Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 7: Sương mù




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1. Lư Mộng Mộng
Buổi tối ngày cuối tuần, các gia đình trong cả tòa nhà đều mất ngủ.
Sống một mình ở nơi xảy ra chuyện tà ma thế này, mấy nhà có người thân trong thành phố đã nhanh chóng dọn đi, số còn lại thì vội vàng đóng gói hành lý chờ chủ nhà đi công tác về rồi thanh toán.
Lư Mộng Mộng trở về lúc rạng sáng, tòa nhà nhỏ vẫn bị bóng đêm che giấu giống như thường ngày.
Sau khi tiến vào cửa chống trộm, cô mở đèn pin lên, xe nhẹ đường quen đi về phía cầu thang.
Lúc lên tới góc ngoặt lầu hai, đèn pin chợt quét trúng một người.
Là một người đàn ông đeo kính với vẻ mặt gấp gáp, gã vội vàng chạy xuống như thể đang né tránh thứ gì đó. Lư Mộng Mộng thấy bóng dáng ông ta lóe lên như một cơn gió, nhanh chóng hòa mình vào bóng tối ở cầu thang
Tối thế mà không cầm điện thoại siu đường à, bộ không sợ vấp té sao?
Lư Mộng Mộng thu tầm mắt lại, cô vừa mới đi qua góc ngoặt thì đụng phải thứ gì đó.
Cảm giác vô cùng đau đớn truyền đến trước ngực, lúc này Bạch Nguyệt mới nhận ra mình đụng trúng ai đó, lực xung kích khiến nửa người dưới của cậu mất trọng tâm, vừa muốn chống tay đỡ thì kết quả sờ soạng thấy trước mắt trống không, chật vật ngã nhào trên đất.
Lư Mộng Mộng bị đụng phải, cô khéo léo lùi lại, bước chân mở rộng hóa giải lực xung kích, vững vàng ôm lấy chồng sách rồi chiếu đèn pin lên người Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt che ngực vẻ mặt đau đớn: “Tôi xin lỗi, cô có bị thương không?”
“Tôi không sao, còn cậu?” Cô vươn tay kéo Bạch Nguyệt, tốt bụng giúp cậu vỗ vỗ bụi trên người.
Lư Mộng Mộng cầm một chồng sách dày trước ngực như một chiếc khiên chắn nên người bị thương hẳn là Bạch Nguyệt, Lư Mộng Mộng nhẹ nhàng xoa xoa lên ngực người bị thương: “Có đụng trúng cậu không?”
Mặt Lý Trình đen xì chặn trước mặt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt vội vàng giải thích: “Không sao không sao.”
Lý Trình không nói một tiếng kéo Bạch Nguyệt đi xuống lầu.
Lư Mộng Mộng thở dài tiếp tục đi lên lầu như không có việc gì, đi lên rồi đi lên, chợt cô cảm thấy có chỗ nào là lạ, cô suy nghĩ kỹ một chút, ba người đàn ông chạy nhanh như vậy sao cô không nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ? Hơn nữa, cửa chống trộm…
Lư Mộng Mộng quay người đi xuống lầu nhưng hành lang lầu một trống rỗng sớm đã không còn bóng dáng của bất kỳ ai…
2. Âu Dương Huy
Lăng Tiêu ngủ không được, mở to mắt nhìn trần nhà.
Âu Dương Huy cũng không ngủ được, y nằm ngửa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một người phụ nữ tóc dài đứng bên giường cúi đầu nhìn bọn họ, thật lâu sau mới yếu ớt hỏi: “Xin hỏi các người có nhìn thấy con của tôi không?”
Lăng Tiêu cảm thấy mình chắc chắn đang nằm mơ, bộ dáng của người phụ nữ này rất bình thường, tuy sắc mặt có hơi tái nhợt đến rợn người, những bộ phậnn khác như tay chân cũng không khác gì người bình thường.
Nhưng thứ này không khoa học! Đậu má! Không có lý nào trong phòng lại có thêm một người phụ nữ! Cô ta không phải quỷ vậy là thứ gì! Đáng chết là con quỷ này lại sống động như thật! Cho dù hình chiếu 3D lập thể cũng không bằng?!
Âu Dương Huy vẫn luôn im lặng chợt nói chuyện: “Không.”
Lăng Tiêu không tim không phổi bỏ thêm một câu: “Nếu không thì cô hỏi nhà khác thử xem.” Đừng đến làm phiền tôi là được…
Người phụ nữ rời đi không một tiếng động.
Không bao lâu sau, một tràn tiếng gào thét truyền đến từ hộ gia đình dưới lầu…
Âu Dương Huy thản nhiên nói: “Tôi thấy không tới mấy ngày nữa, cà tòa nhà này sẽ trống trơn.”
Lăng Tiêu mù mờ: “Cũng đúng, xảy ra vụ án giết người chấn động như vậy, đã thế còn bị quỷ quấy phá.”
Âu Dương Huy quay đầu nhìn Lăng Tiêu: “Chúng ta nên điều tra thêm về tòa nhà này.”
Lăng Tiêu cũng quay đầu nhìn Âu Dương Huy: “Tra thế nào?”
