Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 60: Dã vọng của hai con gà mờ!




【 Số người tham gia sẵn sàng: 16/16 】
【 Đinh! Kiểm tra tất cả người tham gia đã sẵn sàng 】
【 Tràng cảnh tổ đội chính thức bắt đầu sau ba phút nữa 】
“A, lần này tựa hồ có không ít gương mặt lạ nha.”
Bị thiếu nữ đỏ mặt tía tai dùng điện quang uy hiếp, đại thúc vội vàng ho khan hai tiếng, giả vờ nghiêm chỉnh quan sát những người tham gia khác.
Thanh Nịnh ‘hừ’ một tiếng, lười nhác cũng gã so đo, nam nhân không thấy điện quang phóng ra, bèn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thở dài.
Ài, gần đây cô bé hơi tí lại gắt gỏng, hẳn là bởi vì trong phó bản mấy hôm trước, phần thưởng đặc thù bị người ta cướp mất đi?
“Ồ? Tiểu Nịnh, em cũng tới sao?”
Tạm thời ngừng chiến với Nghịch Thuỷ, Hoa Lăng nhìn thiếu nữ và đại thúc ngồi bên cạnh, hơi chút bất ngờ, nàng cười nói.
“Chị Hoa Lăng, đã lâu không gặp.”
Thanh Nịnh cũng nhè nhẹ gật đầu, mặc dù đều là thành viên của Dạ Cục, nhưng bởi vì nàng không học ở Bắc Kinh nên đã rất lâu không gặp những người khác.
Âm Khôi nhìn Thanh Nịnh và Hoa Lăng ríu ra ríu rít trò chuyện, ánh mắt bất thiện, nhưng cũng không phát tác, gã quay đầu nói chuyện với đồng bọn trông cũng chẳng mấy lương thiện bên cạnh.
“Ách, lão ca, vì sao bọn họ dường như đều quen biết nhau vậy?”
Lúc này, Phương Nhiên khoanh hai tay lại, vẻ mặt thâm trầm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ như thể hắn đang thưởng thức đêm tối thâm thuý.
"Ừm, dù sao đều là pro"
Còn Mạnh Lãng thì một tay chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ tựa hồ ca ngợi ánh đèn rực rỡ.
Linh im lặng nhìn hai tên ngốc đang cố ra vẻ, nhàn nhạt giải thích:
“Toàn bộ người tham gia Dạ Chiến cũng không phải quá nhiều, mà cấp bậc càng cao, vòng tròn lại càng nhỏ, chớ nói tới giữa các tổ đội với nhau.”
“Phó bản Dạ Chiến tổ đội lần này đẳng cấp không hề thấp, tất cả tổ đội hai người ở đây đều gồm một người cấp B và một người cấp C, đương nhiên...”
Nói đến đây, Phương Nhiên và Mạnh Lãnh cảm thấy linh thú sạc dự phòng tựa hồ liếc xéo bọn họ một chút, rồi nói với cái giọng cực kỳ châm biếm.
“Ngoại trừ hai con gà mờ cấp E bọn ngươi.”
"Ách....."
Chúng ta gà mờ như thế thật đúng là xin lỗi à!
Phương Nhiên và Mạnh Lãng đồng thời đáp lại ở trong lòng, trợn trắng mắt.
"Tràng cảnh lần này như thế nào?"
“Không có nhu cầu đặc biệt, mọi người đều dựa vào bản sự.”
“A, dẫu sao hai phe thế lực cũng như thủy hỏa bất dung.”
Dạ Chiến còn đang đếm ngược, trong một đám ‘dân pro’ cấp B có người mở miệng thảo luận, cuối cùng nhìn về phía bàn của Hoa Lăng và Âm Khôi cười khẽ.
Hoa Lăng và Âm Khôi đều hừ lạnh một tiếng, không có nói tiếp.
Sau đó bọn họ bắt đầu trò chuyện tùy ý, thỉnh thoảng nhịn không được, vụng trộm liếc một chút về phía cô gái thần bí xinh đẹp tới kinh tâm động phách ngồi ở bàn trung tâm, dù sao, tràng cảnh tổ đội lần này đối với bọn họ chẳng qua là một lần tràng cảnh bình thường mà thôi.
“Ừm? Hai người bên kia... là cấp E!? Móa, bọn hắn ăn mặc kiểu gì vậy!?”
Thình lình, một người đàn ông mặc áo đen che mặt kín mít giống như thích khách phát hiện điều gì đó, kinh dị hét lên, thế rồi tất cả mọi người kể cả cô gái thần bí cũng đầy hứng thú nhìn về phía hai người đang liều mạng xóa bỏ sự tồn tại của mình.
Hai con gà mờ lẫn vào nhóm ‘dân pro’ đã bị phát hiện.
Không khác được, cả người Phương Nhiên đều lấm lem bụi đất, cái này còn dễ nói nhưng một người ở trần, chỉ mặc mỗi quần lót, đây quả thực quá mẹ nó chói mắt.
“Móa! Lão đệ! Chúng ta bị phát hiện, làm sao bây giờ?!”
Mặt mũi Mạnh Lãng tràn đầy mồ hôi lạnh, ráng giữ cho đừng chảy nữa, trong lòng hoảng loạn muốn chết, nếu như lúc này gã bị Thanh Nịnh nhận ra, Mạnh Lãng cảm thấy mình không cách nào chịu nổi sức mạnh của điện cao thế.
“Tỉnh táo! Lão ca! Tỉnh táo! Chúng ta nhất định phải tỉnh táo! Càng tới loại thời điểm này, càng là thời điểm khảo nghiệm sự trấn định của nam nhân chúng ta!”
