Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 55: Mình sẽ hối hận, mình nhất định sẽ hối hận!




"A!!!"
Cảm giác rung động từ dưới chân truyền tới, Phương Nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thuỷ Liên Tâm từ đối diện, rồi một trận lay động kịch liệt lật tung ghế ngồi của hắn!
Ầm!
Như thể bị một người khổng lồ quẳng đi, Phương Nhiên đập thật mạnh lên mặt đất!
"Chạy mau!!"
"Mau rời khỏi đây!!!"
Không biết tiếng gào hoảng hốt của người nào!
Nhà hàng trở nên loạn cào cào, tiếng la hét inh ỏi! Không gian rộng lớn với đầy nhóc phục vụ và đầu bếp nhanh chóng trở thành tử huyệt, trở thành nguyên nhân của hỗn loạn!
"Đừng ngăn cản, chạy mau!!"
Có người không ngừng gào khóc!
Soạt! Soạt!!
Đá vụn liên tục rơi xuống từ trên cao, trần nhà vốn được trang trí hoa lệ nay lại trở thành gánh nặng cản trở mọi người chạy trốn!
Oanh!
Lại là tiếng nổ vang lên!
Đá vụn, bàn vỡ, trong chớp mắt bay tung tóe khắp phòng!
Nhà hàng kiểu Âu hoa lệ hoàn toàn trở thành một chiếc hộp lung lay sắp đổ!
Oanh! Soạt! Soạt!!
Cố gắng chống đỡ cảm giác rung động dưới chân, bên tai không ngừng vang lại tiếng nổ ầm ầm!
Phương Nhiên chật vật đứng dậy, giãy dụa mở hai mắt ra, đầu óc còn ong ong choáng váng, một cảm giác đau đớn từ đỉnh đầu truyền tới, vết thương do va chạm chảy máu ràn rụa tràn vào mắt phải của hắn!
Thế nào?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Động đất?
Khủng bố?
Vì sao lại có tiếng nổ?
Đầu hắn nặng trĩu, tầm mắt cũng lờ mờ, hẳn là do cú đập hồi nãy!
“Là bom, có người gài bom cỡ nhỏ cho nổ nhà hàng này!”
Khói bụi mịt mù, nhà hàng bừa bộn, trong khói bụi xám xịt, một chùm sáng nho nhỏ màu lam bay lên, chính là Linh vừa mới bị ném bay đi.
Nàng cũng bị bộ dáng lúc này của Phương Nhiên làm giật nảy mình, nhất là vết máu đỏ lòm chảy qua mắt phải của hắn.
"Tôi...."
Phương Nhiên cảm giác đầu đau như búa bổ, dùng tay đè chặt mắt phải, vết máu loang lổ làm hắn trông rất đáng sợ.
“Chạy mau ra ngoài đi! Đây cũng không phải là Dạ Chiến, ngươi nếu bị chết ở đây, thật sự sẽ chết đó!”
Tiếng hét của Linh vang vọng trong đầu Phương Nhiên! Một cỗ tinh thần lực ngăn trở khối đá rơi xuống, nàng lại chia ra một phần đẩy Phương Nhiên về phía cửa ra vào!
Phanh, đương, đương!
Một đồ vật giống như lựu đạn không biết từ nơi nào ném vào, rơi đến gần bên cạnh Linh!
Ầm! Hô!!
Ngọn lửa bắt đầu lan tràn!
Bom lửa!?
Linh nhíu mày nhìn tình thế càng ngày càng hỏng bét này, đáng chết, kẻ nào điên rồ như vậy, dám tấn công vào trung tâm thành phố, tới cả bom lửa đều sử dụng!
Muốn giết chết cả những người may mắn còn sống sót luôn sao?
"Còn không chạy đi! Đứng đây làm gì! Chờ chết à!?"
Linh nhìn Phương Nhiên còn đứng đực ra đó, hét lên với hắn!
Ánh sáng lờ mờ trước mặt, hắn chỉ có thể thấy từng mảnh từng mảnh đá vụn rơi xuống, bụi trắng xóa mịt mờ!
Soạt! Ầm!
Một khối đá lớn từ trên lầu hai rơi xuống, tiếng va chạm khiến Phương Nhiên hơi tỉnh táo một ít.
