Đô Thị Thần Nhân

Chương 106:




Buổi tối ngày hôm sau, Tô Thiến, Triệu Nhược Băng và bốn người Sở Nguyệt lấy lý do lần đầu tiên đến Bắc Kinh, ép buộc Lưu Vũ Phi đưa họ đi dạo chơi. Dọc theo đường đi, sáu thiên tiên mỹ nữ, đã hấp dẫn tất cả ánh mắt nam nhân trên đường phố Bắc Kinh. Mấy người Sở Nguyệt sau này vẫn phải đeo khăn che mặt như thế, ngược lại lại khiến cho người ta nảy sinh lòng hiếu kỳ. Nhưng như vậy chịu khổ chính là Lưu Vũ Phi, một nam nhân như hắn bị sáu thiên tiên mỹ nữ vây quanh nhiễu loạn. Dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người, bắn ra ánh mắt giết người với hắn. Những người muốn tao nhiễu vô số, những người này hắn đều toàn bộ đuổi đi hết. Bây giờ hắn hối hận muốn chết, làm gì không làm lại đi dạo ngoài đường thế này, cũng may mấy người Phi Tuyết đang còn tu luyện, nếu không có thêm ba người các nàng...hắn không rõ ràng, những người như mấy người Sở Nguyệt, rõ ràng đều là người hơn một ngàn tuổi, lại chẳng khác gì những tiểu cô nương hơn mười tuổi, người như các nàng vốn không cần ăn gì, nhưng trên đường đi lại ăn vặt liên tục, mua không biết bao nhiêu đồ trang sức. Khi họ đi đến Thiên An Môn thì trong đám người đột nhiên chui ra một hòa thượng, đi tới trước mặt Lưu Vũ Phi, tay xuất ra một trảo.

Người ngoài nhìn vào thì đó chỉ là một trảo vô cùng đơn giản, kỳ thật thập phần huyền ảo, bao hàm mười loại kỷ xảo trong đó, chỉ có mấy nữ hài tử như Sở Nguyệt mới nhìn thấy rõ biến hóa trong đó.

Lưu Vũ Phi chỉ cười nhạt, cũng không thấy hắn di động như thế nào, hai tay lưu chuyển.

"Phanh!" Hòa thượng lui về phía sau vài chục bước, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Mấy người nhiệt tâm không biết nguyên nhân, còn tiến lên giúp đỡ hắn đứng lên.

Mấy người Tô Thiến, che miệng khẽ cười, nhất thời nam nhân ở đây hai mắt như muốn rớt ra ngoài.

Hòa thượng đứng dậy rồi nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phi, hắn lại nhìn thấy nơi này toàn là bình dân, miệng có chút vừa động: " Nghiệt chướng? Vì sao xuất nhập thế tục?"

Lưu Vũ Phi cũng truyền thanh trả lời: " Đại hòa thượng, ngươi nói chuyện quá lời, ta vốn là người thế tục, tại sao lại nói là xuất nhập thế tục, đại hòa thượng ngươi muốn hàng yêu trừ ma, có thể sau này dùng cặp mắt nhìn kỹ một chút, lần này ta sẽ không so đo với ngươi, lần sau không có may mắn như vậy đâu." Lưu Vũ Phi vốn không có tâm tư đi dạo, bị hòa thượng làm thế này, càng thêm không có hứng thú, xoay người lại nói: " Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi, Băng nhi nơi này em quen thuộc, đưa chúng ta đi đi."

Mấy nữ hài tử đang hứng thú, nhìn thấy hắn có vẻ không vui, nên gật đầu đồng ý.

Triệu Nhược Băng gật đầu: " Ca, phía trước có khúc quanh, thì có một tiệm trà thất, hoàn cảnh nơi đó rất tốt, chúng ta đi tới đó đi."

Bọn họ muốn đi, nhưng hòa thượng kia cũng không dễ dàng bị đuổi đi như vậy, hắn cảm thụ trên thân Lưu Vũ Phi tản ra một mùi máu tươi nồng đậm, nghĩ thầm: " Mùi máu tươi nặng như vậy, không biết hắn đã giết bao nhiêu người mới có thể hình thành?" Hắn cũng đã sống hơn ngàn năm, giết người vô số, nói về mùi máu tươi so ra còn kém cả người trước mắt, trong tâm lý hắn liền nhận định Lưu Vũ Phi là một ma đầu cái thế.

