Đô Thị Quỷ Ký

Chương 53: Đường Nộ Liệt Hỏa






Lữ Hàn thấy Cổ Cầm hiện ra thì có chút vui mừng, reo lên: “Lão già, lâu rồi không gặp, lão vẫn khỏe chứ?”
Nét mặt Cổ Cầm biểu hiện như kiểu lão vừa nghe thấy điều gì đó sai sai, nhưng cũng cố gượng gạo đáp: “Mới cách có mấy ngày thì ta bệnh tật gì được, có điều bây giờ không còn ai nghe ta hát nữa cả.”
“Lão thích hát hò lắm à?”
“Chứ ngươi không thấy lúc nào ta cũng ôm đàn sao? Ngày trước tối nào ta cũng hát cho con bé Tuyết Tình ấy nghe, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái.”
“Ta có việc này muốn hỏi lão.” Hắn mở lời.
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Có cách nào chống lại cơn buồn ngủ do quỷ khí gây ra không?”
“Tất nhiên là có rồi.” Cổ Cầm vuốt râu đáp.
“Là cách gì thế?” Hắn vội vàng hỏi.
Cổ Cầm ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có thể thắp lên một ngọn Thuần Dương Đăng, các ngươi ở xung quanh nó thì không lo chuyện buồn ngủ nữa.”
“Làm sao thắp được một ngọn Thuần Dương Đăng?”
“Trước tiên phải chuẩn bị một con dao thật sắc bén.”
“Dao? Lão xúi ta đi giết người sao?” Lữ Hàn ngạc nhiên kêu lớn.
Cổ Cầm gõ lên đầu Lữ Hàn một cái “Cốp!”: “Hừ, ngươi mới động tay động chân có vài trận mà đã khát máu rồi sao? Ta bảo ngươi đi giết người hồi nào?”
“Chứ lão bảo ta chuẩn bị dao làm gì?” Hắn vừa xoa đầu vừa hỏi.
“Cắt da lấy vài giọt máu thôi.” Cổ Cầm khề khà.
“Cắt da lấy vài giọt máu thì không đến nỗi, nhưng cắt da của ai?”
“Của một người có chính khí thuần dương.”
“Bây giờ đi đâu mới tìm được một người như vậy?” Thủy Mộng Trung chen vào.
Cổ Cầm nhìn quanh một lượt, ngoại trừ Trần Thiệu đang ngủ thì ba người còn lại đều đã ngồi dậy trên giường của mình.
Lão bảo: “Hai gã đàn ông các ngươi, một kẻ thì huyết khí thuần âm, một kẻ thì âm dương không rõ, thật là vô dụng.
Có điều, sao Lữ Hàn ngươi vốn có huyết khí thuần âm nay đã không còn được như vậy nữa?”
“Quả đúng như vậy thật.” Lữ Hàn thừa nhận.
Thủy Mộng Trung phát hiện ra vấn đề trong câu nói vừa rồi của Cổ Cầm liền hỏi: “Cái kẻ âm dương không rõ mà ông nói là tôi à?”
“Hô hô, thì ra Thủy tiên sinh là kẻ ái nam ái nữ.” Điệp Thần không bỏ lỡ cơ hội cà khịa nhau.
“Ta không nói hắn là kẻ ái nam ái nữ, chẳng qua Niệm lực của hắn có thể xoay chuyển.

Cái lợi là lúc cần âm thì âm được, lúc cần dương thì dương được, nhưng cái hại là khiến hắn không thể có được thuần dương chính khí đơn thuần.” Cổ Cầm giải thích.
“Vậy làm sao tìm được người thuần dương chính khí đây?” Điệp Thần hỏi.
“Cô chính là người có huyết khí thuần dương đấy.” Cổ Cầm chỉ Điệp Thần mà nói.
“Ông lão có nhầm không? Ta là phụ nữ mà.” Điệp Thần phản đối.
“Nam hay nữ thì liên quan gì chứ? Cô không biết kiếp trước cô là nam nhân à?”
Điệp Thần trợn mắt: “Lão nói nhăng cuội gì thế?”
