Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 255: Xuôi dòng nước chảy




“Doãn Mặc Hàn, đã thu xếp xong chưa?”
“Xong rồi, A Cẩn.”
Ta mang Cự Khuyết quấn kỹ, buộc ở trêи lưng, cùng Doãn Mặc Hàn rời khỏi nơi tạm trú, đến Thanh Huyên trấn trước. Trêи mặt có bạch lăng mềm mại trong suốt che mắt, thấy vật không rõ ràng, nhưng cũng vô ngại.
Đi một mạch đến con phố chính thì nghe được có giọng nói ngây thơ của trẻ con vang lên: “Mẹ, tỷ tỷ kia rõ ràng là bị mù, vậy mà tỷ ấy đi rất vững kìa.”
Người phụ nữ kia nhỏ giọng quở trách: “Cái tên tiểu tử thúi này, lúc nào cũng vô lễ.”
Ta nhẹ nhàng mỉm cười, lại thấy cậu bé kia đang nhìn lên gãi gãi cái ót rồi tự ý chạy về đằng trước, đối mặt với ta. Ta đi về phía trước một bước, nó chơi ác như đang đùa cợt, cũng lui về phía sau theo bước chân của ta, ta mặc kệ nó như vậy một lúc, đột ngột dừng lại, đưa tay chạm vào đầu vai của nó, cúi người xuống cười nói: “Ngươi cản đường ta.”
Nó ngẩng mặt lên, vô cùng kinh ngạc: “Kỳ lạ, không phải tỷ tỷ bị mù sao? Làm thế nào mà thấy ta được chứ.”
“Tỷ Tỷ không có bị mù. Tỷ tỷ chỉ bị trường châm nhãn (mắt nổi lẹo, chắp) thôi.”
“Châm nhãn là cái gì?” Không để ý mẹ mình đang đến đây can ngăn, thằng bé này chỉ biết cố chấp hỏi.
“Châm nhãn là một loại bệnh mắt rất đáng sợ, nếu cậu bé nào bướng bỉnh không nghe lời thì sẽ rất dễ mắc phải.” Ta chỉ cười.
Cậu bé nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ, ta đang định rời đi thì cậu bé đột ngột dùng sức kéo bạch lăng trêи mặt của ta, lớn tiếng nói: “Ta cũng muốn xem châm nhãn nó có dạng gì.”
Ta cũng không động đậy, để mặc cậu bé tháo bạch lăng, mẹ của cậu bé đang đứng ở bên cạnh lập tức la lên.
Kế đó, cậu bé kia òa khóc, khóc rất lớn: ” Mẹ ơi, sau này con sẽ nghe lời, con không muốn bị trường châm nhãn đâu!”
Mẹ của nó khom người, liên tiếp cúi đầu chịu lỗi với ta, ngay sau đó ôm nó bước thật nhanh giống như là đang tránh ôn thần.
Ta lấy lại bạch lăng, buộc lại gọn gàng.
Doãn Mặc Hàn nhìn ta, trêи mặt khoác vẻ nhàn nhạt vui cười, lắc đầu nói: “A Cẩn.”
Ta vô tội bảo: “Ta đã nói trước, ta bị trường châm nhãn.”
Tiếp tục đi về phía trước, cách trạch viện của Ti Hàm càng gần, Doãn Mặc Hàn càng lộ ra vẻ không được tự nhiên. Ta đi cạnh hắn, có thể cảm nhận bước chân của hắn có chút rối loạn.
Mắt ta nhìn tuyết trắng phía trước, nói: “ở trong thư ta đã nói rõ tất cả với cô cô, lần này ngươi đi cùng ta, xem như là trợ thủ, nàng sẽ không làm khó ngươi.”
Doãn Mặc Hàn dễ chịu nói: “Ta hiểu.”
Ta nhẹ “Si~” [tiếng phì cười] một tiếng: “Nếu hiểu, vậy thì hãy xua đi sự áy náy và sợ hãi trong lòng ngươi. Có một số việc, hối hận đã quá muộn màng, ngươi không nên lựa chọn nó ngay từ lúc ban đầu.”
“Phải.”
Con đường mòn dưới chân phủ đầy tuyết, qua khoảng thời gian đoán chừng uống nửa chung trà, trêи mặt tuyết rộng rãi đã có một đám người đông nghịt. Ti Hàm mặc một chiếc áo mỏng màu xanh nhạt đứng đầu tiên trong đám người, tuyết quang nhiễm vào gương mặt bình thường rất nghiêm nghị của nàng làm nó trở nên mềm mại hơn.