Hắn ra sức lung lay đầu, gắng chống chọi lại cảm giác hôn mê, cơn choáng váng khiến hắn hoàn toàn chẳng nghĩ được gì, theo bản năng hắn cau mày rên rỉ:
"Không được, ừm... cô gái kia còn ở bên trong, tôi hẳn phải. Đúng.. Tôi hẳn phải... Đi cứu nàng..."
Nói xong, Phương Nhiên cắn chặt đầu lưỡi của mình, cơn đau buốt hoàn toàn lấn át cơn đau đầu, hắn cảm thấy khỏe khoắn và tỉnh táo hơn, mở to hai mắt, xuyên qua màn máu quan sát toàn bộ nhà hàng!
Đại sảnh rung động, đám người kêu khóc chen chúc nhau ở cửa ra vào, thế nhưng gạch vụn lại cản trở đường ra của bọn họ!
Tiếng nổ liên miên, trên lầu hai truyền tới tiếng vỡ nát của cửa kiếng, từng khối xà bần liên tục rơi xuống.
Cả nhà hàng như hộp cát lung lay sắp đổ!
Trong khói bụi mịt mù xám trắng, phải mất một lúc Phương Nhiên mới tìm thấy phương hướng chỗ ngồi của mình trước đó!
Sau đó hắn cắn răng chạy tới!
Nhìn bóng dáng của Phương Nhiên băng ngang bên cạnh, trong không gian số liệu Linh đang dùng toàn bộ tinh thần lực chống đỡ cả nhà hàng, suýt chút nữa giữ không được mình bay lơ lửng!
Tên ngu ngốc này, thần trí đều mơ màng, còn muốn đi cứu người khác!
Ngươi là Thánh Mẫu à? Hay là loại người mà ngươi gọi là anh hùng!?
"Ngươi chỉ là một tên hèn nhát!!"
Trong không gian số liệu, Linh nghiến răng kèn kẹt thấp giọng mắng mỏ, rồi nàng bỗng nhiên ngước mắt đăm đăm nhìn về khoảng không vô tận, giống như có thể xuyên thấu nhà tù đang giam cầm nàng, băng lãnh và uy nghiêm, nàng cất tiếng nói như một vị nữ vương ban lệnh!
"Dừng lại cho ta!"
Mệnh lệnh có hiệu lực! Một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ xông ra từ linh hồn Linh!
Không khí như thể trở nên sền sệt, tinh thần lực trực tiếp làm ngưng lại cây cột trụ lớn nhất ở đại sảnh!
Ầm ầm! Soạt!
Đá vụn vẫn còn rơi xuống, nhưng đại sảnh rung động tức thì dịu lại.
Đá vụn lơ lửng, cột chịu lực bị cưỡng ép giữ lại, nó như một cụ già lòm khòm chống đỡ đứng dậy một lần nữa!
Trong không gian số liệu, Linh nắm thật chặt một mớ không khí, không cho tay phải buông ra!
"Đáng chết! So với mình nghĩ còn tiêu hao nhiều hơn!"
Soạt!
Đá vụn ào ào rơi xuống như cũ!
Phương Nhiên lảo đảo chạy vội, băng qua một đống đá vụn với bụi mù, máu tươi chảy trên mặt hắn, vết máu khô trên mắt có vẻ hơi dữ tợn!
Nhưng hắn lại không để ý những điều này, tay phải víu vào, đẩy ra một phiến đá, rốt cuộc cũng thấy chỗ ngồi gần cửa sổ trước đó của hắn, trong tiếng la hét inh ỏi hỗn loạn, khói bụi xám xịt chẳng thể nhìn rõ, hắn tìm kiếm bóng người vừa ngồi đối diện mình!
Bóng dáng kia nằm co ro run rẩy dưới một phiến đá, hai tay sợ hãi ôm lấy đầu, có thể thấy được tiếng nổ ầm ầm và khung cảnh đổ sụp xung quanh khiến nàng hoảng sợ nhường nào, thỉnh thoảng nàng phát ra những tiếng thút thít hay hét toáng lên vì sợ hãi.
Hô hấp khó khăn, nhưng đôi chân hắn vẫn bất giác bước đi trước khi kịp nghĩ ngợi.