Phương Nhiên cũng ràn rụa mồ hôi như thác, nhỏ giọng thì thầm, lặp lại câu hắn liên tục nói gần đây, nhưng thật ra liều mạng gào thét trong lòng, xong đời[1]! Nếu lúc này mà kẻ cầm Đường đao nhận ra được điều gì đó, Phương Nhiên cảm thấy mình chẳng có cách nào chống lại Đường đao của người ta.
*[1] Nguyên văn là viên thuốc (药丸 yàowán) bắt nguồn từ chữ 吃枣药丸 chī zǎo yàowán, đồng âm với chữ 迟早要完 chī zǎo yàowán nghĩa là sớm muộn cũng xong đời.
Mẹ nó! Hiện tại người ta đã không bị ngọn lửa tổn thương, cũng không có trải qua loạn chiến tiêu hao thể năng.
Mình chỉ là một tên cấp E nho nhỏ, gặp phải cấp C chết là cái chắc!
Ngay lúc Phương Nhiên đang lo lắng muốn chết, thông báo từ hệ thống tựa như tiếng trời vang lên!
【 Đinh! Đếm ngược kết thúc! 】
【 Người tham gia sẵn sàng: 16/16 】
【 C- 13 đã đưa lên 】
【 Tràng cảnh Dạ Chiến tổ đội 】
【 Bắt đầu! 】
Soạt!
Giống như không khí bỗng dưng ngưng trệ, bầu không khí của tiệc trà như thể biến đổi!
Tất cả mọi người đứng phắt dậy đi ra ngoài, dáng vẻ lạnh lẽo mà hiên ngang mạnh mẽ tựa như là phong cách độc đáo tiến vào Dạ Chiến!
Cũng chẳng còn ai hiếu kỳ vì sao hai tên cấp E có thể trà trộn vào đây nữa.
Cuối cùng, Hoa Lăng và Âm Khôi liếc nhau một cái, đều không nói gì thêm bởi vì gặp nhau thể nào cũng đối chiến một trận, vả lại cũng không có gì đáng nói, hiện tại, nhưng sợ bị người khác chiếm được tiện nghi mà thôi.
Ầm! Soạt!
Oanh!
Có tổ đội phá vỡ cửa kiếng, nhảy thẳng ra ngoài, có người thì trực tiếp nổ sụp cả một mảng tường, còn có người hóa thành sương mù xuyên thẳng qua tường, thậm chí có người trực tiếp biến mất chẳng thấy đâu nữa!
Ngay cả một người đi bằng cửa chính cũng không có.
“Đệch, đám người này làm màu tới cửa đều không chịu đi, các người làm như vậy còn để mặt mũi của cánh cửa ở nơi nào?”
Phương Nhiên nhìn đám “dân pro” ai nấy đua nhau trổ phép thần thông, nhoáng một cái nháo nhào rời đi như bầy chim vỡ tổ, nhịn không được cà khịa.
“Ài, mỗi khi tới lúc này, tôi đều hâm mộ năng lực của đám người kia, thật sự rất ngầu lòi!”
Cảm thấy thiếu nữ điện quang đã rời đi, Mạnh Lãng xoay người lại, toàn thân ở trần chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, vẻ mặt phiền muộn, gã cảm khái nói.
“Đúng vậy, lão ca, nếu chúng ta cũng có năng lực ngầu lòi như vậy thì tốt biết bao!”
Phương Nhiên cũng cảm thán nhìn tiệc trà mới vừa rồi còn cao cấp nay trở thành một mảnh hỗn độn, trên mặt hiện lên vẻ bùi ngùi, dù cho lúc này mặt hắn loang lổ vết máu.
Linh bay lên nhìn hai tên ma pháp thiếu nam nghiến răng nghiến lợi đố kỵ năng lực của người khác, im lặng không nói.
Xin nhờ, ngay cả hình tượng hiện tại của hai người các ngươi, một tên giống như đang quay tay dang dở thì bị bắt đi, một tên thì như nạn dân Châu Phi vừa chạy nạn ra.
Cho ngươi đổi mười cái năng lực, hai ngươi cũng không thể nào có khí thế khí chất của đám người kia!
Linh im lặng khinh bỉ hai con hàng này, lẳng lặng mà nhìn bọn hắn ra vẻ.
Hai tên ngu xuẩn này làm sao một hồi đã kéo tới...
“Tốt! Lão đệ! Lần này! Ngay lần này! Chúng ta nhất định phải tìm tới biện pháp hoàn hảo để ngụy trang năng lực của mình, không để người khác phát hiện ra là ma pháp thiếu nữ!”
Mạnh Lãng đột nhiên hào khí ngất trời, vỗ bồm bộp vào ngực, lớn tiếng nói!
“Không sai! Lão ca! Chúng ta thành lập tổ đội không phải vì che giấu năng lực ma pháp thiếu nữ, che giấu vết nhơ này sao! Sau đó bước tới nhân sinh đỉnh phong!”
Phương Nhiên cũng kích động, cảm thấy ngọn lửa nhiệt huyết cháy hừng hực.
Ba!
Hai người nắm chặt tay phải với nhau, như thể những chí sĩ không chỉ tìm được mục tiêu chung của cách mạng mà còn đồng hành cùng nhau tới cuối cùng!
*chí sĩ: người tri thức thời trước có ý chí, quyết tâm đấu tranh vì chính nghĩa, vd như Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu...
Dường như có ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt sau lưng bọn họ!
Nhưng lúc này, trong không gian số liệu, Linh lặng lẽ dùng tay áo kiểu Gothic lolita rộng thùng thình của mình che kín gương mặt, trong đầu chỉ sót lại một ý nghĩ duy nhất.
Hai con hàng này thật hết thuốc chữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.