Đô Thị Quỷ Ký

Chương 57: Thần Giữ Của






Nói xong mới nhận ra vấn đề, cả Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn không hẹn mà cùng nhìn về phía ngón tay đang hướng đến, trên nóc xe máy xúc, một cô gái đang nhìn về phía bọn họ mà cười, giọng cười tuy nghe hay nhưng khuôn mặt lại khiến cả hai giật mình, bởi trên khuôn mặt cô gái, ở vị trí đôi mắt là hai hốc đen sâu hoắm.
Cô gái cất giọng nói mơ hồ, xa xăm: “Mọi người đào nhanh lên.” Rồi biến mất.
Dường như chỉ có hai bọn họ mới nghe được thứ âm phong thoát ra từ cô gái, còn những người khác vẫn chuyên tâm công việc, không chú ý gì.
Lữ Hàn quay sang xác nhận với Thủy Mộng Trung: “Anh có nghe cô ta nói gì không?”
Thủy Mộng Trung gật đầu: “Cô ta nói mọi người đào nhanh lên.”
Lữ Hàn nhíu mày: “Cô ta không phải Thần giữ của sao? Lại kêu người tới đào của đi đào nhanh lên?”
Thủy Mộng Trung hỏi lại: “Cậu có biết bản chất Thần giữ của là như thế nào không?”
“Cái này thì tôi biết, Thần giữ của thường là một cô gái trẻ chưa lập gia đình, bị giết chết đi rồi quẳng xác vào nơi cất giữ của cải, do nguyên nhân vừa là chết oan vừa là chết trẻ, cô gái đó tối thiểu sẽ hóa thành quỷ phách, công thêm linh lực các loại bùa chú trấn yểm nên thường sẽ đạt cấp quỷ lệ, đủ sức bảo vệ cho kho của cải đó.”
Thủy Mộng Trung gật đầu: “Cậu nói đúng, nhưng cậu có nghĩ tới một điều, vì sao lệ quỷ canh giữ lại phải tâm tâm niệm niệm bảo vệ cho thứ của cải chẳng thuộc về mình, mà còn là nguyên nhân khiến cho bản thân mình bị giết nữa?”
Lữ Hàn ngớ ra: “Quả thật, chuyện đó thì tôi không hiểu.”
“Lúc nãy khi dò xét dưới đó bằng Niệm lực, tuy không biết chữ viết và ám ký trên mấy lá bùa nhưng tôi có thể hiểu được nội dung thông qua Niệm lực, trong đó nội dung của lá dán trên dây xích là một thỏa ước chia chác, Thần giữ của sẽ được hai phần, chủ sở hữu sẽ giữ lại tám phần.
Mấy lá bùa dán lên thành chum đại khái dùng để che mắt các tà vật khác, còn nội dung của lá dán trên trán bộ xương thì khá kỳ quặc…”
“Kỳ quặc thế nào?”
“Không biết Niệm lực của tôi cảm ứng có sai không, nhưng nội dung của lá trên trán đó là những lời chửi bới.”
“Chửi bới?”
“Phải, tôi không hiểu vì sao lại như vậy?”
Lữ Hàn chau mày ngẫm nghĩ rồi đấm tay này vào lòng bàn tay kia một cái: “Tôi nghĩ ra rồi, công dụng của nó là khiến cho vong quỷ canh giữ của cải tức giận, tích tụ lâu ngày sẽ tăng oán niệm ngày càng sâu đậm, tính khí trở nên hung dữ, phù hợp để làm nhiệm vụ canh gác, đối phó với người trần mắt thịt.
Còn những tà vật khác thì đã bị bùa dán trên thành chum che mắt, đồng thời lá bùa thỏa thuận chia chác sẽ khiến vong quỷ huug dữ bỏ công sức để canh giữ của cải.”
Thủy Mộng Trung mỉm cười: “Xâu chuỗi lại nghe rất hợp lý.”
Điệp Thần lúc này quay lại, thấy cảnh hai người bọn họ trò chuyện thì gắt lên: “Này, mọi người đều hì hục đào xới, còn hai kẻ nam nhân các người lại đứng chụm đầu thủ thỉ tỉ tê là sao?”
Cả hai nghe cô quát vậy thì vội vàng chia ra, cũng đi đào đất xới cỏ giống mọi người.