“Tìm trên báo xem có đăng tin gì về chuyện xảy ra trước kia ở tòa nhà này không.” Xem ra chuyện tòa nhà này bị quậy phá không phải mới đây,  trong thư viện hẳn là có báo cũ, dù sao vẫn tốt hơn là không có đầu mối.
“Sáng mai?”
“Ừ.”
“Nhưng tôi phải đi làm.” Lăng Tiêu không hề khách khí lập tức từ chối, “Muốn đi thì cậu đi một mình đi.” Tôi bận nhiều việc lắm, không có thời gian hầu hạ cậu đâu.
“Ờ.” Âu Dương Huy lạnh nhạt ờ một tiếng, “Ngủ sớm đi.”
“Ừm.”
“Lăng Tiêu.”
“Hửm?”
“Bỏ tay ra.” Trong lòng bàn tay y nóng hừng hực.
Ma nữ đi rồi nên cuối cùng thần kinh căng thẳng của Lăng Tiêu cũng bình tĩnh lại, hắn nghĩ một chút cảm thấy hai người đàn ông nắm tay nhau không ổn, thế là hắn thoải mái buông Âu Dương Huy ra, nắm lấy tấm thảm.
Âu Dương Huy xoay người, chẳng buồn nhìn hắn.
Tuy chỉ là cử động rất nhỏ nhưng Âu Dương Huy cảm giác được có người vụng trộm kéo góc áo của mình.
Trong căn phòng nhỏ mờ tối chỉ còn lại tiếng hít thở thận trọng của hai người đàn ông.
Lúc Âu Dương Huy mơ màng muốn ngủ chợt y nghe thấy tiếng hét chói tai của Lăng Tiêu, y quay đầu nhìn lại thì thấy trên tường có thêm một người.
Một người đàn ông đeo kính nhô đầu ra nhìn, ông ta lén lút nhìn xung quanh một chút, đợi khi mặt trời mọc mới rụt đầu tránh đi.
Lăng Tiêu núp trong góc tường, hắn bị doạn đến hồn cũng bay mất, Âu Dương Huy chống người lên kéo hắn vào trong ngực, vỗ lưng an ủi: “Đừng sợ, bọn chúng không đụng đến chúng ta.”
Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể truyền đến giúp hắn dũng cảm hơn không ít, Lăng Tiêu đỏ mặt đẩy đại sư ra: “Hai thằng đàn ông với nhau, ôm ôm ấp ấp cái gì!”
“Ây dô, cậu ngại à?” Âu Dương Huy sờ sờ Lăng Tiêu, y giật mình vì đột nhiên có ảo giác mình đang sờ một con chó bự.
Lăng Tiêu cáo mượn oai hùm, khinh thường hừ một tiếng: “Tôi không sợ?”
Vừa dứt lời, một bóng trắng xuyên qua cánh cửa đóng chặt bay vào phòng, nó nhìn bốn phía một hồi nhưng ngay khi thấy mặt trời mọc cũng nhẹ nhàng tránh đi.
Giống như đèn kéo quân, Bạch vô thường mới biến mất thì một bóng đen cũng theo sát cậu mà tới, cảm giác được có ai đó nhìn mình, Hắc vô thường quay đầu nhìn hai người đàn ông đang ngồi trên giường.
Bị dọa sợ thì thôi đi, giờ CMN còn ôm ôm ấp ấp là thể quái nào?!
Hắc vô thường nhìn bọn họ một chút, thấy mặt trời mọc mới tránh đi.
Lăng Tiêu núp trong ngực đại sư, run rẩy: “Sao ánh mắt của hắn giống như đang khinh bỉ vậy?”  
Âu Dương Huy lại sờ sờ Lăng Tiêu, y nhìn về phía ban công. Chốc lát sau, một tiếng gào thét lại truyền tới nhưng không biết từ hộ nào trong toà nhà.
Xem ra đám cán bộ viên chức Âm phủ đang truy hồn trong tòa nhày này…
Một ý nghĩ dần dần hiện lên, Âu Dương Huy giở tấm thảm ra leo xuống giường.
“Cậu đi đâu?!” Lăng Tiêu vội vàng nhào tới quấn lấy cọng cỏ cứu mạng không buông.
“Tôi không đi đâu cả.” Đại sư tránh thoát, y lục lọi hành lý móc ra một sợi dây đỏ với lá bùa, “Có trứng gà không?”
“Có.” Hắn lục lục túi, móc một quả trứng muối ra.
Đại sư liếc mắt: “Tôi muốn trứng gà!”
“Thì cái này là trứng gà mà.”
Đại sư đỡ trán: “Đó là trứng vịt muối! Hơn nữa còn là trứng vịt muối đã ướp gia vị!”
“Đều là trứng cả thôi!” Hắn cãi chày cãi cối.
Đại sư bất đắc dĩ đành cầm lấy quả trứng muối: “Được rồi, dùng tạm vậy.” Y lột vỏ rồi dùng dây đỏ buột quả trứng muối, đầu còn lại thì cột vào chốt cửa, sau đó đốt một tấm phù quơ quơ trên quả trứng muối. Cuối cùng đặt trứng muối xuống đất.
Quả trứng muối hình bầu dục thế mà đứng vững trên mặt đất! 
Đù! Thứ này vi phạm quy tắc vật lý đó!
