Đô Thị Thần Nhân

Chương 171: cuối




Trong lúc va chạm, vũ khí của mấy người Chiến Thần cơ hồ rời tay, hổ khẩu hai tay đã đầm đìa máu tươi.

Sau khi lui về phía sau, không để Lưu Vũ Phi có cơ hội truy kích, thế công các chủ thần khác liên hợp lại tới, ánh sáng lập lèo đầy trời, kình khí gió lốc phô thiên cái địa.

Ý niệm vừa động hai tay Lưu Vũ Phi liên tục vẫy mạnh, chưởng lực rất mạnh từ tay phải tuôn ra tiếng " Ầm ầm" kinh thiên, a! lại truyền ra mấy tiếng kêu thảm.

Mấy tên chủ thần tấn công bị chưởng lực bất ngờ đánh tới, chưởng ấn của đối phương xuyên qua công kích, trực tiếp đánh trúng cơ thể bọn họ, sáu gã chủ thần phun ra một ngụm máu tươi, mặt vàng như nghệ từ không trung rơi xuống.

Thiên sứ bên kia đã ổn định, chuẩn bị phát động " Thần Chi Tài Quyết" nhưng đối mặt với chúng thần hỗn chiến, bọn họ chỉ có thề chờ thời cơ.

Sáu người Sở Tâm Lam đương nhiên không cam tâm đứng nhìn, khi cấm chú qua đi các nàng lập tức thu hồi " Nữ Oa Đỉnh", sáu người thân thể mềm mại thoáng một cái, hướng sáu gã chủ thần lao lại.

Sở Tâm Lam khẽ kêu " Truy Hồn Kiếm Quyết".

Sáu thanh phi kiếm huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh, kiếm khí lạnh lẽo, gào thét, hướng tới sáu gã chủ thần ở phía xa chém lại, từng điểm sáng tuôn ra, đánh vào chỗ yếu hại trên thân đối phương.

Sáu gã chủ thần của Thánh Điện Sơn, rùng mình không kịp niệm chú, chỉ rút ra ngân đao mà chính mình cũng không am hiểm.

Trong tiếng rống giận dữ, ngân đao của sáu gã chủ thần xoay tròn, kình khí như bọt nước bắn ra, trông rất đẹp mắt.

Cho dù bọn họ kém như vậy, nhưng cũng là chủ thần, bất luận kẻ nào khinh thường bọn họ tuyệt đối là sai lầm, may mà mấy người Sở Tâm Lam cũng không phải cuồng vọng.

Kiếm ảnh và đao khí chạm nhau " Xuy xuy " liền mấy tiếng, hàn quang bắn ra, vang lên ba tiếng rên, vòi máu phun ra, một kích vừa rồi, ba gã chủ thần bị kiếm khí sắc bén cắt vào cánh tay trái.

Sáu gã chủ thần bất ngờ bị đánh cho bị thương, bọn họ ngây ra, ngay lúc đó, mấy người Sở Tâm Lam hành động lần nữa, bằng tốc độ nhanh nhất, kiếm thức vô cùng tàn nhẫn cay độc, chém ra vài đạo kiếm khí màu trắng, chỉ thấy bạch quang tại chỗ hiện lên, lật tức truyền ra tiếng kêu bi thảm.

Ba gã chủ thần nữa bị thương, ngực trái bị kiếm khí chém, lộ ra vết thương sâu thấy xương.

Sáu người Sở Tâm Lam lúc này chiếm được tiện nghi, lúc đó đối phương đang đau xót phân tâm, liên tục gặp đối thủ, cứ như vậy tu vi sáu gã chủ thần tương đương, nhưng lại hồ đồ bị thương bởi sáu người Sở Tâm Lam.

Nghe bên kia phát ra tiếng kêu thảm, Chiến Thần, hải Thần không cách nào quan tâm, sau khi bị chấn lui bọn họ không cam lòng, tấn công lần nữa, thân hình lóe lên mười mấy người vây quanh Lưu Vũ Phi.

Không có nói lời thứ hai, vũ khí trong tay tật chuyển, khí thế lăng lệ dũng mãnh, giống như sóng lớn cuộn cuộn liên miên không dứt, nháy mắt chụp xuống Lưu Vũ Phi.

Kình phong quanh thân Vũ Phi gào thét, vô số lốc xoáy mạnh mẽ, đan xem băng tuyết, lôi điện oanh tạc, cùng nhau đến.

Ỷ vào lợi kiếm trên tay và Thần Nguyên Chiến Giáp, Lưu Vũ Phi giống như Cửu Tiêu Thần Long kim quang lấp lánh, bay múa trong cuồng phong lôi điện, trái đột phá phải chém, mỗi một kiếm, kiếm thế làm cho đối thủ loạn tay loạn chân, đồng thời hắn chuẩn bị một kích lôi đình.

Năm đạo kiếm khí bay múa, hợp với cuồng phong cuồn cuộn đánh tới Thái Dương Thần và Tượng Chi Thần.

Kiếm khí chưa đến, nhưng Thái Dương Thần cảm thấy một trận rét lạnh thấu xương, kình khí cắt lên thân thể, bọn họ đau đớn, hoảng sợ, không tự chủ được lắc mình né tránh " xuy xuy xuy" vang lên mấy tiếng, kiếm khí lướt qua bên tai, đồng thời cắt đứt mấy sợi tóc.

Thời cơ xuất hiện, Lưu Vũ Phi đột nhiên bay lên mấy trăm thước, rồi hét lớn:" Kiêu Dương Vẫn Lạc" Thất Thải Kiếm chém ra mười đạo kiếm khí như thác đổ, thế như tuyết lở biển gào, kiếm khí màu hồng xẹt qua không gian quét sạch những gì đối khánh.

Chiến Thần, Hải Thấy cảm thấy hoa mắt, Lưu Vũ Phi đã biến mất trong tầm mắt bọn họ, thầm nghĩ " bất hảo", trên đỉnh đầu tinh quang chói mắt, nghìn vạn đạo kiếm khí bảy màu từ không trung chụp xuống.

