Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 244: Cảnh hỗn độn




“Trước tiên khoan làm bừa.” Ta đem thanh âm ép xuống thật thấp: “Mỹ nhân xuất hiện rồi, xem nó muốn làm cái gì.”
Bốn người đứng yên, trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ cần mỹ nhân lộ ra bất kỳ ý muốn đả thương người nào, chúng ta nhất định tuyệt đối không nương tay.
Kỳ thực căn cứ những truyền thuyết cùng ghi chép có liên quan đến mỹ nhân kia, đa số chỉ là cường điệu tiếng của nàng tựa mỹ nhân, đầu người thân rắn, thường xuyên khiến cho nam tử hiểu lầm, từ đó nảy sinh xuân tình, lại cực ít đề cập đến việc nó có gì hung ác độc địa tàn bạo. Mà Lạc Thần mới vừa rồi phân tích cũng có đạo lý nhất định, từ sau khi tiến vào sâu bên trong, hết thảy đều trở nên thập phần yên tĩnh, ngay cả khí độc cũng chưa từng xâm nhập, vô cùng trong sạch. Vật có thể nghỉ lại ở nơi thần tích này, có lẽ là vật tinh khiết cũng chưa biết chừng, chúng ta không thể ra tay bừa bãi.
“Sư Sư, mắt của ngươi tốt, nói cho ta biết con rắn kia hiện tại ở chỗ nào?” Vũ Lâm Hanh không kềm chế được, thấp giọng nói.
“Nửa người xuất hiện ở cửa động.”
Ta không chớp mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân chiếm cứ phía trêи vách đá.
Nó thoạt nhìn chỉnh thể giống như một con đại mãng xà, thân rắn kϊƈɦ thước ước chừng cỡ mâm sứ đựng thức ăn trong tửu lâu, trêи người là lân phiến cứng giáp trụ, uy phong lẫm lẫm, nhìn trong bóng tối, lân phiến thoáng phiếm hồng. Lúc này, nửa thân rắn của nó lộ ra ở cửa động, trêи cao nhìn xuống dò xét chúng ta, ở vị trí nên là đầu rắn, lại mọc ra một cái đầu nữ nhân. Trêи mặt nữ nhân ngũ quan giới hạn có chút mơ hồ, mũi miệng giống như chen chúc vào một chỗ, do quanh năm sinh sống ở nơi bóng tối lạnh lẽo, hai mắt của nó sớm đã thoái hóa, thay vào đó là hai khối nhục cầu kín, tóc tai bù xù, đặc biệt đáng sợ.
Trong lòng ta nói thầm, nguyên lai đây gọi là mỹ nhân? Dung nhan thế này, đẹp chỗ nào đây, ngay cả chữ “Xấu” này mắt đều nhìn không nổi. Trong sách ghi những nam tử vì mỹ nhân đầu thần hồn điên đảo kia, nhất định là người mù, chỉ có thể nghe tiếng thở mà đoán xem xấu đẹp, có thể nói là cảnh giới cao nhất của sắc ɖu͙ƈ huân tâm.
Mỹ nhân khẽ thở một tiếng, phần lớn thân thể đã treo ở cửa động, ngay sau đó, đầu chuyển hướng, kéo thân rắn to dài, dọc theo nham bích chậm rãi chạy, lân giáp cùng nham bích ma sát, phát sinh âm thanh tất tất tác tác. Nó không hề nhìn chúng ta, mà lại lựa chọn hướng càng sâu vào long uyên mà đi, coi chúng ta giống như không tồn tại.
“Hiện tại đến đâu rồi?” Vũ Lâm Hanh lại hỏi.
Ta thở phào nhẹ nhõm nói: “Đi rồi.”
Theo sự rời khỏi của mỹ nhân, không khí xung quanh đột nhiên ấm lại.
“Đi rồi?” Vũ Lâm Hanh nét mặt mang theo vài phần mừng rỡ, rồi lại ngượng ngùng nói: “Còn chưa đánh mà, sao lại đi rồi?”
“Đừng nhúc nhích bất động liền đánh.” Ta khinh thường nói: “Xem ra là mỹ nhân này tính tình ôn hòa, không muốn cùng chúng ta động khí giới.”
Vũ Lâm Hanh nói: “Chớ nói lời tuyệt đối như vậy, bây giờ nó đi rồi, nhất định là không nhìn thấy chúng ta. Ta nghe nói động vật sống ở chỗ tối, nhãn lực đều cực kém.”
Lạc Thần lắc đầu nói: “Sẽ không. Mỹ nhân này là vô hại. Loại rắn này, ngoại trừ dùng mắt nhìn, thân thể cũng có thể cảm thụ được thân thể nóng của động vật bên ngoài, dù cho thị lực thoái hóa, dựa vào thân rắn là phán đoán được sự tồn tại của chúng ta. Mới vừa rồi nó nhất định là phát hiện chúng ta, nếu lựa chọn rời đi, nghĩa là không có ý đả thương người.”
Vũ Lâm Hanh thở dài nói: “Vô duyên, hại ta mới vừa rồi khẩn trương đến mức đem nửa cái mạng giải đến quỷ môn quan rồi.”