Hắn đâm đâm trứng muối, trứng muối tựa như con lật đật, lung la lung lay một hồi nhưng lại không ngã xuống.
“Cậu chơi chán chưa?” Đại sư trừng mắt liến nhìn hắn, y móc ra một nắm gạo đổ xuống đất! Uầy, nhìn không có bao nhiêu mà nhiều thế à! Đã vậy còn đốt mấy lá phù vẽ vẽ gì đó trên không trung, phù bị đốt thành tro, lắc rắc rơi xuống làm dơ hạt gạo.
“Đại sư, cậu đang làm gì thế?” Lăng Tiêu đau lòng cho đống đồ ăn, thời buổi bây giờ cái gì cũng tăng giá, đồ ăn tăng, thịt thà tăng, gạo cũng tăng, huống hồ đó còn là gạo Nguyệt Nha, loại gạo quý như thế không được lãng phí!
*Gạo Nguyệt Nha: Giá 58 NDT = 197 000 (Tính theo tỉ giá 1 NDT = 3 392 Đ ngày 27/09/2020)

“Suỵt.” Âu Dương Huy kéo Lăng Tiêu vào một góc hẻo lánh, ra hiệu, “Tập trung nhìn.”
Một lát sau,  sợi dây đỏ lung lay nhè nhẹ, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm sợi dây đỏ, dây thừng lại lung lay, trừ lung lay ra không có biến đổi nào khác.
“Nhìn xuống dưới.” Đại sư thì thầm nhắc nhở.
Bên dưới?
Thật nhiều dấu chân in trên lớp gạo, chúng đang chậm rãi đi tới gần phía quả trứng muối.
Có đại sư bên cạnh, lá gan của Lăng Tiêu cũng lớn hơn, hắn tò mò hỏi: “Đại sư, tên ngốc này đang chơi lò cò à?”
Âu Dương Huy cũng buồn bực, y móc ra Gương Bát Quái chiếu chiếu một hồi, mặt trắng loát.
Lăng Tiêu cũng muốn nhìn nên đi tới, đại sư vội vàng thu lại tấm gương: “Cậu đừng nhìn.”
“Moá, đều là người lớn, có gì mà không nhìn nổi?!”
“Lăng Tiêu, người này không được đầy đủ.”
“Hả?” Hắn không hiểu.
“Chỉ còn một nửa.” Sắc mặt Âu Dương Huy tái xanh, “Bị bầm thây như thế hẳn là hồn phách cũng nát, cậu hiểu ý tôi chưa?”
Lăng Tiêu tập trung suy nghĩ, sau đó mặt cũng trắng toát.
Dây đỏ rung lên, dấu chân đi từng bước một, cuối cùng cũng đi đến quả trứng muối kia, trứng muối lung lay rồi ngã xuống đất
Âu Dương Huy đi ra tháo dây nhặt trứng muối lên, màu trứng không còn sáng như trước nữa mà là hoàn toàn biến thành màu đen: “Nó chui vào rồi nhưng chúng ta không có trứng gà, tội nghiệp nó.”
“Sau đó cậu định ăn cái thứ này?” Lăng Tiêu trốn ở xa xa không dám tới gần.
Âu Dương Huy cười không nói, đặt mông ngồi xuống mép giường.
Lăng Tiêu trốn ở một góc hẻo lánh thật xa, vẻ mặt đề phòng.
“Đừng sợ, nó đang bị nhốt không ra được.” Âu Dương Huy lắc lắc trứng muối.
“Đại sư, sau lưng cậu…”
“Ể?” Âu Dương Huy quay đầu, một người đàn ông đeo kính với cơ thể mờ nhạt đứng phía sau, lúc người đàn ông nhìn thấy trứng muối dường như đã hiểu ra được cái gì, cơ thể ông ta lóe lên rồi lại biến mất.
“Hồn phách của vụn thi thể không đầy đủ, bắt được một hồn cộng thêm phù chú dẫn đường, những phần còn lại chắc chắn sẽ bị định hấp dẫn tới đây, cơ mà tên ngốc này cũng rất thông minh, dám chạy trốn.” Âu Dương Huy cố ý ném trứng muối xuống đất nhưng quả trứng không bị vỡ mà giống như một quả bóng da nảy lên. “Sao giống trứng giả làm bằng cao su thế?”
Sự sáng tạo của quần chúng nhân dân là vô hạn, từ tóc có thể biến thành xì dầu, giày da nấu ra thành keo là có thể dùng làm thạch rau câu, cho nên ngay cả trứng muối cũng có dùng cao su chế biến giống nhau như đúc…
Trứng muối bật lên bật xuống cực kỳ vui mắt, Âu Dương Huy chơi đến quên cả trời đất, chợt có tiếng gõ cửa.
Nửa đêm nửa hôm gõ cửa, hơn phân nửa phần trăm không phải người, Lăng Tiêu vừa sợ vừa tò mò, vừa muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, hắn sợ mở cửa ra sẽ nhìn thấy nửa bên còn lại của con quỷ lúc nãy.
Nhưng không thấy nửa người, trái lại là hai người đàn ông. thở hồng hộc
Bạch Nguyệt lau mồ hôi, cậu đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì Lý Trình đã không khách khí vươn tay về phía Âu Dương Huy: “Giao nó ra đây.”