Các chủ thần rùng mình, đồng thời quát " Chiến Thần Kích","Nộ Hải Cuồng Đao, " Vô Ảnh Chi Mang", " Cuồng Bạo Chi Lực" đem tu vi toàn thân truyền vào vũ khí trong tay, trong lúc vũ động tạo ra một tầng ánh sáng, như vô số ngôi sao rất lớn, phối hợp các loại công kích ma pháp, bỗng nhiên trong hư không giống như có sóng động, sấm sét nổ mạnh.

Kiếm khí của Lưu Vũ Phi chạm vào đối phương, mặt đất vang lên một chuỗi tiếng nổ lớn, tinh cầu chói mắt dưới kiếm khí lợi hại " rầm rầm", bị nghiền nát, đồng thời truyền ra năm tiếng kêu bi thảm, huyết nhục từ không trung rơi xuống, năm tên chủ thần bị kiếm khí chém thịt nát xương tan.

Những tên chủ thần còn lại phân ra, thầm hô " Bất diệu" muốn cứu đồng bạn nhưng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn bọ biến thành huyết nhục.

" Thần a! Chiến giáp trên người hắn thật khác thường! tu vi của hắn thật sự chỉ là thần nhân nhất giai sao? mấy chục chủ thần a! lại không phải đối thủ của hắn".

Trong lòng tất cả chủ thần gào thét điên cuồng.

Các chủ thần này đều bị chiến giáp của Lưu Vũ Phi làm cho khiếp sợ, bọn họ rõ ràng đánh trúng Lưu Vũ Phi nhiều lần, nhưng một cọng lông của Lưu Vũ Phi cũng không tổn thương, đánh như thế nào cũng không làm đối thủ bị thương, bọn họ đã hối hận hành động lần này.

Các chủ thần nhanh chóng niệm chú, Lưu Vũ Phi lại tấn công.

Hư ảnh liên hoàn, trên chiến trường xuất hiện hàng nghìn Lưu Vũ Phi.

Hơn một nghìn Lưu Vũ Phi, đồng thời chuyển động cánh tay, mười mấy tên chủ thần không khỏi hít một hơi.

Các Thiên Sứ ở phía xa chuẩn bị thỏa đáng, cũng không đợi nữa, các Quang Thiên Sứ hét lớn: " Thần Chi Tài Quyết" hơn một ngàn hư ảnh Lưu Vũ Phi, bọn họ thật sự không thể phân biệt ai thật ai giả, mặc kệ như thế nào,bọn họ chỉ có thể phát ra Thần Chi Tài Quyết.

Tám Thần Chi Tài Quyết, tản mát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng thánh khiết hướng tới một ngàn Lưu Vũ Phi ập đến.

Theo cánh tay Lưu Vũ Phi chuyển động, kình khí kích động hoàn thành, lực xé làm các chủ thần đứng gần, cảm giác như có hơn một ngàn vạn bàn tay khổng lồ muốn xé nát cơ thể bọn họ.

Mà ngay cả mấy người Sở Tâm Lan cũng bị thủ pháp công kích quỷ dị lan đến, một người không may bị thiên lôi của sáu người sở Tâm Lan đánh trọng thương, mất lực chiến đấu từ không trung rơi xuống.

Ngay lúc sáu người Sở Tâm Lam tránh xa Thần Chi Tài Quyết đánh tới.

Cùng lúc đó Lưu Vũ Phi đã hoàn thành pháp thuật, kình khí xao động, tạo thành một cái hắc động uy lực cường đại, đột nhiên mở ra bộ mặt dữ tợn của mình.

Giống như một con mãnh thú nuốt trời. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

" Phốc xuy, phốc xuy" tám Thần Chi Tài Quyết bị hút vào phân giải, các chủ thần sợ hãi, ngay cả Thần Chi Tài Quyết cũng bị đồng hóa, bọn họ không biết hình dung pháp thuật trước mắt khủng bố như thế nào.

Lực hút làm cho mấy chủ thần bị thương không tự chủ được bị kéo vào. Lúc

bọn họ đang kêu trời kêu đất " Phanh! phanh! Phanh!" ở hắc động bị cán vỡ thành khối.

Các chủ thần khác, chỉ trơ mắt nhìn đồng bạn chết, lúc này thân mình còn lo chưa xong, lực hút mạnh mẽ làm chủ thần dùng hết toàn lực chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Đúng lúc này khí lưu trong không gian, bị lực của hắc động làm phập phồng kịch liệt, từng đợt như sóng lưu động, các chủ thần lắc lư không ngừng, giống như lúc nào cũng có thể bị hút vào vực sâu khủng bố này.

Mặc dù chỉ diễn ra mười giây, các chủ thần giống như ở trong địa ngục gần một thế kỉ.

Chỉ phòng thủ không đủ, các chủ thần hiểu rõ dưới tình huống khó có thể bảo trì lâu, nhưng bọn họ không biết pháp thuật này bao lâu mới chấm dứt.

Các chủ thần đều tự quyết, nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay hướng cơn xoáy đánh ra một chưởng.

Kình khí như sóng lớn, vừa giống như sóng lớn đánh vào bờ biển, dũng mãnh đánh vào vòng xoáy.

" Ầm ầm" vang lên mấy tiếng nổ rung trời, kình khí bắn ra, pháp thuật Lưu Vũ Phi bị kình khí nghịch lưu xung động.

Mấy chủ thần bị chấn bay ra xung quanh, hai cánh tay tê dại.

Pháp thuật bị phá, hơn một ngàn hư ảnh Lưu Vũ Phi không ngừng ngưng tụ thành hình, ngay khi Lưu Vũ Phi vừa mới hiện bản thể, trong lòng cấp bách cảnh báo.

Vài đạo công kích có thể so với thần nhân hướng tới Lưu Vũ Phi cùng mấy người Sở Tâm Lam, Lưu Vũ Phi cảm nhận được lực lượng này, so với thần nhân lần trước chỉ kém một chút, kêu thầm một tiếng " không hay".

Thân thể Lưu Vũ Phi " Thuấn di" ra phạm vi công kích.

Mà mấy người Sở Tâm Lam không có may như vậy, các nàng đang bị phương thức công kích của đối phương hấp dẫn ánh mắt, sáu đạo kiếm khí lôi đình, rất mạnh, từ phía chân trời đột nhiên chém xuống, đến bất ngờ như vậy, làm cho các nàng không có một chút thời gian chuẩn bị, ngay cả cơ hội tránh không có, kiếm ảnh đã chém tới.