Thấy ta đến, trừ Ti Hàm ra, tất cả mọi người, ai cũng đều quỳ xuống hành lễ ngay ngắn, cao giọng hô: “Thần hạ cung nghênh điện hạ trở về.”
Ta dùng tay ra hiệu, ý bảo bọn họ đứng dậy. Mười Bốn đứng lên chậm nhất, những người khác đã đứng lên hết cả, đầu gối của nàng vẫn đang quỳ dưới đất, ngước mắt nhìn ta hồi lâu, nét mặt luôn nghiêm túc và thẫn thờ, trong đôi mắt có ánh sắng rực rỡ.
Ta kéo nàng đứng lên, mỉm cười nói: “Mười Bốn, ngươi có khỏe không?”
Mười Bốn choáng váng lau đi vệt hồng, nói: “Tạ điện hạ quan tâm. Thần rất khỏe, trái lại những ngày qua điện hạ chịu khổ rồi.”
“Ta không khổ chút nào, rất khỏe mạnh.” Ta nghiêng mặt sang nhìn Ti Hàm đang đứng yên, nói: “Cô cô, con đã trở về.”
Ti Hàm vươn ngón tay thon dài ra chải tóc cho ta, lại sờ vào bạch lăng, dịu dàng vuốt ve, nhẹ nhàng nỉ non: “Ta biết rồi, ta thấy rồi. Cẩn nhi của ta đã trở về.”
“Lúc đầu con khăng khăng đòi đi, bây giờ quay về, Cô cô nghĩ con buồn cưới lắm phải không. Cô cô, người phải cười con rồi.”
“Ta làm sao mà cười ngươi được. Là bây giờ Cẩn Nhi đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi.” Gương mặt của nàng rõ ràng còn rất trẻ, nhưng từ trong đôi mắt lại phát ra những yêu thương cùng thăng trầm không tương xứng với diện mạo này.
Lòng ta tràn đầy áy náy, khi trước ta quên hết tất cả, nhân quả không rõ ràng, đã từng oán hận nàng, rất nhiều lần nặng lời với nàng, giờ nghĩ lại, gặp lại gương mặt này của nàng, lại có chút hoảng hốt như ý nghĩ đã qua mấy thế hệ.
“Cô Cô. Ở trong thư con có nhờ người lo chuyện của Bệ Ngạn, người đã truyền xuống chưa?”
“Tất nhiên, đây là chuyện đại sự rất quan trọng trong tộc, một vài ngày trước đã sai người đến Long Uyên, ở phía trêи động ngầm đầy chướng khí mà xây cầu rồi, thi công trong ngày, giờ tuất chướng khí dâng lên sẽ quay về nghĩ ngơi. Chỉ vì thân hình của Bệ Ngạn quá lớn, việc xây cầu đương nhiên vất vả, để đón ra được cũng cần chút thời gian, Cẩn nhi, ngươi đừng quá lo lắng.”
“Thế thì phải phiền Cô cô tốn nhiều công sức rồi.” Giọng ta trầm lại: “người đã xem thư, vậy người có biết, bây giờ con muốn gì không?”
Ti Hàm hòa nhã nói: “Đều mà giờ phút này ngươi muốn, cũng chính là ta muốn. Ban đầu ngươi cùng cha mẹ của ngươi đến hành cung tránh nóng, biết là sau đó nảy sinh sự cố, hành cung của Cổ thành bị hủy trong một buổi sáng, ta đã dẫn người từ hoàng cung chạy đến phế tích của Cổ thành, tìm kiếm khá lâu, biết ngươi còn trêи nhân thế thì bắt đầu tìm ngươi. Đáng tiếc ta tìm ngươi nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả phân nữa đầu mối cũng không tìm được, ngươi giống như đã trốn khỏi thế gian này vậy. Cẩn nhi, ngươi là huyết mạch duy nhất trong tộc có mười sáu cánh vàng của Thần Hoàng, là vinh quang cuối cùng mà thần chủ đại nhân còn để lại trêи trần thế này, ta ngày nào còn chưa tìm được ngươi thì ngày đó khó có thể yên lòng. Đã lâu như thế, ta khó khăn nhẫn nại đến ngày hôm nay, bây giờ có thể gặp lại ngươi, như vậy cuối cùng cũng có thể như nguyện, nếu cha ngươi biết được, cũng sẽ thấy an ủi lắm.”
