Đô Thị Siêu Cấp Tiên Sư

Chương 3: Gặp phải lưu manh!




Dịch giả: Simple
Thời tiết hiện tại đang là cuối mùa thu, không khí cuối thu, gió thổi rất dễ chịu.
Diệp Nhan dẫn Hạ Đát đi nửa ngày xung quanh trường đại học Kinh Hoa rồi vào nội thành tìm chỗ ở, nhưng những phòng ốc này hoặc là hoàn cảnh quá kém, hoặc là giá tiền quá cao, cao đến nổi Diệp Nhan kham không nổi.
Ngược lại buổi chiều cũng không có tiết học, sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Nhan tiếp tục dẫn Hạ Đát ở trong nội thành đi dạo.
Trong lúc này, Diệp Nhan nhiều lần thăm dò, muốn từ miệng Hạ Đát lấy ra được một ít tin tức hữu dụng. Có thể nha đầu này ngốc thiệt hay giả ngốc, từ trong miệng nàng hoàn toàn không hề có một chút tin tức hữu dụng, ngoại trừ biết rất nhiều thứ liên quan đến trẻ nhỏ.
Điều này làm cho Diệp Nhan đau đầu không chịu được, bởi vì hắn thực sự đoán không ra, lão già nhà mình lần này là làm cái gì đây.
Chỉ có điều, Hạ Đát tuy là xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, có nói đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành thì cũng không quá đáng, Diệp Nhan cũng không dám thật sự đối với nàng có hành động gì. Dù sao lão già mình, xưa nay đều không thể tin, vạn nhất Hạ Đát lại là em gái mình mất tích nhiều năm như vậy, vậy mình coi như khóc không thành tiếng.
Lúc này, đã là hơn một giờ chiều, phần lớn sinh viên đều nghỉ trưa, các quán cơm nhỏ trong nội thành cũng đều chuẩn bị đóng cửa nghỉ trưa, quầy hàng bánh trái giờ cũng không có phải đến buổi chiều mới bày bán. Cho nên nói, toàn bộ nội thành bây giờ có chút vắng vẻ, rất ít người đi lại.
Ngay lúc đi tới con hẻm nhỏ, Diệp Nhan bỗng nghe thấy tiếng huýt sao, quay đầu nhìn lại, thấy phía sau mình, có mấy người đàn ông mặc trang phục màu đen.
Những người này cùng bọn tiểu lưu manh bình thường không giống nhau cho lắm, bọn họ mặc quần áo, giống như là đồng phục của một tổ chức nào đó, hơn nữa tuy rằng những người này có dáng vẻ của một lưu manh, nhưng vừa nhìn chính là người luyện võ có thực lực không tầm thường, võ công từng người tất cả đều mạnh mẽ.
“Này, cô bé, cùng đại gia đi chơi một chút nào”
Dẫn đầu nhóm người mặc áo đen là một người gầy, nhỏ con nhưng nhanh nhẹn, đôi mắt sắc bén bắn ra bốn phía. Hắn ngồi ở trên tường mang theo khuôn mặt lưu manh, nhìn về Hạ Đát mà huýt sáo.
“A? Đi chơi sao?” Bỗng nhiên gặp phải một đám lưu manh, Hạ Đát không những không sợ, trái lại còn làm ra bộ dáng ngây thơ, có vẻ không hiểu mà hỏi lại.
“Ha ha, đương nhiên là đi chơi nhưng trẻ em lại không thích hợp rồi....................”
Nước miếng trên miệng của tên áo đen nhỏ con đều sắp chảy ra, vóc người Hạ Đát quá nóng bỏng, nơi cần lồi thì lồi lên, nơi cần nhô thì nhô lên, làn da trắng vóc người đẫy đà, đối với loại tiểu lưu manh này là sự hấp dẫn chết người.
“Ờ ha, ta hiểu rồi.............” Hạ Đát chợt hiểu, mắt sáng lên, “Trẻ em đúng là không thích hợp, không nói sớm.....”
Hạ Đát vừa nói, một bên gỡ hai nút áo, làm bộ dáng như muốn đem bộ ngực lộ ra (chỉ là giả đò thôi chứ thực ra chả có đâu), “Ngươi xem, có phải như vậy không?”