Bản năng cao thủ làm các nàng di động hơn mười thước, nhưng vẫn không tránh được kiếm ảnh truy kích, phanh! phanh! vang lên sáu tiếng, lẫn lộn với tiếng kêu thống khổ của sáu người, kiếm khí xé rách pháp bảo hộ thân, trong nháy mắt chém đôi người các nàng, máu từ thân thể mềm mại như nước suối phun ra.

May là sáu người có tu vi rất cao, đồng thời trong lúc đó sáu người di chuyển hơn mười thước, hơn nữa có pháp bảo hộ thân, hỗ trợ, đỡ hơn nửa phần uy lực.

Một kiếm chỉ khiến bản thể các nàng trọng thương, bản mạng vô thần vẫn bình yên vô sự.

Rơi trên mặt đất, sáu người nhanh chóng vận chuyển chân nguyên, giờ khắc này vận mệnh các nàng đem giao cho Lưu Vũ Phi, nếu như bị lại dù một chút, sáu người tất nhiên tan thành mấy khói.

Một tiếng rống giận dữ từ trong miệng Lưu Vũ Phi truyền ra, hắn không nghĩ tới sáu người Sở Tâm Lam rơi vào công kích, nửa thân bên huyết nhục bị cắt rơi ra, thiếu chút nữa làm cho đối phương thần hồn câu diệt.

Nhìn thấy bộ dáng sáu người Sở Tâm Lam, Lưu Vũ Phi hiểu được các nàng đã nhập định, không có suy nghĩ lung tung trong đầu, hắn lập tức thuấn di đến bên cạnh các nàng, không kịp đưa chân nguyên vào, phía chân trời lại chém xuống chín đạo kiếm khí màu trắng.

Chính luồng kiếm khí mạnh mẽ mang theo tiếng tử thần triệu hoán, như nước phóng từ không trung xuống, kiếm khí chưa đến nhưng hàn ý lạnh lẽo đã chạm vào cơ thể.

Lưu Vũ Phi hiểu được giờ khắc này tuyệt đối không thể để các nàng bị quấy nhiễu một chút, toàn tâm toàn ý, tay tái xuất ra một đạo kết giới bao sáu người Sở Tâm Lam, tay phải vỗ lên, một cỗ chân nguyên tinh khiết mãnh liệt tuôn ra, chân nguyên giống như một bức tường bay lên không trung.

Chín tên Thiên Tiên ẩn tàng trong hư không chứng kiến một bức tường ánh sáng, bọn họ không nghĩ ra Lưu Vũ Phi vì bảo vệ sáu người Sở Tâm Lam, tình nguyện tổn hao nhiều chân nguyên.

" Phốc! phốc! phốc!" kiếm khí đánh vào bức tường ánh sáng, ầm! vang lên một tiếng lớn, kình khí bắn ra không trung.

Sóng mạnh đánh sâu vào, làm chín tên Thiên Tiên không thể không tạm dừng tay, tránh né lực lượng khủng bố này.

Lực lượng khủng bố phản ngược lại, cũng không có làm Lưu Vũ Phi di động nửa phân, tất cả kình khí dư thừa đều bị hắn mạnh mẽ ép lên không trung, bởi vậy cũng không có ảnh hưởng đến sáu người Sở Tâm Lam vận công chữa thương.

Lợi dụng chút cơ hội ấy, Lưu Vũ Phi dương hai tay truyền chân nguyên cho sáu người Sở Tâm Lam, dưới sự trợ giúp của Lưu Vũ Phi, tốc độ tu bổ thân thể của các nàng nhanh đến mức mắt thường có thể thấy được.

Thấy các nàng đã vô sự, sắc mặt Lưu Vũ Phi chuyển biến hơi tốt một chút, thế công của Thiên Tiên bị áp chế, các Thiên Sứ lại phát uy lần nữa, ước chừng hai mười vạn thiên sứ, đồng thời phát ra "Thần Chi Tài Quyết ", tám cây thánh giá màu trắng thuận thế bổ tới, các chủ thần đồng thời dương tay công kích, ma pháp công kích khổng lồ lần nữa giáng xuống.

Ánh sáng năm màu chói mắt phân ra, năng lượng cuồng bạo dị thường, kiếm ảnh bay múa đầy trời, giống như ban đầu, thần ma chiến trường lại tràn ngập lực lượng cuồng bạo.

Lưu Vũ Phi cười, rất tàn nhẫn, " Bàn Cổ Phủ" oanh liệt lúc đầu xuất ra lần nữa, kim long chín đầu trên chiến giáp giống như sống dậy, bay loạn khắp thân Lưu Vũ Phi.

Trên đầu xuất hiện đủ loại ma pháp, kình khí kích động không gian, nổi lên từng gợn sóng, thình thoảng phát ra tiếng nứt vỡ " Chi dát".

Bàn Cổ Phủ trong tay cảm nhận được luồng sát ý trong Lưu Vũ Phi, hưng phấn phát ra tiếng kêu " ong ong".

"Luân Hồi Phá Thiên Quyết, Đồ Linh Phá Thiên Quyết" âm trầm từ trong miệng Lưu Vũ Phi phát ra, nhật nguyệt vô quang, cột sáng như xoáy nước trong biển rộng tuôn lên, thâm trầm hỗn độn, vừa giống như thác nước ngàn trượng vô cùng mạnh mẽ.

Lưu Vũ Phi là lần đầu sử dụng hai thức Phá Thiên Quyết, một cỗ sóng khí xé trời, làm cho cho tất cả chủ thần, thiên sứ cảm giác kinh hãi run sợ, công kích mạnh mẽ như vậy không phải bọn họ có khả năn ngăn cản.

