Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 92: Đêm thứ hai, tòa nhà bách hóa và một đêm dài đằng đẵng




Oanh!!!!!!
Cạch cạch cạch.
Cẩu Úc đi dọc theo hành lang của một tòa nhà không biết tên, mặt sàn bằng cẩm thạch không nhuốm bụi, sạch sẽ đến mức trông có vẻ hơi lạnh lẽo, chỉ có mỗi tiếng bước chân của gã vang vọng khắp hành lang. Tiếng nổ thứ ba vang lên, dư âm lan đến tận tòa nhà bên này, mặc dù nó là một cơ sở nghiên cứu nằm tuốt sâu trong lòng đất.
Cẩu Úc dừng bước, tự nhủ:
"Đây chính là cái gọi là Dạ Chiến ư?"
Trong căn phòng thí nghiệm với bốn bức tường trắng muốt, đủ các loại thành quả nghiên cứu được trưng bày sau bức tường bằng thủy tinh ở hai bên. Cẩu Úc cũng không có bao nhiêu tò mò, gã tiếp tục bước về phía trước bởi lẽ những vật kia hoặc nhiều hoặc ít gã đều tham dự nghiên cứu. Băng qua dãy hành lang lạnh lẽo, gã đi vào phòng làm việc của những thành viên nghiên cứu khoa học hàng đầu, Cẩu Úc tiện tay kéo qua một chiếc áo blouse trắng tinh.
"Quả nhiên ở đây vẫn có thói quen mặc cái này."
Gã giống như đang tự giễu chính mình.
Cẩu Úc đảo mắt xung quanh nhìn nơi mà gã đã từng chỉ đạo mấy hạng mục nghiên cứu, trong mắt nổi lên một vòng hiểu rõ.
"Khi thấy cao ốc Thủy gia, mình biết ngay quả nhiên nơi này là An thành."
Gã chậm rãi đi đến một cái tủ chứa đồ, mở ra cánh cửa không khóa, lấy ra chìa khóa. Ở phía cuối cùng có một tấm cửa sắt dày cộm trên đó viết "Cấm vào", gã lẩm bẩm:
"Quả nhiên cơ sở nghiên cứu này cũng ở đây!"
Kế bên cửa kim loại nặng nề là một máy quẹt thẻ căn cước chỉ nhận diện những người phụ trách tối cao. Cẩu Úc quẹt xuống thẻ của mình, rồi bước vào căn phòng chứa đầy tài liệu tối mật nhất. Gã lục lọi một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được bản vẽ thiết kế của cơ sở nghiên cứu này, trên mặt gã lộ ra nụ cười băng lãnh đầy hận ý.
"Cha? A! Tôi đã nói rồi, bởi vì huyết thống mà ông coi tôi như một công cụ để đạt được dã tâm của mình, sớm muộn thì ông cũng sẽ hối hận!"
Không một chút lưu luyến, Cẩu Úc nhanh chóng rời khỏi cơ sở nghiên cứu, gã thẳng đi đến bãi đổ xe, nhìn chiếc xe Rolls-Royce của người kia gã hơi do dự một chút.
"Lái chiếc này trở về thể nào cũng làm cho hai người kia hoài nghi."
Cẩu Úc trầm tư một chút, gã thoáng liếc mắt vào một góc hẻo lánh. Ở đó có một chiếc xe đạp nữ dùng để mua thức ăn.
Dù sao cũng không xa, dùng cái này đi.
...
...
Ngoại thành!
Thời điểm chiến đấu thảm thiết nhất!
Khối lập phương bạch sắc bị tên nỏ của Mạnh Lãng và kiếm khí của Đại Thúc đánh trúng!
Cuối cùng nó bay ra khỏi tay của Syltan!
"A a a!!!!!!!"
Vẻ mặt Syltan tràn đầy dữ tợn, gã thét lên tiếng thật dài, một tay vươn ra muốn cầm trở về!
Mạnh Lãng và Đại Thúc đều nhíu mày thở dài, ghê tởm, vừa rồi dùng ma năng/thể năng quá ít ư!?
Sau đó hai người thấy Syltan sắp cầm được khối lập phương, lập tức chuẩn bị một đợt tấn công khác!
Bất kể như thế nào cũng không thể để cho gã mang theo vật này trở lại Bắc Mĩ!
Thế nhưng!
Giữa không trung, ngay lúc Syltan sắp chạm vào khối lập phương!
Không gian đột nhiên tách ra!
Hắc ám vô biên mở ra một góc lỗ hổng!
Một nam tử điển trai mặc áo đuôi tôm xuất hiện từ hư không, rồi nhẹ nhàng linh hoạt bắt được khối lập phương.
"Khốn nạn!!! Trả lại cho ta!!!!"
Syltan gào lên tựa như cả người đều đã điên rồi!
"Các vị Người Tham Gia, chào buổi tối."
Người mặc áo đuôi tôm nho nhã xoay người hành lễ, con ngươi của Mạnh Lãng và Đại Thúc lập tức co vào!
