Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 25: Chỉ là bắt đầu




Sở Vương phi sải bước đi đến cạnh đài hoa sen, tùy ý làm một lượt động tác nào đó, vách đá phía sau lập tức phát ra tiếng ma sát “răng rắc răng rắc” nối liền, âm thanh này, ta rất quen thuộc, là tiếng cơ quan chuyển động.
Trong chốc lát, vách đá mở rộng cửa, hiện ra cánh cửa đá cao cỡ một người, Sở Vương phi lách người tiến vào trong cửa ngầm đen nhánh. Ta nhịn xuống tò mò, cùng Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh đang tiến lên, đuổi theo sau đi vào.
Hai chân vừa mới bước vào, mùi bụi cùng mốc xông vào mũi làm ta bị sặc đến chảy nước mắt, lúc này chung quanh chợt trở nên sáng sủa, mấy đĩa đèn cổ Dạ Xoa chỉnh tề trêи vách tường hãy còn lặng lẽ cháy, phát ra ánh sáng xa xưa thần bí.
Trong gian phòng tối tích tụ tro bụi ngàn năm chưa từng phủi xuống, trước mắt là sương mù mờ mịt, tựa như ảo mộng, trong hoảng hốt ta thấy chính mình nhanh chóng trôi qua, sớm theo thời gian phiêu lưu đến thời đại Sở Vương phi sống, thời đại mà nàng cùng Ảnh nhi của nàng tồn tại một cách sống động.
Chỉ thấy tận trong cùng gian phòng bày một cái bệ đá, bên trêи đặt một cái hộp nhỏ bằng phỉ thúy xanh biếc, trêи mặt hộp là một ít đồ án và chữ viết mà ta chưa từng gặp qua, rất giống biểu tượng của một chủng tộc cổ. Ta vừa thấy đồ án, nơi sâu trong lòng bất ngờ chấn động, cứ như có một góc cực kỳ nhỏ bị phơi ra, thứ nào đó bên trong đột ngột nhô đầu ra.
Ta âm thầm đổ mồ hôi lạnh, không yên lòng, hai chân loạng choạng lui về sau một bước.
Lạc Thần bình tĩnh đỡ lấy lưng ta từ đằng sau, tay nàng so với trước kia ấm áp hơn rất nhiều, cúi đầu nhìn ta, trong con mắt hơi híp lại hiện ra một chút ánh sáng, giống như muốn dò xét linh hồn ta.
“Làm sao vậy?”
“Biểu tượng này ta thấy rất quen thuộc, giống như ở nơi nào gặp qua.”
“Thật không?” Trước mắt chỉ có đôi ngươi nhuộm đẫm màu mực của Lạc Thần, biểu tình trêи mặt nàng cho tới nay đều giấu ở dưới mặt nạ bạch ngọc. Lúc này đây, ánh mắt của nàng đối với ta mà nói là cửa sổ biểu lộ tình cảm duy nhất, mà giờ phút này, ta từ trong cặp mắt đó nhìn thấy, lại là vẻ sầu khổ nhàn nhạt.
“Có thể là gặp qua trong sách thôi.” Nàng như là an ủi ta, cúi đầu nói một tiếng rồi tiến lên đi đến bên cạnh bệ đá, yên lặng quan sát hộp ngọc phỉ thúy thần bí nọ.
Gặp qua trong sách? Sách xem qua ta đều nhớ rõ ràng, cũng không từng xem qua loại đồ án cùng chữ viết này, chữ viết đó như là tự mình chậm rãi ghép lại trước mắt ta, lấy một loại hình thức kỳ dị hiện ra, chỉ tiếc là ta không thể nhận ra ý nghĩa chúng nó.
Đang lúc ta xem xét những chữ viết này, Sở Vương phi nhìn sang Lạc Thần, chỉ vào hộp ngọc phỉ thúy sâu kín mở miệng nói: “Nó ở đây, ngươi liền cầm đi đi.” Hàng mi mảnh nhẹ của nàng cau lại, tiếp đó từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội cá chép, vừa lúc cùng khối trêи tay Lạc Thần lúc trước ghép thành một đôi, ra là lưu ly màu đỏ kia vốn là đôi cá chép.
Phi sắc song lí, đồng du vu thủy, vĩnh bất ly khí.
(Đôi cá chép đỏ, cùng lội trong sông, mãi không chia cắt.)
“Nàng… chết như thế nào?” Giọng điệu Lạc Thần có chút mơ hồ, nhận lấy hai con cá chép đỏ. Ta yên lặng lắng nghe, nhận được “nàng” trong miệng Lạc Thần nhắc đến là Ảnh Nhi.
“Nàng là thay ta chết.” Sở Vương phi cười khổ một phen.