Đáng tiếc hắn không nhận ra Lưu Vũ Phi, cũng không cách phát hiện tu vi của Lưu Vũ Phi thâm sâu thế nào, thậm chí ngay cả Bổ Thiên Cung tứ nữ, hắn cũng không sao cảm thụ được, trong sáu người chỉ có Tô Thiến, Triệu Nhược Băng là có tu vi Nguyên Anh kỳ, thì hắn còn biết được.

Mấy người Lưu Vũ Phi rời khỏi sân rộng, hòa thượng nọ vẫn gắt gao đi theo. Vài phút sau, lão hòa thượng thấy hoa mắt, Lưu Vũ Phi đã đứng ngay trước mặt hắn.

Điều này đã làm cho hắn hoảng sợ đến thất hồn, từ đáy lòng bốc lên một cỗ hàn khí.

" Lão hòa thượng, ngươi có phải chủ tâm tìm phiền toái hay không? Tu vi của ngươi không tệ, nhưng bằng vào tu vi Đại Thừa kỳ của ngươi, còn chưa làm gì được ta, cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, nếu còn tiếp tục đi theo chúng ta, đừng trách ta xuống tay vô tình."

Hòa thượng lại cứ có lòng dạ theo nhà phật thường nói, ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục, để cho tín niệm hành thiện trừ ác khắc sâu trong trí não. Vì thế trải qua sự kinh hãi ngắn ngủi, hắn thanh tỉnh rất nhanh: " A di đà phật, nghiệt chướng, hôm nay cho dù đồng quy vu tận, lão nạp cũng phải bắt được ngươi."

Sở Nguyệt sợ Lưu Vũ Phi thật sự hạ sát thủ, rất nhanh chen ra đứng giữa hai người.

" Đại sư, ta là Bổ Thiên Cung Sở Nguyệt, không biết vì sao đại sư lại ngăn trở vị tiên sinh này của chúng ta?"

" Bổ Thiên Cung! Các ngươi là người của Bổ Thiên Cung? Vậy sao ngươi lại cùng với một ma đầu đi chung?"

" Không sai, chúng ta là người của Bổ Thiên Cung, nhưng tiên sinh hắn không phải, không biết đại sư xuất thân môn phái nào, xin đại sư không nên mở miệng tổn thương người." Sở Nguyệt làm ra một thủ thế của Bổ Thiên Cung, truyền âm nói: " Đại sư, đợi khi tiên sinh của chúng ta còn chưa tức giận thì mau rời đi đi, nếu không dù cho là ai cũng không cách nào cứu ngươi."

" Xin hỏi đạo hữu, ngươi nói tiên sinh chính là nam nhân trước mắt này? Hắn với Bổ Thiên Cung các ngươi có quan hệ gì, hắn là ai?" Lão hòa thượng nhìn thấy thủ thế của Sở Nguyệt, mới xác định Sở Nguyệt không có gạt hắn, bất quá hắn càng thêm tò mò với thân phận của Lưu Vũ Phi.

Lưu Vũ Phi biết Sở Nguyệt đang truyền âm cho hòa thượng, hắn cũng không muốn vì chút việc nhỏ mà đả thương người, cứ đứng một bên trầm mặc không nói, để cho Sở Nguyệt đi giải thích.

" Đại sư, ngươi coi là người của tu chân giới, thân phận của tiên sinh chắc ngươi cũng có nghe thấy, tháng trước, Hoa Sơn Phi Thiên Tông..."

Chỉ vài chữ ngắn ngủi, gương mặt hòa thượng biến thành trắng bệch, ngay cả lời cáo từ cũng không kịp nói, xoay người viễn độn, hoàn hảo nơi này là một khúc quanh, không có bị người bình thường chứng kiến. Nguồn tại http://Truyện FULL

Thẳng đến lúc bay ra thật xa, hòa thượng mới buông lỏng được tâm tư, trong lòng âm thầm may mắn: " Hắn là Lưu Vũ Phi a, trách không được mùi máu tươi trên người nồng hậu như vậy, ít nhiều cũng nhờ đạo hữu của Bổ Thiên Cung, lão nạp mới được vô sự, nếu không sẽ làm liên lụy đến sư môn a."

