Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 508: Vấn Dạ




Chương 508: Vấn Dạ
#Edit: DVLA
Bốn phía loang lổ bóng cây, trúc xá yên tĩnh, hành lang treo đôi ba đèn lồng,... , hết thảy cảnh trí nơi đây rơi vào trong mắt Trường Sinh, nhìn qua vẫn là quen thuộc như vậy, nhưng cảm giác của nàng, đã ở trong khoảng khắc biến hóa.
Lúc trước khi nàng đang ở trong mộng tràng, lại bị mộng tràng giấu kín, còn tưởng rằng chính mình vẫn còn đang ở bên trong quá khứ ấm áp.
Hiện tại, nàng rốt cục từ trong mộng tràng tỉnh lại.
Hết thảy những thứ trước mắt dù cho nhìn qua vô cùng chân thật, đối với nàng cuối cùng cũng chỉ là một hồi ảo ảnh.
Đáy lòng Trường Sinh lập tức bị ngũ vị tạp trần rót đầy, quả thật chứng kiến những chuyện trước kia tái hiện, nàng vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ. Nhưng cùng lúc đó, loại cảm giác chua xót khi biết rõ rằng thời gian và người đã mất đi, cũng sẽ không bao giờ trở về nữa, đã ở chớp mắt dâng lên trong lòng.


Trường Sinh hoảng hốt mà ở nguyên tại chỗ xoay vài vòng, nhìn cảnh sắc trước mắt, bên môi nổi lên nụ cười, nhưng trong mắt đã có chút ẩm ướt.
So với ác mộng càng làm cho người ta khó chịu, là loại mộng gì?
Là làm một cái mộng đẹp mà trong hiện thực vĩnh viễn không thể tiếp tục diễn ra, lại rõ ràng biết được chính bản thân mình đang ở trong mộng đẹp này.
Nhưng Trường Sinh hiểu rõ, nàng cũng không quá sa vào bên trong tổn thương cùng đau buồn, qua một hồi, Trường Sinh đã đem phần khổ sở kia tạm thời áp giấu ở đáy lòng, nàng biết mình còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Mộng linh vẫn còn vang lên, thế nhưng sáo âm đã tiêu tán.
Trường Sinh đem dây đồng hồ vòng quanh ở trên cổ tay, lưu loát mà đeo vào, ánh mắt quét qua mặt đồng hồ, sau đó bước chân hướng về nơi sáo âm đi đến.


Tân Đồ đích thật là rất hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nói khi mộng linh ở tám tiếng sau vang lên sẽ thức tỉnh lại nàng, liền thật sự đem nàng đánh thức. Nhưng khiến nàng không nghĩ tới chính là, phương thức Tân Đồ dùng chính là thổi sáo.
Nguyên lai, Tân Đồ.... cũng sẽ thổi sáo sao?
Cây sáo khác nhau, phương thức thổi khác nhau, tiếng sáo nghe vào tai tự nhiên là khác biệt. Tiếng sáo của Tân Đồ cùng Sư Thanh Y khác nhau rất lớn, cũng không quá giống Dạ, nghe vào có chút cảm giác tạp âm sàn sạt, phảng phất như chất lượng cây sáo của Tân Đồ rất kém cỏi.
Trường Sinh đẩy ra cửa sân, bước chân rời khỏi, tai nàng cẩn thận phân biệt các loại thanh âm trong bóng đêm này, nhất là tiếng chuông.
Chỗ mộng tràng này của nàng, vốn cũng chỉ là một cái nguyên mộng tràng, nhưng coi như là nguyên mộng tràng, đến cùng cũng là từ tay kẻ bố mộng dựng nên. Chí ít, kẻ bố mộng cũng cung cấp vỏ bọc cho mộng trận này, dù Tân Đồ nói rằng kẻ bố mộng không dám xuất hiện trong mộng tràng của các nàng, nhưng bên trong tràng này, vẫn có thể nghe được tiếng chuông mộng linh nhắc nhở vị trí kẻ bố mộng.