Một tiếng sau, nhờ hoạt động đắc lực của chiếc máy xúc đã đào ra được một cái hố vừa to vừa sâu, Thủy Mộng Trung dùng Niệm lực kiểm tra thì thấy đã sắp chạm tới miệng chum liền ra hiệu ngừng, rồi cùng mọi người đào xới thủ công để tránh làm hư hỏng đồ vật bên dưới.

Lát sau đã lộ ra miệng của một cái chum rất to, được đậy bằng một miếng sắt tròn, ràng buộc bên ngoài bằng các sợi xích sắt.
Quách trưởng gọi nhân viên đi lấy kìm cộng lực cắt bỏ dây xích, rồi cả bọn xúm lại, khệ nệ khiêng tấm sắt qua một bên.
Một cảnh sát dùng đèn pin rọi vào trong lòng chum xem xét, ánh sáng chói mắt phản chiếu lại không làm mọi người kìm nén được cảm xúc, bên trong là vàng, rất nhiều vàng, từng thỏi vàng lóng lánh xếp đầy chặt trong chum.
Quách trưởng cầm một thỏi lên xem xét, thấy trên thân có in một chữ “Thủ”, ông ta lắp bắp: “Chẳng lẽ là vàng của nhà họ Thủ?”
Giám đốc Hoàng cũng tỏ thái độ tương tự: “Vàng của nhà họ Thủ? Không lẽ đúng là có thật?”
Điệp Thần không hiểu phản ứng của hai người bọn họ liền hỏi: “Là chuyện gì vậy?”
Quách trưởng liền kể: “Chuyện này thì những người lớn tuổi ở huyện này đều biết, cách đây khoảng trăm năm, có hai vợ chồng nhà họ Thủ rất giàu có nhưng không có con cái hay cháu chắt gì, xem như là tuyệt tự.
Có lời đồn rằng vàng của nhà họ được đóng dấu lên chữ Thủ làm ký hiệu, cất dấu bí mật ở nơi nào đó không ai biết.
Đến một đêm nọ, có toán cướp từ vùng khác đến giết sạch gia nhân và hai vợ chồng nhà họ, cướp sạch tài sản trong nhà, nhưng có lấy được vàng không thì không rõ, lúc kiểm xác, phát hiện thiếu mất một hầu gái, chỉ có thể đoán rằng bọn cướp đã mang người hầu gái đó đi theo.
Bây giờ thấy thỏi vàng có đóng chữ Thủ lên thì ngoài vàng của nhà họ Thủ đó ra, không nghĩ ra được chuyện nào khác phù hợp hơn nữa.”
Giám đốc Hoàng phỏng đoán: “Người hầu gái đó có khả năng bị bọn cướp giết rồi chôn xác xuống đây làm Thần giữ của cho bọn chúng.”
Điệp Thần lên tiếng: “Nếu vậy, số vàng này…”
Cô nói được nửa chừng thì im bặt, Lữ Hàn liếc nhìn qua thì thấy Điệp Thần nhắm mắt đứng im như phỗng, Thủy Mộng Trung gần đó cũng phát hiện ra sự lạ, đưa mắt nhìn một vòng, ngoại trừ hắn và Lữ Hàn ra thì toàn bộ mọi người đều bất động, xuôi tay đứng thẳng tắp, mắt nhắm nghiền như chuối trồng trong vườn.
Cô gái với đôi mắt đen ngòm khi nãy hiện ra ngồi vắt vẻo trên miệng chum.
Lữ Hàn thấy vậy thì rút ra một lá bài thép thủ thế, cô gái kia vội vàng đưa tay lên ngăn lại, cất giọng nói âm lãnh: “Đứng yên, nếu ta muốn giết thì hai người các ngươi đã chết từ lâu rồi.”
Thủy Mộng Trung cất tiếng hỏi: “Cô có phải là người hầu gái của nhà họ Thủ không?”
Cô gái gật đầu: “Phải.”
Hắn hỏi tiếp: “Số vàng này có phải do bọn cướp giết người rồi cướp mang đi không?"
Cô gái im lặng một lúc rồi buồn bã đáp: “Chuyện mọi người nói đều đúng, chỉ là có một chuyện các người không biết.”
“Là chuyện gì?” Thủy Mộng Trung từ tốn hỏi lại.
