Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 17: Mối nguy hiểm




1. Âu Dương Huy
Âu Dương Huy vẫn đang đi xuống dưới.
Với tốc độ này, nếu tính toán không sai biệt lắm thì y đã đi xuống hơn mười mấy tầng lầu nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
Không có thứ gì chiếu sáng, thời gian trở nên hỗn loạn, cảm giác đã qua mấy phút, mấy tiếng, hay là mấy ngày.
Chim nhỏ nằm ngủ một giấc trong ngực Âu Dương Huy, vừa tỉnh lại liền thò đầu ra: “Sao chúng ta vẫn còn ở đây?”  
“Cái… Cái gì mà vẫn còn ở đây?” Âu Dương Huy khó hiểu, mùi hôi thối trong lối đi nhỏ sắp hun y đến choáng đầu rồi.
Chim nhỏ mổ y một cái: “Nhìn dưới chân.”
Âu Dương Huy cúi đầu nhìn dưới chân.
Bên chân có một khúc xương gãy.
Là đoạn xương mà Âu Dương Huy đạp gãy cách đây không lâu.
Y nhanh chóng phát hiện, hóa ra mình đã từng đi qua đoạn đường này.
Đi lâu như vậy, té ra vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, y gặp Quỷ Đả Tường!
*Quỷ Đả Tường [鬼打墙]:
Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
Nguồn: https://www.facebook.com/notes/truyện-ngôn-tình-xuyên-không-cổ-đại/viết-tắt-thuật-ngữ-từ-ngữ-từ-nhái-đồ-vật/1104104636272170/

Quay đầu nhìn ra sau, nữ du hồn vẫn đang ngồi trên bậc thang, vẻ mặt tò mò nhìn cao phú soái diễn trò.
Chim nhỏ tức giận lại mổ Âu Dương Huy một cái: “Không phải cô ta, cô ta không giở trò, cậu bình tĩnh một chút được không?”
“Anh có thể đừng lúc nào cũng “hôn” môi tôi không…”
“Má!” Chim nhỏ hung ác nhận ra chỗ mình vừa mổ là chỗ nào đấy.
Âu Dương Huy đau khổ che ngực, y suy nghĩ một lát rồi móc lá bùa ra vung vẩy bốn phía.
Lá bùa không cần lửa vẫn tự cháy, vừa đụng phải thứ gì đó không gian lập tức dập dờn gợn sóng, ảo giác giả dối bao phủ hiện ra trong nháy mắt.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi Âu Dương Huy đã thấy rõ con đường thật ở ngay vách tường phía trước, thế là y vọt thẳng tới, ngay sau đó, rất tiêu sái đụng tường…
Kỳ quái, chẳng lẽ mình nhớ sai vị trí?
Âu Dương Huy giơ đao lên chém xuống, bức tường như bùn đổ ầm xuống lộ ra một con đường, nhưng sau đó lại dán thành bức tường trong nháy mắt
Có một sức mạnh to lớn nào đó đang bóp méo không gian.
Y chém liên tiếp mấy đao, lại móc lá bùa ra vung lên, không gian sền sệt một hồi nhưng vẫn không mở ra.
Chợt có thứ gì đó tỏa nhiệt trong túi, Âu Dương Huy lấy đồng tiền mà ông già mù đưa cho, y nghiêng đầu suy nghĩ một chút sau đó búng tay một cái, một tiếng crắck giòn vang, sức mạnh mênh mông dời núi lấp biển đánh lên tường làm nó lủng thành một cái lỗ lớn.
Chỉ với một cái búng tay đã xuyên qua quỷ đả tường siêu cấp.
Nhân cơ hội cửa động chưa khép lại, Âu Dương Huy lách mình tiến vào con đường thật.
Chim nhỏ nghi ngờ nói: “Ai đưa cho cậu đồng tiền này?”
“Cha tôi.”
“Cha cậu là ai?”
Âu Dương Huy không trả lời, chim nhỏ lắc đầu: “Tên ông ta là gì? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu? Còn sống không?”
Âu Dương Huy bĩu môi, bóp túm lông trên đầu chim nhỏ, chim nhỏ ồn ào lập tức cứng đơ im lặng.
