Ông chủ Đông nói không sai, đường đi Quý Thọ Thôn quả nhiên rất bí ẩn hiểm trở.
Đoàn xe rời khỏi thị trấn thì bắt đầu tiến vào một vùng nông thôn hẻo lánh. Đi rất lâu, đường đi cũng dần dần biến thành đường đất, mặt đường cũng càng ngày càng hẹp, dân cư cũng ngày càng thưa thớt. Lúc đầu còn có thể thấy lác đác vài căn nhà, nhưng càng về sau thì hoàn toàn hoang vắng.
Đến buổi chiều gần bốn giờ, đoàn xe sau khi đi qua một chỗ nước cạn đầy đá cuội thì bắt đầu tiến vào khu vực cây cối um tùm, đường núi bắt đầu xoắn óc đi lên. Tương Tây phần lớn là đồi núi, mặc dù là vùng núi nhưng độ cao so với mặt biển cũng không quá chênh lệch. Đường vào Quý Thọ Thôn cũng không quá gồ ghề khó đi, hơn nữa xe máy vượt địa hình rất linh hoạt, rất thích hợp dùng để chạy trêи đường núi.
Có ông chủ Đông dẫn đường, nhóm người cuối cùng cũng đến nơi vào khoảng 6h30′ hơn.
Mặt trời ngã về tây, là khoảnh khắc sông núi trở nên đẹp đẽ nhất.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lái xe vào rừng trúc, tháo mũ, đồng thời ngẩng đầu nhìn rạng mây đỏ rực cuối chân trời.
Bầu trời nơi rừng núi cùng thành thị bất đồng. Nơi đây chính là vĩnh viễn trong sáng, quang đãng hơn, tựa như một khối ngọc thạch tinh khiết chưa từng bị vấy bẩn. Xa xa là dày đặc sắc chiều, ảm đạm và tĩnh lặng, đẹp một cách hài hòa.
Nắng chiều rọi xuống, đọng trêи vai Lạc Thần, hóa thành một tầng kim phấn. Sư Thanh Y nhìn nàng rồi lại nhìn bầu trời hồi lâu, dường như có chút hoài niệm cùng thẫn thờ. Đại khái cũng đoán được Lạc Thần suy nghĩ cái gì, nàng thấp giọng nói: "Bầu trời của chị khi đó cũng giống như thế này sao?"
Ngọn gió thanh mát thổi qua, Lạc Thần đưa tay vén lên những sợi tóc đã bị thổi tung, cười khẽ: "Phải."
Sư Thanh Y cất nón bảo hiểm xong, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói mang theo một chút thoải mái cùng bình thản: "Hiện tại, rất nhiều nơi đã bị ô nhiễm, nhất là khu đô thị, ô nhiễm càng nghiêm trọng, bầu trời như thế này rất khó nhìn thấy. Em biết chị nhớ đến cuộc sống trước đây, nhưng tất cả đều đã là quá khứ."
Lạc Thần lẳng lặng nhìn nữ nhân ôn nhu trước mặt, gật đầu: "Thương hải tang điền, chị hiểu được."
Lịch sử rất kỳ diệu, thương hải tang điền, vĩnh viễn xuôi theo thời gian, sự vật biến đổi.
Chẳng qua có ý nghĩa chính là, thời gian trôi đi như dòng nước, nàng cuối cùng tìm lại được Thanh Y. Đối với Lạc Thần mà nói, đây gần như là một lần thoát thai hoán cốt, một lần nữa bắt đầu cuộc sống tươi đẹp, bất kể năm đó xảy ra chuyện gì, bất kể từng có bao nhiêu ẩn số không thể lý giải, thì hiện tại nữ nhân này lại một lần nữa ở bên cạnh nàng, đây là món quà lớn nhất đối với nàng.
Hai người dưới nắng chiều khẽ thì thầm, phía trước là một con sông nhỏ.
Nước sông bị mặt trời chiếu xuống cũng nhuốm màu hoàng hôn, từng gợn sóng lăn tăn lấp lánh. Có thể thấy một cây cầu gỗ được bắt qua sông, bờ đối diện có bánh xe nước đang chậm chạp chuyển động, tất cả hòa thành một cảnh đẹp vô cùng nhàn nhã.
Sư Thanh Y đang định lái xe qua cầu, thì bên kia cầu một bé trai bảy tám tuổi vui vẻ chạy đến, là một đứa trẻ mặc trang phục Miêu tộc, thấy nhũng vị khách không mời mà đến này lập tức đứng lại ở giữa cầu, dùng miêu ngữ bô bô mà hô to.