Chín tên thiên tiên ở trên không cũng bị lực lượng làm cho sợ hãi trốn ra thần ma chiến trường, mà tu vi các thiên sứ thấp nhất, cảm thấy áp lực như thái sơn ép xuống, trong lòng biết không ổn, lên tiếng cầu nguyện, một mặt chạy trốn một mặt bày quang thuẫn năng lượng tinh khiết trên người mình " Ầm ầm! ầm ầm!" sấm sét xé rách màng nhĩ, kình khí dũng mãnh cùng ma pháp chạm nhau, đồng thời đánh váo thiên sứ và chủ thần, không gian bị đè ép vặn vẹo phát ra tiếng vỡ " Rầm! rầm".

Mặc dù Thiên Sứ, chủ thần chạy trối chết, nhưng phá thiên quyết thế như trẻ tre, lực lượng cường đại trong nháy mắt phá hủy tất cả quang thuẫn, còn lại thân hình yếu ớt của bọn họ.

Sương cốt Thiên Sứ bị cán nát thành phấn, thịt nát cùng máu tươi tựa như mưa mùa hè, trước khi chết hoảng sợ vạn phần kêu lên bi thảm chói tai, trên thần ma chiến trường vang lên một khúc nhạc kinh hoàng, mà ngay cả tầng kết giới ngoài thần ma chiến trường cũng bị Phá Thiên Quyết đánh cho tan nát.

Từng ngọn sóng công kích đến, các thiên sứ chỉ còn lại hơn hai vạn người thoát chết, chủ thần cũng chỉ thừa hai mươi tên.

Tất cả thiên sứ, chủ thần, còn có chín tên thiên tiên sắc mặt đều trắng bệch, thật không ngờ Lưu Vũ Phi kinh khủng vậy, bọn họ bây giờ mới hiểu được chút ấy nhân thủ căn bản không đủ vài công kích của đối phương, vốn tin tưởng tất thắng sớm đã biến mất không còn dấu vết.

Chín tên Thiên Tiên nghĩ thầm, may là chín người vừa rồi chiếm quyền chủ động, nhưng biện pháp cuối cùng đánh không lại cũng phải chạy, chín tên Thiên Tiên suy nghĩ vậy cảm thấy xấu hổ.

Nếu thương tổn sáu người Sở Tâm Lam, Lưu Vũ Phi để bọn họ rời đi mới là việc lạ.

Hai tay khấu động thủ ấn quỷ dị, trong miệng hét lớn: " Tất cả xuống cho ta".

Theo tiếng quát của Lưu Vũ phi, chín tên Thiên Tiên, hai mươi chủ thần, tất cả Thiên Sứ cảm thấy không gian trên đỉnh đầu co rút lại, một cổ áp lực kinh khủng từ đỉnh đầu truyền xuống.

Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, bị hù dọa thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống, chỉ thấy mấy bàn tay so với ngọn núi còn lớn hơn, từ bốn phương tám hướng ép lại, cho dù còn cách khá xa bọn họ vẫn cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong mấy bàn tay, tất cả đường lui bị phong tỏa, cách duy nhất là xuống dưới.

Nhóm người này bị Lưu Vũ Phi bức từ không trung xuống thành một khối, bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu bọn họ vừa mới biến mất.

Mặc dù chỉ có hơn hai vạn người, toàn bộ tụ lại một chỗ nhìn qua vẫn có một chút khí thế.

Chín tên Thiên Tiên chưa từng chật vật như hôm nay, bọn họ nghĩ không ra chính mình sẽ bị một bàn tay hư ảo hù dọa, lại còn từ không trung rơi xuống.

Trong đó hai gã Thiên Tiên thẹn quá hóa giận, gầm lên một tiếng: " Toàn bộ chết cho ta".

Hai chiếc pháp bảo hình lục lạc, liệt hỏa hừng hực hướng Lưu Vũ Phi bắn tới, hỏa diễm màu trắng, làm cho nhiệt độ trong nháy mắt gia tăng.

Hai pháp khí này là bọn họ tồn hao vạn năm luyện thành, tất cả đều là Thiên Hỏa thiên giới luyện thành, uy lực rất lợi hại.

Thiên Hỏa đối với Thiên Tiên phổ thông có lực sát thương rất lớn, chỉ tiếc pháp bảo của bọn họ gặp phải Lưu Vũ Phi.

Lưu Vũ Phi thấy rõ hình dáng pháp bảo, không đáng tiền, giọng trào phúng " Hai pháp bảo rác rưởi, cũng dám lấy ra dọa người".

Miệng đang còn nói nhưng động tác không chậm, hai tay khấu động " Thiên Cương Chỉ".

Mang theo tiếng kêu phá không sắc bén.

Uy lực cường đại, hàn quang thoáng hiện một chút " Đinh! Đinh!" hai tiếng thanh thúy, hỏa diễm bay ra, bốn phía, hai kiện pháp bảo run rẩy kịch liệt, bị chỉ khí sắc bén đánh rơi chên mặt đất, Lưu Vũ Phi nhẹ nhàng thu vào tay, Thiên Hỏa giống như một quả tên lửa bay vụt đến, liền biến mất trong lòng bàn tay Lưu Vũ Phi.

Chín tên Thiên Tiên nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt ngây ra, Thiên Hỏa bị người ta dễ dàng hấp thụ như vậy sao? Tất cả Thiên Sứ và chủ thần sợ hãi, Lưu Vũ Phi bùi ngùi nói: " Ngọn lửa này! Hắc hắc, cho các ngươi kiến thức cái gì mới là Thiên Hỏa chân chính".

Lưu Vũ Phi đồng thời cười lên, hai tay liên tiếp khấu động, liên tục bấm mấy chục thủ ấn khác nhau: " Thiên Khiển Chi Hỏa", bầu trời đêm đen kịt, nhất thời tuôn ra từng đám hỏa vân, áp lực hủy diệt từ trên không truyền xuống.

Tất cả Thiên Sứ, chủ thần, Thiên Tiên cực kì hoảng sợ kêu lên: " Không thể, thần a! Đúng là thiên khiển".

Giờ phút này không còn có người nào có ý niệm coi Lưu Vũ Phi là địch, ngay cả thiên khiển hắn cũng có thể tiện tay đưa tới, đối thủ như vậy bọn hắn có can đảm gọi là địch, trong đầu chỉ có ý niệm là.... chạy trốn là trên hết.