Âu Dương Huy không kinh ngạc chút nào ngược lại còn cười đầy tao nhã: “Vào đi.”
Cửa đóng lại, một đen một trắng đứng trước mặt Âu Dương Huy.
“Mới nãy tôi nhìn thấy mấy người.” Âu Dương Huy hời hợt, “Đuổi theo nguyên một buổi tối mà vẫn chưa bắt được à?”
Bạch Nguyệt sững sờ: “Cậu nhìn thấy chúng tôi?”
Lăng Tiêu vẫn còn ngây người như vừa lọt vào sương mù, hai người một đen một trắng lù lù trước mắt, sau đó nhớ lại một màn đèn kéo quân trước đó. Thoáng chốc, trong đầu hắn như có một tia sét sáng rực giáng xuống vang dội.
Không thể nào… Hai người bọn họ chẳng lẽ là…
“Hắc Bạch Vô Thường.” Âu Dương Huy thuận theo ánh mắt nhìn trừng trừng của Lý Trình, quay sang, “Chính các người tự hiện hình, giờ muốn trách ai?”
Bạch Nguyệt với Lý Trình kinh ngạc nhìn nhau.
Đã bị nhận ra vậy không cần che đậy gì nữa, Bạch Nguyệt nhíu mày: “Hiện hình? Không thể nào.”
Âu Dương Huy nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu chứng thật: “Còn thêm một người đàn ông đeo kính nữa…”
“Và một du hồn phụ nữ đang đi tìm con.” Âu Dương Huy bổ sung.
Lý Trình kéo cái ghế qua đặt mông ngồi xuống, buồn bực nói: “Bảo sao mấy hộ gia đình lớn tiếng như vậy.” Ai gặp quỷ mà không kêu mới là lạ.
Chắc chắn ở nơi nào đó trong tòa nhà này xảy ra chuyện khiến du hồn nhao nhao hiện hình, ngay cả quỷ sai cũng bị ảnh hưởng…
Vì gần sáng sớm nên Lăng Tiêu giữ được trạng thái tỉnh táo, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã lật đổ hoàn toàn thế giới quan của hắn, một người đã tôn trọng khoa học từ nhỏ như hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện quá hoang đường, trông như một giấc mộng.
Trên lầu sáu, Bạch Nguyệt cũng không ngủ được, cậu xoa xoa quả trứng muối, hiện tại quả trứng muối đã trở lại bộ dạng như cũ, cầm xoa bóp một hồi liền xuất hiện vế nứt.
Hồn phách trong quả trứng đã được lấy ra thành công, cẩn thận tính toán, bọn họ đã lấy được ba phần phách trong ba hồn bảy phách trong người tên ngốc này, những phần còn lại thì không biết tung tích.
Lý Trình lật quyển Sinh Tử Bộ phát ra tiếng loạt xoạt loạt xoạt loạt xoạt, anh ta hìn một hồi mới rầu rĩ nói: “Hồn của bọn họ đều không trở lại.”
“Hầy…” Bạch Nguyệt thở dài.
Nếu hồn trở lại rồi phục sinh thì tốt, vấn đề là hồn không trở lại, tại sao mãi mà vẫn không tìm được?
Trong danh sách có ba người nhưng bọn họ chị thu được cô Vương bị chồng của mình chém chết, một người khác thì biến mất hoàn toàn lúc bọn họ đến, còn lại là gã đeo kính bị bạn gái băm xác. Bọn họ đuổi hơn nửa ngày nhưng cũng chỉ tìm được ba mảnh phách mà thôi.
Những phần hồn thể còn lại đã đi đâu?
Soạt một tiếng, một tờ giấy đột nhiên bay xuống từ không trung, Lý Trình vươn tay cầm lấy, liếc nhìn nói: “Lại một người nữa.”
“Mấy giờ?”
“Ba giờ sáng.” Lý Trình lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, còn tám tiếng nữa mới đến ba giờ.
Bạch Nguyệt xoay người ngồi dậy: “Ở đâu?”
“Trong tòa nhà này.” Lý Trình nhìn thẳng vào trong mắt Bạch Nguyệt.Có một người lại bị cải mệnh đồng thời chỉ còn sống được tám tiếng nữa…
3. Lăng Tiêu
Lăng Tiêu trở lại công ty, hắn chợt có ảo giác mình cách đám người trong công ty cả một thế hệ.
Ồn ào bận rộn, tiếng điện thoại réo vang, tiếng gõ chữ lộc cộc lộc cộc, tiếng xì xầm bàn tán, tiếng mắng chửi của đám quản lý, đúng rồi, đây mới là cuộc sống hiện thực chứ!
“Ố ồ, cuối cùng cũng về rồi à?” Tiểu Lưu nhiệt tình choàng vai thì thầm vào tai hắn, “Đống danh sách khách hàng tôi đã xử lý giúp cậu rồi.”
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết nếu không phải ông chủ giao thị cậu ta nào có tốt bụng đến mức giúp hắn xử lý đơn thiết kế?
“Tôi muốn ăn cơm gà rán.” Tiểu Lưu nháy mắt mấy cái ám chỉ, nói.