“Địa vị ta mặc dù là Vương phi Sở quốc, nhưng chẳng qua là vật hy sinh cho Ô Y tộc mong muốn cùng Sở quốc kết giao mà thôi, nói trắng ra đó là tế phẩm. Song sau khi ta gả qua, Phi Tuấn đối xử với ta vô cùng tốt, ta vốn tưởng rằng ta có thể làm thê tử hắn vĩnh viễn, chỉ tiếc về sau ta gặp Ảnh nhi. Nàng là khách trôi giạt, ta giữ lại nàng, nhưng cũng yêu nàng. Cuối cùng, quan hệ giữa chúng ta bại lộ, vì thế người trong nước đều dâng tấu, nói quốc mẫu Sở quốc làm trái với phép tắc đạo đức, xúc phạm nhiều người tức giận, Phi Tuấn đau thương muốn chết, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng khắp nơi, hạ chỉ đưa rượu độc ban cái chết cho ta.”
“Làm sao sẽ như thế.” Ta nghe như vậy, che miệng.
“Ở trong cung đình chính là như vậy, Ảnh Nhi sở trường nhất thuật dịch dung, ở ngày đó ban rượu, đem ta hôn mê xong chính nàng uống rượu độc, hóa trang thành bộ dáng của ta thay ta xuống mộ. Ta cũng không biết ta ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại điên điên khùng khùng chạy đến tẩm lăng Phi Tuấn xây cho ta, tìm được nàng ở bên trong.” Sở Vương phi cười nhẹ, nói tiếp: “Về sau giống như các ngươi nhìn thấy, như là linh hồn lưu lạc, ta vẫn ở nơi này. Ta chỉ là hy vọng, có ta theo nàng, nàng ngủ chỗ này, vừa không lãnh, cũng sẽ không buồn.”
Trong cả gian phòng kín lúc bấy giờ hết sức yên tĩnh, ta cúi đầu, chậm rãi suy nghĩ. Cho tới nay ta chưa từng có yêu người nào, càng không cần nói đến sẽ yêu nữ tử nào, nhưng làm một người nghe, âm thầm cân nhắc tình yêu rốt cuộc có ma lực như thế nào, chọc cho rất nhiều người đa tình trêи thế gian này điên cuồng? Vốn là một chuyện xưa thống khổ, từ trong miệng nữ tử xinh đẹp đơn giản nói tới, lại là nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ là năm tháng qua đi lâu lắm, nàng không muốn lại nghiền ngẫm nhiều, chỉ có thể để cho những chuyện đau buồn đối với nàng trước đó bị lịch sử phủ đầy tro bụi vùi lấp.
Dù sao, việc duy nhất nàng cần làm hiện tại, đó là trước sau như một canh giữ nàng.
Tựa như nàng vì nàng, buông tha tánh mạng.
Mà nàng vì nàng, buông tha thời gian.
Lạc Thần sững sờ một lúc lâu, cứ như vậy đứng ngẩn ra tại chỗ. Ta ở bên cạnh xem nàng, phát hiện không biết từ khi nào bắt đầu, băng sương trong con ngươi nàng trở nên phai nhạt, ánh sáng mờ tối của đèn cổ chiếu lại đây, choàng lên người nàng một kiện áo lụa mỏng mờ nhạt. Ta bỗng nhiên rất muốn biết, người tính tình lạnh lùng như nàng, có từng có người yêu hay không, nếu là yêu thượng, lại sẽ là dáng vẻ như thế nào?
Lúc này Vũ Lâm Hanh sắc mặt ngưng trọng, cắn răng một cái, nói: “Nói chút việc thương tâm làm cái gì, tình tình yêu yêu, chỉ rước lấy đau lòng, ta thà rằng không cần!” Lập tức lau mắt, đi thẳng tới chỗ bệ đá, lấy hộp ngọc phỉ thúy, hướng Lạc Thần nói: “Này, đồ của ngươi lấy được, nên nhích người đi rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở đây uống trà?”
Ta nghe được lời của nàng, âm thầm buồn cười, yêu nghiệt, ngươi đều sắp khóc ra, lại làm bộ làm gì? Chẳng là nghĩ đến vàng thếp đã tới tay, chuyến đi của ta cũng nên kết thúc, nhưng nhớ đến mấy người Tiêu Tiển, ở cổ mộ lâu như vậy, lại ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, liền hỏi Sở Vương phi: “Vương phi có từng gặp qua một thanh niên cao gầy, còn có một hán tử khỏe mạnh, kèm theo một đạo sĩ lớn tuổi khác?”
Sở Vương phi nói: “Chưa từng gặp qua, bất quá mấy tiểu súc sinh của ta thường thích thu thập thi thể lấy dự trữ, ta mang ngươi đi nhìn một cái, xem có tìm được thi thể hay không.”
Ta nghe mà toát mồ hôi lạnh, lòng nghĩ cảm tình những con rắn đó đều là sủng vật của ngươi? Mở miệng là thi thể, cứ như bọn họ đều đã chết. Trong lòng nhớ tới mà xúc động, cho dù bất hạnh tìm được hài cốt bọn họ, cũng không thể để họ chôn xương như thế, vội hỏi: “Vương phi có thể mang chúng ta đi qua bây giờ hay không?”