Hạ Đát lại duỗi ra đôi chân thon dài của mình, lại vuốt ve hai lần, làm ra động tác quyến rũ, “Hay là như thế này?”
Nhìn thấy Hạ Đát bày ra vẻ khêu gợi, nhóm người áo đen xung quanh đều sắp chảy máu mũi, bọn họ không nghĩ tới, chính mình tình cờ lại gặp được một cực phẩm, lại còn chủ động khêu gợi lưu manh.
“Ôi, cô bé này rất thức thời nha!” Tên áo đen nhỏ con từ trên tường nhảy xuống dưới đất, không e dè mà đi tới phía trước nơi Hạ Đát cùng Diệp Nhan đang đứng, mặt háo sắc cười nói, “Đi thôi, ca ca mang ngươi đi tìm khách sạn, sẽ khiến ngươi sung sướng như tiên!”
“Phi, phi, có quỷ mới đi theo ngươi! Ngươi cái tên lưu manh thối tha, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”
Hạ Đát thấy tên áo đen nhỏ con đi lại phía mình, nhất thời sợ hết hồn, vội vã nấp vào phía sau Diệp Nhan, sau khi chửi vài câu xong liền đem đầu rụt lại không thấy, kiểu như vừa nãy ta đã trang bức xong, hiện tại đến phiên ngươi thu dọn tàn cục.
Tình cảnh này khiến Diệp Nhan sững sờ, nhất thời dở khóc dở cười.
Bởi vì vừa nãy Hạ Đát chủ động trêu chọc lưu manh, làm Diệp Nhan nghĩ rằng nha đầu này phải có chút bản lĩnh, bằng không làm sao sẽ không e dè như thế. Nhưng bây giờ nhìn lại, nàng lại đem tất cả sự việc khi nãy đặt trên người mình a!
“Mấy người các ngươi, mau cút, ta không có thời gian chơi với các ngươi!”
Đối mặt với nhóm người áo đen đang tiến đến gần, không nhịn nữa nói ra. Mặc dù đang đối diện với năm, sáu người, Diệp Nhan cũng hoàn toàn không để ý.
Bởi vì trước kia ở trong sơn thôn, từ năm sáu tuổi, bắt đầu từ lúc sáng sớm chưa tới năm giờ, Diệp Nhan bị Diệp lão đầu gọi dậy đi luyện võ, đến nay đã là mười mấy năm. Ở mười mấy năm đó, Diệp Nhan chưa từng lười nhác mà ngủ một lần, mỗi ngày chạy ít nhất ba mươi cây số qua đường núi, trong ký ức sâu sắc nhất của hắn, trong thung lũng có những ngôi sao lấp lánh.
Cho nên nói, chính là loại khổ cực đều đã trải qua, để Diệp Nhan cùng người bình thường hoàn toàn không giống nhau. Đừng nói là mấy tên tiểu lưu manh, coi như nhiều hơn vài tên nữa, hắn cũng hoàn toàn không để ý.
“Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, vậy đừng trách ta không nương tay!”
Tên áo đen nhỏ con cũng không tiếp tục nói chuyện, liền xuất ngay một quyền hổ trảo đánh thẳng về phía Diệp Nhan. Cũng trong lúc này, mấy người còn lại, lại sớm như đã có sự chuẩn bị từ trước, đồng loạt hướng về Hạ Đát mà nhào tới!
Thấy cảnh này, Diệp Nhan trong nháy mắt liền hiểu, chuyện này căn bản không phải là tiểu lưu manh chọc ghẹo thiếu nữ nhà lành, mà là có tổ chức, có âm mưu bắt cóc từ trước!
Tình huống lúc đó vô cùng cấp bách, khi tên áo đen nhỏ con nhào tới, Diệp Nhan tung một cước, trực tiếp đá vào trên cổ tay tên đó. Cùng lúc đó, trên không trung hắn tung ra liên hoàn cước, trong nháy mắt đem tên áo đen nhỏ con đá bay xa tới mười mấy mét!
Lúc này, mấy người kia đã nhào tới, gần như sắp tóm được Hạ Đát, Diệp Nhan một bước tới nơi, ôm lấy Hạ Đát, lập tức tung ra mười mấy cái liên hoàn cước, đem mấy người áo đen đá bay ra ngoài.
