Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 5: Thỉnh tiên




1. Âu Dương Huy
Âu Dương Huy vẫn không ngủ được.
Lăng Tiêu nằm bên cạnh nghiến răng, sau khi nghiến răng thì chuyển sang ư ư a a nói mớ, Âu Dương Huy cảm thấy phiền nên đẩy đẩy hắn, Lăng Tiêu im lặng được một lúc, lại bắt đầu ngáy.
So với bên kia, hai người đàn ông một đen một trắng im lặng hơn nhiều, Âu Dương Huy chờ nghe tiếng nghiến răng, ú ớ nói mớ hoặc là tiếng ngáy… Nhưng không có, hai người đó im lặng như một món đồ không có sinh mệnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Đột nhiên Âu Dương Huy cảm thấy mình nghi thần nghi quỷ, có lẽ có vài người im lặng lúc ngủ, chỉ là mình gặp quá nhiều ma quỷ mà thôi.
Đang suy nghĩ, chợt một tiếng động rất nhỏ truyền đến từ sát vách, Bạch Nguyệt thấy Âu Dương Huy tỉnh, cậu cười xin lỗi: “Làm cậu tỉnh à.”
Sau khi Bạch Nguyệt đứng lên thì lấy táo đỏ với đường đỏ trong túi rồi bưng nồi áp suất đi vào phòng bếp.
Âu Dương Huy tỉnh nhưng không ngồi dậy, y giả vờ ngủ, cố ý ở lại quan sát hàng động của bọn họ.
Có một chút cảnh giác nhưng phần nhiều hơn là tò mò.
Lăng Tiêu quay mặt vào tường ngủ ngon lành, chiếm đoạt hơn một nửa giường ngủ, nóng người, hắn lại ngáy, Âu Dương Huy bực bội lại đẩy đẩy. Xong, hình như Lăng Tiêu nằm mơ, đạp chân một cái, một cú này đạp trúng đùi của Âu Dương Huy, Âu Dương Huy ăn đau, muốn chống người ngồi dậy mắng vài câu nhưng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lý Trình ngồi im lặng ở mép giường đối diện từ lúc nào.
Anh ta tỉnh từ lúc nào? Rốt cuộc đã ngồi đó bao lâu rồi?
Âu Dương Huy bắt đầu đổ mồ hôi, thấy mình không giả vờ ngủ được nữa đành phải ngồi dậy, chột dạ cười cười với Lý Trình.
Lý Trình dời ánh mắt, lỡ đãng nhìn xuống mặt đất.
Mùi táo đỏ bay ra từ phòng bếp, chốc lát sau Bạch Nguyệt bưng hai bát canh táo đỏ, đưa cho Lý Trình và Âu Dương Huy.
Lý Trình lạnh lùng lườm Âu Dương Huy, mặt anh ta tối sầm, cả hai không nói tiếng nào uống hết.
Âu Dương Huy chép miệng một cái: “Mùi vị không tệ.”
“Cái gì mùi vị không tệ?” Lăng Tiêu dụi mắt, mơ mơ màng màng.
“Trong nồi còn đó, cạu thích thì ăn nhiều một chút.” Bạch Nguyệt vui vẻ.
Nhưng Lý Trình không vui, anh ta nghiêm mặt đứng lên, không muốn tốn quá nhiều thời gian, mặc xong quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
“Này, Lý Trình!” Bạch Nguyệt đuổi theo, “Chờ tôi…”
Lý Trình đã đi xuống lầu.
Bạch Nguyệt không biết anh ta cáu chuyện gì, cậu lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh ta ăn dấm à?” Lăng Tiêu thì thầm hỏi Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy lườm hắn một cái sau đó nói với Bạch Nguyệt: “Tôi có thể mượn dùng điện thoại của cậu một chút không?
Một chiếc điện thoại màu trắng được đưa tới: “Gọi xong cứ để trên giường là được.” Rồi xoay người rời đi.
“Chờ chút! Còn chìa khoá thì sao? Có cần khóa cửa không?”
“Không cần khóa cửa.” Bạch Nguyệt bỏ lại một câu liền vội vàng đóng cửa rồi chạy đi mất.
Căn phòng nhỏ trống không chỉ còn lại hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Lăng Tiêu trêu ghẹo nói: “Cũng đúng, cho dù ăn trộm có tới cũng sẽ khóc chạy ra ngoài.”
Âu Dương Huy vịn tường cà nhắc đi dạo bốn phía, tất cả tài sản trong phòng nhỏ chỉ có hai cái giường còn thứ đáng giá nhất e rằng chỉ có chiếc điện thoại màu trắng kia. Trong nhà bếp thì chỉ có một thứ duy nhất là nồi áp suất và một đống táo đỏ đường đỏ, còn toilet thì có một vài vật dụng vệ sinh cá nhân đơn giản.
“Có bát không?” Lăng Tiêu ngửi thấy mùi táo đỏ lúc nãy nên tới giờ vẫn còn nghĩ về nó.
Có hai cái bát, đúng là đau trứng, Âu Dương Huy lặng lẽ dọn dẹp, sau khi rửa sạch sẽ thì múc canh táo đỏ cho Lăng Tiêu.
Mùi canh táo đỏ thơm ngát ngon miệng, đây chính là món ăn duy nhất trong căn phòng nhỏ.
Cúi đầu nhìn điện thoại đời mới nhất siêu mỏng cảm ứng, không tệ, vẫn biết theo kịp thời đại, nhưng Âu Dương Huy vừa mở ra xem đã hoàn toàn hóa đá…
Điện thoại không lên mạng được, danh bạ trống rỗng, điện thoại mỏng dính, sạch sẽ đến mức như mới sản xuất, trống không đến mức không có gì cả.
Được rồi, bây giờ không phải lúc xoắn xuýt mấy chuyện này, Âu Dương Huy nhanh nhẹn bấm một dãy số…
Nửa giờ sau, Lăng Tiêu mặc quần áo lộn xộn xuất hiện bên lề đường.
Xe thể thao sang trọng vẫn dừng ở vị trí đó, tài xế mở cửa ra, ném một đống hành lý bao lớn bao nhỏ trước mặt hắn rồi nhanh chóng rời đi.
Đầu óc Lăng Tiêu bỗng chốc lóe lên, tiếng chuông điện thoại di động truyền đến từ trong túi hành lý, Lăng Tiêu nhận ra đây là điện thoại của mình, hắn giở hành lý, móc điện thoại ra, là số lạ.
“Lăng Tiêu? Xe tới rồi à? Đem hành lý lên đi.”
“Đậu má! Cậu xe, tôi là đầy tớ đấy à?!” Bổn đại gia đây đường đường là một nhà thiết kế, là nhân tài trụ cột trong công cuộc xây dựng tổ quốc, từ khi nào lại biến thành công nhân bốc vác của cậu hả?!