Nàng nói đến đây, ánh sáng trong đôi mắt chợt lạnh lùng: “Cẩn nhi, bây giờ ta có thể mang ngàn vạn Thần Hoàng cùng Nhược Diêu tộc nhân của Hoàn đô giao phó lại cho ngươi, ta đã nói rồi, ngươi muốn gì, ta cũng sẽ cho ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, lần này ngươi tấn công Yên Vân Hải trước, có phải vì vạn vạn tộc nhân đang tụ ở Hoàng đô ngay tại giờ phút này hay không? có phải vì phụ thân của ngươi không, hay có phải là vì những tộc nhân Nhược Diêu đã chết thảm ở Long Câu cổ thành năm đó hay không?”
Ta bình tĩnh đáp: “Phải.”
“Cẩn nhi, ngươi thề đi, ngươi tuyệt đối không có tư tâm.”
Ta quỳ xuống, nhìn gương mặt tĩnh lặng của nàng, nói: “Con thề.”
“Không, ngươi gạt ta.” Ti Hàm từ trêи xuống dưới liếc nhìn ta.
“Nàng chết rồi.” Dừng hồi lâu, ta hờ hững nói: “Di thể còn ở Yên Vân Hải. con muốn đón di thể của nàng trở về, táng ở bên cạnh con, nếu nói đây là tư tâm, thì đúng là như vậy. Phải, Cô cô, con đang gạt người.”
Ti Hàm yên lặng.
Ta nói: “Nàng đã chết, con cũng không thể ở bên cạnh nàng nữa, Cô cô, ngươi biết được tin này rồi, có an tâm hay chưa?”
Ti Hàm hừ lạnh nói: “Thân nàng mang chú ấn của cha ngươi để lại, ta lúc trước đã nhìn ra nàng chỉ còn mấy tháng kéo dài hơi tàn thôi, nhưng không nghĩ ra, kỳ hạn phát tán chú ấn vẫn chưa đến, nàng sao lại chết sớm như vậy? Một đám người Yên Vân Hải kia, cho dù nhiều năm qua ta không có động đến bọn chúng, bọn chúng sống lâu bao nhiêu thì cũng bị chú ấn hành hạ bấy nhiêu, thời gian là lao tù, sống không bằng chết, ta cảm thấy chuyện này so với chuyện giết bọn họ có thể làm ta sung sướиɠ gấp trăm lần.”
Ta gằn từng chữ lạnh lùng nói: “Nàng cùng những kẻ súc sinh kia không giống nhau. Người đừng gộp chung nàng với những thứ đó, nàng nhất định là có nỗi khổ.”
“Nỗi khổ? Cơ thể nàng nang chú ấn của cha ngươi, đó cũng là nỗi khổ sao? Ngươi có biết…ngươi có biết bọn súc sinh kia làm gì cha ngươi không hả?”
“Con tin nàng. Tuy rằng bình thường nàng nhìn khó gần, nhưng mà thật ra trong lòng lại rất lương thiện, quan tâm chu đáo, cho tới bây giờ cũng chưa từng tổn thương người khác. Con biết rõ con người của nàng, trêи tay chưa ô nhiễm bất kỳ mạng người nào, nàng sao có thể làm ra chuyện đó được.”
“Cẩn nhi, ngươi thật là cố chấp.”
“Phải, nếu Cô cô biết con cố chấp, vậy thì đừng dây dưa chuyện này thêm nữa.” Ta đứng lên, nói: “Nàng không có ở đây, nói nhiều cũng vô ích.”
Ti Hàm nhắm mắt lại, cuối cùng cũng ra vẻ thỏa hiệp: “Được, bỏ qua đi.”
Ta nhìn lướt qua đám người, nói: “Sao không thấy Tích Nhan đâu?”
Trêи mặt Ti Hàm như phủ một lớp sương giá: “Đồ nhi không biết vâng lời như thế, còn đến đây làm gì, ta đã phạt nó đóng cửa sám hối rồi.”
Ta cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Ti Hàm lạnh lùng cười nói: “Ngươi có biết những ngày ngươi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì không? Nha đầu thường đi cùng ngươi, tên của nàng là Vũ Lâm Hanh?”