Cô gái thở dài một hơi: “Là tại ta, ta phản bội ông bà chủ, tiếp tay cho bọn chúng.”
“Cô làm vậy, chắc là có nỗi khổ tâm?” Thủy Mộng Trung nhẹ giọng hỏi.
Cô gái khẽ lắc đầu: “Không, không có gì khổ tâm, chỉ là hồi đó đầu lãnh toán cướp tiếp cận, dùng dáng vẻ của một nam nhân chững chạc, hiền lành, tử tế dụ dỗ ta, dần dần ướm lời hỏi về kho vàng của ông bà chủ.
Ta nói thực là không biết, hắn lại dụ ta mở cửa sau cho hắn lẻn vào để nghe lén ông bà chủ nói chuyện xem có tìm ra manh mối không, ta y lời làm theo không ngờ không chỉ một mình hắn mà là cả một toán kéo vào, giết sạch người làm khác, bắt trói và tra khảo hai ông bà, cuối cùng hai ông bà đành khai ra vàng giấu ở dưới cái giếng bỏ hoang sau vườn.
Ông bà đã nói ra bí mật rồi, vậy mà vẫn bị chúng một đao chặt đầu chết.
Tên đầu lãnh sau đó đem ta theo, ta rất ân hận nhưng nghĩ rằng đã lỡ phóng lao rồi thì đành theo lao, không ngờ mục đích của hắn chỉ là dùng ta giữ của cải.
Bọn chúng lúc đó đã có các thứ tài sản cướp được khác nên đem vàng của ông bà giấu xuống đây, thuê một thầy bùa trấn yểm, lại móc hai mắt rồi dùng dây xích siết cổ ta đến chết, chôn xuống đây giữ vàng cho chúng.”
Lữ Hàn nghe câu chuyện, nghĩ ra điều gì thì hỏi: “Nếu nhiệm vụ của cô đã là giữ vàng thì vì sao khi chúng tôi bắt đầu công việc, cô không cản lại mà còn giục chúng tôi làm nhanh đi?”
“Cách đây một năm, có vị ân sư đi ngang qua đây, giảng giải cho ta nhiều thứ khiến đạo tâm của ta được khai mở, vị ấy dặn là đợi một năm nữa sẽ có người tới đào chỗ này lên và giúp ta thoát khỏi ràng buộc.
Ta nghe lời vị ấy, đã chờ đợi suốt năm trời, đến tối nay khi các ngươi tới đây khai quật thì ta rất mừng, không kìm được nên giục các ngươi làm nhanh đi.”
Lữ Hàn cảm khái: “Vị ân sư ấy chắc là bậc thánh hiền đắc đạo nên mới giúp cô khai mở được đạo tâm như thế.”
Cô gái vui mừng: “Phải, đời ta không ngờ cuối cùng cũng gặp được ân sư, ân sư còn dặn sau này khi được cứu thì có thể nói tên của ông ấy cho người cứu nghe.”
“Là tên gì vậy?”
“Ân sư tên là Tiêu Ảnh Tử.”
“Tiêu Ảnh…!” Lữ Hàn lặp lại được hai chữ thì nhảy dựng lên, trời ơi, mình khen nhầm người rồi, lão già lẩm cẩm ấy mà là thánh hiền đắc đạo nỗi gì chứ?
Cô gái kia không biết suy nghĩ trong lòng hắn, tưởng rằng hắn nghe không rõ nên lặp lại: “Ân sư tên là Tiêu Ảnh Tử.”
Thủy Mộng Trung chắp tay về một phía, ra chiều kính trọng, hỏi cô gái: “Tiêu tiền bối còn dặn dò gì nữa không?”
Cô gái gật đầu: “Có, ân sư dặn rằng số vàng này hiện đã trở thành vô chủ, hơn nữa còn vướng máu tanh, nếu dùng cho việc cá nhân thì ân oán chồng chất, nên hãy nhờ người dùng nó xây một cái cầu bắc qua sông Dạ Ngọc cho dân chúng vùng này, nhờ vậy mà tội lỗi của ta theo đó có thể bớt được phần nào.
Tuy không thể xóa được nhưng nghe vậy ta rất mừng, vì nỗi ân hận đó đã dày vò ta suốt quãng thời gian rất dài, từ đó ta cứ mong ngóng mãi đến ngày hôm nay.”