Lăng Tiêu chợt xúc động muốn ôn lấy cậu ta, đây mới đúng là cuộc sống chứ, hắn cảm thấy mình giống như người trở về từ hoang mạc, nhìn thấy vòi nước máy bình thường đến không thể bình thường hơn cũng đã cảm động đến rơi nước mắt.
Giám đốc đi tới chuyển lời: “Lăng Tiêu, ông chủ bảo cậu đi qua gặp ông ta một chuyến.”
Xong, kéo chậm tiến độ, xin phép nghỉ N ngày để ăn dầm nằm dề ở nhà, có khi nào hắn sắp bị sa thải?
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiểu Lưu, Tiểu Lưu bày vẻ mặt đau khổ, lắc đầu ra hiệu chính cậu ta cũng không biết.
Cậu ta không muốn đoán suy nghĩ của ông chủ, dù có đoán tới đoán lui cũng đoán không ra. Ngay lúc này một gói quà xa xỉ được nhét vào trong tay Lăng Tiêu, Lăng Tiêu suýt tưởng rằng đây là quà thăm hỏi ông chủ đưa cho mình.
“Cậu đi đưa cho ông chủ Âu đi.” Ông chủ Giang vui mừng hớn hở vung tay lên, “Nhanh, đừng để ông chủ Âu chờ lâu.”
Trong đầu Lăng Tiêu như bị kẹt thẻ.
Ông chủ Giang vỗ vỗ Lăng Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Lăng này,  ông chủ Âu chỉ thẳng mặt cậu muốn cậu trực tiếp thiết kế cho cậu ấy, cậu xin nghỉ phép lâu như thế, tiến độ chậm đi rất nhiều, nhanh đi tặng quà cho ông chủ Âu rồi nói xin lỗi đi.”
“Ông chủ Giang này…” Lăng Tiêu khóc không ra nước mắt, mẹ nó mấy ngày nay hắn lúc nào cũng ở bên cạnh ông chủ Âu đó!
“Mới nãy ông chủ Âu gọi điện thoại tới hối thúc, bảo cậu nhanh qua đó bàn bạc.” Ông chủ Giang giao toàn bộ chức trách cho Lăng Tiêu,  “Lăng Tiêu, cậu nghe cho kỹ, công ty cực kỳ chú trọng đến dự án của ông chủ Âu, cậu nhất định phải nắm chắc đơn hàng này, thỏa thuận ổn thỏa với khách hàng, lúc chia tiền thưởng sẽ không thiếu cậu.”
“Ông chủ, còn mấy đơn hàng khác…”
“Mấy đơn hàng khác có Tiểu Lưu giúp cậu, cậu cứ yên tâm đi làm đi.” Chợt ông chủ Giang như nhớ tới chuyện gì đó, ông ta móc ra một phong bao lì xì kín đáo đưa cho Lăng Tiêu, ra hiệu, “Mua vài món bánh ngọt dỗ dành ông chủ Âu để cậu ta bớt giận.”
VỊ ông chủ Âu cần dỗ dành cho bớt giận đang bắt chéo chân trong quán bar nhìn giấy tờ.
Buổi sáng, quán bar náo nhiệt một đêm nay đã trống không, Lăng Tiêu nhìn bảng hiệu “Đi ngủ” treo trước cửa phòng, hắn buông gói quà xa hoa xuống xoa xoa bả vai nhức mỏi, mặt đen xì đi tới đập cửa thùng thùng thùng.
“Cửa không khóa.” Một giọng nam trầm ổn truyền đến.
Lăng Tiêu cầm gói quà cẩn thận từng li từng tí vòng qua tấm gương bình phong, tấm gương bình phong đã được thay mới, sạch sẽ không nhuốm bụi trần.
“Cậu đến rồi à.” Âu Dương Huy cười rạng rỡ.
Lăng Tiêu cầm gói quà xa hoa để xuống trước mặt cậu, sau đó tiếp tục lục lục túi móc ra một cái bao đỏ đưa qua, hắn chua xót nói: “Xin ông chủ Âu vui lòng nhận cho.”
Ông chủ Âu tao nhã ném gói quà vào một xó xỉnh nào đó rồi tiện tay cầm bao đỏ bỏ vào ngăn kéo: “Ôi, ông chủ Giang khách khí quá.”
Trái tim nhỏ của Lăng Tiêu lại bịch bịch nhảy loạn, hắn nhìn một cái, bao quà đó lớn biết chừng nào, rất có thể bên trong là một bộ tách trà quý giá hoặc là tổ yến linh chi sừng lộc cái mọe gì đó, còn cái bao đỏ kia vừa lớn vừa dày. Lúc ông chủ Giang thu mua khách hàng thật dám chịu chi, nhưng tại sao ông lại không chịu tăng lương cho đám nhân viên này chứ…
Càng nghĩ càng đau lòng, Lăng Tiêu xoay người rời đi nhưng Âu ông chủ gọi hắn lại: “Cậu đi đâu?”
“Trở lại công ty.” Lăng Tiêu tức giận bất bình.
“Cậu chờ một chút.” Ông chủ Âu bấm một dãy số, “Ông chủ Giang, tôi thấy Tiểu Lăng phải gấp gáp trở về công ty, cậu ấy bận rộn nhiều việc lắm à?”
