Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 43: Mình có thể giúp bạn thực hiện một nguyện vọng, nhưng nho nhỏ thôi nhé




"Tên biến thái! Tới nội y của người ta cũng muốn lấy đi à!”
Linh hung tợn gầm hét trong đầu Phương Nhiên. Về măt đạo đức, nàng khinh bỉ hành vi giả gái của hắn.
"A a a!"
Phương Nhiên vội vàng trả lời, toan buông quần áo của Hạ Yêu xuống, còn không chờ hắn buông tay, đột nhiên ý thức được một cái vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Móa!
Như thế buông xuống, hắn mặc cái gì à!
"Ngươi là ngốc à! Ngay cả ngoại hình cũng có thể thay đổi được, ngươi biến không ra quần áo!? Quả nhiên ngươi vẫn là tên biến thái!"
Tiếng gào thét của Linh như sấm dội vang lên trong đầu hắn.
Phương Nhiên khóc không ra nước mắt, đúng vậy à, ngay cả ngoại hình mình cũng biến ra được vì sao một bộ y phục huyễn hóa không ra!
Thở dài một hơi trong lòng, rồi hắn tiện tay ném trả lại nội y cho Hạ Yêu, thuận tiện nhắm mắt lại, phòng hờ mình thấy thứ gì không nên thấy...
"Hở? Bạn làm sao không mặc..."
Hạ Yêu kỳ quái nhìn về cô gái tóc bạch kim trước mắt, lời nàng còn chưa nói xong, một cảnh tượng trong chớp mắt khiến hô hấp của nàng ngừng lại.
Ánh sáng vàng óng ánh hình chữ nhật trong tay cô gái tên là Phương Khối hóa thành từng đốm sáng lung linh, sau đó dưới chân nàng xuất hiện một lốc xoáy hình tròn như thể một cơn gió quấn lây thân thể nàng, sau khi vòng xoáy tan biến, một bộ quần áo đã xuất hiện ở trên người nàng.
Giống y như đúc quần áo trên người mình.
Hạ Yêu há hốc miệng, trong lúc nhất thời cũng bị sững sờ, chớp chớp mắt không thể tượng tưởng nổi nhìn xem cảnh này.
Sau đó nàng nghe được cô gái trước mắt khẽ thở hắt ra một hơi:
"Vẫn còn may không phải là váy..."
"Bạn..."
Hạ Yêu nhìn xem nàng, cảm giác chính mình trong lúc nhất thời có chút không biết nên nói cái gì.
"Ách..."
Nàng thấy thiếu nữ tóc bạch kim trước mắt tùy ý nắm lọn tóc như thể hơi bối rối mà lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn mình tựa hồ cũng không biết giải thích thế nào, rồi ngập ngừng nói:
“À chuyện này... ngoài ý muốn thôi, bạn.... cứ xem như là đang nằm mơ đi.”
"Mơ...?"
Hạ Yêu tự lẩm bẩm khó có thể tin được, thần sắc có chút ngốc trệ, rồi giống như nghĩ tới điều gì, mím môi thật chặt, hơi lay động lui về sau một bước.
"Đi thôi, ta sẽ xóa bỏ ký ức đêm nay của nàng, về nhà lại cùng ngươi tính sổ sách!"
Giọng của Linh vang lên trong đầu Phương nhiên, vẻ mặt của hắn lập tức co nhúm lại vì đau khổ, sau đó mở cửa, chuẩn bị rời đi nhưng khi hắn lơ đãng ngoái đầu.
Lại thấy Hạ Yêu vẫn đăm đăm nhìn mình, trong đôi mắt nàng lóe lên một loại tình cảm phức tạp, tựa như là...
Khát vọng.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Phương Nhiên dừng bước, xoay người lại, rồi thở dài nói ra:
“Mình có thể giúp bạn thực hiện một nguyện vọng, nhưng nho nhỏ thôi nhé.”
Mà nghe Phương Nhiên nói như thế, Linh lập tức cau mày, ở trong đầu hắn hỏi:
"Ngươi lại muốn làm cái gì?"
Nhưng khi Hạ Yêu nghe câu nói của Phương Nhiên, trong mắt nàng lập tức bắn ra những tia sáng mỹ lệ, nàng hơi do dự bước lên phía trước, ngay cả nàng đều cảm thấy hiện tại thật hoang đường và không chân thực.
Tuy vậy, trong lòng có thứ gì đó thôi thúc nàng phải níu lấy một tia ảo tưởng không thực tế này, nàng hơi chần chừ nói:
Giống như là thiếu nữ thủ thỉ tâm nguyện của mình cho bà tiên già không biết tên.