“Lăng Tiêu, chân tôi bị thương.”
“Chuyệnn này…”
“Ai làm?”
“Cậu…”
“Đi nhanh lên, đừng có lãng phí thời gian.” Cụp, tút tút tút…
Cúp điện thoại, dù bận nhưng Âu Dương Huy vẫn ung dung ngồi ở mép giường để cửa mở, chờ Lăng Tiêu trở về.
Chợt một giọng nói từ đâu bay tới: “Xin hỏi cậu có nhìn thấy con của tôi không?”
Âu Dương Huy giật mình ngẩng đầu nhìn lên, ngay ngoài cửa, một cái bóng đen đang đứng…
2. Lăng Tiêu
Lăng Tiêu thở hổn hển xách bao lớn bao nhỏ bò lên, trong lòng đã sớm thăm hỏi toàn bộ hộ khẩu của Âu Dương Huy một lượt. Lúc lên đến lầu năm chợt hắn dừng một chút, cẩn thận thăm dò từng li từng tí.
Trong hành lang rất yên lặng, thế nhưng… Đờ mờ… Tại sao cửa phòng mình lại mở!
Ánh nắng xuyên qua cửa, rải xuống hành lang.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, cách vạn dặm không nhìn thấy mây, ánh nắng chói chang.
Lăng Tiêu bĩu môi, vì là ban ngày nên bầu không khí kinh khủng bị ánh nắng hòa tan không ít, hắn cố gắng không nhìn cánh cửa mở ra, bình tĩnh tiếp tục leo lầu.
Lầu sáu, ánh nắng càng chói chang hơn, Lăng Tiêu thở hổn hển gõ cửa.
Cửa mở, lúc đầu Lăng Tiêu định khí nuốt sơn hà mắng chửi một trận nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt tái mét cùng bộ dạng mồ hôi đầm đìa của Dương Huy, toàn bộ cơn giận bị hắn ép ngược xuống bụng.
“Nhanh vào!” Nhìn đại sư có vẻ rất gấp.
Lăng Tiêu không dám thất lễ, tức tốc xách bao lớn bao nhỏ vào phòng, lúc đóng cửa rồi, Âu Dương Huy mới trầm tĩnh lại.
“Sao thế?” Lăng Tiêu nhìn sắc mặt đại sư khác thường liền biết, chắc chắn có chuyện gì xảy ra.
“Lúc cậu đi lên lầu có nhìn thấy ai không?”
“Hả? Không có.”
Sắc mặt đại sư rất nghiêm túc tự mình mở hành lý, Lăng Tiêu liếc nhìn, hắn kinh ngạc: “Cậu mang quần áo tới đây làm gì?”
Âu Dương Huy không đáp mà tiếp tục dỡ quần áo của Lăng Tiêu ra, ném cho hắn một bộ.
Lăng Tiêu cầm quần áo đứng sững sờ tại chỗ.
“Lăng Tiêu, cậu hãy nghe cho kỹ, chúng ta không thể đi.” Âu Dương Huy móc ra một xấp giấy vàng chuyên dùng để vẽ phù chú, một cây kiếm gỗ đào, một hộp tiền đồng rồi tiếp tục lật qua lật lại, cuối cùng móc ra một ít thuốc với băng gạc, y cuốn ống quần lên, bắt đầu băng bó vết thương trên đầu gối.
Lăng Tiêu ngồi xuống mép giường, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe đại sư nói chuyện.
Tiếng nói trầm thấp lại đầy từ tính của đại sư vang lên: “Chắc chắn vì nguyên nhân nào đó nên những thứ kia mới chuyển chúng ta về đây… Shhh… Đau…”
Thuốc vừa bôi xong liền thấm vào vết thương, cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt, hai mắt Âu Dương Huy đỏ lên khó chịu hít hít mũi nhưng y vẫn dũng cảm tiếp tục bôi thuốc: “Chsung ta không thể trốn trong pháp trận cả đời, vì dù sao cũng phải có người chấm dứt chuyện này… Shhhh…”
ĐM! Giọng điệu của cậu càng nghe càng không chắc chắn! Đại sư à cậu đừng khóc được không, sẽ không may mắn!
Lăng Tiêu đau khổ đưa khăn tay qua, Âu Dương Huy cầm lấy lau lau mũi.
Thật ra Âu Dương Huy cũng không muốn thất thố như vậy, vốn từ nhỏ y rất sợ đau, vừa thấy máu là choáng, vết thương nhỏ thì có thể nhịn một chút nhưng thấy vết thương lớn sẽ tự động thay đổi trạng thái thành khóc bù lu bù loa.
Cũng may từ nhỏ y vẫn luôn rất cẩn thận, không để bản thân bị thương, lần này… Khụ… Hoàn toàn là ngoài ý muốn…
“Nếu bọn chúng có thể chuyển chúng ta di thì dù chúng ta có đi đâu cũng chắc chắn sẽ không chạy thoát được kiếp nạn này… Shhhh…”
Trong lòng Lăng Tiêu hơi động: “Hả? Chúng ta?”
“Đúng, chúng ta.” Âu Dương Huy xuyên qua hai mắt ần ận nước mơ hồ nhìn mu bàn tay, vết tích hồng hồng kia vẫn chưa biến mất, ngay cả màu cũng không nhạt đi, giống như một hình xăm. Y không hiểu hàm nghĩa trong đó nhưng tám chín phần mười chắc chắn có liên quan tới tòa nhà này, Âu Dương Huy thở dài, “Ngay cả tôi cũng trúng đạn rồi.”
Một tiếng thở dài này xen lẫn nghẹn ngào, một nỗi bi ai xen lẫn u oán nói không nên lời.
Một tiếng thở dài này xen lẫn nghẹn ngào, một nỗi bi ai xen lẫn u oán nói không nên lời.
Tất nhiên đây chỉ là ảo giác, Âu Dương Huy chỉ tùy tiện nói một câu, nói xong còn hít hít mũi rất hợp với hoàn cảnh. Trong lòng Lăng Tiêu lập tức có cảm giác tràn đầy tội lỗi vì bắt nạt con nít, nhưng cảm giác tội lỗi này lập tức bị câu nói tiếp theo của đại sư đập cho tiêu tán không còn thấy tăm hơi.
“Lăng Tiêu, đêm nay chúng ta ở lại đây.”
Cái gì?! Ở lại đây?! Mẹ nhà nó tôi trốn còn không kịp, mà cậu thì muốn ở lại đây?!
Trong nháy mắt đầu óc Lăng Tiêu trống rỗng, cạch cạch mấy tiếng, chết máy.
