Đồ Nhi Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 22: Tại Sao Ta Lại Không Thể Lĩnh Hội Được Cảm Giác Của Thiên Tài Chứ






Điểm kinh nghiệm cần thăng cấp: 3660 / 10.
000.
Phạm vi lĩnh vực: 159.
220.
088 mét vuông.
Tu Thần nhìn bảng thuộc tính của bản thân, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên.
Bây giờ phạm vi lĩnh vực vô địch của hắn đã bao phủ hoàn toàn cả đỉnh núi, thậm chí còn khuếch trương xuống thêm năm mét.
Điểm kinh nghiệm cũng đến ba nghìn sáu trăm sáu mươi rồi, khoảng cách thăng cấp lên cấp thứ ba Chấp Chưởng Sinh Tử lại gần thêm một bước.

Hiện tại Tu Thần cũng hiểu rõ đại khái mức thưởng đạt được rồi.
Những người hay yêu hắn điểm hóa mà tăng lên một tầng trong một cảnh giới thì hắn được thưởng 10 điểm lĩnh vực và 100 điểm kinh nghiệm, ngang bằng với phần thưởng khi giết một kẻ xâm nhập có tu vi Linh Hải cảnh.
Khi người và yêu hắn điểm hóa tăng lên một cảnh giới thì hắn được thưởng 100 điểm lĩnh vực và 1.
000 điểm kinh nghiệm, cái này thì bằng với phần thưởng đạt được khi thu nhận đệ tử.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên hằng ngày là 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.
Sự chênh lệch giữa điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm vẫn luôn là hơn kém nhau 10 lần.
Xem ra bản thân phải suy nghĩ vài biện pháp để cho mấy tên này nhanh chóng tăng tu vi lên, tốt nhất là tăng lên nguyên một cảnh giới.
Cứ như vậy Tu Thần có thể nhanh chóng thăng cấp đến cấp thứ ba Chấp Chưởng Sinh Tử.
Hắn vẫn có một ý tưởng xấu xa trong đầu, thế nhưng không thể thực hiện được cho đến khi lên tới cấp ba.
Tu Thần đưa mắt nhìn gốc liễu bên cạnh, ý cười hiện lên trong khóe mắt.
Tiểu Liễu cảm nhận được ánh mắt của hắn, thân cây lập tức thẳng băng, tất cả cành cây đều cuốn lại với nhau, thoạt nhìn có chút giống với tư thế ngồi thiền tu luyện.
Đương nhiên nó cũng cảm nhận được cảnh giới của bọn Tiểu Bạch đã tăng lên, nên lập tức học theo.
Chủ yếu nhất là nó cảm giác, đều do lão đại điểm hóa ra, nếu bản thân nó vẫn không nhập giai, e rằng lão đại sẽ tức giận chặt nó làm củi đốt mất.
Sau khi Tiểu Bạch và Tiểu Vũ nhập giai thì vui mừng chạy vội tới bên cạnh Tu Thần, dáng vẻ cầu khen ngợi.
Động vật thành yêu chính là có được nhân tính và có thể hấp thu linh khí trời đất để rèn luyện bản thân, làm cho trong cơ thể chúng nó sinh ra yêu lực sau đó mới xem như là yêu quái chân chính, cũng chính là nhập giai.
Sau khi nhập giai, hình thể của Tiểu Bạch và Tiểu Vũ cũng không phát sinh sự thay đổi nào, thế nhưng bộ lông trên người lại trở nên xinh đẹp tươi sáng hơn, thoạt nhìn còn có một vầng sáng xoay xung quanh.
Sự biến hóa nổi bật nhất chính là con mắt.

