Đô Thị Thần Nhân

Chương 8:




Lời nói của Triệu Nhược Băng làm cho những sinh viên Trung Quốc đang có mặt vỗ tay nhiệt liệt. Triệu Nhược Băng tuy đối với người Nhật Bản đang ở trước mặt này chán ghét cực điểm, nhưng nàng cũng không phải là một người vô ý, đã chứng kiến nàng dễ dàng đánh bại mấy đại đệ tử của các xã đoàn mà còn muốn đi lên khiêu chiến, vậy chỉ có thể nói người này đối với thực lực của chính mình cũng rất tin tưởng.

Triệu Nhược Băng từ khi Tiểu Trạch Xuyên Đảo bước lên lôi đài cũng đã cẩn thận quan sát hắn, hắn vừa lên lôi đài đã mang đến áp lực rất lớn cho nàng, đây là một hơi thở đặc hữu của vũ giả(người luyện võ), một vũ giả này có thể gây được áp lực lớn đối với vũ giả kia thì đã đoán được hắn có bao nhiêu thực lực. Triệu Nhược Băng cũng đoán được công lực của người này cao hơn nàng, nhưng nàng cũng phải đối mặt, bởi vì cuộc tỷ thí này không chỉ vì riêng cho xã đoàn nữa. Nếu nàng bị thua, vậy thì truyền thống võ thuật của Trung Hoa sẽ làm cho người ta xem thường, mà nàng cũng sẽ trở thành tội nhân của giới võ thuật Trung Quốc.

Lưu Vũ Phi cũng cảm thụ được hơi thở của Tiểu Trạch Xuyên Đảo, kết quả làm hắn thất kinh. Bởi vì hơi thở của hắn không những ẩn chứa hơi thở của một vũ giả, mặt khác còn có một cỗ lực lượng âm tà phi thường. Cỗ lực lượng này dĩ nhiên không phải do hắn tu luyện ra, bởi vì cỗ lực lượng này tồn tại độc lập trong người hắn, cảm giác như có một tính mạng thể độc lập sống ký sinh trên người hắn. Hơn nữa không phải loại nội lực của người luyện võ mà lại giống như loại pháp lực của đám thần thú ỏ Côn Lôn. Bất quá đám thần thú toát ra khí tức thần thánh tinh thuần, còn trên người tên Tiểu Trạch này lại phi thường âm hối, nếu không phải Lưu Vũ Phi là người tu chân, những người khác căn bản không thể cảm thụ được. Hơn nữa cỗ lực lượng này không phải người bình thường có khả năng ngăn cản được. Sự phát hiện này làm cho Lưu Vũ Phi đối với người Nhật Bản này nổi lên lòng cảnh giác.

Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: " Giống như loại người mang ám kỹ thế này bình thường sẽ không cùng vũ giả tranh đấu, còn tên Nhật Bản này lại không hề bận tâm đi giao thủ với người bình thường, từ thái độ xem ra rất kiêu ngạo của hắn, có thể là do cỗ lực lượng ẩn dấu trong cơ thể của hắn. Người như thế lúc nào chắc cũng cho mình là đúng, lúc nào cũng nghĩ dựa vào cỗ lực lượng như vậy thì mình là người vô địch thiên hạ, nếu ngươi muốn dựa vào cỗ lực lượng không thuộc về ngươi làm tiền vốn, ta sẽ đem nó cấm chế để coi ngươi kiêu ngạo được bao lâu."

Lưu Vũ Phi nghĩ tới là liền làm ngay, tiện tay sử dụng một loại Cấm Cố thuật chỉ có tiên nhân mới có thể sử dụng, đem cỗ lực lượng trong cơ thể Tiểu Trạch phong ấn đi. Làm xong việc này hắn còn đang suy nghĩ loại vật trong cơ thể người Nhật Bản này thật ra là thứ gì, lại có thể bám vào cơ thể người kia, không biết chủ thể sẽ đạt được chỗ tốt nào, cũng không giống như là quỷ hồn, có chút giống như động vật đang tu luyện.

Lưu Vũ Phi suy nghĩ không sai, thật ra thứ bám trên người Tiểu Trạch chính là yêu thú, trong lúc bọn họ tu luyện sẽ sử dụng phương thức Bất Nhân đạo, bình thường khi yêu kiếp của thượng thiên phủ xuống nếu thân thể bị hủy, chỉ để lại nguyên thần. Nếu là như vậy yêu thú sẽ có hai lựa chọn, một chính là hủy nguyên thần sau đó đầu thai lần nữa, hai là tìm người bám vào trên người hắn hấp thu bổn mạng máu huyết của hắn.