“Đêm nay chúng ta đợi nó tới, nhìn xem rốt cuộc nó muốn làm gì, Lăng Tiêu, cậu dọn dẹp đồ đạc một chút rồi dìu tôi… Lăng… Má!” Một quyền lao tới, đánh cho hồn Lăng Tiêu quay về.
Nửa tiếng sau, dưới sự uy hiếp của đại sư, Lăng Tiêu cầm bao lớn bao nhỏ, một tay còn phải phân ra dìu Âu Dương Huy, lúc đi xuống lầu lộ ra vẻ lực bất tòng tâm lung lay sắp ngã.
Tiếng đóng cửa truyền đến từ hành lang rồi âm thanh khoá cửa vang lên, một lát sau, Trần Tam ngâm nga hát xuất hiện ở đầu bậc thang, nhìn Lăng Tiêu xốc xếch như đi trong mưa gió, Trần Tam cảm thán bước nhanh qua giúp đỡ.
Nếu như Âu Dương Huy là thiên thần giáng thế đêm hôm đó thì bây giờ Trần Tam là cứu tinh (nhân viên bốc vác) giáng thế, tay chân Lăng Tiêu đau nhức cảm động đến rơi nước mắt, vai u thịt bắp thật là tốt, khiêng hết bao lớn bao nhỏ trên người mà nước chân nhẹ tênh không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Lầu năm, trên hành lang trống không bỗng có gió thổi qua, rầm một tiếng cánh cửa đang mở ra lập tức đóng lại.
Trần Tam ngẩn người, tập trung quan sát xung quanh.
Âu Dương Huy lén lút quan sát Trần Tam, trên người của người tên Trần Tam này toả ra cảm giác cứng rắng nhưng chính trực, tuy mênh mông như biển nhưng lại rất khiêm tốn.
Rốt cuộc anh trai cao to này có địa vị gì?
Trần Tam không nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Huy, anh ta hiên ngang đi qua mở cửa nhưng rõ ràng là cửa không khoá, thử mấy lần vẫn không mỡ ra được.
Có thứ gì đó ngăn cản!
Trần Tam lén lúc bấm thủ quyết, lặng lẽ khoa tay trước cửa một chút rồi thử lại một lần nữa, cửa mở.
Ánh nắng sung túc trong căn phòng nhỏ, trông không có một chút lo lắng nào.
Trần Tam để hành lý xuống đi dạo một vòng quanh căn phòng nhỏ, anh ta sờ sờ cằm, trong mắt có chút mê mang.
Âu Dương Huy móc ra một tấm gương từ trong hành lý rồi lấy tiếp búa với đinh, y đưa hết cho Lăng Tiêu: “Cầm, treo tấm gương này lên.”
Nếu tất cả mọi chuyện bắt đầu từ việc cái gương bị vỡ, vậy chỉ cần treo tấm gương khác là được!
Dáng người Lăng Tiêu rất cao, chỉ cần nhón chân vươn tay đã có thể đụng đến vị trí treo tấm gương, chỗ đó có một cái lỗ đinh, Lăng Tiêu xem mèo vẽ hổ cầm búa đinh bắt đầu treo gương.
Trần Tam tò mò: “Sao cậu lại treo ngược để mặt gương hướng vào phòng?”
Lăng Tiêu mờ mịt nói: “Vốn chỗ này có một cái gương, mặt gương cũng hướng vào phòng.” Lời còn chưa dứt, tấm gương vừa treo xong choảng một tiếng, bể nát đầy đất.
Âu Dương Huy bình tĩnh móc ra thêm một chiếc gương Bát Quái đưa cho Lăng Tiêu: “Treo lên.”
Gương Bát Quái dùng để trấn tà tích tai, vừa treo xong tấm gương lại choang một tiếng rơi xuống, nứt thành mấy mảnh.
Vẻ mặt Trần Tam nghiêm túc hẳn lên: “Cậu bạn Lăng Tiêu, cậu không thể ở căn phòng này được.”
“Chúng tôi cũng không đi được.” Dường như Âu Dương Huy đã sớm tính đến chuyện này, y không hề hoang mang móc phù chú ra bắt đầu dán lên tường.
Nhưng không ngờ bùa cừa dán lên tường lại rơi xuống, không ổn chút nào.
Âu Dương Huy lại lục lọi hành lý sau đó móc keo dán vạn năng ra, vô cùng chuyên nghiệp quết keo lên một tờ, dính chặt lên tường.
Nhìn đi, đây mới gọi là dân chuyên nghiệp! Lăng Tiêu nhìn phù chú dán khắp tường, trong lòng lại quỳ xuống hát Chinh Phục một lần nữa.
Trần Tam như có điều suy nghĩ liếc nhìn Âu Dương Huy nhưng cũng vừa đúng lúc Âu Dương Huy đang nhìn anh ta.
Trần Tam thở dài vỗ vỗ Lăng Tiêu, lúc đi ngang qua Âu Dương Huy, Âu Dương Huy ôm quyền hành lễ với anh ta, Trần Tam cũng chắp tay trước ngực trả lễ. Sau khi anh ta ra ngoài cũng không quay đầu, tiếng bước chân đều đều dần biến mất trong hành lang…
3. Bạch Nguyệt
Hôm nay Nam Nam rất phiền muộn.
Cả ngày Lý Trình vác bộ mặt đen sì không nói với Bạch Nguyệt một câu.
Một ngày làm việc im lặng đến chạng vạng tối, bọn họ tan tầm sớm.
Người đi đường người đến người đi vô cùng náo nhiệt, mua thức ăn, tản bộ, tan học, tan tầm… Bạch Nguyệt bắt đầu tìm chủ đề: “Nhiều người thật đấy.”
Một câu nói bân quơ nhưng không ai đáp lại, Lý Trình làm bộ như không nghe thấy.
Bạch Nguyệt bị quê độ nên đành phải nói thẳng: “Cậu đang giận tôi à? Tôi làm gì sai sao?”
Lý Trình quay đầu chỗ khác không trả lời cậu.
Trước cửa siêu thị bên cạnh có nhân viên gào to phái tờ rơi, mội bảng hiệu thật to bày ngoài cửa, bên trong tràn ngập hàng hoá giảm giá, hoa quả thức ăn chay vật dụng dược phẩm hỗn tạp được bày bán hạ giá.
Một tờ rơi đưa qua, Bạch Nguyệt nhận lấy nhìn sau đó nói với Lý Trình: “Chúng ta vào đó dạo một vòng đi?”
Đồ dùng trong siêu thị rất phong phú mà vào thời đại của Bạch Nguyệt chỉ có nhà tranh giày cỏ, ngày thường ngoại trừ cuốc đất chăn trâu thì không có gì để giải trí.