Lưu Vũ Phi hiểu rõ, thiên khiển vừa xuất hiện, nhóm người này lập tức sẽ chạy trốn, hắn sớm đã có chuẩn bị, ngay lúc mọi người còn chưa chạy, Lưu Vũ Phi hét lớn: " Thần Chi Kết Giới Không Gian Cấm Cố", một đạo kết giới vô hình bao phủ thất cả đối thủ, chín tên Thiên Tiên vừa mới bay lên liền đụng phải kết giới, người cũng bị giam cầm giữa không trung không cách nào nhúc nhích nửa phân.

Bọn họ cảm giác mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, ngay cả không khí đều như hơi nước.

Lúc này trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, chính là.... xong hết rồi, chỉ là sự tuyệt vọng.

Chín tên thiên tiên không biết thuật thuấn di, lại bị Lưu Vũ Phi giam cầm giữa không trung, mà bọn họ cũng là thừa nhận thiên khiển tẩy lễ.

Đám Thiên Sứ cùng các chủ thần hiện tại mới hiểu, lúc đầu vì sao thần giới yêu cầu bọn họ không nên trêu chọc Lưu Vũ Phi, nhưng bây giờ mới hiểu được lại đã quá muộn.

Mặc dù thân thể bị giam cầm, bọn họ vẫn có thể vận chuyển một thân tu vi của mình, nhìn thiên khiển bọn họ căn bản không có ý niệm phản kháng trong đầu, đây là một loại thần phục từ sâu trong linh hồn, nếu như thân thể không có bị giam cầm bọn họ vẫn có thể có ý niệm chạy trốn, nhưng hiện tại tất cả hy vọng đều không có.

Hỏa Vũ giống như sao băng, thiên khiển rốt cuộc giáng xuống, từng đốm lửa, mang theo uy lực hủy diệt từ không trung rơi xuống, chín tên Thiên Tiên chỉ dính một đốm lửa từ thiên khiển, thân thể chúng lập tức hóa thành bụi than từ không trung rơi xuống, nguyên thần bọn họ hoàn toàn biến mất trên thế giới.

Các Thiên Sứ phía dưới khua đủ các động tác, bị thiên khiển đốt thành than.

Thiên khiển tới nhanh, đi cũng nhanh, mới một chút, đã phát xong uy lực, dưới đất chỉ còn hơn một nghìn Thiên Sứ cùng sáu gã chủ thần sống sót từ trong thiên khiển ra, các Thiên Sứ và chủ thần còn sống, trong lòng điên cuồng ca ngợi chúa vĩ đại.

Thiên khiển dù sao cũng không phải diệt thế thiên hỏa, lực sát thương và phạm vi cũng không cùng cấp bậc.

Thần Chi kết giới đã sớm biến mất khi thiên khiển giáng xuống, tất cả Thiên Sứ,chủ thần sống sót vẻ mặt ngây ngốc đứng tại hiện trường, bọn họ không ai chạy trốn.

Với trạng thái bọn họ bây giờ, Lưu Vũ Phi chỉ cần khẽ động một ngón tay có thể giết sạch toàn bộ, nhưng Lưu Vũ Phi không có làm như vậy, xuống tay với một đám người đã mất ý chí chiến đấu, hắn có chút khinh thường.

Vẻ mặt bình thản giống như tất cả không liên quan đến mình, hắn thản nhiên hỏi: " Các ngươi còn muốn đánh nữa không?".

" Đánh? Chúng ta lấy cái gì đánh với ngươi, chúng ta đã hoàn toàn thất bại, tất cả chúng ta trong mắt ngươi chỉ là một trò chơi thôi, a a, thật khờ a! Chúng ta thật là ngu a! Tại sao lại không có nghe cấp trên nói, ô ô ô!".

Phong thần là người bình tỉnh đầu tiên, nói xong câu cuồi thì cũng bật khóc.

Chủ thần và Thiên Sứ khác, vẻ mặt bi ai, một hồi oanh oanh liệt liệt áp chế hành động, cuối cùng thành con mồi của đối phương.

Đúng lúc này Lưu Vũ Phi thu công bảo vệ sáu người Sở Tâm Lam, các nàng đã tu bổ xong thân hình, chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt.

Nhìn thấy xác người đen thui( thời gian đang là trong đêm tối, cho nên mấy người Sở Tâm Lam không nhìn thấy vết máu trên mặt đất) đối phương vẻ mặt như mất hồn, liền hiểu được Lưu Vũ Phi vừa chiến thắng, đồng thời các nàng cũng cảm nhận được sức sống của các thiên sứ, đám thiên sứ này liền bay lên không trung chiến trường.

Đi tới cạnh Lưu Vũ Phi, Sở Tâm Lam khẽ nói: " Sư đệ, ngươi nhìn bộ dáng bọn họ, đánh tới cùng mới thôi sao, bọn họ bị giáo huấn như vậy cũng đủ rồi, bọn giới chủ nếu còn chút đầu óc tuyệt đối không dám xâm phạm chúng ta".

Lưu Vũ Phi gật đầu, hắn vốn có ý tứ này, hướng đám thiên sứ kia khẽ vẫy tay nói: " Các ngươi đi đi, chuyển cáo giới chủ các ngươi, nếu không phục chúng ta tùy thời tái chiến, ta sẽ đợi trên trái đất....."

" Ha ha ha ha, không nghĩ tới thiên đình vô dụng đến mức này,ngay cả có vài người cũng không thu thập được cuối cùng được đối phương hạ thủ lưu tình, xem ra lúc đầu ta làm thủ hạ của ma vương thật đúng là hành động là sáng suốt".

Lời Lưu Vũ Phi còn chưa dứt đã bị thanh âm từ phía xa truyền đến cắt ngang, bởi vì bầu trời tối đen Lộ Tây Pháp như chỉ nhìn thấy xác người màu đen, không thấy vết máu rơi trên mặt đất, hắn tưởng rằng thiên đình thất bại do số người quá ít, bởi vậy lời nói hết sức cuồng vọng.

Mà hắn càng không nghĩ đến chính là nhân mã liên hợp lần này là bốn lĩnh vực, nếu không giờ phút này hắn đã sớm mang theo hai mươi vạn đại quân chạy trốn.