Dù sao tiểu thế giới này là do bốn cái mộng tràng tạo thành, vô luận trong tràng có biến hóa như thế nào, luôn sẽ cùng kẻ bố mộng có chỗ liên hệ.
Trường Sinh đẩy ra cỏ dài trước mặt, nghiêng tai nghe một hồi.
Nàng nghe tiếng chuông, cũng không phải vì để xác định phương hướng kẻ bố mộng. Kẻ bố mộng đều không ở trong mộng tràng của nàng, có Tân Đồ ở đây, bóng ảnh lại càng không dám tới gần, cho dù nàng nghe được tiếng chuông, cũng không cách nào biết rõ chỗ của kẻ bố mộng, lấy tính tình của hắn, tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở bên trong nộng tràng vô dụng này.
Nàng chỉ là muốn nghe một chút xem, còn có loại tiếng chuông thứ hai hay không.
Đáng tiếc, vị trí tiếng chuông kia tuy rằng đổi tới đổi lui, nhưng nàng có thể đoán ra được, đó thủy chung đều là cùng một loại tiếng chuông, là thuộc về kẻ bố mộng.
Vốn dĩ Trường Sinh còn tưởng rằng chỗ của Tân Đồ cũng sẽ xuất hiện tiếng chuông mộng linh, muốn mượn tiếng chuông tìm được Tân Đồ, dù sao những thứ mà nàng chứng kiến hết thảy, đều được hình thành từ sự giúp đỡ của Tân Đồ, cho nên mộng tràng cũng sẽ đem Tân Đồ trở thành kẻ bố mộng, do đó sinh ra tiếng chuông mộng linh.
Nàng sớm đã làm xong chuẩn bị sẽ nghe được hai loại tiếng chuông, nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện chính mình nghĩ sai rồi.
Tân Đồ từng nói nàng cũng không phải kẻ bố mộng, xem ra những gì Tân Đồ nói đều là sự thật.
Phương thức mà Tân Đồ dựng lên mộng tràng này, chắc hẳn cùng kẻ bố mộng có chỗ bất đồng.
Trên đời này có rất nhiều phân giới giấu kín hư thật, tồn tại rất nhiều tiểu thế giới tính chất bất đồng. Rất nhiều tiểu thế giới vốn dĩ đã ở đâu đó tự hình thành, một số người có cơ duyên xảo hợp, xuyên qua khoảng không, tiến vào bên trong tiểu thế giới.
Nhưng lại có rất ít người, có bản lĩnh tạo ra tiểu thế giới mà mình có thể khống chế.
Nói trắng ra là, mộng tràng cũng là một loại trong tiểu thế giới, mà kẻ bố mộng cũng nằm trong số ít người có thể tạo ra tiểu thế giới.
Trường Sinh cảm thấy Tân Đồ hẳn là đem phương thức tạo tiểu thế giới, linh hoạt dùng lên mộng tràng hiện tại. Nàng không biết làm thế nào Tân Đồ có thể làm được, nhưng nếu như trên người Tân Đồ không xuất hiện tiếng chuông mộng linh, liền có nghĩa rằng phương thức dựng tràng của Tân Đồ là đặc biệt, Tân Đồ cũng liền không cần giống như kẻ bố mộng, phải tuân thủ một chút quy tắc của mộng tràng.
Trường Sinh đứng tại chỗ, nhìn những ngọn cỏ cao quá đầu người ở trước mặt, bất động.
Bên cạnh có dấu vết của một mảnh cỏ dài bị cắt đi, lúc trước Dạ vì đan chuồn chuồn cỏ, từng cùng nàng đi qua nơi đây, cắt lấy cỏ này.
Trường Sinh nhớ tới huyết hồ của Dạ.
Huyết hồ, chính là một cái tiểu thế giới do Dạ tạo nên.