"Chuyện kia, Phương Khối, bạn có thể..."
Giọng của Hạ Yêu run rẩy nói đến đây, nàng đều cảm thấy giờ phút này thật không thể tưởng tượng nổi, mọi thứ giống như là trong truyện cổ tích thuở bé nàng hay nghe. Hôm nay cũng như mọi ngày bình thường luyện múa của nàng, vì sao đột nhiên lại biến thành như thế này.
Ngay cả chính nàng cảm thấy mọi chuyện cực kỳ hoang đường, nàng cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười nhưng nó lại trông méo xệch.
“Cho mình gặp lại mẹ một lần nữa được không?”
Nói xong, vóc người cao gầy của Hạ Yêu không biết vì sao trông có vẻ hơi đơn bạc, nàng siết hai tay thật chặt tới nổi ửng đỏ.
Đây là giấc mơ sao?
Có phải mình đang nằm mơ không?
Hai mắt Hạ Yêu mang theo một loại chờ mong làm cho người ta phải đau lòng, tập trung nhìn vào thiếu nữ có mái tóc màu bạch kim.
Ài, dù sao sau này nàng cũng không nhớ rõ.
“Tạm thời có thể coi như vẫn nằm bên trong phạm vi chuyện nho nhỏ đi.”
Phương Nhiên rút ra thẻ bài【 SHADOW 】và【 ILLUSION 】, sau đó niệm chú, hai tinh linh từ trong thẻ bài chui ra ngoài, nhìn xem phép thuật có hiệu lực, hắn liền rời khỏi phòng, vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa.
Chỉ để lại Hạ Yêu ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có người ở sau lưng mình, nàng run rẩy mang theo kỳ vọng xoay người lại, nhưng lại sợ hi vọng của mình thất bại.
Người sau lưng trông y như đúc mười năm về trước, từ gương mặt, dáng vẻ cho tới thần thái.
Chua xót dâng lên, nước mắt, hoài niệm, ủy khuất, còn có, không nỡ.
Cùng một lúc ào ạt trào ra trong lòng Hạ Yêu, nàng giống như một đứa bé vỡ òa khóc lóc, muốn ôm chặt lấy người phụ nữ trước mặt nàng, người mà nàng chỉ có thể nhìn thấy ở trong tấm ảnh.
Người mà đã từng giúp nàng giặt quần áo, giúp nàng nấu cơm, giúp nàng chải đầu rửa mặt, còn dẫn nàng đi học múa.
Nàng thốt lên một từ cực kỳ quen thuộc nhưng hơn mười năm qua nàng đã không được nói.
"Mẹ!!!"
"Mẹ!"
"Mẹ!!"
...
Hạ Yêu kêu lên từng tiếng từng tiếng, giống như là sợ hãi, giống như là đền bù, nữ nhân ôn nhu mỉm cười với nàng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, Hạ Yêu muốn đưa tay, thế nhưng nàng chưa kịp ý thức được ảo ảnh trước mắt không có cách nào chạm vào, tinh thần lực đánh tới, Hạ Yêu ngất đi.
Ánh sáng nhàn nhạt lấp lóe, Linh chầm chậm bay xuống, nhìn xem ảo ảnh của mẹ Hạ Yêu từ từ tiêu tán, biến thành hai thẻ bài bay ra ngoài cửa sổ đuổi theo Phương Nhiên.
Trong không gian số liệu, gương mặt Linh hơi phức tạp, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ làu bàu:
“Thật là phiền phức, tên ngu ngốc kia lại bày vẽ ra việc dư thừa này, để cho ta còn làm sao có thể ra tay...”
Luôn luôn ở những điều dư thừa này thể hiện ra sức quan sát cảm tính...
Rõ ràng hắn không phải là tên ngu xuẩn không tim không phổi....
Kéo qua từng chiếc quần áo, khoác lên người Hạ Yêu, lại dùng tinh thần lực bịt kín cửa sổ, khóa trái cửa ra vào, chắc chắn phòng sẽ an toàn cho tới khi nàng tỉnh lại.
Linh bay lơ lửng ra bên ngoài, tâm tình chợt bực bội một tí, cách đây một thế kỷ trước, những chuyện xảy ở một ngôi làng nho nhỏ ở Châu Âu lờ mờ hiện lên trong đầu nàng.
Còn không chờ nàng thương cảm một hồi, Linh sực nhớ ra....
Tên khốn Phương Nhiên giả gái chạy đi đâu rồi!?
Một ít cảm xúc của Linh cũng theo đó mà biến mất, nhanh chóng bay ra ngoài đuổi theo Phương Nhiên, lại còn hét to trong đầu hắn.