Cổ Cầm điềm tĩnh giải thích: “Kiếp trước cô là một thợ săn tài giỏi, có tài xạ tiễn bách phát bách trúng, tiếc rằng có một lần cô đã bắn chết một con hươu mẹ đang mang thai, hơn nữa mũi tên còn bắn xuyên bụng hươu mẹ, một tiễn giết hai mạng.
Tuy nghiệp sát sinh nặng nề nhưng do bản tính thiện lương, biết giúp đỡ người khác, nên kiếp này cô vẫn tái sinh làm người, giữ được khả năng thiện xạ điêu luyện, có điều do nhân quả báo ứng nên phải làm thân nữ nhân trả nghiệp cho con hươu mẹ, lại còn do nguyên nhân đã giết hươu con trong bụng mẹ nên kiếp này và hai kiếp sau nữa cô sẽ không thể có con được.”
“Vớ vẩn!” Điệp Thần gắt lên.
Cổ Cầm xua tay: “Bình tĩnh nghe ta nói hết đã, tuy là vậy nhưng nhân quả vẫn có khả năng linh động, nếu kiếp này cô dừng nghiệp sát sinh, đồng thời làm những việc thiện liên quan đến trẻ em chẳng hạn như giúp đỡ trẻ mồ côi, quyên góp cho các cơ sở từ thiện, hỗ trợ cho những phụ nữ đang mang thai thì có thể chỉ phải trả nghiệp một kiếp này thôi, qua kiếp sau có thể có con lại được.”
Điệp Thần tức giận, rút khẩu K59 ra chỉa thẳng vào Cổ Cầm: “Lão còn nói nữa thì đừng trách ta.”
Cổ Cầm không hề để tâm đến hành động của Điệp Thần, chỉ mỉm cười: “Quả nhiên là thuần dương chính khí, tính tình nóng nảy như lửa.” Rồi quay sang Lữ Hàn: “Ngươi nhờ máu của cô gái này thì có thể làm thành Thuần Dương Đăng như ta đã nói, có điều…”
“Có điều thế nào?” Lữ Hàn hỏi lại.
“Có điều nếu cô ta đã từng quan hệ với nam nhân rồi thì máu của cô ta không dùng làm Thuần Dương Đăng được nữa.”
Điệp Thần thấy cơ hội đã tới nên cười lớn một tiếng rồi hớn hở nói: “Vậy thì tiếc quá nha, ta đã từng có quan hệ với nam nhân rồi.”
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Điệp Thần khi công khai ra chuyện thầm kín này mà Lữ Hàn và Cổ Cầm cùng chảy một giọt mồ hôi trên trán.
Riêng Thủy Mộng Trung lắc đầu, với vai trò là Chuyên gia cố vấn hành vi của cảnh sát, lại từng chiến thắng cuộc thi tài năng với kỹ năng “Phân tích hành vi”, hắn dư sức biết rằng Điệp Thần nói dối nên cười cười bảo: “Cô có sao thì cứ nói vậy đi, cô đã từng quan hệ với nam nhân nào đâu chứ.” Đoạn quay sang hỏi tiếp Cổ Cầm: “Lấy vài giọt máu của cô ấy rồi thì làm gì nữa?”
“Kiếm một ngọn nến đỏ, lấy máu bôi dọc một đường theo thân nến từ trên xuống dưới.
Khi cây nến đó được thắp lên, nó được gọi là Thuần Dương Đăng.
Thậm chí, nếu được kết hợp với Niệm lực của ngươi, sẽ tạo ra một thứ lửa gọi là Đường Nộ Liệt Hỏa, khắc tinh tà vật cực mạnh.
” Cổ Cầm hướng dẫn.
“Vậy thì tốt rồi, ít ra đêm nay không phải lo chuyện ngủ gục nữa.” Lữ Hàn vui vẻ nói.
Chỉ có Điệp Thần là không vui chút nào, cô sừng sộ: “Được, cứ lấy máu của tôi mà thắp nến đi, đêm nay cây nến không hoạt động thì đám đàn ông mấy người mới sáng mắt ra.”