"Tân Đồ, ngươi đang ở đây sao?" Trầm mặc một lát, Trường Sinh gọi thành tiếng.
Gió đêm thổi vào lá cây bốn phía tạo ra tiếng vang sào sạt, chim tước yên tĩnh trở lại, cũng không có tiếng côn trùng kêu vang.
Trong mảnh bóng tối dày đặc kia, cũng không có người trả lời nàng.
Trường Sinh đợi một hồi, Tân Đồ thủy chung vẫn không xuất hiện.
"Ta tỉnh, có thể nhớ rõ ngươi, ngươi không cần cảm thấy cô đơn." Trường Sinh tuy rằng không gặp được người, nhưng vẫn đối với những bóng cây to lớn trong bóng tối nói chuyện: "Hiện tại ta phải về trúc xá, nếu như ngươi muốn tìm ta, đến lúc đó có thể thổi sáo, ta sẽ đi ra gặp ngươi."
Vẫn không có thanh âm đáp lại.
"Đa tạ ngươi đã đem đồng hồ lưu lại cho ta." Trường Sinh không hề cưỡng cầu, xoay người lại: "Ta đi đây."
Nàng hướng về mảnh đèn dầu trong trúc xá đi đến, đó từng là nơi rất ấm áp ở trong trí nhớ của nàng, giờ khắc này, dù cho nàng biết rõ ánh sáng mờ ảo kia chỉ là hư ảo, vẫn không do dự chút nào bước về phía nó.
Trường Sinh đẩy ra cửa thư phòng, Ti Hàm đang ngồi đến đoan chính, trong tay cầm một quyển sách, cẩn thận xem.
Bên cạnh thắp lên không ít đèn, nhà rất sáng. Thân ảnh của nàng được bao phủ bởi một tầng vầng sáng hơi mỏng, nghiêm túc của xưa nay bị che lại một chút, nhìn qua bình thản lại yên tĩnh.
Cô cô vẫn là cô cô như trong trí nhớ, chưa từng biến đổi qua.
Trường Sinh đứng ở cửa ra vào, kinh ngạc mà nhìn Ti Hàm, trong mắt nổi lên đau xót.
"Ngốc đứng ở đó làm cái gì?" Ti Hàm cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là nói như vậy.
Trường Sinh lấy lại tinh thần, vội vàng hướng về phía nàng đi tới. Nàng ở bên người Ti Hàm ngồi xổm xuống, gò má gác ở trên đùi Ti Hàm, hai tay ôm lấy chân Ti Hàm, giống như nắm gạo nếp mà dán lấy Ti Hàm, đôi mắt đen láy cũng không hề chớp nhìn chằm chằm Ti Hàm.
Ti Hàm bị nàng ôm đến không thể nhúc nhích, cũng tùy ý Trường Sinh, nhưng mà nàng cảm thấy biểu hiện của Trường Sinh có chút cổ quái, ánh mắt nhìn lướt qua Trường Sinh, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao cả." Trường Sinh ngoan ngoãn nói: "Ta chỉ là nhớ cô cô."
Bên môi Ti Hàm kéo ra một chút vui vẻ, đặt quyển sách xuống, nâng tay vuốt vuốt đầu của nàng, nói: "Lúc trước ở trong phòng bếp, ngươi đã đem chúng ta nhớ một lần. Hiện tại làm sao vẫn còn nhớ?"
"Ta rất nhớ ngươi." Trường Sinh đem nghẹn ngào giấu đi, trong mắt sáng lấp lánh: "Ta muốn nhớ ngươi lâu một chút. Lúc trước nhớ, hiện nay cũng nhớ."
Đừng nhìn Ti Hàm ngày thường luôn bưng một khuôn mặt kiêu căng, bất cận nhân tình, nhưng thời điểm đối mặt với Trường Sinh, luôn luôn đem Trường Sinh xem như bảo bối, sủng đến đầu quả tim. Nàng nghe Trường Sinh nói xong lời này, vươn tay nắm lấy hai má mềm núc ních của Trường Sinh, buồn cười nói: "Vừa rồi có phải là ngươi ăn bánh rán nhào đường quá nhiều, hay là ở phòng bếp vụиɠ ŧяộʍ nếm mật?"