Mặt đất không còn bằng phẳng, cảm giác rung chuyển vẫn còn đó, Phương Nhiên cảm thấy mình chạy trên một sàn nhà đang lắc lư, hắn sợ hãi tới toàn thân run cầm cập, song, hắn vẫn cố giữ tầm mắt nhìn thẳng về phía Thủy Liên Tâm!
Móa, mình đang làm gì đây?
Phương Nhiên, chạy mau đi, nếu không chạy, sẽ bị đè chết ở chỗ này đó!
Ngươi là thằng ngốc sao, ngươi đâu còn có hơi sức đi cứu người khác?
Xin nhờ, tỉnh táo lại đi, cô gái kia không phải chẳng hề có quan hệ gì với ngươi sao?
Nàng vừa rồi là tới để uy hiếp ngươi, nàng còn biết chuyện ngươi bị truy nã!
Cho dù không phải như vậy, lúc này mà người còn đi quan tâm một người tới cả tên họ cũng chẳng biết để làm gì?
Mặc dù nàng rất xinh đẹp thì liên quan gì tới ngươi chứ?
Cô gái xinh đẹp giống như nàng cũng không phải của ngươi, ngươi không phải từ đầu đã biết rõ rồi sao?
Kiểu cô gái định trước thuộc về cao phú soái không tới lượt ngươi đi cứu được chứ?
"Quay lại, bây giờ còn có thể chạy đi."
Giống như có người đang rủ rỉ bên tai Phương Nhiên.
Suy nghĩ lộn xộn, bước chân loạng choạng, hắn trợn to mắt tiến về phía trước, bước thấp bước cao, hai tay gỡ ra từng khối gạch đá.
Thật ra hiện tại Phương Nhiên đang rất hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn trải nghiệm "động đất", so với hai lần trong tràng cảnh, lần này "chân thực" khiến hắn phải rùng mình vì hãi hùng.
Nhưng Phương Nhiên không thể dừng lại.
Cái ý nghĩ chùn bước cứ lởn vởn liên tục trong tâm trí hắn, nhưng hắn không thể dừng lại.
Bởi vì từ nhỏ cha mẹ hắn đã nói rằng sinh mệnh của một người mới là quan trọng nhất, ân cần khuyên nhủ hắn tương lai nhất định không thể vì tiền, vì danh lợi mà vứt bỏ đi tính mạng, làm chuyện nguy hiểm.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn sụp đổ khi nhìn thấy thi thể của Ti Ngải, cũng là nguyên nhân hắn trở nên hoảng hốt khi giết những người kia.
Đó cũng là nguyên nhân hiện tại hắn không thể dừng lại.
Tất cả những ý nghĩ trốn chạy hiện lên đều bị một ý niệm khác trong tâm trí của Phương Nhiên ngăn trở.
Nếu mình không đi cứu nàng, nàng sẽ mất đi sinh mệnh.
Nàng sẽ mất đi thứ quan trọng nhất của mình.
Thể nào thiếu nữ đang sợ hãi tới toàn thân run rẩy núp ở nơi hẻo lánh kia cũng phải chết.
Phương Nhiên Nhiên cắn răng thật chặt, vết máu loang lổ khắp mặt phải khiến hắn thoạt nhìn như lữ khách đang lẩn trốn trong tuyệt cảnh, liều mạng chạy về phía trước!
Thật ra tâm trí Phương Nhiên lúc này rất không rõ ràng, mới vừa rồi còn bị đập mạnh xuống sàn nhà, nhưng trong cái suy nghĩ lờ mờ đó, Phương Nhiên vẫn rõ rành rành một chuyện.
Nếu như không đi cứu cô gái kia, thể nào mình cũng sẽ hối hận.
Sẽ cứu, đã từng là một đứa trẻ khát khao muốn trở thành anh hùng ngầu lòi như trên màn ảnh nhỏ, nhất định sẽ cứu!
Sẽ cứu, đã từng là một thiếu niên cô tịch trầm mặc, nhất định sẽ cứu!
Nếu mình từ bỏ ở đây...
Nếu như lúc này mình thấy chết không cứu nhất định sau này mình sẽ ghê tởm chính mình!
Mình sẽ hối hận...
Mình sẽ hối hận.
Mình nhất định sẽ hối hận!
"Cho nên, Mình không thể ngừng."
Phương Nhiên theo bản năng tự lẩm bẩm, hai mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước, hắn dùng sức xốc lên cái bàn vỡ vụn, bước một bước về phía trước.