Lúc trước hắn nhận được báo cáo của binh lính tuần tra, thiên đình đang đánh nhau ở Thần Ma Chiến Trường, lúc ấy tên lính cũng chỉ cảm thấy năng lượng ba động biết được trên thần ma chiến trường có dị động, về phần có bao nhiêu người, lực công kích thế nào hắn cũng không biết được, hơn nữa hắn cũng không dám tiến vào thần ma chiến trường, về đối thủ là Lưu Vũ Phi hắn cũng vừa mới biết được.

Ỷ vào hai mươi vạn đại binh tinh nhuệ ma giới, Lộ Tây Pháp cũng không sợ Lưu Vũ Phi, nhìn thấy Lưu Vũ Phi trong lòng ngược lại mừng rỡ, năm đó một chiêu sỉ nhục, hôm nay rốt cuộc có cơ hội báo thù.

Thiên sứ còn thừa lại, nhìn thấy đối thủ một mất một còn ngày xưa, lại bị Lộ Tây vũ hhục, vốn tử khí đã trầm lắng vẻ mặt lại có biến hóa, trừng mắt, phẫn nộ nhìn phản đồ Lộ Tây Pháp.

Phong Thần tiến lên vài bước, cười lạnh nói: " Lộ Tây Pháp, phản đồ như ngươi không có tư cách chê cười chúng ta, hôm nay chúng ta thất bại, hơn nữa bại tâm phục khẩu phục, ngươi nếu như tự tin không cần đề phòng xuống thử xem, để đám người vô năng chúng ta kiến thức cao chiêu của ngươi".

Lưu Vũ Phi nghe được lời của Phong Thần sắc mặt trầm xuống, hắn có thể nghe ra ý tứ trong ngữ khí của phong thần, hừ lạnh nói: " Các ngươi không muốn chết lập tức cút đi cho ta, không nên làm phiền trước mặt ta, đừng nghĩ rằng ta là người từ bi".

Phong thần và Thiên Sứ nghe nói vậy, lập tức bay lên không chạy xa, bọn họ không muốn chọc giận Lưu Vũ Phi.

Nhìn các Thiên Sứ liều mạng chạy đi, Lộ Tây Pháp khinh thường cười lớn, đây là Thiên Sứ? chính là loại Thiên Sứ cuồng vọng trước kia sao? Lưu Vũ Phi không để ý tới Lộ Tây Pháp, nói với Sở Tâm Lam: " Sư tỷ, các tỷ rời trước đi, nơi này để ta làm".

" Sư đệ, ngươi có nắm chắc không?".

Mặc dù biết rõ khả năng diệt địch của Lưu Vũ Phi, Sở Tâm Lam vẫn quan tâm đến hắn.

Lưu Vũ Phi tin tưởng mười phần cười lên: " Bằng đám rác rưởi này cũng muốn lưu lại đệ sao? Chỉ cần tốn một chút thời gian thôi".

" Ha ha ha, ta sống lâu như vậy tới bây giờ nghe được lời bốc phét như vậy, ta biết các hạ rất mạnh, nhưng là ngươi chỉ có vài người, bằng các ngươi cũng chiến thắng hai mươi vạn đại quân sao? Ngươi không nên nghĩ chúng ta giống đám Thiên Sứ vô năng của thiên đình".

Lộ Tây Pháp nghe xong lời Lưu Vũ Phi buồn cười thiếu chút nữa từ không trung rớt xuống, hai mươi vạn đại quân chỉ tốn một chút thời gian, cái này là lời nói của ngươi sao? Xem bọn họ là cái gì, hai mươi vạn đại quân ngay cả đứng bất động cho ngươi giết, cũng phải giết một hồi lâu.

" Ha ha ha, tiểu tử bên cạnh ngươi thật náo nhiệt, xem ra lúc đầu ta phân thần thức ở lại người ngươi hoàn toàn chính xác".

Thanh âm vang dội chấn đắc mọi người ở đây,trong màng nhĩ nghe trống ngực đập thình thịch, ba thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào bên cạnh Lưu Vũ Phi, hai người biểu tình không thay đổi, chỉ có một người tươi cười.

Mà ngay cả Lưu Vũ Phi cũng không cảm giác bọn họ đến bên người lúc nào, nghe thanh âm Lưu Vũ Phi đoán ngay ra thân phận.

Vẻ mặt hắn biểu hiện ra sự tôn kính, vô cùng cung kính hướng tới Diệt Thế Thiên Tôn, Bàn Cổ đại Thần, Hư Vô đại thần hành lễ,:" Tiểu tử, Lưu Vũ Phi bái kiến ba vị tiền bối".

Lưu Vũ Phi hiểu rằng, thân phận Diệt Thế Thiên Tôn không thể tùy tiện tiết lộ, cho nên hắn hắn gọi là tiền bối.

Mà Sở Tâm Lam giống như gặp quỷ, Sở Uyển Tĩnh còn tệ hơn lẩm bẩm nói: " Sư phụ, vừa rồi ta thấy tiên sinh hành đại lễ với người ta, có phải bởi vì con thương thế nặng mà hoa mắt? ".

Mấy người Sở Tâm đồng dạng ngây ngốc, vẻ mặt bất khả tư nghị, đối với câu hỏi của Sở Uyển Tĩnh cũng không có trả lời.

Lộ Tây Pháp đánh giá cẩn thận Diệt Thế Thiên Tôn, dò đoán thân phận bọn họ, dù sao có thể làm cho Lưu Vũ Phi cuối mình, chuyện này không tầm thường, bất quá hắn cũng không để trong lòng, hắn có hai mươi vạn đại quân bây giờ thêm ba người thì làm gì được hắn.

Lưu Vũ Phi nhìn vẻ mặt sáu người Sở Tâm Lam, không có chút nóng này, Diệt Thế Thiên Tôn là ai a! Nếu như hắn cao hứng tùy tiện cho các nàng một chỗ tốt, như vậy nguyện vọng sáu người phi thăng thần giới cũng không phải như ăn một bữa sáng sao?.

Hắn lặng lẽ truyền âm: " Sư tỷ, còn không mau lại đây hành lễ, nói không chừng sẽ có chỗ tốt không tưởng được nga".