"Ta chưa từng ăn nhiều, cũng mới chỉ ăn hết bốn cái. A Lạc nói, ban đêm không thể ăn quá nhiều, ta đều nghe lời đây." Trường Sinh vội nói.
"Vậy nghĩa là trộm mật?" Ti Hàm nói: "Biết hống người như vậy."
Vừa dứt lời, thần sắc Ti Hàm lại biến đổi, cảnh giác lên: "Có phải là Cẩn Nhi cùng Lạc Thần lại muốn từ chỗ ta lấy được đồ vật khẩn yếu gì, lại sợ ta nói các nàng, liền để cho ngươi tới đây dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt ta? Ngươi nói xem, các nàng muốn ngươi mang cái gì trở về?"
Xem ra sự tình như vậy trước kia phát sinh qua không ít lần.
Trường Sinh vội nói: "Chưa từng có chuyện gì. Hiện tại cái gì cũng đều không cần mang đi, ta chỉ là nhớ ngươi."
"Tốt nhất là như vậy." Ti Hàm nhẹ nhàng điểm vào trán Trường Sinh.
Trường Sinh ghé vào trên đùi Ti Hàm, lắc nàng, nói: "Cô cô, tối nay ngươi có thể cùng ta ngủ chung một chỗ sao?"
Tiếng chuông mộng linh vẫn còn vang, nhưng Trường Sinh ngoảnh mặt làm ngơ, nàng chỉ cần chờ A Cẩn cùng A Lạc dùng mộng hạch gọi nàng là được. Nàng tin tưởng, các nàng có thể làm được.
"Làm sao vậy?" Ti Hàm hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
"Không có việc gì." Đôi mắt Trường Sinh trông mong mà nhìn qua nàng: "Ta chỉ là muốn cùng ngươi ngủ chung một chỗ, nói chuyện cùng ngươi nhiều một chút ."
"Có thể." Ti Hàm nói.
Trường Sinh nháy mắt mấy cái, hỏi: "Cô cô, ngươi sẽ không ngại có nhiều người hơn cùng ngủ chung chứ?"
Ti Hàm lập tức lạnh mặt, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta cũng không ngại cái này, chỉ sợ hai người các nàng tối nay không có thời gian phản ứng chúng ta."
"Ta hỏi một chút xem, chẳng phải liền biết rồi." Trường Sinh nhìn về phía cửa phòng.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần xuất hiện ở nơi cửa, hướng về chỗ các nàng đi tới. Trong tay Sư Thanh Y bưng khay, bên trên có mấy chén trà nhỏ đang lượn lờ nhiệt khí, nàng đem chén trà nhỏ đặt ở trên bàn bên cạnh Ti Hàm, nói: "Cô cô, ta pha trà lài cho ngươi, bánh rán nhào đường có chút ngọt, vừa vặn có thể dùng một chút. Trường Sinh, ngươi cũng uống một chén."
"Đa tạ A Cẩn." Trường Sinh buông ra Ti Hàm, đi đến trước mặt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, cẩn thận mà nhìn các nàng.
"Trên mặt ta cùng Lạc Thần có gì sao?" Sư Thanh Y cười hỏi.
Hai mắt Trường Sinh cong lên, giống như ngậm lấy mật đường, nàng cũng cười hỏi: "A Cẩn, tối nay ngươi cùng A Lạc có bận không?"
"Không bận." Sư Thanh Y thuận miệng nói: "Sinh hoạt ở trong núi rừng này, rất thanh thản."
"Ý... ta là." Trường Sinh uyển chuyển nói: "Sau khi đêm khuya, các ngươi có bận rộn không? Còn có an bài sao?"