Trong tròng mắt của chúng nó có thêm một yêu vòng màu vàng kim, vừa vặn bao tròn con ngươi lại.
Yêu vòng này có điểm giống với vòng tuổi của cây cối.
Một vòng là đại biểu cho cấp một.
Trước khi bước vào cấp bốn thì không thể nào giấu được, chỉ có sau cấp bốn mới có thể ẩn yêu vòng đi theo ý muốn.
Bọn yêu quái đều rất chán ghét sự thiết lập này, bởi vì cứ như vậy thì con người chỉ cần liếc cái đã nhìn ra được thực lực của bọn nó có bao nhiêu, do đó có thể chuẩn bị tốt để đối phó.
Cho nên bọn yêu quái sau đạt tới cấp bốn đều giấu yêu vòng trong đồng tử đi.
Tu Thần khẽ vỗ đầu Tiểu Bạch cười nói: "Được rồi, thiên phú của các ngươi cũng giống với nàng ấy, là thiên tư đỉnh cấp, cố gắng tu luyện, cố gắng sớm ngày biến hình.
"Tiểu Bạch khẽ trừng mắt, sau đó chỉ vào cổ họng nó.
Ý nói việc biến hình quá xa vời rồi, vẫn là định ra mục tiêu nhỏ trước, có thể nói tiếng người.
Yêu quái phải đạt tới cấp sáu mới có thể biến hình, cũng chính là tu vi Hóa Thần cảnh của con người.
Mà nói tiếng người thuộc cấp bốn, tương đương với Pháp Tướng cảnh của con người.
Pháp tướng thiên địa, con người đến cảnh giới này đã có thể biến ảo ra pháp tướng bản mạng của bản thân giúp mình chiến đấu, điều này cũng gần như chiếm giữ một chút sức mạnh trời đất, uy lực đáng sợ vô cùng.
Pháp tướng thiên biến vạn hóa, thâu tóm vạn tướng thiên địa, pháp tướng mỗi người có được đều không giống nhau, cũng có chút liên quan đến tư chất lẫn tính chất của công pháp.
Mà pháp tướng của yêu quái lại không phải như vậy, chúng đều giống với hình dáng tổ tiên đã được cố định.
Ví dụ nếu như Tiểu Vũ đến cấp bốn, như vậy trong lúc chiến đấu nó có thể biến hóa chính nó thành thần điểu thượng cổ, hình thể có thể tăng lên trăm nghìn lần và cũng không ngừng tại đó, phẩm chất cũng được căn cứ từ thiên phú để quyết đinh, vả lại theo tu vi càng cao, cuối cùng biến thành phượng hoàng cũng không phải là không thể.
Đương nhiên đây là sự tồn tại hiếm hoi vô cùng.
Không có nền tảng mấy vạn năm thì tuyệt đối không có khả năng hóa thành loài chim như phượng thần chân chính được.

"Sư phụ, ta giống như có một ý tưởng.
" Kinh Như Tuyết đi đến bên cạnh Tu Thần, giọng nói đầy sự kích động.
Tu Thần nhìn về phía Kinh Như Tuyết, khẽ nhướng mày.
Vậy mà đã có ý tưởng rồi?Thiên tư bậc chín thật sự trâu bò như vậy sao?Ôi chao, tại sao ta lại không thể lĩnh hội được cảm nhận của thiên tài chứ?Tu Thần buồn bã thầm nghĩ.
"Ý tưởng gì?" Tu Thần hỏi.
Kinh Như Tuyết khẽ gật đầu đầy hưng phấn.
"Sư phụ, vừa rồi ta đã xem xét một cách tỉ mỉ công pháp Hoàng giai bản thân tu luyện lúc trước, phát hiện những thứ gọi là phân chia phẩm cấp công pháp chẳng qua chỉ là dựa vào nồng độ chuyển hóa linh khí hấp thu lớn nhỏ ra sao, sau đó dựa theo công pháp đưa ra cách thức vận chuyển, dùng linh khí phá vỡ kinh mạch được chỉ định theo công pháp hấp thu chuyển hóa chúng.
Mỗi một nơi kinh mạch bị phá vỡ đều không giống nhau, vô số kinh mạch toàn thân trên dưới cơ thể con người bị phá vỡ trước, sau đó hấp thu theo trình tự tiến vào và phá vỡ, số lượng nhiều ít và khoảng cách thời gian đều sẽ sinh ra sự khác biệt.
""Vả lại mỗi một nơi kinh mạch lại có tác dụng cộng hưởng trong toàn bộ cơ thể, sự thay đổi từng nơi sẽ như kéo một sợi tóc động hết cả người, cho nên công pháp có phẩm giai cao sẽ hết sức nghiêm khắc sàng lọc trình tự kinh mạch hấp thu phá vỡ, số lượng và khoảng cách thời gian, hiệu suất linh khí được nạp vào cơ thể được phát huy đến mức cao nhất!""Công pháp Hoàng giai của ta cấp bậc quá thấp, mỗi một lần tu luyện đều tốn hết 9 phần hiệu suất linh khí, đây chính là lý do tại sao trong tu luyện công pháp cấp thấp bị hạn chế phải không? Sư phụ thấy ta lĩnh ngộ có đúng không?"Sau khi nói xong, vẻ mặt Kinh Như Tuyết hết sức hưng phấn lẫn chờ mong, nàng nhìn Tu Thần với ánh mắt sáng rực, muốn nhận được đáp án thừa nhận những lời nàng nói là đúng.
Tu Thần nhìn Kinh Như Tuyết với vẻ nghiêm túc.
Sau đó hắn lén nuốt nước bọt.
"Ừm, đúng vậy, ngươi nói rất đúng.
"Sau khi trầm mặt một chốc, Tu Thần gật đầu một cách nghiêm túc vô cùng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.