Cầu thang không dài, cuối đường có một cánh cửa sắt đóng chặt, trên chốt cửa cài từng vòng xích sắt thật lớn, nhìn vết ghỉ sét loang lổ có lẽ cũng đã hơn mấy chục năm, Âu Dương Huy giơ đao chém xuống, xích sắt keng một cái đứt đôi, cửa mở ra để lộ một gian nhà đá nho nhỏ.
Không có đường.
Lăng Tiêu đã đi đâu? Hắc Bạch Vô Thường đâu?
Âu Dương Huy đi vào nhà đá nhìn bốn phía, nhờ bó đuốc cao cấp chiếu rọi nên không gian nho nhỏ sáng trưng không sót một góc nào.
Đá lót mặt đất, đá trên mặt tường, trên mặt tường… A, có móc kéo?
Âu Dương Huy sờ sờ móc kéo.
Chim nhỏ thò đầu ra từ trong ngực Âu Dương Huy: “Cơ quan?”
Âu Dương Huy cũng cảm thấy đây là cơ quan.
Thế là, y làm một hành động bình thường mà ai cũng sẽ làm.
Cầm dây móc kéo xuống…
2. Lăng Tiêu
Lăng Tiêu đã từng có một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ hắn vừa đẹp trai vừa tài giỏi tiêu tiền như nước, hắn đi phía trước vung tiền, phía sau có một đống gái đẹp chạy theo tranh giành giữ hắn lại muốn hắn làm người của mình, sau đó hắn cool ngầu quay người, ôm hết toàn bộ gái đẹp là fan hâm mộ của hắn cùng nhau thay phiên “live-stream” vô cùng sống động…
Nhưng giấc mơ đẹp lúc nào cũng ngắn ngủi, mỗi lần đến lúc sắp bắn pháo bông thì hắn tỉnh lại.
Tỉnh, thì sẽ đối mặt với hiện thực.
Mà hiện thực thì vĩnh viễn tàn khốc, tàn khốc như một cơn ác mộng.
Mà lần này còn là ác mộng không thể tưởng tượng nổi.
Sương mù hỗn loạn như vắt mì bắt đầu chia ra thành hình người, bị “công tử coi tiền như rác” hấp dẫn mà đi đến.
Có cái thứ nhất chắc chắn sẽ có có cái thứ hai, Lăng Tiêu vừa ngẩn người trong nháy mắt đã có hơn mấy chục fan hâm mộ nhiệt tình chạy đến chỗ “công tử”.
Nếu không chạy chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng! “Công tử: tức giận chửi một tiếng, quay người bỏ chạy.
Chạy, nhưng có thể chạy tới đâu? Hắn vẫn chưa tìm được cánh cửa thoát khỏi đây!
Vị “công tử” như con ruồi mất đầu chạy dọc theo bức tường, đám fan hâm mộ chen chúc đuổi phía sau hắn.
Lăng Tiêu chạy chạy một hồi chợt phát hiện một tin vui, đám fan hâm mộ trắng toát này chỉ biết đuổi theo chứ không có đầu óc, tụi nó chỉ biết chạy loạn theo Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu chạy hướng đông bọn chúng cũng chạy hướng đông, Lăng Tiêu rẽ ngoặt bọn chúng cũng rẽ ngoặt.
Như vậy càng dễ xử lý! Chỉ cần bám sát tường chạy vòng quanh là được! Tao không tin một nơi lớn như vậy ngay cả lối thoát cũng không có!
Giải đấu toàn dân chạy bộ cứ thế bắt đầu, Lăng Tiêu đi đầu vượt xa đám quần chúng, khoảng cách từ từ kéo ra nhưng không bao lâu lại dần dần rút ngắn.
Lăng Tiêu đau lòng phát hiện, thể lực của mình sắp không chống đỡ được nữa!
Quần chúng nhân dân sáng ý vô hạn! Lăng Tiêu hơi cong eo quơ lấy một cục đá ném về phía sau.
Tảng đá xuyên qua cơ thể fan hâm mộ rơi xuống đất.
Đệt! Công kích vật lý không có tác dụng?!
Lăng Tiêu hít một hơi lạnh, giãy dụa tăng tốc.
Gần như vòng hết nửa căn hầm, phía trước là đường cùng, hắn hi vọng ở đó có góc ngoặt, chợt Lăng Tiêu phát hiện mặt tường đen nhánh cách đó không xa đột nhiên móp méo.
Không, đây không phải vết lõm, đây chắc chắn là lối thoát mà hắn đang tìm kiếm!