Mãi mãi chỉ có bầu trời và đất badan, thôn quê nhỏ cằn cỗi, đời đời kiếp kiếp chỉ có việc canh tác, trẻ con lớn lên rồi lấy chồng cưới vợ sau đó tiếp tục sinh em bé, một đời nối tiếp một đời sinh sôi nhưng cái nghèo của thế hệ trước mãi kéo dài đến đời sau, mãi mãi không chạy thoát khỏi vận mệnh. Thế giới của cậu chỉ có nhà tranh và mảnh đát cày nho nhỏ bên cạnh, mãi đến khi triều đại thay đổi, chiến tranh thiêu đốt đến thôn trang nhỏ. Sau khi cậu chết, bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình để đi đến một nơi gọi là Âm phủ.
LÚc nghĩ lại thì đã nhiều năm trôi qua, cứ như thể thế giới đột nhiên biến hóa nghiêng trời lệch đất chỉ trong nháy mắt.
Lúc nhàn rỗi Bạch Nguyệt thích đi dạo, xem mình như người bình thường hòa nhập vào cuộc sống.
Đối với lời rũ rê của Bạch Nguyệt, Lý Trình tiếp tục làm bộ như không nghe thấy. Bạch Nguyệt nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Lý Trình, trong lòng cũng bị chọc tức, rõ ràng cậu không biết tại sao Lý Trình cáu kỉnh, nếu thích giận thì cứ giận đi! Tôi không để ý tới cậu nữa!
Tự mình lo quay người bước vào siêu thị, lúc đi vào còn lén lúc quay đầu nhìn, nếu bình thường kiểu gì Lý Trình cũng sẽ không nói một lời đi theo. Nhưng lần này thì không, bóng dáng đen nhánh kia cứ tiếp tục đi thẳng về phía ngoại thành.
Bạch Nguyệt hờn dỗi thì hờn dỗi nhưng vẫn còn quan tâm nói một câu: “Tôi đi mua ít đồ, cậu về trước đi.”
Lý Trình đã đi qua khúc cua, cũng không biết tiếng nói của cậu có truyền đến tai anh ta hay không.
Từ ngày mua nồi áp suất Bạch Nguyệt bắt đầu cảm thấy mình dần giống một người bình thường, chí ít trong tay còn có chút vật chất, có thể cùng từ “còn sống” liên hệ một chút.
Lúc cậu cầm cái túi căng phồng bước ra thì trời đã tối đen.
Có hơi mệt một chút, Bạch Nguyệt buông cái túi xuống xoa xoa bả vai đau nhức, trên vai cậu có một vết sẹo khổng lồ, dù đã qua rất nhiều năm nhưng vết sẹo vẫn không biến mất, trông nó như thể bị chặt đứt gân, tét cả xương, nếu Bạch Nguyệt dùng sức tay quá lâu, vết sẹo lập tức ê ẩm sưng lên đau nhức.
Lý Trình nói đây là vết thương cướp đi mạng sống của Bạch Nguyệt nhưng Bạch Nguyệt cũng chỉ cười một tiếng cho qua.
Chuyện đã trôi qua từ lâu nên Nạch Nguyệt không nhớ rõ, cậu chỉ biết là khi đó rất đói rất đói, đói đến choáng đầu hoa mắt, thậm chí cậu không mở mắt ra được, trông cơn mông lung cậu nghe thấy rất nhiều tiếng nói chuyện, rất ồn ào, xung quanh như bị lửa thiêu, nóng hầm hập hầm hập, không bao lâu sau, cơ thể cảm thấy đau đớn, cậu vôi mở mắt ra thì thấy mình đang ở Âm phủ.
Không giống Lý Trình, một màn ký ức trước khi chết ức vẫn chưa phai.
Có thể quên, có lẽ đó chính là một loại may mắn.
Ngay lúc Bạch Nguyệt ngẩn người, một cánh tay thò qua cầm lấy cái túi nhấc lên.
Lý Trình nghiêm mặt: “Đi về.”
Trên đường đi vẫn im lặng như cũ, Bạch Nguyệt có hơi áy náy: “Nặng không? Để tôi xách cho.”
Lý Trình làm bộ không nghe thấy, Bạch Nguyệt nhếch miệng, không biết nên khơi chủ đề gì.
Một đôi tình nhân trẻ tuổi đứng bên ngoài cửa chống trộm, người nam đeo mắt kính nhã nhặn còn người nữ để tóc quăn gợn sóng, mặc dù đứng chung một chỗ những không ai nói lời nào, giống như đang hờn dỗi.
Tóc quăn gợn sóng thấy hai người Bạch Nguyệt đi tới, trên mặt cô hiển vẻ khẩn cầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Bạch Nguyệt móc chìa khoá ra mở cửa chống trộm.
Gã đeo kính thì trợn mắt với tóc quăn gợn sóng: “Đồ ngu! Sao lúc ra ngoài không mang chìa khóa!” Rồi xoay người bước vào trong.
Dường như tóc gợn sóng cảm thấy oan ức, sự tức giận kềm nén trong lòng đột nhiên bạo phát, cô đứng tại chỗ  ấm ức rống với gã: “Lúc đầu em có mang chìa khoá, nếu không phải vì anh bắt em thay quần áo, em đã không…”
“Hả, giờ quay sang trách tôi?” Nhìn thấy cửa chống trộm tự động khép lại, gã đàn ông đeo kính cười lạnh một tiếng khinh thường xoay người rời đi, để mặt cho cửa chống trộm tự động lạch cạch đóng lại.
Một ít tôn nghiêm cuối cùng khiến tóc gợn sống nhất quyết không chịu gõ cửa, cô cắn môi nước mắt lưng tròng.
Bạch Nguyệt tốt bụng quay lại mở cửa.
Lúc này tóc gợn sóng mới đẩy cửa, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Gã đeo kính đi rất nhanh, giống như trốn chui trốn nhủi trên cầu thang, tóc gợn sóng thì chậm rãi đi phía sau vừa đi vừa lau nước mắt.
Lý Trình không giải thích nhẹ giọng hỏi: “Cuối tuần?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Cuối tuần.”
4. Âu Dương Huy
Âu Dương Huy rất bận vì thế ngay chiều hôm ấy vội trở về quán bar.
Tất nhiên Lăng Tiêu không chịu đợi một mình ở nhà trọ vì thế cũng vội vàng đi theo.
Lúc đến quán bar, chuyện thứ nhất Lăng Tiêu làm là như được đại xá phóng vào nhà vệ sinh, mấy phút sau Âu Dương Huy thấy Lăng Tiêu niềm vui tràn trề vui sướng đi ra, y gần như có thể khẳng định: “Cậu nhịn nãy giờ đấy à?”