Đúng lúc Vũ Lâm Hanh điều khiển xe đến bên cạnh các nàng, nghe đứa bé hô lên, nhíu mày nói: "Thằng nhóc này đang gọi cái quỷ gì đấy, một câu cũng nghe không hiểu."
Ông chủ Đông tiếp lời: "Hắn nói chính là Miêu ngữ, đang hỏi chúng ta là ai, từ đâu tới đây. Trong Quý Thọ Thôn gần như không có người ngoài, cho nên dù là một đứa trẻ cũng sẽ thập phần cảnh giác. Hắn đã hô hoán, rất nhanh sẽ có rất nhiều người đến, chúng ta qua sông trước rồi tính tiếp."
Nhóm người dọc theo cầu gỗ bắt đầu đi sang bờ bên kia, Sư Thanh Y vừa đi vừa hỏi ông chủ Đông: "Vậy bọn họ rất bài xích người ngoài sao? Chúng ta cụ thể cần phải chú ý điều gì?"
Ông chủ Đông lộ ra một loại biểu tình rất cổ quái: "Bài xích gì đó, nếu có người quen sẽ không như vậy. Tôi không phải người trong thôn này, trước đây đều là Duệ Tử dẫn tôi đến, do thường xuyên ra vào thôn nên một số người trong thôn đã nhận biết tôi, nên đó không hẳn là vấn đề lớn. Đến lúc đó các người đừng nói lung tung, trước hết nghe sự sắp xếp của tôi."
Sư Thanh Y gật đầu, đoàn người đi đến bờ bên kia, mà bên kia thôn dân sớm đã vây thành một vòng.
Có mấy nam nhân thoạt nhìn là vừa từ ngoài đồng trở về, cả người đầy bùn đất, trêи đầu quấn một vòng khăn, vai khiêng cái cuốc, có một cái cuốc thậm chí còn treo hai con cá chép.
Một đống thôn dân tụ tập cùng một chỗ, dùng Miêu ngữ khe khẽ nói chuyện, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui trêи nhóm người Sư Thanh Y, biểu tình đều là âm trầm. Sư Thanh Y nhìn ánh mắt của đích bọn họ, tinh tế như nàng hoàn toàn có thể cảm giác được sự bài xích cùng địch ý của bọn họ.
Thôn này thoạt nhìn tựa như một thế ngoại đào nguyên, xa xôi cách trở, rất ít sắc thái hiện đại. Hiện tại thấy một đám người xa lạ đột nhiên tiến đến, trong lòng cảnh giác cũng là chuyện bình thường.
Bất quá Sư Thanh Y vẫn cảm thấy thôn này gây cho nàng một loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Trước đó lúc ở bờ bên kia cùng Lạc Thần ngắm cảnh sắc chiều tà, rõ ràng cảm thấy rất thư thái dễ chịu, thế nhưng vừa đến bên này, đối mặt với thôn dân, cảm giác khó chịu lại đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Cửa thôn có dựng một miếu thờ rất lớn, phía trêи treo hai chiếc đèn lồng đỏ, đèn lồng thoạt nhìn vẫn còn rất mới, nhưng ván gỗ lại giống như đã dầm mưa dãi nắng rất nhiều năm, nên lộ ra vẻ cũ kỹ, hai bên mái miếu thờ uốn cong lên, tựa như hai cái sừng trâu.
Thôn dân đứng trước miếu thờ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nhóm người Sư Thanh Y giống như nhìn mấy khối thịt trêи thớt gỗ.
Vũ Lâm Hanh thấp giọng oán giận: "Bọn họ là có ý gì, hướng về chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ, bộ đang xem triển lãm sao."
Sư Thanh Y nhẹ nhàng dùng trỏ tay huých Vũ Lâm Hanh một cái, để vị tiểu thư này tạm thời kiềm chế, đồng thời ánh mắt ra hiệu cho ông chủ Đông.
Vì vậy ông chủ Đông đứng dậy, đi đến phía trước.
Trong đám người có một lão nhân nhận ra hắn, trong tay cầm tẩu thuốc hướng hắn nói: "Aiz, Đông nha tử, ông thế nào lại trở về một mình? Duệ nha tử đâu, hắn không quay về sao?"
May mà ông chủ Đông cũng không phải người trong thôn nên lão nhân sử dụng tiếng phổ thông cùng hắn nói chuyện.