Có lối rẽ, Lăng Tiêu không hề do dự quẹo vào.
Không biết chạy được bao lâu, ý thức nhận ra nguy hiểm khiến Lăng Tiêu dừng bước, trong bóng tối ngay phía trước dường như có người!
“A… Khụ khụ… Ai?!” Lăng Tiêu thở không ra hơi, khí thế hung hăng giảm hơn phân nửa.
Người kia núp trong bóng tối, hình như đang cầm thứ gì đó, nhìn lờ mờ có vẻ giống một thanh trường kiếm.
“Đao Minh Hồng đâu?” Người kia hỏi.
Lăng Tiêu chợt cảm thấy giọng nói này hơi quen tai nhưng tình huống khẩn cấp trước mắt bị fan hâm mộ  rượt đuổi chặn đường khiến Lăng Tiêu không có thời gian để ý, ngay lúc hắn định mắng chửi thì vô tình liếc nhìn ra sau đã thấy đám fan hâm mộ đã đuổi tới góc rẽ.
Tới rồi! Tới rồi! Đệt mọe!!
Nhìn bộ dạng xốc xếch của Lăng Tiêu là biết hắn không có mang vũ khí phòng thân chớ nói chi là Đao Minh Hồng.
Trong bóng tối phía trước không còn nghe thấy tiếng thở nữa, hắn dùng đồng tiền chiếu chiếu nhưng người đàn ông kia chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Một người đàn ông cao lớn sống sờ sờ cứ thế biến mất vào hư không? Ông ta rời đi lúc nào? Lăng Tiêu bắt đầu hối hận tại sao không lôi tên Trình Giảo Kim kia xuống nước với mình, thêm một chiến hữu tức thêm một phần hi vọng! Nhỡ đâu đến lúc tèo xuống Hoàng Tuyền Lộ vẫn có bạn đi chung!
Đã có thể vào đây, nhất định có thể ra ngoài!
Lăng Tiêu vội vàng chạy về phía lối ra nhưng hắn không gặp người đàn ông kia, thế là hắn chạy suốt một đường, chạy chạy chạy, ánh sáng rộng mở trước mắt.
Một căn phòng thật lớn! 
Hơn nữa giữa phòng còn có loáng thoáng vài bóng trắng?
Ấy, hình như cảnh này nhìn hơi quen quen?!
Lăng Tiêu phóng ra khỏi đường hầm, đúng lúc này, bóng trắng nứt ra phân thành mấy người, cùng vươn tay ra chạy về phía Lăng Tiêu.
Nồng nhiệt quá rồi! CMN nồng nhiệt quá rồi!
Ngay lúc này trong đường hầm có sẵn một đống fan hâm mộ muốn tiếp cận hắn, Lăng Tiêu khóc không ra nước mắt, lê cơ thể đã đến cực hạn tiếp tục chạy Marathon.
Đại sư… Minh Hồng… Hu hu mọi người ở đâu…
3. Âu Dương Huy
Đầu Âu Dương Huy đau đến muốn nửt ra, cơ thể y đau nhức giống như tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Có thứ gì đó chảy xuống từ trên mặt, sau đó chảy đến môi, liếm liếm, có vị tanh mặn.
Máu?
Âu Dương Huy mơ mơ màng màng lau mặt, lau xong nhìn lại, tay dính đầy chất lỏng màu đỏ
A! Máu… A! Thật nhiều máu…
“Này! Cậu đừng có phát bệnh lúc này chứ!”
Ai? Ai đang nói?
Ngẩng đầu nhìn lên, một cây đao cực lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng cắm ở trên vách đá, tua rua ở cán đao thật dài quấn vòng quanh eo Âu Dương Huy nâng y lên giữa không trung.
Bên dưới tối thui sâu hun hút, từng đợt gió âm u lạnh lẽo thổi lên giúp Âu Dương Huy tỉnh táo hoàn toàn.
“Cậu nghe cho kỹ, cậu có thể sử dụng tôi để leo lên.”
Âu Dương Huy ngẩng đầu, yếu ớt nói: “… Ngươi là ai?”
Thanh đao lớn chửi một tiếng ĐM: “Rốt cuộc cậu tỉnh ngủ chưa thế?!”
“Minh Hồng?” 
“Hừ!”
“Đây là… hình dạng thật của anh?”