Có những yêu thú không muốn bỏ pháp lực mấy ngàn năm tu luyện được nên thường sẽ lựa chọn cách thứ hai. Bởi vậy những nguyên thần yêu thú như thế nếu bị người tu chân phát hiện nhất định sẽ truy theo tiêu diệt hoàn toàn. Chính vì vậy yêu thú không dám bám vào người của Thần Châu đại lục sợ làm cho người tu chân biết sẽ bị tan thành mây khói, vì vậy yêu thú phát hiện ở phía đông người trên một tiểu đảo chẳng những hoan nghênh loại yêu thú chỉ có nguyên thần này, còn hy vọng hắn bám vào trên người mình để mình có thể gia tăng thêm công lực bản thân. Bởi vậy trên tiểu đảo này bọn yêu thú được tôn xưng là thần, hơn nữa chỉ có nhân tài có sinh mạng lực cực kỳ cường đại mới có tư cách để bọn họ bám vào. Điều này khiến cho những yêu thú bị yêu kiếp sau đó đến tiểu đảo này cư trú, bị những người trên đó không hiểu biết tôn xưng là thần. Mà người tu chân không nhìn thấy loại yêu thú này ở Thần Châu đại lục mà đi đến tiểu đảo phía đông, mà người trên tiểu đảo này lại hoan nghênh bọn họ cho nên người tu chân cũng không muốn quản tới nữa.

Tiểu Trạch Xuyên Đảo vốn là người của Liễu Sanh gia tộc dùng danh nghĩa một sinh viên mà tiến vào Trung Quốc, cùng đến với hắn còn có một người tên Ma Sanh, một người tên Bát Lý. Bọn họ đều từ trong nội đường đi ra.

Hôm nay bọn họ định đến xem trận tỷ thí của đại biểu Không Thủ Đạo và Nhu Đạo làm thế nào đánh bại võ thuật Trung Quốc. Nhưng kết quả làm cho hắn thất vọng, hai đệ tử này chỉ mới ở trên đài chưa được bao lâu đã bị người ta đánh bại, cảnh này khiến hắn không cách nào chịu được, trong cơn kích động đã bước lên lôi đài. Vốn dựa theo quy củ của gia tộc bọn họ, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì không cho phép động thủ cùng người khác, miễn cho việc bị người ta phát hiện làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ cuối cùng. Nhưng vì hôm nay danh tiếng của Không Thủ Đạo và Nhu Đạo của Nhật Bản bị một người đàn bà đánh bại dễ dàng, điều này làm cho hắn làm cho hắn không cách nào tiếp nhận mới có chuyện Tiểu Trạch đi lên lôi đài khiêu chiến.

Tiểu Trạch này cũng thật không may, vừa mới lên đài đã bị Lưu Vũ Phi phát hiện nguyên thần ẩn trong cơ thể của hắn, Lưu Vũ Phi sợ hắn dùng lực lượng của nguyên thần đánh bại Triệu Nhược Băng, vốn thực lực của Triệu Nhược Băng không giống như Tiểu Trạch Xuyên Đảo, nếu lúc Tiểu Trạch vừa lên đã sử dụng nguyên thần lực lượng thì Triệu Nhược Băng sẽ bại rất khó xem, nếu bọn họ chỉ là đơn thuần tỷ thí thì không ngờ Tiểu Trạch vừa lên đã tự xưng Không Thủ Đạo là võ công tốt nhất thế giới, vì thế đã làm tính chất của cuộc đấu thay đổi, đã biến thành võ thuật Trung Quốc đấu với Không Thủ Đạo Nhật Bản, bây giờ không chỉ đơn giản là xã đoàn tranh đấu nữa mà biến thành sự tranh đấu giữa hai nền võ thuật của hai quốc gia. Nếu Triệu Nhược Băng thua không phải nói là võ thuật Trung Quốc thua võ thuật Nhật Bản hay sao?