Ông chủ Đông cười cười, nói: "Ân, Trần lão đa, Duệ Tử có việc ở trường học, phải vài ngày nữa mới về. Hắn muốn tôi về trước quét dọn nhà ở, hơn nữa ngày kia chính là ngày giỗ a mỗ nương của hắn, hắn không về kịp nên đúng lúc tôi đến chuẩn bị vài món chai thay hắn tỏ lòng hiếu kính."
Không biết tại sao, lúc ông chủ Đông nhắc tới mẹ của Tào Duệ, sắc mặt Trần lão đa lập tức thay đổi, Sư Thanh Y quan sát phát hiện vẻ mặt của hắn trong nháy mắt có chút vặn vẹo, thoạt nhìn hình như rất hoảng sợ.
Mà sắc mặt thôn dân phía sau hắn cũng đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ sợ hãi.
Mẹ của Tào Duệ, đối với những thôn dân này mà nói hình như là một điều cấm kỵ.
Trần lão đa ngập ngừng nói: "Thì ra….. thì ra là như vậy."
Hắn ho khan một trận, lại liếc mắt nhìn nhóm người Sư Thanh Y, nói: "Những vị kia là?"
Ông chủ Đông nói: "Là thế này, đây là những người tôi gặp ở trêи đường, bọn họ là du khách đi du lịch, kết quả lạc đường trong rừng, đúng lúc tôi gặp được, tôi thấy trời sắp tối, cắm trại trong rừng lại không an toàn nên tôi dẫn bọn họ đến đây. Dù sao thì nhà Duệ Tử vẫn để trống, cùng nhau chen chúc một chút là được rồi."
Trần lão đa không nói tiếp, thôn dân cũng không nói.
Ông chủ Đông thấp giọng nói: "Trần lão đa, có phải ông cảm thấy việc này không ổn hay không? Bọn họ cùng tôi ở nhà Duệ Tử là được rồi, sẽ không gây phiền phức cho mọi người."
Đám người vẫn lặng ngắt như tờ.
Sư Thanh Y không ngờ người trong thôn lại bài xích người ngoài đến mức này, còn đang lo lắng đêm nay có lẽ phải ngủ ngoài trời, thì một giọng nói của nữ nhân đột nhiên từ trong đám người nhẹ nhàng truyền đến, nghe qua cảm thấy vô cùng ôn hòa, thân thiện: "Có khách từ xa đến, thế nào lại phiền phức đây."
Giọng nói này rất trầm ổn, hơn nữa lại rõ ràng, tiếng phổ thông phi thường chuẩn.
Thôn dân tách ra, một nữ nhân trung niên chậm rãi bước tới. Nữ nhân mặc y phục xanh nhạt, tóc bối lên, không mang trang sức nặng nề đặc trưng của Miêu tộc, chỉ là tùy ý cài một cây trâm bạc, trêи cổ tay trái lại đeo tầng tầng lớp lớp vòng bạc, nét mặt dịu dàng nhưng cũng mang theo vài phần tư thái uy nghi khiến người khác kính nể.
Hành động tiếp theo của nàng cũng đã chứng minh uy nghiêm của mình trong thôn, nàng xua tay nói: "Đều vây quanh ở đây làm gì? Trước mặt khách nhân thật thất lễ."
Tuy rằng nữ nhân thoạt nhìn không hơn ba mươi tuổi, nhưng người trong thôn lại thập phần tôn kính nàng, ngay cả lão niên trong thôn như Trần lão đa cũng tuân theo ý của nàng. Sau khi nữ nhân này xua tay, đám người rất nhanh đã tản đi sạch sẽ, ai về nhà nấy.
Đám người giải tán, Sư Thanh Y cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nữ nhân liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, lại nhìn Lạc Thần, sau đó quét qua Vũ Lâm Hanh, dường như đang cẩn thận suy nghĩ đều gì, khóe miệng lúc này mới câu ra một tia ý cười, nói rằng: "Là từ Phượng Hoàng cổ thành du ngoạn đến đây sao? Trong thôn không thể so với Phượng Hoàng thành, khu vực Miêu trại xung quanh đây bình thường rất ít có người ngoài đến, nên thái độ của bọn họ vừa rồi xin các người đường để trong lòng."
Sư Thanh Y gật đầu nói: "Xin hỏi cô là…."
Nữ nhân cười nói: "Tôi là Thạch Lan, thôn trưởng. Tuổi tác của tôi lớn hơn các người nên có thể gọi tôi là chị Lan."
Nghe được đối phương là thôn trưởng, hơn nữa thoạt nhìn tính tình ôn hòa, so với những thôn dân kia tốt hơn rất nhiều, nên Sư Thanh Y cũng thức thời mà cùng nữ nhân này thân cận: "Chị Lan, xin chào."