Đợi đến khi hòa thượng rời đi, mấy người Lưu Vũ Phi chuyển qua một con đường khác, Triệu Nhược Băng chỉ vào một ngôi nhà, tên là Cổ Điển Đồ Thất, nói: " Ca, em nói chính là nơi này, chúng ta vào đi thôi." Đi vào đồ thất, một cỗ hương thơm nồng nặc lan tỏa ra.

Trang trí nội thất bên trong cũng là hướng theo lối cổ, khắp nơi đều biểu hiện cổ sắc cổ hương. Từ bên ngoài, đến đi vào bên trong, không có liên quan đến vật gì hiện đại, Lưu Vũ Phi liền thích ngay nơi này. Không có sự ồn ào của thành thị, khách nhân uống trà cũng đang nhẹ giọng trò chuyện, thảo luận những vấn đề có liên quan đến trà đạo. Làm cho hắn kỳ quái chính là, trong đại sảnh đang ngồi rất nhiều người ngoại quốc. Sự xuất hiện của mấy người bọn họ khiến cho các khách nhân liền chú ý. Lưu Vũ Phi tạm thời không nói gì, nhưng khí chất của mấy nữ hài tử này hiển lộ ra lại dung hợp với hoàn cảnh của nơi này, hình như các nàng đã dung nhập vào trong đó, người trong trà thất tu dưỡng cũng không tệ, ánh mắt nhìn về phía Tô Thiến các nàng cũng chỉ là thưởng thức, không có chút nào ý vị tình dục ở bên trong.

Lưu Vũ Phi được đưa đến một bàn nằm kề bên song cửa, ngồi vào không lâu, mấy nữ hài tử đã bắt đầu nói chuyện huyên thuyên. Lưu Vũ Phi tản ra tâm thần, một người thể hội tâm tình của những người khắp bốn phía xung quanh. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có người nhìn họ với ánh mắt tò mò, nhưng không có ai tiến lên quấy rầy. Các nàng hàn huyên hơn mười phút, thì một trung niên nam nhân tiến lên hé ra danh thiếp nói: " Chào các vị, ta là tổng kinh lý của Ngu Nhạc công ty, xin hỏi các vị có hứng thú phát triển ở trong giới ca nhạc hay không?"

" Xin lỗi, chúng ta không có ý định này." Nhìn thấy nam nhân này nói chuyện cũng tương đối lễ phép khách khí, ánh mắt nghiêm túc, Lưu Vũ Phi cũng lễ phép trả lời.

Lời cự tuyệt của Lưu Vũ Phi hình như đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, hắn cười cười nói: " Là ta quá mạo muội rồi, biết rõ mấy vị không phải là người bình thường, còn mạo muội hỏi thăm."

Lưu Vũ Phi cười xã giao với hắn, tỏ vẻ cũng không trách hắn.

" Thiến nhi, mấy nàng hôm nay đi ra cũng được rồi, nếu muốn dạo chơi nữa, thì đợi sau này hãy đi, chúng ta trở về đi thôi."

Tô Thiến nhìn ra Lưu Vũ Phi thật sự không muốn đi dạo nữa, bèn gật đầu đồng ý.

Sở Nguyệt mấy nàng là lần đầu tiên thể hội cuộc sống của người bình thường, mặc dù còn chưa thỏa mãn, nhưng các nàng cũng không có phản đối. Bọn họ đang chuẩn bị tính tiền rời đi, thì ngoài cửa có bốn người phương Tây mặc trang phục quý tộc đang đi vào. Sở Nguyệt lên tiếng nói: " Tiên sinh, mấy người mới vào tới chính là Biên Bức Yêu của phương Tây."

Triệu Nhược Băng lần trước ở nhà có gặp qua Ước Khắc, lúc ấy nàng cũng không biết Ước Khắc là một con Hấp Huyết Quỷ. Bây giờ nghe Sở Nguyệt nói như vậy, lập tức tò mò nhìn bốn người vừa đi vào. Quả nhiên rất giống với Ước Khắc, chính là khí chất. Mỗi một cử động đều có phong phạm thân sĩ.

Lưu Vũ Phi truyền âm nói: " Hấp Huyết Quỷ đều yếu nhược giống như bọn họ như vậy hay sao?"

" Không phải đâu tiên sinh, mấy người này có thể chỉ là lâu la, trước trăm năm ta đã từng gặp qua mấy người, cường đại gấp trăm lần những người này."