“Trước đó ngươi vốn là chỉ còn lại có nửa cái mạng, đã thế chấp hết nửa cái mạng, lẽ nào ngươi bây giờ liền muốn thẳng chân chết lạnh rồi sao?” Ta hỏi.
Vũ Lâm Hanh một tay chống cái trán, nghiêng trêи vai Lạc Thần, giả vờ thở dốc: “Sư Sư, qua. . . qua lời ngươi vừa nói, ta có lẽ thật muốn cảm lạnh rồi. Mới vừa rồi khí độc quá lợi hại, tổn thương gân cốt với ngũ tạng lục phủ của ta rồi. . . thật là khó chịu.”
Ta giúp Lạc Thần đem Cự Khuyết cầm trong tay, một mặt thu dọn, chuẩn bị lát sau đi vào sâu bên trong, một mặt đáp lại Vũ Lâm Hanh: “Ngươi ói suốt một đường, mà nôn như vậy, gân cốt và ngũ tạng lục phủ sớm đã ói hết ra rồi, sao còn khó chịu.”
Vũ Lâm Hanh liền muốn giậm chân: “Nói bậy, ta nôn ra lúc nào!”
“Ngươi không phát giác trong miệng mình có mùi vị sao.”
Vũ Lâm Hanh thổi một ngụm khí vào lòng bàn tay, ngửi ngửi, lập tức nhíu mày: “Đồ xấu xa nhà ngươi.”
Ta thu thập xong, tay ra hiệu, ý bảo mọi người đi vào trong, Lạc Thần sớm đã biết rõ ý đồ của ta, giơ hỏa chiết tử ở trước nhất dẫn đường.
Mười Bốn nhìn lại Doãn Mặc Hàn như âm hồn bất tán ở phía sau, ngập ngừng nói: “Điện hạ, nam nhân kia vẫn đi theo phía sau.”
Ta lãnh đạm: “Không cần để ý tới hắn, đi.”
Con đường phía trước vẫn là nham bích đen ở một bên, mặt đất cũng hắc sắc, trọn vẹn một khối. Trêи nham bích lúc ẩn lúc hiện một số cửa động, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng thở dốc cùng tiếng ma sát của lân giáp, cửa động bên này vừa có mỹ nhân ló đầu ra, cửa động xa hơn một chút ở bên kia cũng có, ta lúc này mới hiểu được, thứ gọi là mỹ nhân cũng không phải chỉ có một con, từ số lượng cửa động xem ra, những mỹ nhân này hẳn là quần cư sống ở đây. Thanh âm tất tất tác tác đan xen, cùng tiếng bước chân của chúng ta nhu tạp cùng một chỗ, càng phát trong không gian hoang vắng phi thường lớn.
Mặc dù biết được có vô số quái vật đầu người thân rắn như vậy quanh quẩn ở sâu trong nham bích, ta cũng không hề khẩn trương. Chúng nó rất ôn hòa, không đi trêu chọc ai, ai cũng sẽ không tới trêu chọc chúng nó, cứ như vậy ở trong Long Uyên tự do thích ý dạo chơi, ngày qua ngày, năm này qua năm nọ, theo thời gian trôi qua, chẳng biết đã qua bao tuổi tác.
Chúng nó đã tồn tại từ lúc nào? Có lẽ là cùng tuổi với Côn Lôn chi khâu, đã chứng kiến sức sống phồn thịnh của thời tối cổ cùng sự suy sụp ngày sau. Nhớ đến đây, ta lại cảm thấy một nỗi buồn sâu đậm vô cớ, thương hải tang điền, bên ngoài muôn vạn biến hóa, ở đây lại dường như chưa từng thay đổi qua.
Theo chúng ta đi sâu vào, dần dần, bốn phía trêи không trung bắt đầu thổi qua một ít quang điểm, vô cùng nhỏ bé, tựa như đom đóm đêm hè, nhẹ nhàng theo chúng ta vũ động. Những điểm sáng dày đặc bay ở trong bối cảnh đêm tối trầm lắng, tựa như ảo mộng, lộ ra một mỹ cảm yên bình cát lợi.
Có vài quang điểm rơi xuống bả vai ta, ta nhẹ nhàng phủi đi, chúng nó liền rơi xuống, tan biến trong không trung.
“Thật là đẹp mắt.” Vũ Lâm Hanh rù rì nói: “Trước đó ta rất lo lắng, còn cho rằng nơi này là chỗ đại hung, không ngờ lại là nơi cảnh sắc mỹ lệ như vậy.”
Ta gật đầu nói: “Bên trong long uyên so sánh với bên ngoài, quả nhiên là khác biệt một trời một vực, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.”
Đàn quang điểm rất nhanh bị chúng ta bỏ lại phía sau, con đường phía trước phi thường trôi chảy, dọc một đường vào sâu bên trong, là đường bằng phẳng chưa bao giờ ngờ đến. Cũng không biết qua bao lâu, ta lên tiếng nói: “Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Ba người lắc đầu, ta yên lặng nghe một lát, nói: “Hình như là âm  thanh của nước chảy.”