“Con mắt nào của cậu thấy tôi nhịn?”
“Nét mặt của cậu lúc này đang bán đứng cậu.”
Lăng Tiêu không thèm tranh luận chủ đề thấp kém này với y, hắn cảm thấy sau khi xả nước xong thì vừa đói vừa khát nên tùy tiện đi vào ghế lô đắc tiền ngồi xuống, cầm menu vẫy phục vụ gọi món.
Âu Dương Huy nhìn hình ảnh Lăng Tiêu lười chảy thây, y có thành kiến: “Lăng Tiêu!”
Mấy ngày nay Lăng Tiêu ở chung với Âu Dương Huy, hắn thấy y cũng bằng tuổi mình nên đã sớm tự động xem địa vị đối phương ngang bằng mình, gì mà khách hàng với chả khách hàng, kệ mọe nó! Cao phú soái gì đó đều là mây bay! Trước phải giữ cái mạng nhỏ của mình rồi nói tiếp, à không, trước khi giữ cái mạng nhỏ phải nhét đầy bụng trước đã!
Nhân viên phục vụ khó xử nhìn khách hàng rồi lại nhìn ông chủ của mình.
Ông chủ nháy mắt: Đi làm chuyện của cậu đi, đừng để ý tới hắn.
Khách đang say sưa cầm menu xem ngon lành, nói thầm thì gì đó rất lâu nhưng không thấy có động tĩnh, hắn ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy ông chủ quán bar Âu Dương Huy đang nhìn mình từ trên cao xuống.
Âu Dương Huy nhíu mày: “Dìu tôi đi lên.”
“Tại sao?” Lăng Tiêu bất mãn, hắn từng gặp qua người yếu ớt nhưng chưa từng thấy ai yếu ớt như vậy, chẳng phải chỉ bị thương chảy máu ở đầu gối thôi sao! Có gì mà không đi nổi! Hắn nâng mắt lên hướng thang lầu ra ám hiệu “Tôi mệt, cầu thang có lang thang, tự đi đi.” Tôi không phải quải trượng của cậu! Hừ!
“Muốn sống thì làm theo lời tôi đi.” Âu Dương Huy vịn chỗ tựa lưng của ghế sô pha, xoay người thì thầm, “Hơn nữa, tám  trăm ngìn NDT tiền thiết kế, tôi có thể tìm công ty khác để ký hợp đồng.”
Các nhà thiết kế trong công ty của Lăng Tiêu đều được trích phần trăm, tiền thưởng chiếm từ tổng hợp đồng là 7%, Lăng Tiêu lập tức dẹp loạn đám mây mù để nhìn trăng sáng trong đầu óc, một chuỗi số thật dài bùm bùm nổ trong đầu như pháo hoa.
Không không không! Không được bị tiền mê hoặc! Tiền tài chỉ là vật ngoài thân! Phải giữ vững uy nghiêm của một nhà thiết kế!
Lăng Tiêu tự khen bản thân mình sâu sắc vì tư tưởng đã được giác ngộ nhưng cơ thể lại vứt bỏ chủ nhân, rất thành thật cung kính đi qua dìu đại sự. Âu Dương Huy mừng thầm trong lòng nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của Lăng Tiêu.
Vốn Lăng Tiêu cho rằng đại sư sẽ thu thập vật dụng xung quanh bày trận pháp nhưng kết quả vừa đến lầu hai, Âu Dương Huy lại lục lọi tủ quần áo lấy ra một tấm thảm, lại lấy ra thêm vài bộ áo vest, nhanh gọn nhét vào trong hành lý…
Sự thật vô tình khiến Lăng Tiêu đình công lần nữa, hắn nằm trên giường lớn, nhất quyết không chịu đi: “Cậu muốn về thì tự mình về đi, cho dù thế nào tôi cũng không đi đâu.”
“Lăng Tiêu, gương bình phong đang được đặt làm, mấy ngày nữa người ta mới mang tới.”
“Hừ, vậy thì sao!” Không phải chỉ là một tấm gương thôi sao! Hừ, tôi đủ sức bồi thường!
“Lăng Tiêu, đó là mắt của trận của trận pháp phòng ngự.” Âu Dương Huy nói thẳng, hơn nữa bồn Vạn niên thanh ở dưới cầu thang cũng chết héo.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà bồn Vạn niên thanh đã khô héo hoàn toàn, vì ánh sáng trong quán bar mờ tối nên có lẽ không thấy rõ nhưng Âu Dương Huy nhạy bén cảm nhận được, đám thực vật kia đã sớm không còn dấu hiệu của sự sống.
Pháp trận đã mất hiệu lực.
“Nếu cậu muốn sau khi tỉnh lại nhìn thấy mình ở một nơi xa lạ nào đó, vậy cậu cứ việc ở lại đây.” Âu Dương Huy vác hành lý lên muốn đi, nhưng tiếc rằng vừa đi được hai bước thì đầu gối phát đau, y đành vịn tường len lén liếc nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không nhúc nhích giả chết, gió nổi mây phun sấm sét vang dội trong đầu một lát, cuối cùng vẫn quét sạch mây mù nhìn trăng sáng giác ngộ đứng lên, thành thật bám theo cọng cỏ cứu mạng đi xuống lầu.
Ban ngày Lăng Tiêu vẫn khá là bình tĩnh nhưng dần đến chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, Lăng Tiêu bắt đầu bắt đầu đứng ngồi không yên trong căn phòng nhỏ.
Âu Dương Huy đưa lon bia qua: “Uống không?”
Lăng Tiêu cắn răng, lắc đầu.
“Sợ không nhịn nổi?” Âu Dương Huy nói toạc móng heo.
Lăng Tiêu đỏ mặt, Âu Dương Huy tùy tiện vịn tường chậm rãi đi vào nhà vệ sinh cố ý đóng mạnh cửa rầm một cái, tiếp đó bên trong vang lên tiếng sột sột soạt soạt rồi tiếng nước ào ào truyền tới. Một lát sau tiếng nước ngừng, Âu Dương Huy bày vẻ mặt thoải mái bước ra khiêu khích nhướn nhướn lông mày.
Lăng Tiêu cắn răng, cũng đứng lên nhanh chân đi vào nhà vệ sinh, chợt hắn nhìn thấy Âu Dương Huy muốn đi liền vội la lên: “Cậu đừng đi!”
“Hử?”
Lăng Tiêu không để ý tới y, hắn đi vào khép cửa: “Cậu không được đi đâu đấy!” 
“Được được được, tôi không đi.” Âu Dương Huy khoanh hai tay trước ngực, thong thả dựa tường.
Tiếng nước ào ào vang lên đồng thời xen lẫn tiếng nói của Lăng Tiêu: “Này!”