Điều này làm cho Lưu Vũ Phi không cách nào tiếp nhận vì vậy khi Tiểu Trạch vừa lên hắn đã đem phong ấn nguyên thần trong cơ thể Tiểu Trạch, điều này cũng coi như hắn không may. Nếu hắn gặp phải người tu chân, nếu hắn không sử dụng nguyên thần lực lượng trong cơ thể để làm ác thì họ cũng không quản tới hắn hơn nữa cũng không dễ dàng phong ấn được, nhưng hắn lại gặp phải Lưu Vũ Phi một người không hề hiểu gì về tu chân giới nhưng lại có tu vi của thần nhân, đừng nói chỉ là một nguyên thần yêu thú nho nhỏ cho dù chính là tiên nhân hạ phàm cũng không hề có biện pháp gì với hắn.

Tiểu Trạch Xuyên Đảo vừa định đấu với Triệu Nhược Băng, muốn dùng phương thức nhanh nhất đánh bại nàng, ngay lúc này đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng hoảng hốt, sau đó nguyên thần trong tâm thần như có sự bất an, hình như có lực lượng gì đó đem nó áp chế. Sau đó thì không còn cảm thụ được nguyên thần lực lượng trong người nữa. Lúc này nguyên thần lực lượng như đã biến mất hoàn toàn.

Mồ hôi lạnh của Tiểu Trạch Xuyên Đảo tuôn xuống không ngừng, hắn biết nếu nguyên thần lực lượng biến mất như vậy thì hắn không có khả năng chịu nổi. Ở trong gia tộc không phải ai cũng được nguyên thần nhận thức, rồi đồng ý bám vào trên người hắn, mỗi một người được nguyên thần ký sinh đều phải qua khảo nghiệm nghiêm khắc phi thường. Cuối cùng chỉ có nhân tài trung thành và tốt nhất mới có cơ hội tiến vào phòng của nguyên thần đang cư trú để thử xem có nguyên thần nào chịu chọn ngươi làm chủ thể ký sinh.

Hôm nay chẳng những nguyên thần ký sinh trong cơ thể biến mất một cách thần bí mà ngay cả lực lượng khi nguyên thần mới ký sinh vào ban cho hắn cũng hoàn toàn biến mất. Điều này làm cho Tiểu Trạch hắn vô cùng hoảng sợ, hắn biết rõ một khi nguyên thần lực lượng vô thanh vô tức biến mất thì chủ thể như hắn sẽ xảy ra chuyện gì. Đó là bây giờ hắn cũng chẳng khác gì người chết cả. Hoặc là nói chỉ chết thôi cũng là rất khoan dung đối với hắn rồi. Chỉ cần trưởng lão trong gia tộc không mang cả nhà hắn mà trừng phạt thì đã là ân đức lắm rồi. Tiểu Trạch không khỏi đem chuyện nguyên thần lực lượng biến mất thần bí đổ sang cho Triệu Nhược Băng. Hắn cho rằng nếu không phải tại người đàn bà này làm cho hắn phải lên đài thì hôm nay nguyên thần ký sinh trong người hắn đâu có biến mất kỳ dị như vậy.

Hắn nghĩ dù sao cũng chết chi bằng kéo theo nàng cùng chết chung, Triệu Nhược Băng cũng cảm thấy khó chịu khi ánh mắt và khí thế của người Nhật Bản này thình lình gia tăng mạnh mẽ rồi đột nhiên lại yếu đi rất nhiều, tuy khí thế hắn đã giảm nhưng đôi mắt hắn đã chuyển đỏ rực giống như đang muốn liều mạng, Triệu Nhược Băng cũng âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.

Tiểu Trạch Xuyên Đảo sau khi quyết định chủ ý cũng không nói lời nào lập tức triển khai công kích, hắn không có mang theo võ sĩ đao chỉ trực tiếp biến tay thành đao, một luồng nội lực cường đại công kích thẳng tới người Triệu Nhược Băng, nàng đã sớm có đề phòng, dưới chân cũng không chậm trễ kết hợp thân pháp gia truyền cùng với chưởng pháp nghênh thẳng tới Tiểu Trạch. Trong phút chốc hai người đã xuất ra hơn mười chiêu, tuy nói nguyên thần ký sinh của Tiểu Trạch đã bị Lưu Vũ Phi phong ấn, nhưng thực lực Thượng Nhẫn trên thân mình hắn cũng không bị hao tổn, thực lực chênh lệch làm cho Triệu Nhược Băng nếm chút đau khổ, tay trái của nàng bị chưởng phong của Tiểu Trạch làm tóe máu.

Những chiêu thức này cũng làm cho những sinh viên toàn trường ngây người. Bọn họ chưa từng chứng kiến qua tốc độ công kích đặc sắc và nhanh chóng như vậy bao giờ, đã làm bọn họ hoa cả mắt.