Mồ hôi lạnh trượt xuống trên trán Lăng Tiêu
“…” Nghe không được đầu bên kia điện thoại nói cái gì, ông chủ Âu lẳng lặng nghe rồi mới đưa di động Lăng Tiêu, nhíu mày: “Ông chủ Giang tìm cậu.”
Điện thoại vừa dán lên lỗ tai, hắn cẩn thận từng li từng tí nói: “Ông chủ…” Tiếng Sư Tử Hống kinh thiên động địa của ông chủ Giang lập tức truyền đến: “Lăng Tiêu! Cậu dám đi?! Có mỗi đơn hàng mà cậu cũng không làm xong trong ngày, cậu thành thật ở lại đó cho tôi!”
ĐMM! Rốt cuộc quyền lực của ông chủ Âu lớn cỡ nào vậy, chỉ nói một câu đã làm ông chủ Giang tính tình hiền lành bùng nổ!
“Ông chủ Giang… Không phải thế… Tôi tôi…”
“Lăng Tiêu, cậu nghe cho kỹ.” Ông chủ Giang thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh lại, nói lời sâu xa, “Trong khoảng thời gian này cậu phải làm tốt dự án của ông chủ Âu, mấy chuyện khác không cần cậu quan tâm, chỉ cần có thể ký đơn thì cậu không trở lại công ty mà đi theo ông chủ Âu cũng được, bằng không…” Tiếng nói ngừng cố ý chưa nói xong nhưng Lăng Tiêu đã não bổ ra ẩn ý trong lời ông chủ Giang.
Bằng không, cậu cứ đợi đến lúc cút khỏi công ty rồi ôm chăn đệm nằm dưới gầm cầu đi!
Để điện thoại di động xuống, mặt Lăng Tiêu như đưa đám
Ông chủ Âu đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đến thư viện.” Y đưa tay về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu bực mình liếc nhìn cặp chân dài của ông chủ Âu, bên ngoài bọc một lớp quần tây nên không nhìn thấy vết thương bên trong: “Đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa khỏi sao? Đầu gối cậu làm bằng thủy tinh à?”
Ông chủ Âu ung dung chậm rãi cầm điện thoại di động lên muốn gọi, Lăng Tiêu nhảy bắn lên như bị giật điện, hắn nhắm mắt, cung kính đi qua dìu người…
Thư viện ở trung tâm thành phố cực kỳ lớn nhưng đáng tiếc người tới lại chỉ có lác đác vài người.
Dù sao khoa học kỹ thuật phát triển, không ít sách có thể đọc trên máy tính hoặc điện thoại, thư viện dần dần biến thành nơi bày trí. Cơ mà có quốc gia nuôi, nên thư viện vẫn sống dễ dàng.
Báo chí tạp chí cũ có phòng đọc riêng ngay tại một góc hẻo lảnh ở tầng dưới chót của tòa cao ốc, ngoại trừ ông chú già đứng ở quầy hàng thì gần như không thấy bất cứ bóng người nào.
Ông chú già đang đọc báo, lúc ông ta nhìn thấy Âu Dương Huy đi tới thì chỉ chỉ máy tính bên cạnh, ra hiệu cho y tự tra.
Tìm xong mấy giá sách báo lại tiếp tục tìm từng hàng một.
Từ đợt cải cách bắt đầu cho tới bây giờ thì tất cả loại báo tạp chí cũ đều được bảo tồn, giá sách lít nha lít nhít, khe hẹp giữa tủ với tủ nhỏ đến mức chỉ đủ cho một người đi qua.
Âu Dương Huy muốn tìm kiếm báo chí phát hành trong năm năm hần nhất, y khó khăn lắm mới tìm được ngăn tủ nhưng lại phát hiện cả tủ trống không.
Nhìn xem nhãn mác, báo chí trong vòng ba mươi năm mất hết.
Có một dãy số đặt trong hộc tủ trống không, rõ ràng có người mượn hết tất cả mang đi.
Là ai?
Ngồi trong một góc hẻo lánh, Ngu Thanh cảm giác được có người tới gần mình. Anh ngẩng đầu thì nhìn thấy Âu Dương Huy với Lăng Tiêu đang cúi đầu nhìn mình, nói đúng hơn là đang đọc ngày tháng ghi trên tờ báo.
“Ờm, mọi người là…” Ngu Thanh nhớ lại, hôm qua trong vụ án giết người ở căn nhà trọ, hình như anh có gặp bọn họ đang đứng trước cửa nhà.
“Tôi có thể mượn xem một chút không” Âu Dương Huy chỉ chồng báo trên bàn.
“Tùy ý.” Ngu Thanh lại tiếp tục vùi đầu tìm kiếm.
Lăng Tiêu buồn buồn ngồi bên cạnh Âu Dương Huy, hắn nhàn rỗi nhàm chán lấy điện thoại ra chơi game.
“Cậu cũng tìm đi.” Một chồng báo đưa tới trước mặt Lăng Tiêu, “Lựa ra hết tất cả những tờ liên quan đến vụ án giết người.”
“Ngoại ô thành phố à?” Ngu Thanh chợt hiểu ra, cười nói, “Tôi đã đọc hết chồng báo đó rồi, không có ghi lại, bên này vẫn chưa tìm nhưng tôi đoán cũng không có đâu.”