“Tiền bối có dặn làm sao để cứu cô không?”
Cô gái nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như là ân sư không nói, mà ta ngày đó cũng quên mất không hỏi.”
Thủy Mộng Trung ngẫm nghĩ rồi quay sang bảo Lữ Hàn: “Cô gái này bị siết cổ bởi dây xích, cậu thử dùng quỷ kiếm chặt đứt sợi xích xem sao.” Rồi nói với cô gái: “Cô giơ sợi xích trên cổ ra đây.”
Lữ Hàn lấy ra lọ thủy tinh chứa nước mắt cực quang, rút ra Tuyệt Tình kiếm, một nhát chặt đứt sợi xích mờ ảo đang dính vào cổ cô gái.
Cô gái lập tức vui mừng, bay một vòng quanh đó, đáp xuống trước mặt hai người.
“Còn xương cốt của cô dưới kia thì…?” Thủy Mộng Trung ướm hỏi.
“Ân sư đã khai mở cho ta rồi, thân xác vô thường, ngươi nhờ người lấy lên hỏa táng rồi rải xuống nước cho ta là được.”
Thủy Mộng Trung gật đầu: “Tôi sẽ làm, còn cô từ giờ sẽ thế nào?”
“Ta đã quyết định từ lâu rồi, ta sẽ ở đoạn sông này, khi nào xây cầu ta sẽ bảo hộ cho quá trình xây dựng, hầu mong chuộc lại lỗi lầm của ta phần nào.”
Thủy Mộng Trung chắp tay về phía cô gái: “Quyết định này của cô, ta thật trong lòng rất ngưỡng mộ.”
Cô gái mỉm cười, không nói thêm gì nữa, từ từ biến mất.
Mọi người xung quanh lần lượt cử động, dường như được thức tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Thủy Mộng Trung kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi, Quách trưởng nói chắc nịch: “Nếu vậy tôi sẽ làm đúng như thế, chỉ e việc xây cầu sẽ có nhiều thủ tục rườm rà.”
Giám đốc Hoàng vỗ vai ông ta: “Cậu cứ làm, tôi lấy tư cách Giám đốc sở cảnh sát thành phố sẽ can thiệp để các thủ tục được tiến hành nhanh nhất có thể.”
Mọi người lại tiếp tục đào bới, đến khi lấy ra được trọn vẹn bộ xương trắng nằm cạnh đáy chum, ngập nước ướt đẫm xung quanh, hèn gì mà Quách trưởng lúc nghe tiếng khóc ra xem xét thì lại thấy mặt cỏ sũng nước.
Thủy Mộng Trung lấy ra ngọn nến Thuần Dương Đăng, đốt lên, lại dùng Niệm lực của mình tạo ra Đường Nộ Liệt Hỏa, trong phút chốc đốt cháy xương cốt thành tro bụi, rồi tự mình mang ra con mương gần đó rải xuống nước.
Tất cả dành thêm một tiếng đồng hồ nữa vận chuyển toàn bộ số vàng vào phòng tang vật trong đồn, chất kín một góc lớn.
Xong việc đã là một giờ sáng, mọi người tắm rửa sơ qua rồi đi ngủ.
Ba người đã quá mệt mỏi vì lao động mệt nhọc, đặt lưng xuống là ngủ say tắp, không mộng mị gì.
Sáng hôm sau, khi mặt trời đứng ngọn sào, lực lượng tập trung trên đỉnh gò Xú Trùng đông đủ như hôm qua.
Trưởng nhóm lặn quan sát địa hình một lúc thì đề nghị bắt đầu lặn từ cách đó một đoạn để quan sát đám cây cỏ um tùm dưới mặt nước trước lối vào động ngầm xem thế nào.
Hai người thợ lặn xuống nước như kế hoạch, nhưng một lúc sau đã phải trồi lên, báo rằng không thể tiến vào vì đám cây cỏ này mọc rễ dài tua tủa cắm sâu xuống nền đất dưới nước, tạo ra một rừng rễ dày đặc, không thể lặn vào trong được.
Quách trưởng nhăn mặt: “Chẳng lẽ chịu bó tay?”
Thủy Mộng Trung đề nghị: “Có thể để tôi thử được không?”

