Đồ Nhi Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 47: Ngọc Giản Sinh Mệnh Tuyệt Mệnh Phù






Bức phác thảo của Tu Thần cơ bản cũng đã được vẽ xong rồi.Trong khoảng thời gian gần đây, hắn trút khá nhiều công sức vào việc này, gần như lúc nào cũng phác họa.Bên ngoài, ngày nào Kinh Như Tuyết cũng bị Tiger giết vài lần.

Lúc ban đầu Tu Thần còn xuất hiện rồi phục sinh Kinh Như Tuyết, sau đó hắn lười việc cứ phải ra ngoài liên tục, nên khi Kinh Như Tuyết chết là lập tức phục sinh nàng từ xa.
Chỉ cần ở trong lĩnh vực vô địch là hắn có thể làm được.Nhìn bức vẽ Thiên cung mà chính hắn tự thiết kế này, Tu Thần hài lòng gật gật đầu.Cũng đã đến lúc phải thay đổi rồi.[Đồ đệ Kinh Như Tuyết của ngài đột phá lên Thần Thông cảnh, nhận được một nghìn điểm lĩnh vực và mười nghìn điểm kinh nghiệm.]Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.Tu Thần sửng sốt.Kinh Như Tuyết đã đột phá rồi ư?Thiên tư bậc chín, vả lại ngày nào cũng quyết đấu sinh tử với Tiger, quả nhiên là hiệu suất rất cao.Vả lại phần thưởng cho mỗi một lần tăng một cảnh giới lớn là khác biệt.Từ Linh Hải lên Pháp Tướng, hắn được thưởng một trăm điểm lĩnh vực và một nghìn điểm kinh nghiệm, mà từ Pháp Tướng lên Thần Thông thì hắn được thưởng gấp mười lần.Tu Thần thích loại tăng gấp nhiều lần thế này, bằng không hắn phải nhận bao nhiêu đồ đệ mới có thể thăng lên được cấp tiếp theo?Nhưng mà bốn con yêu quái kia thì lại chưa tăng lên cấp bốn.Phỏng chừng cũng đã đến lúc báo thù rồi.Mối thù diệt tộc, chắc chắn là phải báo rồi, Tu Thần rất ủng hộ điều này.Tuy tu vi tông chủ của đối phương chỉ là Thần Thông cảnh, nhưng chắc chắn không chỉ có một mình hắn ta là cao thủ của tông phái đó, vả lại có khi còn có cả đồng minh, cho nên Tu Thần định để Tiger đi cùng Kinh Như Tuyết.Nhưng trước đó, hắn muốn tiến hành một thí nghiệm nhỏ.Kỳ thật hắn nghĩ tới thí nghiệm này từ lâu rồi, chẳng qua mãi chưa có cơ hội chứng thực."Thưa thầy, ta đột phá! Ta đột phá rồi!"Tu Thần xuất hiện ở bên ngoài, lúc này toàn thân Kinh Như Tuyết chằng chịt vết thương, thấy hắn thì lập tức chạy tới, kích động nói.Tiger ở bên cạnh cũng thở hồng hộc, trên người có mấy vết thương nhỏ.Từ lúc Kinh Như Tuyết bị đánh không thể chống trả tới bây giờ đã có thể khiến nó bị thương, chỉ mất chưa tới một tuần lễ.