Thanh đao lớn khinh thường hừ một tiếng: “Giờ cậu mới nhận ra à! Tôi nói cho cậu biết, sau khi tôi biến về hình dạng cũ, chẳng mấy chốc tôi sẽ mất ý thức mà ngủ say hoàn toàn, đến lúc đó tôi chỉ còn là một thanh đao mà thôi! Cậu dùng cẩn thận một chút! Nếu lúc tôi tỉnh lại phát hiện cơ thể mình sứt mẻ thì đừng trách tại sao tôi không chặt cậu ra từng khúc!”
Âu Dương Huy ngẩn người như thể đang cố gắng tiêu hoá lời của Minh Hồng.
Minh Hồng thấy y vẫn chưa hiểu, buẹc mình nói: “Còn đực mặt ra đó làm gì?! Mau cầm lấy tôi! Lát nữa tôi không quấn cậu được nữa đâu!”
Âu Dương Huy nghe thế nương theo sợi tua rua, vươn tay cầm lấy cán đao.
Trên tay dính máu cộng thêm làn da trắng nõn khiến màu đỏ càng thêm chói mắt, Âu Dương Huy chỉ thấy trước mắt mình từ từ biến thành màu đen, bệnh choáng máu lại tái phát, Minh Hồng tức giận không nhịn được nữa, vung tua rua lên tát y một cái: “Muốn choáng thì lát nữa hẳn choáng! Nhanh leo lên!”
Nói thì dễ đấy, nhưng leo bằng cách nào?
Lúc ấy Âu Dương Huy kéo móc xuống tưởng sẽ mở ra một cánh cửa nhưng không ngờ vô số mũi tên đen phóng tới, Âu Dương Huy lập tức quơ bó đuốc cao cấp lên đỡ đòn, lùi lại một bước, lại phát hiện một cạm bẫy rất lớn không biết xuất hiện từ lúc nào, một bước đạp hụt, cơ thể đập xuống sàn đá, cuối cùng mất ý thức…
Rất có thể cái trán bị rách da nên chảy máu, Âu Dương Huy cố gắng không nhìn mấy dòng  nước nhỏ màu đỏ, cơ thể mềm oặt, việc y có thể làm duy nhất là tựa cả cơ thể lên sống đao, cũng may Minh Hồng là loại lưỡi đao đơn, nằm lên chỉ có cảm giác như quần áo đang phơi trên gậy trúc.
Cơ thể Minh Hồng run lẩy bẩy: “Này! Cậu coi tôi thành cái gì thế hả?!”
“Nghỉ ngơi một chút, chỉ một chút thôi…” Y nhắm mắt, cố gắng tiết kiệm thể lực.
Đã không còn cách nào để đợi, Minh Hồng tận dụng mình còn một chút ý thức lập tức vận sức, thân đao nương theo vách đá cong mình sau đó mang theo Âu Dương Huy bắn ngược lên trên mặt đất.
Sau khi rơi xuống đất, Minh Hồng đao xoay vòng vòng trượt tới một góc hẻo lánh, Âu Dương Huy vừa mới chống người lên chợt một bóng người bước ra từ góc hẻo lánh, xoay người nhặt thanh đao to lớn vẫn còn toả ra ánh sáng vàng.
“Thanh đao này hẳn là Đao Minh Hồng thật đúng không?” Hoàng Nhị Cẩu sờ soạn thân đao, trên miệng nở nụ cười quỷ dị.
“Quản lý Hoàng?!” Âu Dương Huy kinh ngạc, vui vẻ nhiều hơn là bất ngờ, nhưng sau khi cảm giác vui mừng qua đi lại bắt đầu lo lắng.
Tại sao anh Cẩu ở đây không quan trọng, quan trọng là anh Cẩu có lẽ giúp được gì đó, nhưng mặt khác, một người bình thường nói thế nào cũng thuộc đối tượng cần được bảo vệ, trong hoàn cảnh này chính y cũng khó đảm bảo an toàn cho bản thân chứ nói chi là phân ra bảo vệ ông ta.
Âu Dương Huy vô cùng mâu thuẫn nhìn anh Cẩu.
Lúc này một tay Hoàng Nhị Cẩu cầm Đao Monh Hồng, tay còn lại cầm một thanh kiếm cổ.