Nghe được Lưu Vũ Phi truyền âm, sáu người Sở Tâm Lam mới tình táo lại, lập tức tiến lên hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng: " Vãn bối, Sở Tâm Lam và bốn vị sư muội cùng tiểu đồ, bái kiến ba vị tiền bôi, thỉnh an ba vị tiền bối".

Một cỗ lực nhu hòa từ trong tay Hư Vô xuất hiện, đem Lưu Vũ Phi, sáu người Sở Tâm Lam đứng lên, Diệt Thế Thiên Tôn không khách khí nói: " Tiểu tử, ngươi đừng có giấu diếm ta, đừng tưởng rằng ta không nghe được ngươi truyền âm, chút tu vi ấy của nguơi vẫn còn kém a, lần trước ngươi đòi hỏi Bổ Thiên Tâm Quyết chính là vì cho các nàng! Ân, tu vi quá kém, so với ngươi còn kém hơn nhiều".

Hư Vô cùng Bàn Cổ nhìn nhau cười, Lưu Vũ Phi lặng lẽ truyền âm như thế nào giấu diếm được ba người bọn họ, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua có người như hắn.

Bị Diệt Thế Thiên Tôn phá tâm tư, Lưu Vũ Phi ưu sầu có chút không nén được giận, bất quá hắn rất nhanh bình tỉnh lại, Diệt Thế Thiên Tôn là ai a! Không theo hắn trên thế giới này theo ai tốt hơn, vẻ mặt ra vẻ ý tứ không có gì: " Hì hì! chuyện gì cũng không gạt được lão nhân gia, Thiên Tôn, ngài cũng biết thân phận các nàng, có thể mời Nữ Oa nương nương chỉ điểm các nàng một chút không?".

Nghe đến đó, sáu người đã cảm thấy mờ mịt, mời Nữ Oa nương nương đến chỉ điểm các nàng, đây không phải là đang nói đùa sao?.

Mặc dù các nàng tự nhận là thuộc hạ của Nữ Oa nương nương, nhưng các nàng vẫn chưa từng nghĩ tới ngày nào đó có thể gặp mặt lão nhân gia, các nàng không biết lời này của Lưu Vũ Phi là đùa hay thật, có thể làm cho Nữ Oa nương nương hạ giới, chẳng lẽ thân phận ba người này so với Nữ Oa nương nương còn cao hơn sao?.

Diệt Thế Thiên Tôn gõ vào đầu Lưu Vũ Phi một cái, cười mắng: " Tiểu tử thúi, chỉ biết tính kế với lão nhân gia ta, ta sẽ có việc cho các nàng....."

" To gan, đám sinh vật ti tiện này, trước mặt hai mươi vạn diệt thế quân đoàn vẫn tùy tiện như thế, lập tức đầu hàng, Lộ Tây Đại nhân không chừng còn có thể bỏ qua cho các ngươi một mạng".

Diệt Thế Thiên Tôn còn chưa nói xong, đã bị một gã tướng quân ma giới chen ngang.

Lộ Tây Pháp là lần đầu tiên bị người khinh thường như vậy, thấy mấy người Lưu Vũ Phi ở nơi này nói chuyện phiếm, lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng lớn, vị tướng quân bên người nhìn ra sự không hài lòng của hắn, bởi vậy mới có thể xuất ngôn bừa.

Trong mắt Lưu Vũ Phi hiện lên sát ý, Hư Vô, Bàn Cổ vẻ mặt bình thường vẫn lộ ra nụ cười nhẹ, Diệt Thế Thiên Tôn vẫn chưa vì đối phương xuất ra ác ngôn mà tức giận, ngược lại còn cười nói: " Diệt Thế quân đoàn? A a, vị tiểu bằng hữu này nói thật là vui! A a, không biết những người trong cung nghe được vẻ mặt sẽ như thế nào".

" Không thể nào! Chẳng lẽ Diệt Thế Thiên Cung có Diệt Thế Quân Đoàn sao?".

Lưu Vũ Phi nghĩ thầm.

Sáu người Sở Tâm Lam vẻ mặt buồn bực nhìn Lưu Vũ Phi, ba người này nói chuyện cổ quái, muốn từ hắn có được chút tin tức, xác nhận thân phận của bọn họ, bất quá từ trên mặt Lưu Vũ Phi bọn họ cũng không tìm được chút đầu mối nào.

Tên tướng quân kia sống vô số năm tháng, lại bị gọi là tiểu bằng hữu, việc này rõ ràng không coi bọn họ ra gì, hắn không chỉ có tức giận người run run lên.

Lộ Tây Pháp nhăn mày, mặc kệ như Diệt Thế Thiên Tôn coi rẻ người ma giới như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không cho người như vậy sống trên đời này, trầm giọng nói: " Dám miệt thị chúng ta như thế, các ngươi đi tìm chết đi! Tử Vong Chi Vũ, chuẩn bị".

Một đội toàn pháp sư thân bao phủ bởi hắc khí từ trong đám người bay ra, giơ cao ma trượng lên, nhảy múa quỷ dị, chú ngữ từ miệng bọn họ làm người khác nghe không hiểu gì.

Theo bọn họ nhảy múa, không trung xuất hiện dị biến, một vòng hắc vụ như gợn sóng khuếch tán về phía mấy người Lưu Vũ Phi, mà binh lính khác đã dao động phương trận kế tiếp, chỉ cần có lệnh bọn họ lập tức xông lên giết địch.

Khí tức u ám truyền đến, ánh mắt Lưu Vũ Phi thương cảm, Bàn Cổ lắc đầu: " Tiểu bằng hữu đáng tiếc, vốn tồn tại như chúng ta không chấp nhặt các ngươi mới đúng, các ngươi nghìn vạn lần không nên nhục mạ chúng ta, vương, sau này, không nên làm lại hành vi quá khích như thế, ai!".

Bàn Cổ nhẹ giọng, ngữ khí không có sợ hãi gợn sóng, ngay cả một tia sát ý cũng không có, một vầng sáng từ trong tay phát ra.