Ánh mắt tò mò của Tô Thiến, Triệu Nhược Băng bị mấy Hấp Huyết Quỷ vừa vào nhìn thấy, bèn cho rằng họ đối với bọn hắn sinh ra hảo cảm. Bốn người nhìn nhau cười, đi tới bàn của Lưu Vũ Phi, khom người nói: " Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta muốn mời các nàng uống một chén trà, không biết có được vinh hạnh này hay không."

Lưu Vũ Phi khinh miệt cười, vươn tay phải vỗ lên vai bốn người họ một cái, thấp giọng nói: " Đây chỉ là cho các ngươi một chút giáo huấn, qua mười lăm ngày sau, lập tức cút ra khỏi Trung Quốc cho ta, trở về đại lục phương Tây của các ngươi."

Mấy Hấp Huyết Quỷ muốn tránh bàn tay Lưu Vũ Phi vỗ tới, nhưng bọn họ lại cảm thấy như bị đóng chặt tại chỗ, thân thể hoàn toàn không do bọn họ khống chế, đợi đến khi hắn thu hồi tay phải, bọn họ mới có thể khôi phục cử động. Lúc này bọn họ cảm thấy trong cơ thể truyền đến một cỗ đau đớn toàn thân. Cảm giác đầu tiên là nóng, tận lực xâm tiến vào trong linh hồn, bốn con Hấp Huyết Quỷ, khuôn mặt vốn trắng, trở nên càng thêm tái nhợt, mồ hôi hột từ trên trán rơi xuống. Khuôn mặt anh tuấn trong sự đau đớn đã xuất hiện vặn vẹo.

Tô Thiến và các cô gái khác cười hì hì nhìn bốn hấp huyết quỷ đang chịu khổ, Sở Tháng dùng thanh âm chỉ có bọn họ mới nghe được: " Mấy con dơi con mà cũng dám kiêu ngạo như thế." Tiếp theo ngữ khí biến đổi: " Bây giờ cách trăm năm chi ước còn có mấy tháng, các ngươi dám vi ước, muốn tìm cái chết phải không."

Bốn Hấp Huyết Quỷ đã bị Lưu Vũ Phi chỉnh đến chết đi sống lại, nơi nào còn có thể nói nên lời. Cuối cùng bọn họ cũng biết người phương Đông kinh khủng thế nào, trong tâm lý hối hận muốn chết, mới vừa đến Trung Quốc được một ngày, liền đụng mặt với người tu chân. Nếu sớm biết như vậy, bọn họ đã không dám đi tới nơi công cộng.

" Chúng ta đi về thôi, chuyện của mấy con dơi con này ta không muốn xen vào nữa." Lưu Vũ Phi nói với mấy người Tô Thiến.

Trở lại biệt thự, Tô Thiến là người đầu tiên nhịn không được hỏi: " Ca, vừa rồi anh vừa rồi làm gì mấy con hấp huyết quỷ đó, sao bộ dáng của bọn họ lại thống khổ như vậy?"

" Kỳ thật cũng không có gì, bọn họ không phải là hắc ám sinh vật hay sao, ta chỉ là giúp bọn hắn đưa vào một chút thuần dương chi hỏa, xem như cho bọn họ một chút giáo huấn, cũng không có lấy tính mạng của bọn họ." Hắn chưa nói hết, chỉ một chút thuần dương chi hỏa, ở trong cơ thể hấp huyết quỷ, mỗi một giờ sẽ phát tác một lần. Mỗi một lần phát tác, hấp huyết quỷ đều phải thừa nhận thống khổ lớn lao, phải chịu đến nửa tháng, mới có thể tự động giải trừ.

Nghe được Lưu Vũ Phi nói như vậy, các nàng mới biết được hắn nói câu giáo huấn là cái gì.

Tô Thiến lại hỏi: " Sở Nguyệt tỷ tỷ, hấp huyết quỷ không phải ai cũng rất kinh khủng hay sao? Sao mấy người đó lại yếu như vậy?"

" Thiến nhi, đó là bọn họ còn chưa có biến thân, sau khi biến xong bọn họ có chút ghê tởm, nhất là hai răng nanh, nhìn thật khó coi ác tâm." Sở Nguyệt nói, còn làm một thế hình dung. Mấy nàng mặc dù mới quen nhau một ngày, nhưng cảm tình đã rất tốt, đang khi nói chuyện, còn thỉnh thoảng cười đùa rộ lên.