“Phải.”
“Cha của nàng chính là Vũ Mạc Thanh?”
Trong đầu ta đột nhiên phát lên tiếng chuông âm vang, nhất thời bừng tỉnh.
Vũ Lâm Hanh đã từng tiết lộ, kẻ thù đã hạ chú giết chết hai vị huynh trưởng của nàng, chính là người đã đeo chiếc linh đang kia. Mà chiếc linh đang đó chính xác lại là chiếc chuông tùy thân của Ti Hàm, người chấp vị chức thần hoàn tế ty, vô cùng trân quý. Ti Hàm vốn tâm cao khí ngạo, nếu nàng chịu nhận Hoa Tích Nhan làm đồ đệ nhất định là rất thương yêu Hoa Tích Nhan, có lẽ vì vậy mà Ti Hàm mới mang lễ vật linh đang kia tặng cho Hoa Tích Nhan.
Sau đó, Hoa Tích Nhan lại luôn mang chiếc chuông tùy thân này rồi bị Vũ Lâm Hanh tưởng là Ti Hàm, cho nên lúc trước mới tạo ra nhiều hiểu lầm với Vũ Lâm Hanh như thế.
Lần này Hoa Tích Nhan chọc giận Ti Hàm, bị phạt đóng cửa sám hối, mười phần duyên cớ là bởi vì Vũ Lâm Hanh.
Ta suy đoán đến đây, tròng lòng hiểu hết mọi việc, mới đáp lời Ti Hàm: “Phải.”
“Vậy thì đúng rồi.” Ti Hàm căm hận phất một ống tay áo, nói: “Ta và Vũ Mạt Thanh có thù oán lâu năm, luôn hận nhất là người của Vũ gia. Nhan nhi gần đây đại nghịch bất đạo, vì muốn giải tử chú trêи người con nha đầu kia đã không màng cấm lệnh, xông vào mật thất của ta lật tìm sách điển tuyệt mật. Sau khi bị ta phát hiện, nó không hề có ý hối cải, chỉ mở miệng cầu xin ta cứu nha đầu kia, giải trừ tử chú trêи người của nàng, ta tất nhiên không đồng ý, không ngờ nó lại tiếp tục phạm thượng, thẳng mặt trách ta máu lạnh vô tình. Ta dạy dỗ nó nhiều năm như vậy, tính tình nó ngược lại trở nên hư đốn, dám trách cứ ta!”
Ta nghe Ti Hàm nói xong, vuốt trán, nhàn nhạt nói: “Cô cô, con hiểu rồi.”
Nói xong, bảo Doãn Mặc Hàn: “Doãn Mặc Hàn, ngươi cùng Cô cô của ta về trước, lát nữa ta sẽ về.”
Doãn Mặc Hàn nói: “Được, A Cẩn.”
Hắn yên lặng buông thõng tay bước qua một bên, Ti Hàm liếc hắn một cái, sắc mặt tựa như băng tuyết, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ gọi ta lại, nói: “Cẩn nhi, ngươi đi đâu vậy? Không phải trong thơ ngươi đã nói từ nay về sau sẽ ở bên cạnh Cô cô hay sao?”
Ta quay đầu lại cười nói: “Tất nhiên sau này con sẽ ở bên cạnh chăm sóc người, không đi đâu cả. Bây giờ con chỉ đi thăm một vị bằng hữu, rất nhanh sẽ trở về.”
Đến trước cửa trạch viện đã thuê, cửa đang khép hờ. Hai bên đại môn còn dán hai câu đối màu đỏ mà Lạc Thần ở tết nguyên tiêu đã viết, do ta phụ trách dán lên, vết mực trêи mặt giấy đã có chút phai màu, mép tờ giấy bị tróc ra, tịch mịch buồn tẻ.
Lấy tay đẩy cửa gỗ ra, tiếng động cót két của cánh cửa phát ra. Ta biết rằng, nàng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trong đó nữa.
Liếc nhìn vào thì thấy Vũ Lâm Hanh đang nghiêng lên người của Ngạo Nguyệt, lấy Ngạo Nguyệt làm cái gối mềm, Cửu Vĩ co lại bên cạnh nàng, năm cái đuôi phân tán trải lên trêи người nàng, làm tấm chăn cho nàng. Một người lớn, hai con quái vật cứ như vậy lặng lẽ trông chừng đống lửa trước mặt, nhìn kỹ lại, trêи lửa treo một củ khoai đang được nước chín, sắp sửa khét đen.