“Phương Nhiên, tên khốn nạn!! Chuyện lúc trước còn chưa tính sổ rõ ràng với ngươi! Ngươi trốn ở chỗ nào!!!”
Tên nào đó dựa vào thẻ bài【 FLOAT 】lẹ làng chuồn mất, toan chạy về ký túc xá ở một đêm để tránh nạn, bỗng nhiên một tiếng gầm như sấm dội vang lên trong đầu lập tức khiến hắn từ không trung té xuống...
...
...
"Quỳ xuống!"
Trong nhà trọ của Phương Nhiên, Linh hét lớn một tiếng!
Phương Nhiên lập tức ngoan ngoãn quỳ gối trên giường, tỏ vẻ ‘Tôi sai rồi, xin xử lý nhẹ nhàng’.
“Cho ta! Kể! Rõ! Ràng! Dạ Nha là ai!? cuối cùng ngươi đã làm gì! Một lần trêu chọc nhiều người như vậy!!”
Mỗi câu mỗi chữ Linh đều nghiến răng ken két hỏi Phương Nhiên!
“Ách.. Chính là... Ừm.. kiểu như... Như vậy...”
Phương Nhiên ấp úng trả lời nhát gừng.
“Chớ ấp úng! Mau nói!” Linh hung tợn gặng hỏi.
“Chuyện kia... Tôi có thể không nói được không?”
Phương Nhiên trợn to cặp mắt của mình, cố gắng để cho mình tỏ vẻ dễ thương một tí.
Điều này thật không phải là Phương Nhiên cố tình ra vẻ dễ thương mà thật là...
Hắn nói không nên lời à!!
"Thiếu nợ trả tiền, giết người... Đền mạng!"
"Các ngươi! Ai cũng đừng hòng trốn!!"
"Người bình thường! Cũng là sẽ biết tức giận!!!!"
Vẻ mặt lạnh lùng chỉ nghĩ đến trả thù, áo trùm đen bay phần phật trong bóng đêm, săn đuổi khắp thành phố để trả thù cho một người chưa chết.
Loại trải nghiệm cực kỳ xấu hổ đến nổi có vẻ hoang tưởng này...
Mình làm sao có thể nói ra chứ!!
Mình vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp cấp hai đã hết bị ảo tưởng sức mạnh, hóa ra hết thảy con mẹ nó đều là mình tự tưởng tượng!
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Giọng của Linh trở nên cực kỳ lạnh lùng khủng bố, Phương Nhiên lập tức cảm thấy sạc dự phòng trước mắt đã biến thành một con quái vật há cái miệng to lớn đầy máu tươi và răng lởm chởm về phía mình!
Đầu óc Phương Nhiên nhanh chóng xoay chuyển, tại thời điểm này, chính mình nhất định phải tự cứu mình!
Thể nào cũng phải có thứ gì đó có thể di dời sự chú ý của linh thú triệu hồi đang nổi giận đi!
Đột nhiên, trong đầu Phương Nhiên linh quang lóe lên!
Đúng rồi! Không phải mình còn nhận được một món trang bị sao!
Vừa nghĩ tới đó, Phương Nhiên vội vàng mở ra giao diện, sau đó hắn xoa xoa tay, cười nịnh nọt với Linh giống như bọn nịnh thần lấy lòng xum xoe hoàng đế.
“Đúng rồi! Thật ra tôi là người chiến thắng, cô nhìn tôi còn thu hoạch được một món trang bị này!”
Nói xong, Phương Nhiên vội vàng mở giao diện ra, trên màn hình màu lam nhạt, sáu ô vuông vô cùng nổi bật, mà trong ô thứ hai có một chiếc áo choàng đen tuyền như bóng tối an tĩnh nằm đó, Phương Nhiên ấn tay vào, tên gọi của món Dạ Khí lập tức xuất hiện.
【 Dạ Khí ZXC9-A —— Dạ Chi Hành Hương được Vua của các vị thần giao cho Tư Duy và Ký Ức trên vai ngài】
Móa? Không phải kêu là Dạ Nha sao?
Phương Nhiên còn đang kỳ quái tên gọi làm sao bị thay đổi, tuy nhiên, hắn phát hiện hình như mình đạt được mục đích, đã thành công dập tắt lửa giận của sạc dự phòng.
Nhưng vì là sạc dự phòng nên Phương Nhiên cũng không nhìn thấy biểu lộ của Linh.
Bởi vì,
Trong không gian số liệu, vẻ mặt của Linh...
!!! _(? Д?)?!!!
Là như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.