Nhưng hiện giờ nó đã quen quá rồi, khiếp sợ quá lâu đâm ra không còn sợ nữa.Mọi thứ đều hợp lý như thế đó.Thiên tài không phải đều là như vậy sao?Huống hồ lần nào bọn họ cũng là chiến đấu sinh tử, hoàn toàn khác hẳn với đám đệ tử tông môn chỉ luyện tập với nhau.Hiện giờ bà cô này ra tay còn ác độc hơn cả mình, chiêu nào cũng chỉ nhăm nhăm giết người.Nay Kinh Như Tuyết đã đột phá lên Thần Thông cảnh, mặc dù chỉ là Thần Thông cảnh tầng một, nhưng nó đoán rằng muốn giết Kinh Như Tuyết là chuyện cực kỳ khó khăn.Tiger không sợ mấy cao thủ Thần Thông cảnh bình thường, nhưng Kinh Như Tuyết thì không hề bình thường, công pháp Thiên giai, chiến kỹ Thiên giai, thiên tư bậc chín siêu nhiên, chỉ cần nói ra một thứ thôi đã dọa chết người ta rồi, mà nàng lại có cả ba thứ.Thần Thông cảnh của nàng với Thần Thông cảnh của người khác hoàn toàn không cùng một khái niệm.Phỏng chừng nàng có thể hành người ở những tầng cảnh giới cao hơn."Không tệ." Tu Thần gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tiger.Tiger mặt mày căng thẳng, toàn thân căng ra, có chút không biết nên làm gì, tim đập dồn dập hẳn lên.Tất cả đều đã tăng lên một cảnh giới lớn, chẳng lẽ hiện giờ đại nhân sẽ điểm hóa ta một lần sao?Ta kích động quá, ta căng thẳng quá, nhất định phải giữ vững bình tĩnh! Trăm ngàn lần đừng để đại nhân coi thường."Thiên tư huyết mạch của ngươi là bậc ba, ta sẽ tăng cho ngươi lên bậc bốn." Tu Thần nói xong, bèn phất lên trên trán Tiger.Trong phút chốc, Tiger cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, đầu óc tỉnh táo minh mẫn, một loại cảm giác khó có thể nói nên lời ngập tràn khắp cơ thể, hiểu biết về việc tu luyện dường như càng thêm sâu sắc hơn.Thậm chí nó còn như đã chạm tới được ngưỡng cửa của cấp sáu viên mãn rồi!"Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!"Sau khi được điểm hóa, cảm nhận được sự thay đổi của huyết mạch và thiên tư, Tiger kích động nói cảm ơn liên tục.Tu Thần gật đầu, rồi quay sang nhìn Kinh Như Tuyết, nói: "Ta chờ ngươi ở dưới chân núi."Dứt lời, thân thể hắn lại biến mất, không thấy đâu nữa.Kinh Như Tuyết lập tức quay người nhanh chóng lao xuống chân núi.Một phút đồng hồ sau, Kinh Như Tuyết chạy tới chân núi Thiên Tử.
Tu Thần đang chắp tay sau lưng, quay lưng về phía nàng."Thầy?"Kinh Như Tuyết đi tới sau lưng Tu Thần, có chút bất an gọi hắn, lòng không rõ vì sao hắn lại đột nhiên gọi nàng xuống núi."Nhìn thấy cái cây bên kia không?" Tu Thần chỉ vào gốc cây đại thụ vô danh ở cách đó chừng hơn hai trăm mét."Dạ." Kinh Như Tuyết gật đầu."Qua đó, tự sát." Tu Thần nói."Vâng!"Kinh Như Tuyết hoàn toàn không hề do dự và thắc mắc, nàng bước nhanh tới dưới tán cây, sau đó quay mặt lại đối diện với Tu Thần, ngưng tụ chân nguyên toàn thân rồi tung một chưởng đánh thẳng lên đỉnh đầu của mình.Tu Thần nhìn một tấm ngọc phù văn hình tam giác màu vàng kim trong tay mình."Rắc rắc..."Khi Kinh Như Tuyết chết, tấm ngọc phù văn này lập tức vỡ vụn.Tu Thần khe khẽ nhếch khóe miệng.Đây là ngọc giản sinh mệnh của Kinh Như Tuyết.Hắn muốn thử xem nếu không ở trong phạm vi lĩnh vực vô địch của mình, liệu Kinh Như Tuyết chết rồi thì ngọc giản sinh mệnh này có phản ứng gì hay không.Hiện giờ xem ra là vẫn có thể.Tu Thần hồi sinh Kinh Như Tuyết."Được chưa thầy?" Kinh Như Tuyết vội vàng hỏi.Tu Thần giơ ngón tay điểm lên trán Kinh Như Tuyết, một vệt màu đen lóe lên rồi biến mất."Ta gieo Tuyệt Mệnh phù vào trong thức hải của ngươi, muốn tự sát thì chỉ cần một ý nghĩ là có thể làm được.

Hiện giờ ta mô phỏng tu vi của yêu quái cấp bảy giam cầm thần nguyên của ngươi, quay lại dưới gốc cây kia, mở Tuyệt Mệnh phù ra." Tu Thần nói.Lúc này Kinh Như Tuyết cảm nhận được mình không sử dụng được một chút tu vi nào, bên trong thức hải có một lá bùa màu đen bóng.Kinh Như Tuyết gật đầu, đi tới dưới tán cây.Tuy nàng không rõ rốt cuộc thầy của mình định làm cái gì, nhưng khi thầy ra lệnh, nàng sẽ phục tùng tuyệt đối, không hề dị nghị chút nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.