Khi Lưu Vũ Phi rời khỏi, bốn hấp huyết quỷ chịu đựng ngọn lửa đầu tiên công tâm, lảo đảo trở lại khách sạn đang ở, ở trong một căn phòng hào hoa, bốn hấp huyết quỷ có một con lộ ra sự nổi giận: " Lạp Tư, trong chúng ta ngươi là người duy nhất tham gia vào cuộc chiến hơn trăm năm trước, ngươi nói ta nghe thử xem, người phương đông này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vừa rồi ta thiếu chút nữa là bạo thể bỏ mình, ta sống đã hai trăm năm rồi, chưa từng chịu đựng qua sự hành hạ như thế."

" Cương Khắc, chuyện hôm nay cũng phải trách ngươi, ta đã khuyên bảo, phương đông cổ quốc là một quốc độ vừa thần bí vừa cường đại, Mai Cách công tước cũng từng dặn dò qua, chúng ta đi tới Trung Quốc, ngàn vạn lần phải cẩn thận làm việc, khi hắn còn chưa tới, chúng ta không thể gia nhập vào nơi công cộng, nếu không phải ngươi kiên trì, vừa rồi mấy người chúng ta cũng không phải bị hành hạ như thế." Câu nói này là của Lạp Tư.

" Thượng đế đáng chết, người phương đông đáng chết, bọn họ dám hành hạ ta như thế, ta lấy danh nghĩa gia tộc ta mà thề, một ngày nào đó ta phải tìm được người phương đông kia, hút sạch máu tươi của hắn." Trong tâm lý Cương Khắc không biết mắng Lưu Vũ Phi bao nhiêu câu, dựa vào địa vị sùng cao của mình tại Âu Châu, đi tới Trung Quốc lại bị tao ngộ như thế.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, sắc mặt bốn người nhất thời đột nhiên biến đổi, lần này trực tiếp, thuần dương chi hỏa trong thân thể lại bắt đầu phát tác. Bốn con hấp huyết quỷ lăn lộn rên la trên mặt đất, không ngừng giãy dụa, không ngừng kêu rên. Có thể thấy được thuần dương chi hỏa này đối với bọn họ bị thương tổn lợi hại đến thế nào.

Lưu Vũ Phi đưa mấy nữ hài tử vào trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, mấy người Sở Nguyệt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháp bảo như vậy, nhìn thấy trong đây linh khí sung túc, càng kinh ngạc đến nói không ra lời, hoàn hảo các nàng không biết, thời gian của nơi này khác hẳn với bên ngoài, nếu không các nàng chắc chắn sẽ hoảng sợ, biết được nơi này sẽ là nơi tu luyện của các nàng, bốn cô gái càng hưng phấn đến không khép miệng lại được.

Sau khi sắp xếp xong cho các nàng, hắn bắt đầu tra xét khắp cả thành Bắc Kinh, xem Bắc Kinh có bao nhiêu thế lực ngoại quốc ẩn dấu, tản mát ra thần thức của mình, bao phủ cả Bắc Kinh ở bên trong. Rốt cuộc trong khách sạn năm sao, phát hiện ra bốn con hấp huyết quỷ.

Bọn họ vừa mới chịu đựng lần hành hạ thứ hai của ngày hôm nay, vừa khôi phục một chút Cương Khắc lại bắt đầu mắng chửi Lưu Vũ Phi.

" Cương Khắc, ngươi có thể đừng ồn nữa hay không, nếu không phải ngươi kiên trì đòi đi ra bên ngoài, tìm máu tươi của các cô gái, chúng ta phải chịu đựng sự thống khổ như thế hay sao?" Lạp Tư ở một bên nghe mãi thấy phiền, bèn mở miệng mắng.

Cương Khắc không chút yếu thế phản bác: " Lạp Tư, không ra bên ngoài đi tìm, chúng ta uống cái gì, chẳng lẽ ngươi không thích máu tươi hay sao, bây giờ có vấn đề thì mắng lại ta, nếu các ngươi không có ý nghĩ này, một mình ta có đi hay không?"

" Bỏ đi, bỏ đi, không cãi với ngươi, các ngươi nói làm sao bây giờ, hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, đã không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ của Mai Cách công tước, không biết lần này gặp phải trừng phạt gì, chủ yếu là nếu chúng ta cứ ở đây, ta cam đoan không được vài ngày, bốn người chúng ta sẽ đi gặp Tát Đán đại thần."