“Hửm?”
“Không có gì.”
Không tới mấy giây, tiếng nói của Lăng Tiêu lại truyền tới: “Này!”
“Tôi đây.”
“Ặc…”
Tiếng nước ngừng, tiếp đó là tiếng kéo khóa quần sột soạt roẹt roẹt, lúc Lăng Tiêu đi ra trông vẻ mặt vô cùng thoải mái, Âu Dương Huy đang muốn chế giễu vài câu nhưng vừa nâng mắt lên lại nhìn thấy sau lưng Lăng Tiêu có thêm một cái bóng…
Đối với sự xuất hiện của nó Lăng Tiêu hàon toàn không biết gì cả, sau khi hắn đi một chuyến vào khu đất cấm tựa hồ vừa mở ra được khúc mắc, lấy lại sức mạnh. Lăng Tiêu ngồi xuống mép giường, hắn khát khô cổ cả ngày giờ chỉ muốn uống bia.
Dù sao có đại sư ở đây, sợ cái gì chứ?
Phù chú dán đầy trong phòng, Âu Dương Huy như có điều suy nghĩ ngắm nhìn nhà vệ sinh, sau đó y lấy ra một cái gương Bát Quái cỡ nhỏ trong hành lý rồi tiếp tục lấy một tờ giấy viết đầy chữ, cuối cùng lấy ra một cái đĩa nho nhỏ.
“Lăng Tiêu, cậu đi tìm hai người nữa tới đây.” Âu Dương Huy dọn ra một cái bàn nhỏ.
“Thiếu hai tay chơi mạt chược à?”
“Nhanh lên!” Đại sư trừng mắt.
Lăng Tiêu hậm hực đi ra ngoài rồi sau đó lại rầu rỉ, đêm hôm khuya khoắt thế này nên tìm ai đây? Trần Tam chắc chắn lại đi nhậu, Mộng Mộng chắc chắn hơn nửa đêm mới về, vậy chỉ còn lại…
5. Lý Trình
Lý Trình nhìn thuốc tiêu sưng trước mắt, anh ta cười lạnh biết rõ còn cố hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc.” Bạch Nguyệt lại móc ra một ít bông ngoáy tai từ trong túi đưa tới, “Bôi ít thuốc sẽ thoải mái hơn một chút.”
Trên tờ đơn quảng cáo sản phẩm hạ giá có nói, đây là thuốc mới vừa đưa ra thị trường, giảm nhiệt giảm đau, cầm máu tiêu sưng, bôi một lần sẽ thấy hiệu quả ngay lập tức.
Lý Trình thường vô tình cố ý sờ sờ cánh tay, chắc chắn vết thương vẫn chưa lành, Bạch Nguyệt vẫn chưa nhận ra được mình lại làm chuyện thừa thải.
“Cậu mua bao chiêu lọ?”
“Mười lọ…” Dưới sự đề cử cật lực của nhân viên cửa hàng, xém chút nữa Bạch Nguyệt đã ôm một thùng về nhà nhưng đáng tiếc cậu không đủ tiền nên chỉ có thể mua mười lọ.
Lý Trình buông tiếng thở dài đặt chén canh táo đỏ xuống, nhận lấy lọ thuốc vén tay áo lên.
Một mảnh đỏ xuất hiện trên cánh tay, là vết tích bị phỏng
Tiếp tục hướng lên trên, có một vết sẹo bị khâu lại trên da, Lý Trình kéo ống tay áo che lại vết sẹo, lạnh lùng nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt dời tầm mắt, im lặng ngồi một bên.
Nói tới Lý Trình, phải quay lại lúc Bạch Nguyệt còn làm việc ở Âm Phủ
Lúc ấy Lý Trình còn là một du hồn trôi bồng bềnh nơi hoang dã, xung quanh tản ra oán niệm mãnh liệt. Nếu bỏ mặc không quan tâm, chờ nó hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, qua một thời gian rất có thể nó sẽ biến thành ác quỷ làm hại nhân gian.
Thế là bệnh cũ của Bạch Nguyệt tái phát, cậu xen vào việc câu hồn của người khác, mang Lý Trình xuống Âm Phủ…
Căn phòng lặng yên không một tiếng động, cánh cửa nhìn cảnh này không nhịn nổi nữa,  nó không chịu được cô đơn vang lên mấy tiếng cộc cộc.
Bạch Nguyệt mở cửa thì nhìn thấy Lăng Tiêu xoắn xuýt đứng ngoài cửa.
Đương nhiên tập hợp cả bốn người không phải để chơi mạt chược, nhìn chiếc đĩa nhỏ, Lăng Tiêu thoáng chốc nhận ra đại sư chắc chắn muốn chơi đĩa tiên. Trò đĩa tiên có thể chơi hai người hoặc cũng có thể chơi ba người, nhưng nếu chơi chính thức thì cần bốn người chia ra ngồi ở các góc Đông Tây Nam Bắc, việc ngồi này có nghĩa là mở đường Đông Tây Nam Bắc để quỷ thần từ tứ phương đến hỗ trợ, Lăng Tiêu tin chắc đại sư có suy nghĩ của riêng mình, nhưng mà… Không vì lý do gì lại rũ bọn họ chơi đĩa tiên, liệu bọn họ có đồng ý không?
Bạch Nguyệt nhìn Lý Trình, Lý Trình vẫn nghiêm mặt như cũ, đến cái rắm cũng không thả.
Lời mời chơi đĩa tiên đưa tới cửa chỉ chờ bọn họ đồng ý. Thật ra Bạch Nguyệt cũng có một vài suy nghĩ riêng, dù sao ngài Diêm Vương đột nhiên muốn bọn họ chạy tới đây làm việc, chắc chắn có nguyên do nào đó.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong toà nhà này?
Dễ nhận ra Lý Trình cũng muốn biết sự thật, thế là anh ta đứng lên gậy đầu với Bạch Nguyệt.
Ở lầu năm, vải bố trải xong đâu đấy dưới nền nhà trong căn phòng nhỏ, không biết Âu Dương Huy vô tình hay cố ý liếc nhìn về phía Lý Trình và Bạch Nguyệt.
Dưới hoàn cảnh một đống phù chú treo đầy phòng, hai bóng người một đen một trắng đi vào.
Âu Dương Huy tắt đèn, xung quanh lờ mờ tối đen chỉ còn lại bốn ngọn đến đặt trên bàn toả ánh sáng le lói, một tờ giấy đầy chữ phủ lên mặt bàn, một cái dĩa nhỏ úp ngược trên giấy.
Bốn người chia ra bốn góc ngồi xuống, Âu Dương Huy chủ động đặt ngón trỏ trên dĩa, tiếp theo là Lăng Tiêu, Bạch Nguyệt cũng thong thả để lên, cuối cùng là Lý Trình lạnh nhạt ấn ngón tay lên dĩa.