Tô Thiến ở bên cạnh Lưu Vũ Phi cũng cao giọng nói: " Vũ Phi, anh xem vị Băng Tuyết nữ thần này vừa xinh đẹp hơn nữa võ công cũng cao cường nữa, nếu tôi cũng có được võ công hay vậy thì tốt quá, sau này tôi cũng muốn đi Võ Thuật xã học tập công phu a!"

Lưu Vũ Phi nói: " Không có gì đâu, võ công của nàng cũng không có gì đặc sắc mà!"

Tô Thiến nghe vậy sẵng giọng: " Vũ Phi, anh không thể nói như vậy, Triệu Nhược Băng bây giờ là thần tượng của chúng ta, anh không thể nói nàng như vậy nếu không tôi sẽ không để ý đến anh nữa. Người ta còn muốn theo nàng học công phu, nếu không anh cũng gia nhập Võ Thuật xã đi thôi."

Lưu Vũ Phi thấy nàng thích võ thuật như vậy đành nhịn xuống, nói: " Luyện võ khổ cực lắm, cô luyện được sao?"

Tô Thiến nói: " Vũ Phi, anh xem tôi thấp vậy sao? Anh nghĩ tôi là người không chịu được khổ sao? Thật là bị anh làm tức chết…" Nói xong ngoảnh mặt ra phía khán đài nhìn xuống.

Lưu Vũ Phi nghe nàng nói như vậy trong lòng chợt có một chủ ý nhưng hiện giờ hắn còn chưa muốn nói với nàng.

Mặt khác, hai người Nhật Bản còn lại vẫn chưa biết rõ tình huống của Tiểu Trạch, bọn họ còn đang đắc ý nhìn hai người đang đấu nhau trên lôi đài. Bọn họ xem Tiểu Trạch căn bản hình như còn chưa xuất ra toàn lực, bây giờ hình như chỉ là đang đùa giỡn với Triệu Nhược Băng mà thôi. Nhưng một lát sau bọn hắn càng xem càng cảm thấy không đúng, làm cho bọn họ giật mình và không sao giải thích được.

Triệu Nhược Băng biết mình không phải là đối thủ của người Nhật Bản này, hơn nữa hắn còn dùng cách đánh liều mạng, muốn cùng nàng lấy cứng đối cứng. Vì vậy nàng đem thân pháp gia truyền vận tới cực hạn, nguyên lai thân ảnh nàng đang ở bên phải lại vọt nhanh sang bên trái, song chưởng không ngừng múa động, nhẹ nhàng phiêu phiêu nhìn qua như không có chút sức lực nhưng lại từ bốn phương tám hướng công kích thẳng vào các bộ vị yếu hại trên người Tiểu Trạch. Triệu Nhược Băng thấy vẻ ác độc của hắn cũng không còn ý nghĩ giáo huấn hắn một chút như lúc đầu, hai người giống như đang liều mạng với nhau. Tiểu Trạch chợt có cảm giác các bộ vị yếu hại trên người đã bị chưởng ảnh bao phủ, vì vậy hắn dùng công lực toàn thân chém ra một thế đao bằng tay, hắn kết thúc một kích toàn lực ngăn cản chưởng ảnh của Triệu Nhược Băng đang đánh tới. Cũng nhờ một kích toàn lực này mà hắn tìm được một lỗ hổng thoát ra được chưởng ảnh trùng trùng của Triệu Nhược Băng, tuy nói bây giờ hắn không có cách nào ngay giữa lễ đường dùng đến Nhẫn Thuật phối hợp với công kích, nhưng dù sao công lực của hắn cũng cao hơn Triệu Nhược Băng.

Tiểu Trạch Xuyên Đảo vốn có công lực cao hơn Triệu Nhược Băng nhưng hắn lại liên tục bị nàng bức đến rối loạn, trong lòng không khỏi căm tức nên trong đầu cũng không còn nghĩ được gì thêm nữa, hắn ra tay được thành công một lần liền cứ dùng công lực mà ngạnh cứng với nàng. Cách công kích này của hắn làm nàng không còn chút biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào thân pháp nhanh nhẹn mà tránh né. Nhưng cứ bị hắn công kích như vậy mãi khiến cho thân pháp nàng dần dần rối loạn, mồ hôi tuôn ra không dứt.