Cương Khắc khinh thường bĩu môi: " Mai Cách hắn chỉ là công tước, ta không sợ hắn, hơn nữa bây giờ chúng ta thừa nhận thống khổ còn không ít sao, hắn còn muốn làm gì chúng ta."

" Cương Khắc, gia tộc các ngươi có thực lực, Mai Cách công tước sẽ không làm gì ngươi, nhưng ba người chúng ta không được đâu." Hai hấp huyết quỷ khác gật đầu, đồng ý lời của Lạp Tư.

Nghe đến đó Lưu Vũ Phi âm thầm buồn cười, mấy hấp huyết quỷ này tinh lực hoàn toàn không tệ, cũng còn khí lực để cãi nhau, nghĩ thầm: " Theo như lời bọn họ, còn có một hấp huyết quỷ cao cấp đi lại đây, ta đợi vài ngày trở lại xem, theo bọn họ đùa vài câu."

Đồng thời trong một tòa giáo đường của Bắc Kinh cũng đi tới mấy vị thần phụ ngoại quốc. Lưu Vũ Phi chỉ nhìn họ vài lần, cũng không thèm quản. Bởi vì mấy người ngoại quốc này, không khác chi người bình thường, trên người không có một chút lực lượng khác thường, không biết chỗ đặc biệt của bọn họ là chỗ nào, nếu bọn họ không ngâm thi xướng, không cầu khẩn thì không khác gì người thường. Đúng là như thế, mấy thần phụ này ở mấy ngày kế tiếp, không có gây ra phiền toái gì.

Hôm nay, tất cả người ngoại quốc, đều là mục tiêu của Lưu Vũ Phi. Dùng thần thức, hắn còn đang ở trong một công viên, phát hiện hai người giống như người Mỹ châu. Làm cho hắn kỳ quái chính là, mấy người này không ở khách sạn, mà lại len lén núp trên cây trong công viên. Nếu không phải thần thức hắn bao phủ cả Bắc Kinh, sợ rằng không cách nào phát hiện được họ. Một lần nữa nghe hai người Mỹ châu nói chuyện, hắn mới biết rõ lai lịch của bọn họ. Hai người kia nguyên lai là giáo chúng Đức Lỗ Y, bọn họ được trưởng lão phái đến Trung Quốc, ở chỗ này chờ đợi một cao cấp Đức Lỗ Y đến.

Mấy ngày kế tiếp, hai Đức Lỗ Y này ban ngày như du khách bình thường, đi du ngoạn chung quanh cho tới trời tối lại ẩn dấu vào trong công viên. Xem bộ dáng bọn hắn, cũng không phải là người không có tiền, nhưng lại không tìm khách sạn mà lại ngủ ở công viên. Thẳng đến khi hắn tìm hiểu rõ, giáo nghĩa của Đức Lỗ Y giáo phái mới biết được nguyên nhân trong đó.

Mấy thần phụ ngoại quốc kia, ở tại Bắc Kinh ba ngày, ngồi máy bay đi Tứ Xuyên. Bởi vì mấy thần phụ ngoại quốc này cũng không có hành vi quỷ quái gì, nên hắn cũng không đi theo.

Đợi đến ngày thứ tư, hai Đức Lỗ Y rốt cuộc đợi được đầu lĩnh của bọn họ. Ban đêm, lại thêm một Đức Lỗ Y vừa tới hỏi hai người kia: " Các ngươi ở chỗ này vài ngày, có bị người khác chú ý hay không?"

" Bẩm báo Đại Đức Lỗ Y, chúng tôi vẫn ẩn dấu tốt lắm, không ai phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta."

" Ân, như vậy là tốt nhất, lần này trưởng lão muốn chúng ta âm thầm tìm hiểu thánh khí bị cướp đi một trăm năm trước đang giấu ở nơi nào, nếu có thể chúng ta phải thu hồi lại, ứng phó trăm năm chi ước sang năm."

" Dạ, Đại Đức Lỗ Y đại nhân, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

" Các ngươi đều là hậu sinh tài giỏi của giáo phái, nhất định đừng để cho chúng ta thất vọng a."

" Chúng ta dùng danh nghĩa tư nhiên chi thần mà thề, trừ phi chúng ta bỏ mình, nếu không nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tìm về thánh khí bị đoạt đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.