Sau khi tất cả đã đè lên, Âu Dương Huy đốt một lá bùa rồi quơ hai lần về phía cái dĩa, Lăng Tiêu tò mò hỏi: “Cậu không niệm chú à?”
Âu Dương Huy chế giễu: “Dĩa tiên dĩa tiên mau đến đây? Há, chỉ cần gọi vài tiếng là bọn họ sẽ tới à? Chẳng lẽ nếu tôi gọi Hắc vô thường mau tới đây thì hắn sẽ tới thật à?” Sau đó không biết vô tình hay cố ý quét nhìn Lý Trình một chút.
Lý Trình rất bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Lăng Tiêu nhìn xung quanh một vòng rồi chuyển tầm mắt trở lại lá bùa.
Âu Dương Huy thấy Lăng Tiêu tò mò nên kiên nhẫn giải thích: “Lăng Tiêu, đây là phù thỉnh tiên, sau khi đốt xong quỷ tiên sẽ tự nhiên kéo tới.” Lá bùa bị đốt hết, y giơ tro trong tay lên, đồng thời một ngọn gió nho nhỏ chợt nổi lên trong phòng khiến ánh nến lung la lung lay như thế sắp tắt tới nơi.
Bọn chúng đến rồi.
Lăng Tiêu không nhìn thấy nhưng lại cảm thấy lạnh đến nổi nổi hết da gà.
Âu Dương Huy len lén lấy chiếc gương Bát Quái cỡ nhỏ ra, quả nhiên một vài bóng đen tụ tập xung quanh. Âu Dương Huy lặng lẽ dời hướng tấm gương một chút thì nhìn thấy một gương mặt dữ tợn, tóc xõa dài trên vai cùng một cái lưỡi dài, cũng chính là Hắc Bạch Vô Thường.
Mặc dù đã sớm đoán được nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trái tim Âu Dương Huy vẫn hồi hộp nhảy thình thịch trong ngực.
Trong gương, Hắc vô thường dường như cảm nhận được có người nhìn mình nên quay đầu, xuyên thấu qua tấm gương mắt đối mắt với Âu Dương Huy.
Cả người Âu Dương Huy đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn bình tĩnh nghiêm mặt, y không hề phát ra tiếng động lặng lẽ thu hồi tấm gương.
Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện lúc này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, vì thế y định hỏi một chút.
Âu Dương Huy Hắn móc ra một lá bùa khác đốt lên rồi quơ giữa không trung ngay trên tấm gương, cất cao giọng nói: “Quảng tu hạo kiếp, chứng ngô thần thông… Bạch vô thường!”
*Quảng tu hạo kiếp, chứng ngô thần thông/广修浩劫, 证吾神通: Trích trong Kim Quang Thần Chú thuộc trang 140 quyển Vạn Pháp Quy Tông 萬法歸宗¸ Hoa Linh xuất bản xã, Bắc Kinh, 1994. Trong đó:
Hạo kiếp: Kiếp lớn (thời gian rất lâu dài, không tính xuể), cũng tương tự như vô số kiếp.
Ngô thần thông: Thần thông của tôi (ta).
Nguồn: https://daidaovanuyen.blogspot.com/2016/02/vu-05-kim-quang-than-chu-minh-tue-khai.html
Theo tiếng gọi, lá bùa đốt hết hóa thành tro rơi lả tả, cơ thể Bạch Nguyệt run lên một cái, từng gtọt từng giọt mồ hôi lớn bắt đầu đổ trên trán.
Lăng Tiêu tò mò nhìn ngắm bốn phía: “Bạch vô thường? Hắn tới rồi hả?” Trong truyền thuyết Hắc vô thường có gương mặt dữ tợn nhưng Bạch vô thường lại có khuôn mặt hiền lành, Lăng Tiêu đã được chứng kiến vẻ lạnh lùng của Hắc vô thường, giờ lại muốn gặp vẻ mặt hiền lành của Bạch vô thường.
Âu Dương Huy nhẹ giọng hỏi: “Bạch vô thường, ngươi tới đây bao lâu rồi?”
Bạch Nguyệt không thể khống chế bản thân, dưới hiệu lực của phù chú không thể không trả lời, cái dĩa chậm rãi chuyển động, mũi tên được vẽ trên cái dĩa chỉ vào mấy chữ, Lăng Tiêu đọc từng chữ sau đó  ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng kinh ngạc nói: “Đây không phải ngày tôi mới dọn vào sao?”
“Không biết ngươi đến đây vì chuyện gì?” Âu Dương Huy nâng mắt lên nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Mồ hôi trên trán Bạch Nguyệt thuận theo gương mặt trượt xuống nhưng dường như cái dĩa muốn truy hỏi đến cùng, xiêu xiêu vẹo vẹo dời đến hai chữ: Công, Tác.
Lăng Tiêu được mở mang tầm mắt: “Công tác?!”
Âu Dương Huy bĩu môi, quả nhiên nhân viên dưới Âm phủ toàn người có IQ cao, đánh Thái Cực cực giỏi.
*Đánh Thái Cực: Từ lóng chỉ người nói nói lảng tránh lòng vòng không vào vấn đề chính.
Lý Trình lạnh lùng nói: “Bạch vô thường mới đến không bao lâu, cậu cảm thấy hắn biết nhiều hơn cậu?”
Âu Dương Huy đáp trả: “Anh biết tôi định hỏi gì không?”
Giọng nói của Lý Trình trở nên cứng rắn kiên cường: “Không phải cậu muốn hỏi chuyện tòa nhà này à, bằng không cậu ở đây chiêu hồn làm gì?”
Âu Dương Huy không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Bạch vô thường, tòa nhà này có ác quỷ không?”
Chiếc dĩa di động, quả quyết chỉ vào: Không.
Âu Dương Huy buồn bực, quỷ sai cực kỳ đáng tin. Có điều, nếu nói không có ác quỷ vậy phải giải thích thế nào về những chuyện xảy ra mấy ngày nay?
Chẳng lẽ đều do du hồn? Không đúng, vốn du hồn chỉ là năng lượng phụ không có ý thức mới đúng!
Lý Trình nhìn bộ dáng mồ hôi dầm dề của Bạch Nguyệt, anh ta đen mặt nói với Âu Dương Huy: “Đừng có lãnh phí thời gian được không?”
Lăng Tiêu cũng nhìn về phía Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy im lặng một lúc sau đó đưa tay đốt một tấm phù, quơ vài cái trên không trung, giam cầm được giải trừ, Bạch Nguyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Dĩa nhỏ không có động tĩnh, Lăng Tiêu nhìn nó một chút: “Hắn đi rồi à?” 