Giám đốc Hoàng phân vân: “Thủy tiên sinh, như vậy có mạo hiểm quá không?”
Hắn gật đầu: “Cứ thử một lần đi.”
Trưởng nhóm thợ lặn được Giám đốc Hoàng đảm bảo chịu mọi trách nhiệm thì đồng ý, ông ta hướng dẫn sử dụng các thiết bị lặn và một số kỹ thuật lặn cơ bản cho hắn.
Thủy Mộng Trung mặc áo lặn, đeo bình dưỡng khí, đội đèn pha cường năng lên đầu, giắt hộp cấp nguồn cho đèn một bên hông, bên hông kia nối với dây thừng bảo hiểm, đeo thêm túi đựng một ít đồ cần thiết khác như túi nhỏ, dây buộc ngắn, pháo sáng mini, đeo chân vịt, một bên chân giắt dao găm quân dụng mượn của Điệp Thần.
Thủy Mộng Trung xuống nước ở vị trí như hai thợ lặn trước, bơi một đoạn chìm dưới nước là đến rừng rễ cây như hai thợ lặn đã nói.
Hắn vận Niệm lực phóng tỏa ra phía trước đẩy dạt mấy cái rễ loằng ngoằng ra, đồng thời dùng dao găm cắt đứt đám rễ trước mặt để mở một con đường bơi vào.
Từng dây rễ trông tròn trịa, phát triển mập mạp, khả năng cao do máu thịt vụn rơi ra từ những bữa ăn của lũ trùng chìm xuống nền đất ở đoạn này nên mới phát triển ra một mớ bòng bong.
Lần mò luồn lách mãi, cuối cùng hắn cũng xuyên qua được rừng rễ cây để tới được miệng động ngầm.
Đến đây thì dễ dàng hẳn, hắn đã nắm được cấu trúc của động ngầm này từ trước nên rất thoải mái bơi thẳng vào, trước tiên lặn xuống đáy động để thu dọn bộ xương vào một cái túi trước, sau đó mới trồi lên, buộc dây thừng bảo hiểm vào cái rương, lôi nó xuống nước, kéo ra khỏi động, đoạn giật dây ba lần, mỗi lần hai nhịp một theo như ám hiệu giao ước từ trước cho đám người đợi ở trên kéo cái rương lên.
Khi Thủy Mộng Trung leo lên bờ thì cảnh sát đã xác nhận xong bên trong rương có chứa gần nửa tạ ma túy.
Hắn lấy một tấm nilon trải bộ xương ra, sắp xếp lại đúng vị trí, Giám đốc Hoàng lệnh cho pháp y lấy mẫu ADN để làm bằng chứng đối chiếu sau này, còn hiện tại thì cần xác định nhanh nên hỏi luôn Thủy Mộng Trung: “Có cách nào xác định ngay đây có phải là xương cốt của Hồng Nương không?”
Thủy Mộng Trung chạm vào bộ xương, nhắm mắt tập trung, dùng Niệm lực xem xét.
Một lúc sau hắn mở mắt ra, cất tiếng nói với âm sắc u buồn: “Phải, đây đúng là xương cốt của Hồng Nương.
Cô ta đã nằm dưới đáy nước lạnh lẽo năm năm trời mà không ai biết tới, cô độc và oán hận, chỉ có một đám trùng lúc nhúc làm bạn.” Rồi quay sang hỏi Quách trưởng: “Khu vực chôn cất của thôn Hạ Nguyệt ở đâu? Có thể kiếm người giúp tôi đào một ngôi mộ cho cô ta ngay hôm nay không?”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ kiếm người ngay.” Quách trưởng thấy con đường giải quyết được án tồn đọng đang rộng mở thênh thang nên rất vui vẻ hỗ trợ.
“Còn nữa, ông báo cho người nhà Hồng Nương đến luôn được không? “
“Hồng Nương không có người thân, cô ấy từ nơi khác đến, làm đầu bếp cho một quán ăn nằm ở ngã ba đầu thôn.
Từ khi cô ấy chết, chúng tôi không liên hệ được với ai là người thân cả.”
Thủy Mộng Trung nghe nói Hồng Nương làm đầu bếp cho quán ăn thì nhớ tới đĩa thịt “gà” trên tay cô ta mà thở dài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.