Âu Dương Huy bĩu môi, chẳng lẽ mình đoán sai? Không thể nào!
Vì thế y cầm chồng báo qua tiếp tục lật.
Ba người đàn ông ngồi ngâm trong tiệm sách hơn nửa ngày nhưng không thu hoạch được gì…
4. Dung Dung
Hắc Bạch Vô Thường chạy vòng vòng trong tòa nhà hơn nửa ngày nhưng không thu hoạch được gì
Nhìn thời gian, giờ đã xế chiều, rốt cuộc linh hồn bọn họ cần bắt lúc tám giờ đã chạy đi đâu rồi?
Lúc này trong một hộ gia đình của tòa nhà truyền ra tiếng khóc sướt mướt, một ông cụ cao tuổi bị quấn vải trắng được khiêng ra ngoài.
Lầu ba, một ông lão hơn bảy mươi tuổi đột ngột phát bệnh nhồi máu cơ ti, tám giờ sáng tắt thở.
“Cha… Cha… Hu hu hu…” Một người đàn ông trung niên khóc đến khàn cả giọng đang đứng bên cạnh cáng cứu thương.
Người mẹ ôm con gái đứng trước cửa nhà: “Dung Dung ngoan, ông nội đã đi đến một nơi rất xa rất xa…”
“Chẳng phải ông nội đang đứng ở đó sao ạ.” Cô con gái nhỏ chỉ cầu thang, cáng cứu thương đã sớm mang người xuống lầu.
Bà mẹ không biết mình nên an ủi thế nào cho tốt, bà xoa đầu con gái, ngày thường ông nội thương bé nhất, lúc ăn thì chỉ ăn cơm trắng còn đồ ăn ngon thì chừa toàn món  ngon cho bé, thậm chí còn thường xuyên mua đồ ăn vặt, lần này ông nội đi rồi, không biết bé có chấp nhận chuyện này hay không…
Bé gái không hiểu tại sao người lớn lại đau buồn, bé nhìn về phía cầu thang, ông nội đang đứng ở đó ngoắc ngoắc tay với bé.
“Ông nội! Ông nội!” Dung Dung tưởng ông nội muốn dẫn bé ra ngoài chơi, bé tránh thoát khỏi tay mẹ, vô cùng vui vẻ chạy về phía cầu thang.
“Dung Dung! Con đừng có chạy lung tung!” Bà mẹ vội vàng đuổi theo, chợt nhớ ra mình chưa khóa cửa nên bà quay lại khóa cửa nhà nhưng vùa đến cầu thang bóng dáng con gái bà đã biến mất từ lâu.
Dung Dung vẫn luôn đuổi theo ông nội, sao cầu thang này dài thế nhỉ, chạy mãi chạy mãi vẫn không hết.
“Ông nội! Ông nội chờ con với!” Dung Dung vô cùng vui vẻ bước nhanh hơn nhưng khoảng cách vẫn còn rất xa, Dung Dung quá mệt mỏi, bé chạy được vài bước thì đứng lại thở, không biết từ lúc nào cầu thang bắt đầu biến hóa, một làn sương mù dày đặt bao bọc xung quanh.
A, đây là đâu? Một con đường thật dài, tại sao hai bên đều là hàng cây cao thật cao?
Dung Dung tò mò sờ sờ thân cây, cây rất cao, đâm xuyên qua lớp sương mù.
Oa! Mình biết rồi! Đây là công viên!
“Ông nội!” Dung Dung la to, “Con khát quá, con muốn uống Cocacola!”
Bình thường ông nội sẽ dỗ dành Dung Dung ngoan, nói uống Cocacola không tốt cho sức khỏe nhưng ông vẫn còng người ung dung đi đến quầy bán quà vặt mua Cocacola cho bé.
Tay bị nắm lấy, Dung Dung quay đầu, một bác gái xa lạ đang cúi đầu nhìn cô.
Mái tóc của bác gái này rất dài, mặt trắng toát, nhưng không hiểu sau lúc cười lại rất dịu dàng.
“Cô ơi, ông nội của con đâu rồi ạ?”
“Ông nội của con đi rồi.” Bác gái mỉm cười với cô bé, “Ngoan, con trở về đi.”
“Con khát, con muốn uống Cocacola!” Dung Dung nhìn về phía trước gào to, “Ông nội! Con muốn uống Cocacola!”
“Đi thôi, cô mua cho con.”
“Dạ! Được ạ!!”
Người phụ nữ tóc dài nắm tay bé gái, đi về hướng ngược lại.
Dung Dung mở mắt ra, ánh đèn màu trắng chói lóa chiến trên vách tường trắng bóng, thoáng cái bé không nhận ra đây là đâu.
“Bé tỉnh rồi! Bé tỉnh rồi!” Các y tá reo lên, vội chạy ra ngoài báo cho người nhà.
Người mẹ gần như nhào tới, ôm lấy bé gái khóc rống lên.
Sắc mặt người cha tiều tụy, thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng ông cụ vừa ra đi, đứa nhỏ đuổi theo nhưng không ngờ lại ngã cầu thang, cũng may cấp cứu kịp…
Người cha ôm vợ và con gái vào lòng: “Đêm nay chúng ta sẽ dọn ra ngoài.”