“Vũ đại tiểu thư, tứ chi ít hoạt động, ngũ cốc cũng không phân biệt được, bậy giờ đến cả một củ khoai cũng không nướng được sao?”
Ta bước đến, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ lập tức nhảy lên, hất Vũ Lâm Hanh xuống đất, hướng ta vọt đến. Ta vươn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của chúng, chúng nhè nhẹ rêи rỉ, giống như một đứa trẻ đang muốn kẹo vậy, theo bước chân của ta, lắc lắc cái đầu, từ từ xê dịch móng vuốt lui về phía sau.
Vũ Lâm Hanh từ dưới đất bò dậy, hoảng hốt hồi lâu, cứ kinh ngạc như thế cho đến khi ta đẩy nàng ngồi xuống. Đợi ta lấy củ khoai bị cháy đen đến không chịu nổi từ trêи đống lửa xuống, nàng mới nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn bạch lăng trêи mặt ta: “Sư Sư, ngươi về rồi.”
“Phải, ta về rồi.” Ta thờ ơ gỡ lớp vỏ đen của củ khoai xuống, sau khi đã gạt ra rồi lại phát hiện thịt ở bên trong cũng vậy, chỉ đành phải vứt đi.
“Ta biết các ngươi sẽ trở lại, nên ta luôn ở đây đợi các ngươi, không dám đi đâu hết.” Vũ Lâm Hanh lấy tay xoa mắt, hồi lâu mới nói: “Nàng đâu?”
Ta nghiêng mặt sang bên, cười nói: “Nàng bị Quỹ Trĩ bắt về rồi.”
Vũ Lâm Hanh trợn to mắt, chắc là hoảng sợ. Mặc dù nàng không biết được cụ thể những vướng mắc của Lạc Thần và Quỹ Trĩ, nhưng cũng hiểu được, Quỹ Trĩ không phải dạng tốt lành gì.
Ta nhàn nhạt nói: “Không sao. Ta sẽ đi đón nàng.”
Vũ Lâm Hanh nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên cười buồn bã: “Sư Sư, ngươi làm sao vậy? Trở về lần này, cứ y như là hoàn toàn thay đổi, không còn là Sư Sư mà ta đã biết nữa. Đôi mắt của ngươi…”
“Đôi mắt không sao, đừng lo lắng.” ta lấy nhánh cây đùa nghịch đống lửa, khiến ngọn lửa rực lên một ít rồi nói: “Con người sẽ luôn thay đổi. Nhưng ta là bằng hữu của ngươi, điều này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.”
Vũ Lâm Hanh thì thào: “Phải, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta.”
“Chính vì ngươi là bằng hữu tốt nhất, nên ta sẽ không để cho ngươi chết vì tử chú. Ta sẽ cứu ngươi.”
Vũ Lâm Hanh sững sốt, qua hồi lâu, nàng dịch chuyển dưới thân, ánh mắt có chút ngây dại nhìn đống lửa, giọng nói nhẹ nhõm hơn: “Thì ra ngươi cũng biết rồi.”
“Ta biết rồi.” Ta gật đầu, nhìn ngọn lửa đang nhảy múa kia, nói: “Chuyện của Tích Nhan ta cũng biết rồi.”
Vũ Lâm Hanh nhẹ “hửm” một tiếng, đột nhiên nói: “Nàng nói nàng thích ta.”
Ta nhẹ “ừ” một tiếng.
“Ngươi đã nhìn ra rồi sao?”
“Bất đầu từ lúc ngươi hôn mê ở Mặc Ngân Cốc, ta đã nhìn ra đầu mối.”
“Nhưng mà ta đối với nàng không có loại cảm giác đó, cũng không hề thích nàng. Ta chỉ xem nàng là bạn.”
“Ừm.”