Cho nên động lực thúc đẩy Phương Nhiên lúc này cũng không phải là điều gì cao thượng, chỉ là hắn sợ hãi, hắn sợ rằng sau này mình hối hận, sợ sẽ hối hận, hắn sợ rằng sau này mình sẽ khinh bỉ chính mình.
Tới, chỉ còn mấy bước nữa thôi, bắt lấy nàng là có thể chạy trốn, Phương Nhiên.
Phương Nhiên nhìn về phía trước, tự an ủi trong lòng.
Thế nhưng, đúng lúc này.
Oanh! Soạt!!!!
Một tiếng động ầm ĩ vang lên!!
Trên đầu Thủy Liên Tâm, toàn bộ trần nhà sảnh ăn rốt cuộc không chịu đựng nổi! Ầm ầm rạn nứt, đập từ trên cao xuống đất!!
Dưới tiếng chát chúa, Thủy Liên Tâm theo bản năng ngước mắt, rồi thấy một cảnh tượng khiến toàn thân nàng lạnh buốt như trong hầm băng!
Mình phải chết sao?
Lúc này trong tâm trí nàng chỉ còn sót lại một ý nghĩ này, lại không để ý tới sợi dây chuyền trên cổ mình đang lờ mờ tỏa sáng.
Mà cách nàng vỏn vẹn mấy bước chân, Phương Nhiên cũng nhìn thấy trần nhà đang rơi xuống, một khối bê tông nặng cả tấn đè xuống, cô gái kia hẳn là phải chết.
Con ngươi lập tức phóng đại!
Phương Nhiên nín thở đăm đăm nhìn về trần nhà.
Đáng chết!
Dừng lại!
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại đi!
Phương Nhiên liên tục giận mắng trong lòng, vẫn còn cách mấy bước chân nữa, giống như một đứa bé kiêu căng bất mãn bản thân chẳng làm được tích sự gì, cảm giác phẫn nộ vô cớ nảy sinh trong lòng hắn, tiếng gào trầm thấp vang lên từ cổ họng Phương Nhiên đầy táo bạo!
"Con mẹ nó chứ ta bảo ngươi dừng lại!!!!!!!!"
Nghìn cân treo sợi tóc!
Phương Nhiên gầm lên như sấm, Ngân Đoạn Long Nha xuất hiện trong tay phải, tay trái hắn bất chấp tất cả vớ lấy một thẻ bài ném về phía trần nhà!
Không có nghĩ ngợi! Không có do dự!
Quyết tâm dữ dội lóe lên trong mắt Phương Nhiên, Ngân Đoạn Long Nha bị hắn xem như ngọn giáo, dùng hết sức lực phóng ra ngoài!
Tia chớp bạc lấp lánh lao vụt qua!
Giữa không trung! Mũi kiếm đâm thẳng vào thẻ bài【 FLOAT 】, xuyên qua thẻ bài vàng óng...
Ngân Đoạn Long Nha hóa thành những tia sáng lóng lánh giữa không trung, cắm phập vào trần nhà!
Ông!
Rung động khuếch tán trong không khí!
Vẻn vẹn hai giây!
Hơn ngàn ma năng của Phương Nhiên trong chớp mắt trở về số không!
Nhưng hai giây đã đầy đủ.
Vốn dĩ Thủy Liên Tâm sợ hãi tới nhắm nghiền mắt lại, đột nhiên cảm giác bị kéo lên, sau đó nàng cảm thấy đụng mạnh vào lồng ngực ấm áp của ai đó, dây chuyền trên cổ ngừng phát sáng.
Một tiếng ầm vang! Ngân Đoạn Long Nha biến mất, trần nhà rơi xuống đất, vỡ tan tành, bụi bay mù mịt!
Nàng ngẩng đầu nhìn thanh niên bên mắt phải loang lổ vết máu, hắn thở hổn hà hổn hển, trong mắt lóe lên những tia gào thét dữ tợn, đăm đăm nhìn nơi vừa rồi!
Thật ra ban đầu nàng hơi băn khoăn có tìm nhầm người hay không, bời vì ngoại trừ bộ dáng, khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng bây giờ nàng có thể chắc chắn.
Bởi vì... hiện tại người đang ôm nàng.
Giống y như đúc buổi tối hôm đó, ngăn trước mặt nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.