"Xin chào." Thạch Lan như trước cười đến thập phần vui vẻ: "Ba vị tiểu thư đều rất xinh đẹp thanh tú, thật sự là dung mạo sơn thần nhìn thấy cũng sẽ yêu thích."
Lời này của nàng nghe ra là đang khen tặng nhưng Sư Thanh Y lại cảm thấy cách nói này có chút kỳ lạ. Tuy nói người Miêu tín ngưỡng thần linh, hơn nữa còn vô cùng thành kính, thế nhưng đặc biệt dùng sơn thần để khen tặng như vậy thật sự rất ít thấy, ngược lại tựa như có ẩn giấu ý đồ gì đó.
"Cảm ơn." Sư Thanh Y chỉ có thể lễ phép mà đáp lại.
Thạch Lan lại nhàn nhạt liếc nhìn ông chủ Đông: "Thực sự là đã lâu không gặp, Trần Húc Đông, còn nhớ lần trước gặp mặt chính là ông cùng A Duệ về mừng năm mới."
"Phải, thôn trường, đã lâu không gặp." Trần Húc Đông dường như có chút kiêng kỵ Thạch Lan, ánh mắt lơ đãng tránh đi cái nhìn của Thạch Lan: "Thôn trường, mấy người bạn này tôi sẽ sắp xếp cho họ ở nhà Duệ Tử."
Thạch Lan cười rộ lên: "Nhà A Duệ rất nhỏ, hơn nữa đã bỏ trống gần nửa năm, phỏng chừng mạng nhện đều giăng đầy nhà, thế nào ở được. Nhà của tôi rộng, các người đến nhà của tôi ở là được rồi, xem như cho tôi làm hết trách nhiệm của chủ nhà."
"Cái này….. Cái này không tốt lắm, quá phiền phức thôn trường rồi." Trần Húc Đông tỏ vẻ khó xử.
Thạch Lan cũng không cùng Trần Húc Đông thương lượng, mà chỉ cười khanh khách rồi chuyển ánh mắt về phía nhóm người Sư Thanh Y: "Ý của các người như thế nào?"
Vũ Lâm Hanh tính khí đại tiểu thư, trong lòng nói có phòng lớn nhà thôn trưởng chờ sẵn, kẻ đần độn mới muốn chen chúc trong cái nhà đầy bụi cùng ván nhện kia, nên liền ở một bên dùng sức nháy mắt với Sư Thanh Y, đôi mắt hoa đào đều phải trừng đến sắp tàn phế, Sư Thanh Y bị nàng trừng đến buồn cười, lại chuyển sang nhìn Lạc Thần, sắc mặt Lạc Thần nhạt nhẽo cũng không có ý kiến gì.
Vì vậy Sư Thanh Y gật đầu: "Cảm ơn sự tiếp đãi của chị Lan."
Thạch Lan thoả mãn mà nở nụ cười.
Trần Húc Đông lại nói: "Tôi muốn đi giúp Duệ Tử quét dọn nhà ở, nên sẽ không đến."
Thạch Lan nói: "Cũng tốt, có cần tôi cho vài người đến giúp ông không?"
Trần Húc Đông lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không cần, cảm ơn."
Nói xong, hắn xoay người cùng nhóm người Sư Thanh Y nói vài câu ngắn gọn, nói cho biết vị trí nhà của Tào Duệ, lại dùng mắt ra ám hiệu, sau đó mới một mình mang hành lý đi vào trong thôn.
Trần Húc Đông vừa đi, Thạch Lan thấp giọng nói: "Các vị mời đi theo tôi."
Năm người cùng khởi động xe máy. Lạc Thần và Sư Thanh Y sóng vai đi phía sau cùng, ánh nắng chiều chiếu lên mặt các nàng, phía sau hai cái bóng thon gầy đổ xuống.
Lạc Thần quay đầu lại nhìn, nhẹ giọng nói một câu: "Hồ Điệp."
Sư Thanh Y nương theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy một con bướm màu lam đậu trêи bánh xe nước bên bờ sông, yên lặng mà tắm trong vệt nắng chiều mờ nhạt.
Bánh xe nước chậm rãi chuyển động, quay một vòng, con bướm kia mềm mại vỗ đôi cánh màu lam, nhẹ nhàng bay đi.
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y quay đầu, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Lạc Thần dùng một loại âm thanh trầm thấp khó có thể nghe thấy, dán bên tai Sư Thanh Y nói: "Thôn dân và thôn trưởng đều có điểm cổ quái, Trần Húc Đông cũng vậy. Ai cũng không nên tin."