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần: "......"
Sư Thanh Y bị vấn đề này của Trường Sinh làm nghẹn, mặt đỏ tới mang tai, thấp giọng ho khan một tiếng, ánh mắt Lạc Thần liếc sang một bên.
"... Không... Không bận." Sư Thanh Y nói: "...... Không có bất kỳ an bài nào."
"Thật tốt quá." Trường Sinh vui vẻ nói: "Vậy tối nay cả nhà chúng ta cùng ngủ một chỗ đi?"
"Nguyên lai ngươi đánh vào cái chủ ý này." Sư Thanh Y hiểu được, cười nói: "Tất nhiên là được."
Tiếng chuông cũng tại lúc này dừng lại, Thần sắc Trường Sinh khẽ giật mình.
Nàng không biết là tiếng chuông đã kết thúc, hay đã xảy ra biến cố gì, nhưng mộng hạch chỉ có thể ở trong lúc mộng linh vang lên mới có thể sử dụng, hiện tại A Cẩn cùng A Lạc ở mộng tràng bên kia cũng không liên lạc với nàng, cũng không biết có phải các nàng không lấy được mộng hạch hay không, nhưng cho dù lấy được, cũng phải chờ đến lúc mộng linh vang lên lần nữa.
"Đang suy nghĩ gì?" Lạc Thần nhìn chăm chú vào Trường Sinh, hỏi.
"Không có gì." Con mắt Trường Sinh khẽ đảo, cười nói: "Đã lâu không ngủ cùng một chỗ, ta rất vui vẻ."
Khuôn mặt Lạc Thần hơi nghiêng, nhìn về phía cửa sổ thư phòng.
Trường Sinh phát giác được ánh mắt của nàng, cũng đi theo nhìn lại, chỉ thấy cửa sổ thấp thoáng một bóng người yểu điệu, cũng không biết đã đứng ở nơi đó từ bao giờ, vẫn không nhúc nhích.
Trường Sinh vội vàng đi qua, rất nhanh đem cửa sổ mở ra.
Ngoài cửa sổ, Dạ đứng ở đấy.
Trường Sinh nhìn thấy gương mặt Dạ, cả người giống như cứng lại ở chỗ kia, trong mắt nổi lên chập chờn gợn sóng. Lồng ngực của nàng có chút phập phồng bất định, hai tay nắm nắm, vừa buông ra, lại bám vào bên cửa sổ, đốt ngón tay hơi hiện chút trắng xanh.
"Dạ, ngươi ở nơi này làm cái gì?" trong thanh âm Trường Sinh có chút run rẩy.
"...... Ta chỉ là đi ngang qua." Dạ nói.
"Ngươi muốn vào đây uống trà lài sao?" Trường Sinh nói: "Ngươi ăn không ít bánh rán nhào đường, A Cẩn nói uống một chén trà, có thể bớt đi chút nị."
"Ta không có ăn quá nhiều." Dạ nói.
"Nhưng ta nhìn bánh rán nhào đường trong chén ngươi cũng không còn." Trường Sinh có chút kỳ quái nói.
Sư Thanh Y biết rõ Dạ thích ăn bánh rán nhào đường, lúc trước còn đặc biệt lấy cho nàng nhiều thêm mấy cái.
Dạ trầm mặc một lát, nói: "Ta lưu lại mấy cái, để về sau ăn."
Trường Sinh cười khúc khích: "Về sau nếu ngươi muốn ăn, có thể nói A Cẩn làm thêm cho ngươi một chút."
Dạ lắc đầu.
Trường Sinh cách cửa sổ, nhìn nàng một hồi lâu, rốt cục hỏi: "Dạ, vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng chuông gì sao?"
Chuyện về mộng linh, nàng không hỏi Sư Thanh Y, Lạc Thần, cũng không hỏi Ti Hàm, lại chỉ hỏi Dạ.
Dạ nói: "Không có."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.