Cổ Cầm lắc đầu: “Ta biết tính khí cô như vậy là do nghiệp sát sinh nhiều kiếp tích lại nên vô cùng nóng nảy, nếu không biết quay đầu là bờ mà cứ tiếp tục thế này thì nghiệp không có con e rằng không chỉ dừng lại ở ba kiếp đâu.” Nói xong thì biến mất.
Điệp Thần sa sầm nét mặt, không nói không rằng nữa.
Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung cũng im lặng, mọi người dần dần ôm mối riêng tư chìm vào một giấc ngủ ngắn.
11 giờ đêm, năm người tập trung ở khu vực buồng tạm giam, lấy bàn làm việc là nơi tập trung.
Trên bàn đã chuẩn bị sẵn một ngọn nến được bôi một đường máu của Điệp Thần, các thứ không liên quan khác như giấy tờ, bút viết đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Không muốn những sự việc linh dị bị truyền ra ngoài quá nhiều nên Giám đốc Hoàng đã sắp xếp các nhân viên khác không bước chân vào tòa nhà này, ở đây chỉ còn lại năm người bọn họ.
Điệp Thần nai nịt gọn gàng, lấy khẩu K59 ra kiểm tra cẩn thận, nạp đạn đầy đủ, treo hai băng đạn dự phòng bên hông, lại chuẩn bị thêm một con dao găm quân dụng giắt vào ống chân.
Giám đốc Hoàng thấy khí thế của cô như vậy, nhìn qua Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung thấy hai người này cứ tay không dửng dưng thì ngạc nhiên hỏi: “Hai anh không chuẩn bị gì sao? Không lập đàn, bùa chú gì à?”
Thủy Mộng Trung cười cười: “Tôi chỉ như vậy thôi.”
Lữ Hàn thì có chút lúng túng, đã được giới thiệu là chuyên gia diệt quỷ rồi mà trưng tay không ra vậy thì hơi khó ăn nói, chợt nhớ tới câu nói của lão già Tiêu Ảnh Tử liền giải thích: “Thế gian có rất nhiều cách trừ quỷ, môn phái khác nhau thì phương thức cũng khác nhau, phương thức của tôi là dùng ám khí nên không lập đàn hay dùng bùa chú gì.” Nói rồi xếp ba cái Tam Hoa Tụ Đỉnh sáng lóa, sắc lạnh lên bàn cho có khí thế.
Giám đốc Hoàng gật đầu: “Ra là vậy, à mà môn phái của cậu là môn phái gì?”
Hắn nhớ tới cái tên mà Tiêu Ảnh Tử đã nói nên đáp: “Là Tiêu Dao phái.”
Giám đốc Hoàng nghe cái tên giống trong phim kiếm hiệp nên bắt chước phong cách cổ trang, chắp tay trịnh trọng: “Ra là Tiêu Dao phái, thật hân hạnh!”
Lữ Hàn cười cười chắp tay đáp lễ mà trong bụng lo lắng không thôi, mong sao lão già lẩm cẩm đó không lừa mình!
Mọi người vừa chờ đợi vừa trò chuyện cho qua thời gian, thấm thoát đã gần tới 12 giờ đêm, thấy Trần Thiệu cứ đi qua đi lại lo lắng, Điệp Thần quát: “Anh lo ngủ đi chứ, không ngủ thì làm sao Tân nương tới rước anh đi được?”
Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung suýt nữa thì phì cười không nhịn được, lần đầu nghe khái niệm cô dâu đến rước người!
“Tình cảnh như vậy làm sao tôi ngủ được.” Trần Thiệu phân trần.
“Anh không ngủ thì mọi người phải thức tới khi nào? Thức cái kiểu này, chưa cần con quỷ tới thì mọi người cũng tự lăn quay ra ngủ gục hết rồi.”
“Chứ tôi biết làm sao?” Trần Thiệu xòe hai tay ra dáng bất lực.
“Quay lưng lại.” Điệp Thần ra lệnh.
Trần Thiệu quay lưng lại theo yêu cầu thì Điệp Thần dùng báng súng đập vào đầu anh ta một cái cái “Cốp!” khiến Trần Thiệu lăn quay ra bất tỉnh, những người còn lại vội vàng xúm lấy đỡ anh ta đặt lên bàn làm việc.