Vũ Lâm Hanh nói giọng giễu cợt: “Không sai, có lẽ chính là lúc đó. Lúc trước, khi nàng đến tìm ta, ta có hỏi nàng rốt cuộc là bất đầu từ khi nào thì thích ta, nàng ấp úng, nói cái gì cũng không hiểu nổi, nhìn rất lúng túng, ta mới giúp nàng trả lời, là khoảng thời gian ta hôn mê nàng đã cẩn thận chu đáo giúp ta bắt mạch. Nàng là một đại phu, từ nhỏ đã đi theo sư tôn của nàng, làm sao mà không biết trong người ta đang mang tử chú mà năm đó sư tôn nàng đã hạ vào được? Hai vị ca ca của ta, bởi vì tử chú này mà bị chết thảm. Nàng đã nhìn thấu, cho nên lúc đó mới cố gắng mời ta cùng đến Thanh Huyên, nhưng lại lừa ta tất cả những chuyện liên quan đến sư tôn của nàng.”
Ta yên lặng lắng nghe.
“Đấy là nàng đang thương hại ta. Nàng thay sư tôn của nàng chuộc tội thôi, thương hại ta, cảm thấy ta sắp chết, cho nên mới đối xử tốt với ta như vậy, khoan nhượng đủ điều, ta có tệ với nàng thế nào,chán ghét nàng thế nào, nàng cũng hiếm khi nổi giận.”
Nét mặt Vũ Lâm Hanh sương giá, nói: “Ta không muốn kẻ khác thương hại ta. Ta hỏi nàng, ngươi rốt cuộc là thích ta, hay là thương hại ta? Nàng không trả lời được.”
Ta sờ hai củ khoai sống bên cạnh, cầm trong tay cân nhắc một phen rồi mới đem ném vào trong đóng lửa, nhỏ giọng nói: “Tích Nhan quá mềm lòng.”
“Phải, hay cho tâm từ bi của một kẻ hành y độ thế, cho nên mới thương hại ta.” Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nhìn mảnh tuyết trắng rơi xuống bên cạnh cây hạnh hoa, nói: “Sư Sư, ngươi có biết ta muốn cái gì không?”
“Cái gì?” Ta cũng nhìn những cây hạnh hoa kia. Mùa xuân đến rồi, những cây hạnh hoa này cũng sẽ lại đầy ắp những đóa hoa óng ánh, sum suê.
“Ta rất muốn tự do, ta bằng lòng là một người tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi đó. Hoặc là ở cùng với bạn bè, uống chút rượu, kể chút chuyện vui, cưỡi ngựa du ngoạn, không biết có bao nhiêu là vui sướиɠ. Có lẽ ta cũng sẽ yêu một người, nhưng tuyệt đối không phải là nàng. Người nọ phải yêu ta hết lòng, không thể không có ta, không thể không là ta, yêu ta đến tận xương tủy, chứ không phải cái gọi là lòng thương xót.”
Khóe miệng ta nở một nụ cười: “Không thể không có ngươi, không thể không là ngươi, yêu ngươi tân xương tủy. Tư tưởng này của ngươi thật ngang ngược, mà trái lại rất giống với ngươi. Hoa rơi có ý xuôi dòng nước, dòng nước vô tâm luôn khước từ.”(Lạc hoa hữu ý trục lưu thủy , Lưu thủy khước tổng thị vô tâm)
Vũ Lâm Hanh bất mãn nói: “Sao vậy? Ngươi chê cười ta à? Ngươi không muốn có một người yêu ngươi tới tận xương sao?”
Ta nghe vậy, lớn tiếng cười, cười đến nước mắt đầy trêи mặt
“Không phải là nướng khoai cho ta ăn sao? Tại sao khóc rồi?”
“Làm gì có, ta khóc khi nào chứ. Khói lửa xông vào thôi.”
“Phi!”
Tác giả có lời muốn nói: “Về nhân vật Vũ Lâm Hanh, tôi cảm thấy quan điểm của tôi đã rất rõ ràng trong văn rồi. Nàng là nữ nhân duy nhất tôi viết ra mà không nắm giữ chuyện tình cảm. Nàng quá phóng khoáng và tự do. Mong mọi người tôn trọng sự tự do này của nàng.
Quá mềm lòng, cũng như thương hại thôi, đối với nàng rất không công bằng.
Chỉ một câu thôi: “YY quá độ, là tổn hao thân thể đó.”
Hoa Tích Nhan nhận thẻ người tốt, rời sân khấu.
————————————————————————————————————
Sau bao ngày miệt mài chờ đợi, cuối cùng cũng đã nhìn thấy được ba chữ “Vũ Lâm Hanh” lâu thêm một chút. Muahahahaha~~~~~
“Con người sẽ luôn thay đổi. Nhưng ta là bằng hữu của ngươi, điều này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Phải, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.