Cấp A!?
Chẳng lẽ vừa rồi trong chớp mắt mình cảm giác được là hắn sao?
Đại Thúc khiếp sợ nghĩ trong lòng.
"Trả lại cho ta!!!"
Syltan căm tức nhìn gã, sau đó phất tay để cho người đàn ông vạm vỡ xuất thủ!
"Cái này không thể được."
Nam nhân mặc áo đuôi tôm cười khinh miệt, rồi vô thanh vô tức xuất hiện trên không trung như thể hắn đang đạp trên không khí, dễ dàng né tránh một kích của người đàn ông vạm vỡ.
"Mặc dù vật này đối với chúng ta không có ý nghĩa gì nhưng nếu để Người Tham Gia các ngươi đạt được thì thật sự là rất tệ đó."
"Chờ một chút, các ngươi...?!?"
Đại Thúc lập tức bắt được ngụ ý sâu xa đằng sau lời nói của nam nhân mặc áo đuôi tôm!
"A, ngượng ngùng, còn chưa tự giới thiệu, thật sự là thất lễ."
"Ta tên là Thập Kỳ, hiển nhiên, có lẽ ta còn một cái tên khác mà các người quen thuộc hơn."
Nam nhân mặc áo đuôi tôm nhếch miệng cười khinh bạc, rồi tiện tay biến ra một cái mũ dạ màu đen cao nhòng, hắn nói tiếp:
"A-17."
Bao quát cả Syltan!
Ba người run rẩy kịch liệt!
Đáng chết! "Bọn chúng" từ ám thế giới cũng nhúng tay vào sao!?
"Đúng là khái niệm bất lão bất tử vốn không có bất cứ ý nghĩa gì với chúng ta cả, thế nhưng nếu để cho Người Tham Gia các người đạt được nó, từ mấy thế kỷ về sau ắt hẳn sẽ rất phiền phức..."
Nam nhân mặc áo đuôi tôm... Không, A-17 vừa cười vừa nói, sau đó chậm rãi bỏ khối lập phương vào mũ dạ màu đen.
"Lưu vong."
"Không!!!!!!!!!!!"
Trong tiếng gầm tức giận của Syltan, A-17 đã ném khối lập phương vào trong mũ dạ màu đen, rồi cầm cái nón úp ngược lại, không thấy vật gì rơi ra, gã hài lòng mỉm cười.
"Vậy cứ như thế nhé, chúc các vị có một buổi tối vui vẻ."
A-17 đưa mũ dạ màu đen lên đầu, nhấc lên một chút ra hiệu chào hỏi với tất cả mọi người, sau đó lại mở ra vết nứt không gian!
"Chờ một chút! Chẳng lẽ ngươi cứ như thế rời đi!?"
Tiên Kiếm trên tay lóe ra hàn mang, Đại Thúc lạnh lùng lên tiếng.
"Nếu như điều kiện cho phép, cùng chơi đùa với các ngươi cũng không phải không thể."
A-17 giống như thật đáng tiếc, sau đó buông tay cười nói:
"Nhưng gần đây có một vị cường giả cấp A mạnh hơn ta, mặc dù không rõ nàng đang làm gì, có điều vạn nhất vị kia bỗng dưng xuất thủ thì ta cũng chỉ có thể chạy trối chết."
"Hơn nữa..."
A-17 kiêng kị nhìn về phía trung tâm thành phố dường như nơi đó có đồ vật gì đó làm gã cảm giác được nguy hiểm.
"Ha ha, vậy cứ như thế, gặp lại sau nhé."
A-17 bước vào hắc ám rồi biến mất tăm.
"Đừng chạy!"
Syltan nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo người đàn ông vạm vỡ đuổi theo!
Cuối cùng trong bóng đêm chỉ còn hai người Mạnh Lãng và Đại Thúc liếc nhau một cái, nhao nhao buông tay thở dài.
"Đại thúc, ông làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ, dù sao vật kia không rơi vào tay Bắc Mĩ, thà rằng bị trục xuất tới không gian cũng tốt hơn, vừa vặn để cho ta thanh nhàn."
Đại Thúc trợn trắng mắt, rồi quay mặt bỏ đi, Ài, không có cách nào, còn một học sinh không bớt lo phải chăm sóc, cứ như thế bất đắc dĩ.
"Cũng đúng, bất lão bất tử không phải đồ vật thuộc về nhân loại..."
Mạnh Lãng nhìn vùng ngoại thành trở về yên lặng lần nữa, thanh lương trong bóng đêm, gã không tìm thấy bất kỳ phương tiện giao thông nào hết.
Ai, xem ra chỉ có thể chạy bộ trở về.
...
...
Giữa con phố, lúc này có bốn bóng người chạy thục mạng trong màn đêm!
Âm Khôi, Hoa Lăng, Thanh Nịnh và C-13 đang ngụy trang Thanh Nịnh.
Trước đó.
Cảnh tượng một cánh tay duỗi ra từ trong áo choàng đen nhánh chống đỡ cả tòa nhà sáu tầng, sau đó ném nguyên cả cao ốc về phía bọn họ!