Thủy Mộng Trung ái ngại: “Lần sau cô không cần làm vậy đâu, để tôi dùng Niệm lực thôi miên anh ta là được.”
Điệp Thần quắc mắt: “Lần sau nói sớm chút.” Vừa dứt lời thì đèn trong tòa nhà tắt ngúm, Lữ Hàn đứng lên quát to: “Quỷ tới rồi.”
Giám đốc Hoàng xua tay: “Không phải đâu, tầm giờ này bên điện lực tiến hành đổi pha điện, đợi vài giây là được.”
Quả nhiên, sau vài giây thì đèn sáng lên lại, mọi người ngồi xuống bình tĩnh lại.
Chưa nóng chỗ, thì điện lại phụt tắt.
Lữ Hàn bực bội hô to: “Điện lực lại đổi pha rồi.”
“Không phải, lần này là quỷ đến.” Thủy Mộng Trung nói khẽ rồi thắp ngọn nến lên.
Không khí đột nhiên trầm hẳn xuống, Điệp Thần hỏi: “Mọi người nghe thấy gì không?”
Những người còn lại chú ý lắng tai nghe, dường như có tiếng nhạc từ đâu vọng tới, càng ngày càng to hơn, rồi có tiếng hát lanh lảnh giọng con gái vang lên, là một bài đồng dao:
“Tân nương mời gà
Trong kiệu hoa đỏ thẫm là tân nương
Má hồng đào, môi hồng thắm
Thịt gà trên đĩa vẫn hồng tươi
Nước mắt lưng tròng, qua núi đồi
Dưới chiếc khăn trùm đầu, chớ nên cười
Rước kiệu quỷ, vào nhà ma
Giường tân hôn, người vẫn nằm chờ”
Quỷ khí từ đâu xuất hiện, tràn ngập khắp khu vực tạm giam khiến cả không gian trở nên mù mịt, u ám, hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, cảm giác tanh tưởi len lỏi tới từng ngóc ngách, xọc vào mũi cả bốn người đang chờ đợi.
Trần Thiệu nằm ngang trên bàn làm việc như một món lễ vật cúng tế.
Lữ Hàn ngồi trên ghế của bàn làm việc, thần sắc tinh anh nhìn thẳng tới trước.
Ba người còn lại đứng sau lưng hắn, bên phải là Điệp Thần, bên trái là Thủy Mộng Trung, ở giữa là Giám đốc Hoàng hai tay ôm ngọn Thuần Dương Đăng, giơ cao lên soi sáng cho tất cả.
Không gian hiện tại trở nên âm u, lạnh lẽo.
Ngọn Thuần Dương Đăng sáng leo lét, phủ một khoảng không gian rất nhỏ, chỉ vừa đủ bao bọc bốn người bọn họ, quỷ khí trắng đục, lờn vờn, vây kín bên ngoài khoảng không gian của Thuần Dương Đăng.
Tiếng hát ngày càng rõ, một bóng người khoan thai bước dọc theo hành lang dẫn vào khu tạm giam, vừa đi vừa hát bài đồng dao ma quái.
Người này mặc chiếc áo cưới đỏ truyền thống, đầu đội mũ cô dâu, phủ rèm che xuống trước mặt.
Là Tân nương xuất hiện!
Tân nương yểu điệu, đi từng bước chậm rãi.
Một tay cầm con dao chặt thịt loại lớn đong đưa theo nhịp hát, trên lưỡi dao vẫn còn dính đầy máu đỏ tươi.
Một tay kia bưng theo cái đĩa rất lớn, trên đĩa không có thịt mà chỉ vương vãi máu loãng, khi đĩa thịt nghiêng qua nghiêng lại theo bước chân thì máu lại chảy nhỏ xuống nền đất.
Tân nương bước đến giữa phòng thì dừng lại, tì hai tay lên hông, giơ con dao chặt thịt và cái đĩa đựng máu ra hai bên, quỷ khí vần vũ xung quanh, cất tiếng dày đặc âm phong lanh lảnh: “Hôm nay thật náo nhiệt, không ngờ lại có nhiều người đến dự ngày thành thân của ta thế này, e là không chuẩn bị đủ thịt để mời hết tất cả.”
