trở thành thần!" - "Cung Vô Song" vẫn thật kiên nhẫn đáp lại hắn.
Đăng đỉnh?
Phàm nhân?
Thành thần?
Diệp Phàm cau mày, hắn vô pháp xác định tính thực hư, bất quá không thể nghi ngờ đây là một đoạn thông tin quan trọng.
Dù không biết vì cái gì hắn lại có thể tình cờ tiến vào, Vấn Tâm Bí Cảnh vốn thuộc về thượng thiên, nếu vậy, thần mà "Cung Vô Song" nhắc tới, hẳn là tu sĩ nơi Thần Giới.
Đồng thời, thành thần, nghĩa là thành công bước vào cảnh giới kế tiếp Ngưng Mệnh Cảnh.
Nếu quả thật như vậy, tính hấp dẫn của điều này đối với tu sĩ thượng thiên, đăc biệt là tu sĩ đã đạt tới Đế Cảnh, quả thật là trí mạng, có biết phải đánh đổi đại giới, cũng sẽ không mấy ai do dự cân nhắc.
"Nói tóm lại, ta cần thiết giết ngươi, quên đi Cung Vô Song, thì mới có thể thành thần?"
Diệp Phàm nói chuyện, thanh âm bất chợt có chút cảm giác ngái ngủ.
"Cung Vô Song" bất chợt nở nụ cười xinh đẹp, giang rộng hay tay ra, nói:
"Đúng vậy, tới đây, giết ta đi... Chỉ cần quên đi nàng, ngươi liền có thể chân chính thành thần!"
Lời nói của nàng như có ma lực, Diệp Phàm vậy mà quả thực làm theo lời nàng, cánh tay đang bắt đầu nâng lên, tiên lực quấn quanh...
...
"Không ổn, hắc khí huyễn ảnh hóa thân mỗi một lời nói đều kèm theo cường đại linh hồn công kích, phá hủy tư duy của đối thủ. Ta lại sơ xót không tính tới, tiểu sư đệ một khi hủy đi tu vi, linh hồn không thay đổi, bất quá tinh thần lực lại xa xa thiếu hụt. Hắn linh hồn cường đại siêu viễn thông thường Ngưng Mệnh Cảnh, về lý thuyết mà nói hóa thân không có khả năng thành công mê hoặc. Thế nhưng tinh thần lực của hắn lại không đủ sung túc để chịu được tiêu hao mỗi lần phòng ngự lại công kích của đối phương..."
Bên trong Âm Dương Phủ, "Bạch Linh Lung" lần đầu tiên sắc mặt có điều biến hóa, trầm trọng mà nhìn vào hình chiếu cảnh bên ngoài, hai tay không tự chủ nắm gắt gao.
"Ngươi còn ngồi đó giải thích cái gì, mau mau nghĩ biện pháp!" - Linh Nhi sắc mặt lúc này cũng là âm trầm như nước, nàng không nhịn được đối với "Bạch Linh Lung" quát lớn.
....
Trên Vấn Tâm Sơn, bậc thang thứ 400.
Diệp Phàm cánh tay lúc này chỉ còn cách trái tim của "Cung Vô Song" không tới hai phân, mà người sau vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ, trong khóe mắt thoáng qua một tia nham hiểm.
"Đúng rồi, quyết đoán lên, giết ta đi, quên ta đi..."
(Chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.