Tử Vong Chi Vũ mang đến đủ loại bóng ma, đụng phải tầng sáng trong nháy mắt biến mất, vầng sáng lập tức lớn lên thôn phệ hai mươi vạn đại quân, hai mươi vạn quân đội tinh nhuệ của ma giới, ngay cả hừ một tiếng cũng không có cơ hội, cứ như vậy bốc hơi khỏi thế gian, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sáu người Sở Tâm Lam cũng sẽ không tin, hai mươi vạn người dễ dàng bị tiêu diệt như thế, cũng không nhìn thấy động tác đặc biệt gì.

Đại quân ma giới chết rất oan uổng, trong mắt nhân loại ở nơi đây bọn họ rất mạnh.

Công kích như vậy, Lưu Vũ Phi dùng Bàn Cổ Phủ có lẽ có thể một kích giết chết, nhưng mà đối phương phải hoàn toàn bỏ phòng thủ.

Chên lệch giữa thái cổ đại thần, cùng tiểu thần như hắn là lúc này.

Nhìn Lưu Vũ Phi sững sờ, Diệt Thế Thiên Tôn vỗ tay, nói: " Tiểu tử tốt lắm, ngươi cũng đừng đỏ mặt, ngươi cũng sẽ có thần thông như vậy ".

Diệt Thế Thiên Tôn hào phóng ôn hòa, không có ra vẻ bề trên, Bàn Cổ, Hư Vô tươi cười, sáu người Sở Tâm Lam kinh ngạc, nếu như không phải Bàn Cổ mới ra tay, các nàng như thế nào cũng không tin ba người trước mắt là nhân vật thông thiên như vậy, cho dù còn chưa biết thân phận bọn họ, sáu người Sở Tâm Lam đối với họ ánh mắt đã tràn ngập kính ý.

Cho đến lúc này Lưu Vũ Phi mới nhớ tới, mình còn chưa có hỏi Diệt Thế Thiên Tôn tìm hắn làm gì, hắn liền hòi: " Thiên Tôn, lão nhân gia lần này cố ý tìm tiểu tử? Hay chỉ đi ngang qua nơi đây?".

"Có thể nói cố ý tìm ngươi, tiểu tử, ở lĩnh vực này ngươi giằng co lâu như vậy, cũng nên chuyên tâm tu luyện, nhìn ngươi mỗi ngày đi xuống đây, không biết ngày tháng năm nào mới có thể đến bên cạnh ta hỗ trợ, ngày mai ngươi bắt đầu tu luyện đi, đến lúc đó ta cho ngươi một nhiệu vụ, a a, cái nhiệm vụ kia không phải chút tu vi hiện tại của ngươi có thể hoàn thành, ai bảo ta nhìn ngươi thuận mắt, cho nên cái này về ngươi, ngay cả Hư Vô đều không có cái vận may này nga".

Lưu Vũ Phi nhìn vẻ mặt hâm mộ của Bàn Cổ và Hư Vô, bọn họ có thể vì Diệt Thế Thiên Tôn làm việc, đối với bản thân chính là nhận được vinh quang lớn.

Nói đến lời này, Lưu Vũ Phi há có lý do không đáp ứng,: " Thiên Tôn, ngài muồn ta làm việc gì, có thể tiết lộ trước cho ta một chút không?".

" Ân, cái này ngươi không cần hỏi, chờ lúc nào ngươi đạt tới tiêu chuẩn của ta, ta liền thông tri cho ngươi, sau này ngươi an tâm tu luyện cho ta, còn có mấy nữ oa nhi ta sẽ bảo Nữ Oa giúp ngươi dạy dỗ các nàng, ngày sau các nàng sẽ giúp ngươi, tới lúc đó không đủ nhân số là không được".

Diệt Thế Thiên Tôn nói tới đây, sáu người Sở Tâm Lam vui mừng muốn ngất đi, các nàng qua Lưu Vũ Phi nói chuyện có thể xác nhận, lời nói của Diệt Thế Thiên Tôn cũng không phải nói đùa.

Diệt Thế Thiên Tôn thấy Lưu Vũ Phi còn muốn hỏi nữa, lập tức đưa mắt nhìn Bàn Cổ, Bàn Cổ gật đầu, tay phải giương nhẹ, bảy người Lưu Vũ Phi thấy hoa mắt, đã về tới biệt thự ở Bắc Kinh.

Bên tai hắn vẫn còn lời nhắn của Diệt Thế Thiên Tôn

" Tiểu tử, năng lực của ngươi không phải dùng khiêu chiến vui chơi, không nên cùng mấy tiểu hài tử giằng co, nhớ kỹ ngươi là người ta nhìn trúng, ngươi phóng mắt ra xa một chút, sân khấu lớn không chỉ có vậy".

Thanh âm này khắc sâu vào trong ý thức Lưu Vũ Phi.

Sau ngày hôm đó không lâu, chúng nhân Bổ Thiên Cung được một nữ tử còn trẻ tiếp nhận, ở trong không gian tiếp thụ dạy bảo.

Lưu Vũ Phi cũng từ ngày đó biến mất trong tầm mắt người đời.

Mấy trăm năm sau, Tây Vũ công ty vẫn do Nhược Băng, Tô Thiến chủ trì, bất quá các nàng cách năm mươi năm dùng thân phận khác xuất hiện tại công ty.

Công ty Tây Vũ, khi Lí Hưởng qua đời, giao cho đám cô nhi quản lý, người nhà Lý Hưởng đời đời kiếp kiếp được đám cô nhi chiếu cố đặc biệt, mỗi người có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi trở lên.

Tên thần nhân tìm Thần Nguyên Chiến Giáp, tìm kiếm không có kết quả trở về Hoành Nguyên lĩnh vực, mà Hoành Nguyên thần giới vẫn không bỏ qua tìm kiếm Thần Nguyên Chiến Giáp, qua vô số ngày tháng, có vô số Thần Nhân tiến vào địa cầu, bởi vậy dẫn phát vô số sự kiện.

Mà Lưu Vũ Phi từ khi đứng ngoài trường chiến tranh, hắn mới lần nữa đứng đầu tiền tuyến.

Đến đây, đám cô nhi, mọi người Bổ Thiên Cung, người nhà Lưu Vũ Phi đều gặp nhau, Lưu Vũ Phi cũng trở thành một gã cường giả chân chính.

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.