Âu Dương Huy chợt nhớ ra hình dáng thanh đao mà mình nhìn thấy trong thư viện, khi đó y chỉ vào hình ảnh chế giễu Can Tương và Mạc Tà phải đi đôi với nhau mới đúng.
“Thanh này là Mạc Tà, dùng tốt hơn Can Tương nhiều.” Anh Cẩu tốt bụng giải thích đồng thời tự mình chứng minh, chỉ thấy ông ta giơ thanh Mạc Tà lên, thân kiếm như rắn nhanh chóng lao về phía Âu Dương Huy, Âu Dương Huy vô thức lăn người né tránh, ngay lập tức chỗ y vừa nằm xuất hiện một cái hố sâu, bụi bay mịt mù, thân kiếm như roi vẽ một vòng trên mặt đất.
Roi kiếm?!
Không ngờ Mạc Tà lại là roi kiếm?!
Nhưng Âu Dương Huy không quan sát được vì lúc y lăn một vòng lại tiếp tục đạp trúng bẫy.
Phạm vi của bẫy quá lớn, gần như lan ra hết cả mặt đất.
Minh Hồng đã không còn ý thức, hoàn toàn biến thàng Đao Minh Hồng.
Cuối cùng anh ta không có cách nào giúp y.
Anh Cẩu thu roi kiếm, nhấn lên vách tường bên cạnh.
Một viên gạch lõm xuống, cạm bẫy bắt đầu ầm ầm khôi phục lại thành mặt đất.
Âu Dương Huy bị mai táng trong cạm bẫy, anh Cẩu chắc chắn tin vào giả thuyết này không hề nghi ngờ, ông ta nắm lấy móc kéo muốn leo lên nhưng đột nhiên tiếng hô to gọi nhỏ của Lăng Tiêu loáng thoáng truyền đến.
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, anh Cẩu buông móc kéo, ấn một viên gạch, một cái cửa ẩn xuất hiện, ông ta cầm Đao Minh Hồng lặng lẽ đi vào.
Hắc Bạch Vô Thường hiện thân từ góc tối, Bạch vô thường đang định độn thổ cứu Âu Dương Huy thì bị Hắc vô thường kéo lại: “Đừng xen vào chuyện không liên quan tới mình.”
Bạch vô thường hất anh ta ra, lạnh lùng nói: “Chuyện tôi làm ai cần cậu lo?”
Hắc vô thường cũng lạnh lùng nói: “Quỷ sai vẫn là quỷ, người quỷ không chung đường, cho dù cậu cứu cậu ta thì sao? Chỉ thêm vướng víu không phải sao? Bên trong có thứ kỳ quái kia đang chờ, nếu đánh nhau thật cậu có thể bảo vệ bọn họ không? Cậu nên suy nghĩ làm cách nào để đối phó với nó chứ không phải đi cứu người!”
Bạch vô thường muốn đi nhưng Hắc vô thường kiên quyết giữ cậu lại: “Có ông già mù kia trợ giúp, cậu ta không chết được, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy?”
Bạch vô thường suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Hắc vô thường nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch vô thường: “Đi vào trong, nhìn đúng rồi thì ra tay.”
“Ừm.”
“Phải đi theo tôi, không được hành động tuỳ tiện.”
“Ừm.”
“Hiểu chưa?”
“Khụ.” Bạch vô thường mất kiên nhẫn liếc nhìn Hắc vô thường
Nhưng Hắc vô thường rất kiên nhẫn chờ một câu cam kết.
“Được.” Bạch vô thường gật đầu.
Sắc mặt Hắc vô thường nghiêm túc nhìn về phía vách tường.
Đây là dự cảm sắp có cái chết xảy ra mà Hắc vô thường từng gặp rất nhiều lần.
U ám ảm đạm, mùi máu tanh lượn lờ, cho đến giờ Hắc vô thường vẫn còn nhớ rõ lúc ấy con đao kia chặt xuống như thế nào, thậm chí anh ta còn nhớ kỹ bộ dáng kêu khóc cầu xin tha thứ của mình. Đầu tiên là ngón tay, tiếp đó là cánh tay, từng tấc từng tấc, cực hình dài dằng dặc, cảm giác đau đớn thống khổ nhưng anh ta vẫn duy trì tỉnh táo, thậm chí Hắc vô thường vẫn nhớ như in cảm giác một đao ghim vào tim mình.