“Ừm, mời đi.”
Vì mời đi nên dĩa để trống, bóng đen xung quanh dường như muốn bạo động chen chúc vào dĩa trống, Âu Dương Huy định đốt thêm một phù thỉnh tiên nhưng còn chưa kịp đốt hết thì bóng ma đã ồ ạt lao về phía cái dĩa.
Cái dĩa đột nhiên phát lạnh giống như bị đóng băng, Lăng Tiêu bị hàn khí cuồn cuộn xung quanh hung lạnh đến mức cả người run rẩy, Âu Dương Huy len lén liếc nhìn gương Bát Quái cỡ nhỏ, y nhìn thấy những bóng đen kia chen lấn thành một cục. Khí áp trong căn phòng nhỏ giảm mạnh, lúc nhìn thấy hoàn cảnh sắp mất khống chế, phù chú trên tường bắt đầu tự đốt cháy mà không cần lửa, không chút tiếng động trấn áp. Lúc này, hình như những bóng đen bắt đầu hoảng sợ, nhưng chợt có một thứ gì đó lao vụt đi giữa bầy hỗ loạn, xông về phía chiếc dĩa.
Không đợi đặt câu hỏi, cái dĩa tự mình động, nó liên tục xoay vòng cực nhanh xung quanh mấy chữ: Không. Phải. Tôi.
Như một vòng tuần hoàng, cái dĩa không ngừng chạy quanh ba chữ này.
Không phải tôi, không phải tôi, không phải tôi…
Rốt cuộc nó có ý gì?
Không đợi đặt câu hỏi, cái dĩa xoảng một tiếng, nát.
Lý Trình và Bạch Nguyệt liếc nhau, Âu Dương Huy nhíu chặt lông mày, Lăng Tiêu bày vẻ mặt đau khổ không dám thở mạnh.
Nghi thức thỉnh tiên bị gián đoạn ngoài ý muốn.
Đĩa bể nát tức dấu hiệu chẳng lành…
Tối hôm ấy, Lăng Tiêu lật qua lật lại ngủ không được, hắn luôn cảm thấy có từng cơn gió lạnh cùng những bóng ma lay động xung quanh.
Một vòng dây đỏ vòng xung quanh giường nệm, đây là một thuật pháp phòng ngự cỡ nhỏ nhưng rất hữu hiệu, Âu Dương Huy quay mặt vào tường, yên tâm thoải mái nằm ngáy o o.
Hai người bọn họ đắp chung một tấm thảm bên trên viết đầy văn tự màu đỏ, đây là một tấm phù đặc chế.
Nệm quấn bùa hộ mệnh, người đắp bùa hộ mệnh, với hai lớp phòng hộ, du hồn chỉ có đi đường vòng, quỷ thần bất xâm.
Đáng tiếc Lăng Tiêu không biết những thứ này, hắn chỉ nhận định mỗi cọng cỏ cứu mạng bên cạnh.
Âu Dương Huy đang ngủ chợt cảm thấy bị thứ gì đó bó chặt, y mơ mơ màng màng cảm giác được Lăng Tiêu đang ôm chặt lấy mình từ phía sau.
“Này, buông ra.” Âu Dương Huy bất mãn, cùng giường chung gối thì thôi đi, phụ nữ còn dễ nói chuyện nhưng hết lần này tới lần khác lại CMN là đàn ông, đã vậy gã đàn ông này còn ôm mình, đúng là đau hết cả trứng!
Cánh tay ôm ngang hông, dù làm cách nào cũng không gỡ ra được, Lăng Tiêu dùng cả hai tay hai chân quấn chặt lấy y như  nhất quyết không buông.
“Lăng Tiêu, buông ra!” Vì đắp thảm trong nhiệt độ nóng bức nên Âu Dương Huy càng giãy dụa càng nóng, nóng đến mức sắp cháy rồi.
“Đại sư… Đại sư… Hu hu phía sau…” Giọng nói run rẩy truyền đến.
Âu Dương Huy mất kiên nhẫn chống người lên, từ góc độ này có thể nhìn thấy bên ngoài mép giường có một cái con bóng đen đang ngồi chồm hổm nhìn bọn họ…
Âu Dương Huy rất bình tĩnh nằm xuống: “Nó không đụng chúng ta được.”
Lăng Tiêu ngủ ngoài cùng vẫn ôm chặt lấy Âu Dương Huy, quyết không buông cọng cỏ cứu mạng này, hắn ấp a ấp úng một hồi mới gào lên: “Tôi muốn ngủ bên trong!”
Tính tình Lăng Tiêu vốn thích nháo loạn, Âu Dương Huy đành bất đắc dĩ chống người lên, hai người cẩn thận từng li từng tí thay vị trí bên dưới tấm thảm.
Nơi Âu Dương Huy ngủ vẫn còn lưu lại độ ấm từ nhiệt độ cơ thể, sau khi Lăng Tiêu hưởng thụ nhiệt độ thì tiếp tục ôm cọng cỏ cứu mạng vì hắn sợ lúc mình tỉnh lại, đại sư sẽ co giò chạy mất bỏ hắn lại một mình.
Âu Dương Huy thở dài: “Tôi không đi, đừng sợ.”
“Hu hu…” Cơ thể hắn rụt rụt rồi rút vào trong ngực đại sư.
Âu Dương Huy cảm thấy buồn cười, cũng ôm chầm lấy vỗ vỗ: “Đừng sợ, ngủ đi.”
Dù sao cũng phải có người hiểu rõ sự việc nhưng tất cả đều như lọt vào sương mù, rốt cuộc nên bắt đầu tìm manh mối từ đâu đây?
Ngay từ đầu đám du hồn ngăn cản, quấy rối, nhưng rồi thời gian dần trôi qua, chúng vậy mà có thể đứng dưới ánh nắng, đã vậy còn có thể nói chuyện phát ra tiếng nói. Cho đến đêm nay, nó hoặc là bọn chúng đã có hình dạng cụ thể…
Âu Dương Huy nghĩ mãi vẫn không ra, rốt cuộc nguồn năng lượng đó là gì mà có thể khiến đám du hồn vốn chỉ là một năng lượng phụ vô hình có thể hấp thụ rồi dần dần ngưng tụ thành hình.
Tòa nhà này có vấn đề, có lẽ tất cả vấn đề bắt đầu từ việc Lăng Tiêu làm vỡ tấm gương.
Quả thật nên điều tra thêm
Mạch suy nghĩ bị một tràn tiếng ngáy đánh gãy, Âu Dương Huy cúi đầu nhìn thì không ngờ người đàn ông vẫn đang rút trong ngực mình nay đã an tâm ngủ thiếp đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.