Trần Mặc nhìn một chút liền biết rõ suy nghĩ của cô gái, hắn biết cô gái kia không tin tưởng hiệu quả của những lá bùa này của hắn, nếu như có người khuyên ngăn, cô gái nhất định sẽ lập tức rời đi.
Nhưng mà Trần Mặc quyết định thừa nước đục thả câu: "Bùa của tôi, chỉ bán cho người có duyên. Người biết bảo vật này, không lấy một xu, người không biết bảo vật, ngàn vàng không bán!"
Cô gái tò mò quan sát Trần Mặc, cậu thiếu niên trước mắt này còn mặc đồng phục, rõ ràng chính là một học sinh cấp 3, nhưng cô gái không cảm thấy sự non nớt mà người trẻ tuổi nên có trên người Trần Mặc, trái lại, lại cảm thấy áp lực khí đối mặt với người già nhìn xa trông rộng.
"Tôi tin cậu, nói đi, lá bùa này này bao nhiêu? Tôi mua!" Cô gái nhìn Trần Mặc, vẻ mặt kiên định.
Trần Mặc biết, cô gái này vẫn không tin hắn như cũ, nhưng giờ phút này hắn đang cần tiền gấp.
Thở dài, Trần Mặc nói: "Bùa An Thần ba vạn, bùa Thanh Thần hai vạn, còn lại đều một vạn."
Không đợi cô gái trả lời, đột nhiên một cô gái tóc ngắn mặc áo khoác da màu đỏ, quần giữ ấm màu đen, chân mang một đôi boot da cao màu đỏ xông ra, vẻ mặt khinh thường nhìn Trần Mặc, quát lớn.
Dung mạo của cô gái này bất phân cao thấp với cô gái tóc dài mặc áo khoác lông màu trắng kia, dáng người rất bốc lửa, nhưng khí chất lại trái ngược hoàn toàn, toàn thân đều để lộ sự hung hãn, khí chất điêu ngoa bốc đồng.
"Tớ nói Tiểu Vân Vân nha, sao ngay cả những thứ này cậu cũng tin tưởng, cũng không nhìn xem, rõ ràng là học sinh cấp 3."
"Cậu lại nhìn những lá bùa vẽ quỷ này của cậu ta xem, vốn dĩ chính là vẽ lung tung đi gạt tiền người ta. Còn ba vạn, tặng không cho tớ, tớ còn không cần, còn phải phí sức vứt vào thùng rác!" Cô gái tóc ngắn kéo Kim Bội Vân đứng dậy, hung hăng nhìn Trần Mặc, giống như nhận định Trần Mặc chính là một tên lừa đảo."
Cô gái mặc đồ trắng Kim Bội Vân bị cô ta quát mắng một trận, vẻ mặt có chút xấu hổ, cô ấy biết rõ người bạn thân này của mình nói có đạo lý, nhưng cô ấy vẫn muốn mua thử một lần.
Kim Bội Vân kéo bạn thân của mình lại, có chút buồn bã nói: "Thắng Nam, bệnh tình của bà tớ ngày càng nghiêm trọng, số lần phát bệnh cũng ngày càng nhiều, ngay cả chuyên gia khoa thần kinh giỏi nhất Yên Kinh cũng đều bó tay, tớ cũng thực sự không có cách nào nữa, mới nghĩ đến việc mua một lá về thử xem, xem như chữa ngựa chết thành ngựa sống đi!"
Vẻ mặt Lệ Thắng Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gấp gáp hỏi: "Tiểu Vân, tớ biết bà cậu từ nhỏ đã thương cậu nhất, cậu muốn bà mau sớm khoẻ lại, nhưng mà cậu cũng không thể xem tiền như rác được, cậu nhìn những lá bùa kia của cậu ta đi, cậu thấy có ai vẽ bùa trên giấy trắng sao? Xem như là lừa đảo đi, ít nhất cũng phải có chút kiến thức chuyên nghiệp chứ!"
Mọi người đều biết, cho dù là tấm bùa bình thường nhất, cũng là vẽ trên giấy vàng, nhưng những lá bùa này của Trần Mặc đều là vẽ ở trên giấy trắng, thực sự có chút dở dở ương ương, cũng không thể trách Lệ Thắng Nam nhận định hắn chính là một tên lừa đảo được.
Những lời này của Lệ Thắng Nam, cho dù là đại tu sĩ cảnh giới Hoá Thần của Huyền Đạo Tông - Trần Mặc ngay cả sao trời bị chôn vùi cũng không thay đổi sắc mặt, cũng phải đỏ mặt.
Trong lòng Trần Mặc cũng bất đắc dĩ, cô ấy cho rằng hắn muốn dùng giấy trắng à, thật sự là số tiền còn lại trên người hắn, không mua nổi giấy vàng, nhưng mà cho dù là giấy trắng, cũng không ảnh hưởng hiệu quả của những lá bùa này một chút nào, về điểm này Trần Mặc vẫn tin tưởng được.
Mấy người đi đường xung quanh lại xem náo nhiệt, cũng không nhịn được nhìn Trần Mặc, chế giễu hai tiếng, khiến một chút hi vọng còn sót lại của Kim Bội Vân xém chút bị phá huỷ.
Nhưng mà vừa nghĩ tới người bà điên điên khùng khùng trong nhà, trong mắt Kim Bội Vân lộ ra sự kiên định.
"Thắng Nam, tớ quyết định rồi, cậu không cần khuyên tử, xem như là bị lừa thì lừa đi, vì bà tớ, tớ muốn thử một lần."
Nhìn Trần Mặc, cô ấy quyết đoán nói: "Tiên sinh, lá bùa An Thần kia tôi muốn."
"Tôi mang theo nhiều tiền mặt trên người, để tôi chuyển Wechat cho cậu!"
Lệ Thắng Nam dùng tay đỡ trán, vẻ mặt bất đắc đĩ, ánh mắt nhìn về phía Trần Mặc sắc bén như dao. Cô ấy không khuyên bảo được Kim Bội Vân, cho nên liền chuyển cơn tức giận lên người Trần Mặc.
Trần Mặc không để ý đến cô ấy, vẻ mặt không buồn, không vui, nhìn Kim Bội Vân, hỏi: "Cô mang theo bao nhiêu tiền mặt?"
Kim Bội Vân mở túi đeo vai ra, nói: "Chỉ có một vạn."
"Một vạn là được rồi, tôi đã từng nói, người có thể biết vật, không lấy một đồng, người không biết vật, ngàn vàng không bán. Nhưng mà gần đây tôi có việc cần tiền gấp, bán cho cô một vận, xem như tiền thành phẩm(*) đi."
(*) Số tiền làm ra thành phẩm, không tính các chi phí khác.
Kim Bội Vân đưa tiền mặt cho Trần Mặc, Trần Mặc cũng không đếm, trực tiếp cất vào trong túi, nói: "Nể tình đức hiếu tâm đáng khen của cô, mấy lá bùa kia đều cho cô. Sau khi trở về, lấy lá bùa dán lên trên trán của bệnh nhân, hộ một tiếng "mở" là được rồi!"
Kim Bội Vân càng cảm thấy Trần Mặc có chút cao thâm khó dò, không khỏi càng thêm tin tưởng mấy lá bùa này: "Cảm ơn tiên sinh!"
Lệ Thắng Nam ở bên cạnh lại vô cùng khinh thường, giận dữ nhìn Trần Mặc, nói: "Nếu như những lá bùa quỷ quái này không linh nghiệm, mặc kệ cậu trốn ở nơi xó xỉnh nào, bà đây đây cũng sẽ trừng trị cậu!"