Lạc ấn trong linh hồn bắt đầu sợ hãi khiến Hắc vô thường nhạy bén cảm ứng được nguy cơ khác thường.
Càng tới gần vách tường cảm xúc này càng mãnh liệt.
Hầy, coi bộ lão Diêm vương xử lý việc lần này cũng không tốt cho lắm.
Âu Dương Huy nắm lấy thạch nhũ nhô ra, cả người lơ lửng giữa không trung.
Không có bó đuốc cao cấp, cũng không có Minh Hồng ở đây, bóng tối vô tận như cuốn sạch lấy tuyệt vọng trong lòng dâng lên đầu.
Cảm giác này rất quen, như thể từng gặp ở đâu rồi.
Lúc còn nhỏ, ban đêm, y ở trong một ngôi miếu đổ nát.
Không đèn, không đồ điện, ghé vào bệ cửa sổ nhìn bầu trời đêm chính là thú vui duy nhất của y.
Y từng nghĩ cả đời mình sẽ vĩnh viễn như vậy trôi qua, nhưng mà một ngày nọ, y cực kỳ tức giận, dưới sự dũng cảm mù quáng y dứt khoát rời khỏi vùng núi cao gió rét ở phía Tây mà đi đến phương nam ấm áp, một mình cố gắng mấy năm thì tích góp được một chút tiền, cuối cùng quyết định ở lại trung tâm thành phố.
Thành thị về đêm đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt, y thích tựa trên lan can quán bar, vừa hút thuốc vừa thưởng thức bầu trời đêm xa hoa mỹ lệ.
Thành phố phương Nam nhộn nhịp không hề hoang vu như phương Tây.
Y từng nghĩ sẽ mang người bạn duy nhất của mình tới đây.
Nhưng tiếc rằng người kia đã mất từ nhiều năm trước rồi.
Y đã từng nghĩ vì mình rất mạnh nên yêu ma quỷ quái không sợ mình, lúc những đứa trẻ khác rúc vào lòng mẹ vì sợ tối, y đã cả gan ở trong một ngôi miếu đổ nát, nắm những ngôi sao cao nguyên trong lòng bàn tay, y thường lén lút chuồn ra khỏi miếu hoang sau đó cùng người kia ngồi trên tảng đá lớn ngắm sao giữa bầu trời đêm…
Lúc ấy y không sợ mình bị phát hiện, vì người trông coi y không ai khác chính là…
Ông già mù.
Nhưng dù thế nào ông cụ cũng sẽ ở trong miếu đổ nát chờ y trở về, sau đó đưa cho y một ly nước suốt hoặc là trải rơm rạ sẵn cho y.
Ông cụ chẳng có tài cán gì cả mà chỉ biết coi bói, lúc bé y vẫn luôn cho là như vậy, mãi đến một ngày, ông cụ ra tay phong ấn một năng lực của y.
Từ đó về sau y không khác gì người bình thường.
Y hận ông cụ rất nhiều năm, cho đến khi lớn lên nỗi hận này mới dần dần mờ nhạt, giờ nhớ lại kỳ thật ông cụ làm rất đúng.
Nếu năng lực kia bị phát hiện, người chịu khổ chính là mình.
Ông cụ làm vậy là vì bảo vệ y.
Nhưng hiểu ra thì đã quá muộn.
Đợi lúc y nghĩ rõ ràng rồi thì ông cụ đã không còn ở đây nữa.
Tay Âu Dương Huy chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, cơ bắp căng cứng, thật sự rất đau, giữa bóng đêm dài đặc không biết có nguy cơ nào đang ẩn núp, Âu Dương Huy một thân một mình cuối cùng cũng bắt đầu sợ.
Không ai có thể giúp y, y chỉ có thể dựa vào chính mình.
Âu Dương Huy thử tìm điểm để chân nhưng trong bóng tối không nhìn thấy gì cả, đạp mấy lần vẫn không tìm được chỗ dẫm lên, duy trì tình trạng hiệt tại đã không dễ dàng, muốn leo lên lại càng không có khả năng.
Y thật sự quá mệt, chi bằng nghỉ ngơi một chút nhỉ…
Tay y từ từ buông lỏng, trượt xuống, ngay tại lúc y sắp từ bỏ thì cảm thấy có thứ gì đó trong túi tỏa nhiệt, Âu Dương Huy sờ sờ, móc ra một đồng xu.