Căn nhà này quá đáng sợ, lầu 7 xảy ra án mạng, sáng nay ông cụ phát bệnh tắc nghẽn cơ tim mà không hiểu lý do tại sao, tiếp đó con của ông ta té cầu thang suýt chết…
“Cứ dọn ra trước rồi nói.” Người cha kiên định nói với vợ, “Lát nữa em về dọn chút đồ đạc rồi gọi công ty dọn nhà đến, tìm một chỗ ở tạm trước đã.”
“Ông nội đâu rồi?” Dung Dung không hiểu tại sao lại vô duyên vô cớ dọn nhà, mà dọn nhà có phải là đi thật xa, không thể đến công viên chơi nữa?
“Con gái ngoan.” Người cha nức nở xoa xoa đầu đứa bé. “Ông nội đã đi rồi.”
“Ông nội đi đâu ạ?” Dung Dung nhớ tới Cocacola, “Có một bác gái nói sẽ mua Cocacola cho con.”
Cha mẹ đứa bé hai mặt nhìn nhau, cuối cùng mỉm cười xoa đầu bé gái: “Ngốc quá, con ngủ tới hồ đồ rồi à?”
Mùi nước khử trùng trong bệnh việc quá khó ngửi, Dung Dung la hét muốn trở về nhà.
Không lay chuyển được bé gái, bác sĩ không yên lòng kiểm tra một lần rồi dặn dò thật kỹ, bé gái mới được xuất viện về nhà.
Thật đúng là kỳ tích, một giây trước còn không đo được nhịp tim, bệnh trạng cực kỳ nguy cấp, một giây sau đã vượt qua Quỷ Môn quan nhảy nhót tưng bừng? Nên nói thế nào đây, kỳ tích sao?
Bác sĩ lắc đầu, cảm thấy không hiểu nỗi.
Bên ngoài căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, một đám người đến từ công ty dọn nhà tụ tập lại đây, các hộ gia đình gần như không hẹn mà cùng vội vàng dọn đi.
Lúc lên xe, Dung Dung nhìn ra ngoài cửa xe, một người phụ nữ tóc dài đứng trên ban công mỉm cười với bé.
“Cô ơi! Cô ơi” Bé gái vui vẻ nhoài người ra ngoài cửa sổ xe la lên.
“Dung Dung, nguy hiểm!” Người mẹ kéo bé gái vào trong, khóa cửa sổ xe.
Xe chuyển động, dần dần cách xa căn nhà nhỏ, Dung Dung quay ra sau nhìn căn nhà nhỏ dần.
Trên ban công đã sớm không còn bóng người.
Chiếc xe quẹo cua, căn nhà nhỏ bị bức tường chặn mất.
Dung Dung đột nhiên cảm giác được, rất có thể cả đời bé sẽ không còn được gặp lại người dì kia nữa.
5. Vô Thường
Bạch vô thường thở hồng hộc chặn một hồn phách ở trong hành lang.
Hồn phách quay người muốn chạy trốn, Hắc vô thường hiện thân chặn đường lui của nó.
Hắc vô thường theo sớm đuổi muộn, trong lòng đã sớm nhẫn nhịn khôg được nữa, tức giận nói: “Được lắm, để xem lần này người chạy đi đâu!”
Bạch vô thường thừa cơ hồn phách không chú ý liền vươn tay lật một cái, một sợi Khốn Tiên Tác tinh xảo quấn lấy.
*Khốn Tiên Tác.

Nhận ra có gì đó không ổn, hồn phách bắt đầu giãy dụa nhưng Khốn Tiên Tác càng quấn càng chặt, Bạch vô thường đang định tiến lên thu hồn, chợt một luồng uy áp cuồn cuộn như sóng biển gầm thét nhào tới.
Thứ gì thế này?!
Bạch vô thường giật mình vội vàng lùi lại, Hắc vô thường cũng cảm giác được sát ý mãnh liệt cũng lùi lại tránh né.
Một làn sương mù dày đặc tràn ngập trên mặt đất giống như hơi nước bốc lên từ suối nước nóng lộ thiên. Lúc Hắc Bạch Vô Thường đang ngẩn người, một cái móng vuốt hình thành từ trong sương mù bỗng nhô ra từ dưới mặt đất, bắt lấy hồn phách đang giãy dụa kéo xuống lòng đất.
Nguy rồi!
Cảm nhận được có chuyện bất thường, Hắc Bạch Vô Thường lập tức đuổi theo.
Từ sau khi hồn phách bị lôi xuống đất thì không thấy đâu nữa, bọn họ lục soát liên tiếp mấy tầng lầu nhưng đều không thu hoạch được gì.
Hắc vô thường lấy Sinh Tử Bộ ra lật sau dó lắc dầu với Bạch vô thường.
Lại một hồn phách nữa biến mất không một tiếng động.
Bạch vô thường nghiêm nghị xoay người rời đi.
“Cậu định đi đâu?”
“Trở lại Âm phủ.” Bóng dáng Bạch vô thường càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hòa tan vào bóng tối, biến mất.
Hắc vô thường thở dài, cũng đi theo.
Chuyến đi công tác lần này có vẻ không đơn giản, thôi kệ, đi về hỏi lão Diêm vương xem sao.
Nhất là cái móng vuốt đó, trông không dễ đối phó chút nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.