“Tiểu tử, người đây là muốn chết!”
Tên áo đen nhỏ con rống lên một tiếng, từ dưới đất bò dậy, sau đó lấy ra con dao bầu liền xông tới.
“Cút!”
Diệp Nhan giơ cao chân đá một cái, lần này trực tiếp đá ngay vào cằm, trong nháy mắt đá rơi hai cái răng cửa của hắn rơi xuống đất.
Tên nhỏ con lảo đảo lui về sau vài bước, chưa đợi hắn phản ứng, Diệp Nhan nhan hơn một bước phóng tới, một quyền nện vào mặt hắn. Sức mạnh cú đấm này cực kỳ nặng, trực tiếp đem sống mũi tên nhỏ con đập gãy. Mà thân thể hắn, liền như diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài đập vào bức tường.
Thuấn sát!
Một màn này, làm cho đám người áo đen kia rung động cực lớn, bọn họ cũng không nghĩ được, ngày hôm nay đụng phải, lại là một cao thủ!
“Các người rốt cuộc là ai, rốt cuộc muốn làm gì?”
Diệp Nhan lạnh lùng hỏi, bời vì hắn sớm đã nhìn ra, những người này tuyệt đối không phải là tiểu lưu manh bình thường, bọn họ là vừa nãy phương pháp bao vây mục tiêu tương đối thành thạo, nếu như không phải tốc độ Diệp Nhan quá nhanh, bọn họ cũng sớm đã tóm được Hạ Đát.
“Huynh...........Các huynh đệ lên, giết chết tên tiểu này!”
Mấy người áo đen còn lại hoảng sơ, nhưng bọn họ rõ ràng đã được huấn luyện, một giây sau đó liền phản ứng, ỷ lại ưu thế nhiều người, hướng về Diệp Nhan nhào tới.
“Ai, thiệt là điếc không sợ súng........”
Diệp Nhan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đồng thời bóng người hơi động, chỉ nghe vài tiếng “Oành, oành, oành”, thân thể những người mặc áo đen kia cũng sớm đã bay ra ngoài.
Nhìn những người mặc áo đen nằm trên mặt đất, Diệp Nhan vốn còn muốn đi tới xét hỏi một chút, xem bọn họ rốt cuộc là người nào phái tới. Đúng lúc này, ở đầu ngõ có một đám nhóc đi ngang qua, phía sau đám nhóc này, còn có mấy vị phụ huynh.
“Oa, mau nhìn, siêu nhân thúc thúc............” Một đứa nhóc chỉ vào Diệp Nhan la to.
“Đừng nói mò, ngươi bị hoa mắt, đi nhanh lên!” Phụ huynh bên cạnh vội vàng lôi lôi kéo kéo, đem đám nhóc kéo qua một bên đi.
Những đứa nhóc xuất hiện quá mức đột ngột, mà tình cảnh máu tanh hiện giờ, đương nhiên không thể để cho đám nhóc nhìn thấy, Diệp Nhan cũng không thể làm gì khác hơn, sau đó lại hướng đám nhóc vẫy tay, đưa Hạ Đát nghênh ngang rời đi.
Lúc hắn đi ra ngõ, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Bởi vì Diệp Nhan có cảm giác, ở sâu trong cái ngõ này, như có một đôi mắt, từ đầu đến cuối nhìn mình chằm chằm.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, bên trong một hẻm nhỏ, một người áo đỏ sắc mặt âm trầm, con mắt tập trung nhìn về hướng Diệp Nhan cùng Hạ Đát rời đi, đột nhiên biến mất!
Sau khi Diệp Nhan cùng Hạ Đát đi khỏi, thì nửa giờ sau, trong đại học Kinh Hoa có không ít người nhìn thấy tận mắt đều truyền đi các tin tức khác nhau.
“Kinh hoàng ----------- sự việc trong cái con hẻm nhỏ kia, một mình xử lý năm, sáu tên đàn ông lại là cái cậu thanh niên đẹp trai này sao!”
“Đám lưu manh này thiệt là cầm thú a, không làm được gì còn bị đánh chết!”
“Trong con hẻm đó đúng là thảm kịch, đàn ông yên lặng nhìn, đàn bà run rẩy nhìn “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.