Cảnh ấy quả thực rung động tâm thần của mọi người!
Cho dù là cường giả cấp A cũng sẽ không làm loại cử động điên cuồng này!
Bọn hắn sẽ dùng bản lĩnh vượt qua tưởng tượng để tránh thoát đi, nhưng...
Không có động tác sử dụng năng lực.
Số lượng năng lực nhiều đến không bình thường, đủ các loại năng lực không thể tưởng tượng được. Còn có ma năng dường như là vô cùng vô tận!
Quái vật kia rốt cục là gì!!!???
Một lần nữa, Hoa Lăng thiêu đốt số lượng ma năng không nhiều của mình để kích hoạt một đạo tật phong phù, trong lúc cấp bách nàng quay đầu thoáng nhìn.
Con rối tên là "Ma Vương" khoác lên áo choàng đen nhánh vẫn bay trên không trung đuổi theo bọn họ!
Âm Khôi cắn răng một cái, gã nhảy về khu phố bên phải, nhưng mà không bao lâu, gã lại vọt ra từ khu phố bên trái!
Hoa Lăng và Thanh Nịnh đều nhìn thấy màn này, nghiến răng nghĩ đến.
Đây là lần thứ ba!
Tên quái vật kia vẫn không có động tác làm phép như cũ, nhưng lúc đuổi theo bọn họ, ba người định chia nhau ra chạy thì đột nhiên phát hiện!
Bất kể bọn họ chạy như thế nào đều sẽ trở lại con đường này!
Thanh Nịnh cũng cố gắng bỏ trốn, lôi điện quấn quanh toàn thân giúp nàng gia tăng tốc độ. Song, năng lực bình thường nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo giờ đây không có cách nào bảo vệ nàng. Bởi vì không biết từ lúc nào, tên ở phía sau bỗng dưng học xong năng lực của nàng!
Chỉ cần nàng sử dụng đòn tấn công mới, hiển nhiên hắn cũng sẽ học được, sau đó còn phóng ngược lại.
Tên hỗn đản mặc áo choàng đen dường như phát hiện lôi điện dễ dàng đánh trúng họn họ hơn là hắc quang trước đó!
"Phía trước! Chúng ta trốn vào đi!"
Rốt cục, ở cuối con phố cũng rẽ làm hai nhánh.
Ba người theo bản năng tránh né C-13 đồng loạt vọt vào trong một tòa nhà bách hóa, bọn họ dự định tử thủ ở tầng cao nhất!
Bóng người đen nhánh ngừng lại, thẻ bài【 THUNDER 】và thẻ bài【 LOOP 】từ từ tiêu tán. Hắn bay lơ lửng giữa không trung nhìn mấy người bọn họ ở tầng cao nhất, nhưng vẫn cẩn thận không bước vào.
"Ngươi sử dụng năng lực kiểu này thì không có cách nào xử lý bọn họ đâu."
Ma pháp trận ám sắc hiện lên giữa không trung, Ma Nữ xuất hiện từ đó, bóng người khoác áo choàng đen nhánh bay đến gần nàng.
Sau đó dường như Ma Nữ đã sớm biết hắn sẽ tiếp được nên nàng ôm ngược lại con rối của mình, hai người trôi nổi giữa không trung. Ma Nữ chỉ vào mấy tên cấp B và C-13 đang tử thủ, vừa cười vừa nói.
"Còn lại giao cho ta đi, một hồi ngươi đến kết thúc công việc này là được rồi."
Ma Nữ nhẹ nhàng sờ soạn mặt nạ tường vi màu đen, giọng nói nhu hòa nhưng bên trong che giấu ý chí điên cuồng.
"Ngươi... tổn thương..."
"Không sao, sau khi ra ngoài tràng cảnh sẽ khôi phục lại, ngươi để lại cái bóng ở đây..."
Ma Nữ đột nhiên nhích sát lại gần khuôn mặt hắn, nàng đăm đăm nhìn vào đôi mắt đen hun hút.
"Ngươi cũng không muốn bị bọn họ đoán được mình là ai phải không?"
"Hắn" im lặng thừa nhận, nếu hắn rời đi Ma Nữ, thật sự hắn chỉ là một con rối yếu ớt mà thôi.
Ảo ảnh biến đổi, từ từ hóa thành một bóng người khoác áo choàng đen nhánh.
Mãi cho đến khi Phương Nhiên rời đi rất xa, hắn vẫn còn có thể thấy Ma Nữ đang nhẹ nhàng vẫy tay với mình...
Phương Nhiên ngẩng đầu nhìn màn đêm, cảm giác cực kỳ uể oải ập tới
Một đêm dài đằng đẵng, cuối cùng phải kết thúc.
Đúng rồi, mình còn phải lái xe trở về.....
- -------------------------
Editor: truyện mới của ta, thể loại ma pháp, hậu cung, hài hước: Học Tỷ của ta biết ma pháp (Dịch)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.