Lữ Hàn cất tiếng hỏi: “Cô là ai?”
“Ngươi nhìn mà không biết sao? Ta là tân nương trong ngày cưới của mình.” Tân nương vừa đáp vừa cười ma mị.

“Cô giết người là vì muốn báo thù sao?” Lữ Hàn hỏi tiếp.
“Ngươi nghĩ sao thì nó sẽ là như thế, ha ha.” Tân nương cất lên một tràng cười lớn.
“Dù sao thì đêm nay cô cũng không thể giết người này được.” Hắn chậm rãi khẳng định từng chữ, phong thái bỗng dưng trở nên điềm đạm, hiên ngang, khác hẳn ngày thường.
“Dựa vào một ngọn Thuần Dương Đăng sao? Thêm nữa, đám người các ngươi lại không phải là pháp sư, lấy tư cách gì để cản ta lại? Đêm nay ta sẽ chặt tất cả các ngươi làm thịt mời khách trong đêm tân hôn của ta.” Tân nương nói giọng đe dọa.
“E là có chút làm cô không được vui.” Thủy Mộng Trung cất tiếng, rồi dùng hai ngón tay chạm vào đầu ngọn lửa của Thuần Dương Đăng.
Lúc nhấc tay khỏi ngọn lửa thì trên đầu hai ngón tay hắn đã có thêm một ngọn lửa cháy sáng.
Ngọn lửa này do Niệm lực tạo ra từ lửa của Thuần Dương Đăng, Thủy Mộng Trung đã chuyển toàn bộ Niệm lực của mình thành dương khí, dùng lửa từ Thuần Dương Đăng tạo ra ngọn lửa chí cương chí dương, gọi là Đường Nộ Liệt Hỏa.
Thủy Mộng Trung búng nhẹ ngọn lửa trên đầu ngón tay mình xuống đất.
Đường Nộ Liệt Hỏa vừa chạm đất thì bùng lên thành một ngọn lửa lớn rồi cháy lan thẳng về phía Tân nương đang đứng.
Tân nương khẽ cười nhếch mép, nghiêng cái đĩa to trong tay mình cho máu từ trong đĩa chảy xuống trúng ngay vào ngọn lửa đang lan tới.
Đường Nộ Liệt Hỏa gặp phải máu trong đĩa thì bùng cháy lên dữ dội hơn, nhưng không tiến thêm được nữa.
Thủy Mộng Trung vẫy ngón tay vẽ thành một vòng tròn, ngọn lửa lập tức tách ra làm hai, mỗi ngọn cháy lan theo đường vòng cung ở hai bên rồi chập lại thành một hình tròn vây Tân nương vào giữa.
Tân nương lại dùng cái đĩa trong tay mình rót máu xuống thành một vòng tròn bao phía ngoài bản thân mình, nhưng nằm bên trong vòng tròn lửa.
Đường Nộ Liệt Hỏa gặp vòng tròn máu này cũng chỉ có thể bốc lên cao thêm dữ dội mà không chạm được vào người Tân nương.
Thủy Mộng Trung vẫy nhẹ hai ngón tay lên cao.
Nửa phần trên cao của vòng tròn lửa tách ra, bay hẳn lên trên hình thành một đám mây lửa cháy rừng rực vây lấy đối phương bên dưới.
Tân nương như đang ở trong một cái lồng chụp, xung quanh là lửa, trên đầu cũng là lửa, tuy ngọn lửa không dính được vào người nhưng bản thân Tân nương cũng không có lối thoát.
Lúc này, Thủy Mộng Trung lập úp bàn tay lại, vẫy ngược hai ngón tay xuống đất.
Tức thì từ đám mây lửa trên cao, từng cụm lửa bắt đầu rớt xuống ào ạt, trút hết lên người Tân nương.
Với lửa trên mặt đất thì máu từ trong đĩa có thể chảy xuống để chặn, nhưng lửa từ trên cao rớt xuống thì không có cách nào dùng máu chặn được, toàn thân Tân nương bén lửa cháy phừng phừng như một ngọn đuốc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.