Sở Vương phi nói: “Các ngươi đi theo ta.” Lập tức xoay người đi ra phòng tối.
Mọi người chúng ta theo nàng bước đi, trải qua lối đi rắc rối phức tạp, tiến tới một cái hang lớn lạnh băng, không khí bên trong tanh hôi, tràn ngập hơi thở uể oải do tử vong mang đến. Cự xà giờ phút này đều bị Sở Vương phi sai đi, con mắt nhìn thấy đều là xương trắng thành đống, có người có thú, ta giơ hỏa chiết tử tìm tòi một lượt trong đống hài cốt, chỉ thấy Tiêu Tiển cùng Thành Vân khắp người là máu, nằm ở trong góc không nhúc nhích.
Ta vội vàng tiến lên, đi dò hơi thở của hai người, may mà còn có khí, Vũ Lâm Hanh liền gọi người Mặc Ngân cốc đối tiến hành băng bó cứu giúp miệng vết thương cho cả hai.
Nhưng là ta tìm trái tìm phải, cũng tìm không thấy thân hình Thanh Tùng tử, lập tức nói cho Lạc Thần, Lạc Thần trầm ngâm một lúc, trong mắt hình như có nghi ngờ.
“Hay là Thanh Tùng tử đã bị cự xà gặm thành xương trắng?” Trong lòng ta thầm nghĩ, thoáng chốc đau xót, nghĩ đến người tới cổ mộ không có lúc nào không vì vận mệnh chính mình lo lắng, nay hai người Thanh Tùng tử cùng Tạ Long cái gì cũng không lấy được, đã hóa thành vong hồn dưới lòng đất.
Sở Vương phi bên kia lại nói: “Đồ cùng người đều tìm được rồi, các ngươi đi đi, ta sẽ thả xuống Đoạn Long thạch (*), ngôi mộ này từ nay về sau liền đóng lại.” Rồi dẫn chúng ta đến một phòng mộ khác, ta kinh ngạc phát hiện, trong góc phòng mộ thế nhưng có một cái giếng cổ. ((*) Đoạn Long thạch: được xem như vách đá bảo vệ lăng tẩm của đế vương thời cổ hoặc những người nổi danh có tài học đức hạnh, khi chủ mộ được an táng xong thì sẽ thả Đoạn long thạch xuống; đá nặng ngàn cân, khi buông xuống xem như ngăn cách âm dương, có muốn vô trộm mộ cũng khó.)
“Phía dưới giếng này thông với lối đi bên ngoài, là nhóm công nhân trước kia xây lăng mộ lưu lại, mang theo thứ các ngươi được đến, nhanh chóng rời đi.” Sở Vương phi thản nhiên nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Đệ tử Mặc Ngân cốc thấy đơn giản như vậy liền có cửa ra đều mừng rỡ, lập tức nâng Tiêu Tiển cùng Thành Vân hôn mê lục tục xuống nước, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh cũng lần lượt chìm vào trong giếng cổ. Trước khi đi ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng hình xinh đẹp áo trắng như khói kia đứng ở xa xa, tiếp đó xoay người, như một luồng u hồn, dần dần đi xa, vĩnh viễn biến mất trong bóng tối mờ mịt.
“Ngươi suy nghĩ cái gì, không đi sao?” Lạc Thần vốn đã xuống nước bất ngờ lại giống như quỷ mị từ trong giếng nhô đầu ra, bắt lấy tay ta, ta không chú ý, theo sau một tiếng”ôi”, liền bị nàng kéo xuống.
Ta bị Lạc Thần dẫn đi, lặn một hồi, phát hiện trước mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng nhạt, ánh sáng kia thản nhiên rơi xuống, ở ta xem mờ mịt như là cách một thế hệ. Chuyến đi này tựa như mộng ảo, ta vội vàng dọn dẹp nghi hoặc sầu não trong lòng, hướng ánh sáng chỗ cửa ra bơi đến.
Lời tác giả muốn nói:
Cuốn thứ nhất Phong Vân Vàng Thếp đến đây chấm dứt, vì thế tác giả bi kịch bày tỏ, cuốn thứ nhất kỳ thật chính là một lời dẫn, chính là hâm nóng trước (lời dẫn cũng thật dài!)
Cuốn thứ hai, Cổ Thành Chìm Nổi, lữ trình thăm dò đầy JQ tức khắc mở ra ~~~
Đương nhiên, Lạc Thần ngự tỷ của chúng ta sẽ cởi bỏ mặt nạ coi như thần bí của nàng – –
Còn có Quỷ Trĩ, Trường Sinh (ta treo tên nàng này đã lâu 囧) cùng một đám nhân vật mới có sức nặng sẽ gặt hái lộ mặt = =
——————-
Rốt cục đem cuốn thứ nhất cuốn sửa xong rồi = = gạt lệ, còn có hai cuốn phải sửa chữa, ngã xuống đất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.