Lưu Vũ Phi thấy nàng như vậy biết ngay nếu mình không giúp nàng thì nàng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy hắn dựa vào thân pháp của nàng dùng thần nguyên lực đẩy nàng theo một bộ thân pháp mà nàng có thể lập tức lĩnh ngộ ngay, thân pháp của nàng cũng chỉ là thân pháp của một vũ giả bình thường, đối với Lưu Vũ Phi mà nói loại thân pháp này của nàng hắn chỉ nhìn một lần là biết ngay ưu khuyết điểm, cho nên hắn rất nhẹ nhàng có thể đem thân pháp sửa sang bù đắp thành một bộ thân pháp hoàn toàn hoàn mỹ, hắn dùng thần niệm đem khẩu quyết truyền trực tiếp vào trí óc Triệu Nhược Băng.

Triệu Nhược Băng đang rối loạn trong sự công kích mãnh liệt của Tiểu Trạch đến nửa bước cũng khó đi, bất kể nàng chuyển qua hướng nào thì thủ đao của hắn cũng lập tức đuổi sát khiến cho nàng không có cách nào tách ra xa. Ngay lúc này trong đầu nàng chợt vang lên một thanh âm của nam nhân: " Chân trái đạp Khảm vị phía trước, lui phía sau đạp Ly vị, dời thân về phía trước đi Đan vị, tiến công phản kích từ Trắc vị…"

Triệu Nhược Băng vốn không phải kẻ ngu, lại nói khẩu quyết của Lưu Vũ Phi dạy cho nàng cũng đến từ mười phương vị nàng đã biết, chỉ một đoạn ngắn ngủi đã làm nàng bừng sáng, nàng lập tức dựa theo khẩu quyết thi triển, vừa thi triển liền có chút sinh cơ, một lúc sau nàng đã có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, nguyên khi nãy bị công kích liên tục nhưng bây giờ nàng cũng không có lập tức phản công mà chỉ nghĩ đến chuyện tìm hiểu sự huyền ảo của bộ thân pháp mới này, đối với nàng mà nói chỉ một câu chỉ dẫn ngắn ngủi đã làm bộ pháp của nàng tăng cao thêm một tầng nữa.

Bây giờ nàng mới cảm giác được do trước kia mình quá câu nệ chấp nhất, hôm nay nghe được lời chỉ dẫn khiến cho trình độ võ học của nàng cao hơn rất nhiều. Bây giờ nàng đang ở trong cảm giác thể nghiệm sự huyền ảo trong đó, trong lòng nàng không còn xem Tiểu Trạch là đối thủ mà chỉ xem hắn là người để nàng luyện tập bộ pháp mà thôi. Chỉ thấy nàng bây giờ không có chút gấp gáp hay hoảng hốt, tư thế nhẹ nhàng, nhìn qua giống như một tiên tử đang bay phiêu phất. Tiểu Trạch chứng kiến lúc đầu dưới sự công kích của mình thân pháp của Triệu Nhược Băng đã rối loạn, sẽ nhanh chóng thất bại, không ngờ đột nhiên thân pháp của nàng tăng cao hơn rất nhiều, bất kể tốc độ mình nhanh đến thế nào cũng không chạm được vào bóng của nàng. Dần dần hắn cảm giác được công lực của bản thân đã ngày càng yếu dần, không thể làm gì khác hơn là dừng tay không đánh nữa.

Triệu Nhược Băng đang chìm trong niềm vui vì học được bộ pháp mới nào ngờ Tiểu Trạch lại không đánh nữa, tưởng rằng hắn nhận thua, trong tâm lý cảm thấy một trận đáng tiếc như muốn chê bai hắn. Tiểu Trạch Xuyên Đảo không phải không muốn đánh tiếp nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt đó của nàng thì lửa giận bốc cao, cảm giác như mình là một đứa ngốc, hắn đem toàn lực ra tranh đấu nào ngờ bị người ta xem như là dụng cụ luyện tập, hoàn cảnh này khiến cho một người cao ngạo như hắn không thể tiếp nhận. Vì vậy khi nàng vừa dừng lại thì đột nhiên hắn vận hết công lực toàn thân đánh thẳng tới chỗ nàng, toàn trường đều kinh hãi, còn Triệu Nhược Băng cũng choáng váng không ngờ tên Nhật Bản này lại không biết xấu hổ, khi nàng cho rằng tỷ thí đã chấm dứt thì hắn đột nhiên hạ độc thủ, nàng muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi, chỉ đành dùng hết công lực định liều mạng với hắn.