Là của ông già mù cho y.
Đồng tiền tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa như ánh trăng sáng trong bóng tối.
Cha…
Âu Dương Huy cắn răng
4. Ngu Thanh
Trên máy bay, Ngu Thanh với Lương Liêm cầm một đống bản vẽ nghiên cứu.
Này là Hoàng Tiểu Đản cho bọn họ, là bản vẽ tay của Hoàng Nhị Cẩu.
“Nhìn thế nào cũng giống một ngôi mộ cổ.” Lương Liêm nghiêng đầu, “Nhưng tại sao không có quan tài, cũng không có văn tự ghi chép, kỳ quái, chẳng lẽ đây chỉ là một tầng hầm bình thường?”
Ngu Thanh cười: “Cậu xem, nơi này có một đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, rõ ràng do sức người tạo ra. Còn chỗ này, chỗ này nữa, mấy đường này đều thông ra mặt đất, tôi đoán đây có thể là ngục giam.”
Lương Liêm đến gần quan sát, chỉ vào đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trêu ghẹo: “Bọn họ vượt ngục thành công?” 
“Ha.” Ngu Thanh vui vẻ cười.
Lương Liêm thừa dịp anh không chú ý, nhanh chóng hôn một cái.
“Lương Liêm…” Chỉ số tức giận của Ngu Thanh bị đẩy lên cao.
“Đội trưởng có gì sai bảo?” Hắn vẩy đuôi vẻ mặt vô tội.
Tiếp viên hàng không đi tới kịp lúc, bưng cà phê mỉm cười: “Xin hỏi ngài có cần cà phê không ạ?”
Lương Liêm lấy hai ly, cẩn thận thêm sữa với đường, sau đó lấy lòng cung kính đưa cà phê nóng tới trước mặt Ngu Thanh.
Ngu Thanh cố ý làm khó dễ: “Tôi không uống sữa với đường.”
Lương Liêm đổi ly của mình qua, Ngu Thanh nghiêm mặt nhấp một hớp, đệch! Không biết đây là hiệu cà phê gì! Đắng quá!
Vì vấn đề mặt mũi, Ngu Thanh đành để ly cà phê đắng chát xuống, tiếp tục như không có việc gì nghiên cứu bản vẽ.
Lương Liêm lại tận tình thêm sữa và đường vào ly cà phê vừa đổi kia, giả vờ như không thấy gương mặt đỏ bừng của Ngu Thanh.
“Đội trưởng, nhân lúc còn nóng.”
Ngu Thanh xả lòng từ bi nhấp một hớp, không tệ, quả nhiên cà phê phải thêm sữa thêm đường mới ngon!
“Mùi vị không tệ đúng không?” Lương Liêm cười nói.
“Ừm.” Anh nghiêm mặt, đặt ly cà phê đã uống thấy đáy xuống bàn.
“Quả nhiên cà phê phải thêm sữa thêm đường mới thơm.” Lương Liêm ra vẻ thần bí nói: “Tôi đã uống qua một ngụm, anh không ngại chứ?”
Ngu Thanh nhếch miệng, không thèm để ý đến kẹo da trâu.
Dạo gần đây kẹo da trâu có chiều hướng thăng cấp thành lưu manh, cứ thích lợi dụng sơ hở đụng đụng chạm chạm ở nơi công cộng.
Dưới lớp chăn mỏng, kẹo da trâu lưu manh lén lút nắm tay Ngu Thanh tay
“Đội trưởng, có thật Hoàng Nhị Cẩu đang ở đó không?”
“Đây là suy đoán của Hoàng tổng.” Ngu Thanh nói, “Trực giác của một người cha, có lẽ chúng ta có thể tin tưởng.”
“Vậy trực giác của anh thì sao?”
Ngu Thanh thản nhiên nói: “Sau khi xuống máy bay, chúng ta về cục một chuyến.”
Lương Liêm nhẹ giọng thì thầm: “Súng?”
Cái cục kẹo da trâu này không chỉ lưu manh mà càng có xu hướng trở thành con giun trong bụng anh, xúc giác cực kỳ nhạy bén.
Lương Liêm cười nói: “Lại định so sánh tôi với cái thứ trong bụng anh à?”
Ngu Thanh bất đắc dĩ thở dài, một cái gật đầu thừa nhận cho hai câu hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.