Triệu Nhược Băng biết rằng nếu nàng không liều mạng thì chắc chắn sẽ chết, đánh một chiêu không chừng còn có cơ hội. Ngay cả Lưu Vũ Phi cũng nghĩ Tiểu Trạch đã chịu dừng tay nào ngờ hắn lại đột nhiên tập kích, điều này làm cho hắn còn nhận thức thêm về sự vô sỉ của bọn Nhật Bản.

Lưu Vũ Phi biết rõ lần này hắn phải ra tay cứu Triệu Nhược Băng nếu không muốn nàng bị thương, vì vậy hắn xuất ra một thủ ấn phòng ngự chỉ thẳng tới chỗ nàng, miệng quát khẽ: " Tật!"

Tiểu Trạch đang cao hứng có thể giết chết Triệu Nhược Băng thì đột nhiên cảm thấy thế công của mình đang đánh vào một cái gì đó, không cách nào tiến thêm được nữa, điều này làm cho hắn sợ hãi không thôi. Đầu tiên là nguyên thần lực lượng vô cớ biến mất còn bây giờ lại thêm chuyện này làm cho hắn không thể nào hiểu nổi. Nhưng vận xấu của hắn còn chưa hết, khi Triệu Nhược Băng thấy thế công của hắn đã đến trước mặt muốn kháng cự hắn còn chưa kịp thì không hiểu tại sao thân hình hắn đột nhiên bị kềm hãm, Triệu Nhược Băng nhìn thấy cơ hội đã đến liền xuất song chưởng đánh tới, nhất thời hắn cảm thấy ngực mình như bị một cây chùy lớn đập vào đánh bay hắn ra khỏi lôi đài, hắn ói ra ngụm máu lập tức hôn mê.

Bát Lý và Ma Sanh từ trong đám người đi ra đỡ lấy Tiểu Trạch, mặc dù bọn họ không rõ vì sao Tiểu Trạch bị Triệu Nhược Băng đánh trọng thương, cũng không hiểu tại sao hắn không phát huy hết toàn bộ công lực nhưng hiện giờ cũng không thể hỏi, hắn đã bị chết ngất hơn nữa còn bị trọng thương, chỉ có nước đem hắn vào bệnh viện rồi nói sau.

Bọn họ không biết khi họ dìu Tiểu Trạch thì Lưu Vũ Phi cũng cảm nhận được hơi thở của họ, điều này làm hắn cảm thấy hoài nghi bọn họ cũng có một loại lực lượng ký sinh trên thân thể, Lưu Vũ Phi định sẽ chú ý ba người Nhật Bản này, muốn biết họ đến Trung Quốc là vì điều gì, nếu họ muốn hại người thì chỉ còn một cách là tống họ đi gặp lũ nguyên thần yêu thú chó má kia mà thôi.

Lưu Vũ Phi cũng muốn biết mục đích của họ nên cũng không phong ấn nguyên thần lực lượng trong người Bát Lý và Ma Sanh. Nguồn tại http://Truyện FULL

Các sinh viên trong trường học chứng kiến Triệu Nhược Băng không những đánh bại ba xã đoàn mà còn đánh bại một người Nhật Bản khiêu chiến, đã tạo nên danh tiếng cho võ thuật Trung Hoa. Toàn bộ sinh viên đều vỗ tay hoan hô nàng thật nhiệt tình đồng thời còn nói ngày mai sẽ đến Võ Thuật xã báo danh xin đăng ký học võ.

Triệu Nhược Băng sau khi đánh bại Tiểu Trạch cũng không hề lộ ra ánh mắt hưng phấn, nàng biết nếu hôm nay không có người thần bí kia giúp đỡ thì người nằm xuống dám chắc là nàng, nàng đưa mắt tìm kiếm người thần bí đó khắp lễ đường, nàng biết về công lực nàng không thể nào so sánh với người đó. Người đó chỉ nhìn thân pháp nàng có một lần thì người kia đã có thể tu bổ cho nó thật hoàn mỹ. Điều đó chứng tỏ người đó cao thâm không lường được, nhưng đó là người nào?

Người có công lực như vậy thường là bảy, tám mươi tuổi, dĩ nhiên không thể nhìn thấy tại đại học Thanh Hoa. Hơn nữa thanh âm người đó còn rất trẻ, hắn làm sao đưa được thanh âm đến tai mình giữa hàng vạn người?

Điều khó khăn này làm nàng suy nghĩ không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.