“Nước?” Lạc Thần nhíu mày: “Nước chảy?”
“Ước chừng là vậy. Đi vào thêm chút nữa mới tốt.” Ta không xác định mà nói.
Lại đi vào trong thêm một khoản thời gian uống cạn chun trà, trước mặt xuất hiện một đạo bậc thang, nói là bậc thang, kỳ thực cũng chỉ là đống loạn thạch đắp ra, vẫn chưa từng được tu sửa. Mọi thứ trong Long Uyên, dường như đều tự nhiên nguyên thủy sẵn có.
“Chắc chắn là tiếng nước chảy, có nước từ chỗ cao đổ xuống.” Nghe hơi nước phả vào mặt, ta nhẹ giọng nói.
“Từ cao đổ xuống thấp, nói như vậy, nhất định là có một đầu nguồn. Giả sử đầu nguồn này là nguồn sống, vậy là có đường ra.” Trong mắt Lạc Thần toát ra sắc vui mừng nhàn nhạt.
Mười Bốn nhiều vấn đề, nói: “Lạc cô nương, cái gì là nguồn sống?”
Lạc Thần đáp nàng nói: “Nước chảy phân thành hai loại, một loại là nguồn chết, một loại là nguồn sống. Nguồn chết, chính là tất cả nước bị phong bế trong một hoàn cảnh, bị vây kín, thông qua các lực bên ngoài tác động vào cơ quan vận hành khiến cho tuần hoàn lặp lại, giả dụ lượng nước vĩnh viễn không tăng không giảm, các lực bên ngoài tác động vào cơ quan vận hành không ngừng, nó sẽ vĩnh viễn lặp đi lặp lại, từ cao xuống thấp, từ thấp lên cao. Mà nguồn sống, lại không phải phong bế hoàn cảnh, có nước tự nhiên bên ngoài tràn vào, tiến hành bổ sung, nói như vậy, chắc chắn có một lối ra tương thông với bên ngoài.”
Vũ Lâm Hanh vội nói: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau xuống phía dưới, tìm vị trí thác nước, xem thử sống hay chết.”
Ta giơ hỏa chiết tử ra xa một chút, hai cây hỏa chiết tử cũng sắp cháy hết rồi, kế tiếp chúng ta chỉ có thể dựa vào một viên dạ minh châu chiếu sáng thôi. Ta thì không sao, mặc dù trong bóng tối, ta nhìn vật cũng không trở ngại, chỉ là khổ cho Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh các nàng.
“Chú ý, chỗ này bắt đầu có nước tràn đến bậc thang.” Ta nhắc nhở, đồng thời kéo vạt áo, bước vào trong nước, mực nước vừa vặn không quá ngực. Giơ cao tay phải, cầm dạ minh châu chiếu lên mặt nước, trêи mặt nước đen kịt hiện lên ánh sáng nhu hòa, tựa như ngân nguyệt chiếu mặt hồ, đặc biệt yên tĩnh.
Đang muốn dìu Lạc Thần xuống nước, Vũ Lâm Hanh còn dừng ở trêи bậc thang bỗng nhiên hét to một tiếng.
Ta và Lạc Thần đồng thời quay đầu nhìn lại: “Làm sao vậy?”
Vũ Lâm Hanh tay cầm hỏa chiết tử lờ mờ, thấp giọng nói: “Bậc thang bên này có thi thể, máu. . . máu còn chưa khô, đỏ tươi.”
Ta lại vội vàng từ trong nước đi lên, một mặt vắt nước trêи quần áo, một mặt đi tới bên cạnh Vũ Lâm Hanh. Bên chân Vũ Lâm Hanh là một nam tử trung niên đang quỳ, nam tử kia cúi đầu, tay bị dây xích trói buộc ở sau lưng, quỳ gối bên phải bậc thang loạn thạch. Hắn quần áo chỉnh tề, một cây nhọn đâm xuyên ngực, vết máu trêи mũi nhọn vẫn còn chưa khô, dưới thân cũng đỏ sẫm một mảnh, hẵn là vừa mới chết không lâu.
“Ngoại trừ chúng ta, còn có ai ở chỗ này?” Vũ Lâm Hanh sắc mặt tái nhợt nói: “Từ vết máu xem ra, nam nhân này hiển nhiên là vừa mới chết, là ai ở chỗ này giết hắn?”
Ta trầm mặc không nói, lại nghe Mười Bốn ở bậc thang bên trái nói: “Điện hạ, ở đây cũng có một thi thể, nhưng là nữ nhân, tử trạng cùng nam tử không khác.”
Đi tới nhìn kỹ, quả nhiên, nữ nhân quỳ bên trái bậc thang, cũng là cây nhọn đâm thủng ngực, máu tươi đầm đìa.
Ta cắn cắn môi, nói: “Ở đây. . . Ở đây không có khả năng còn người khác. Hoài Dương Tử đã đi rồi, sẽ không còn người nào bên ngoài tiến vào Long Uyên.”
Vũ Lâm Hanh nói: “Nhưng bọn họ rõ ràng là vừa chết không lâu.”
“Không đúng.” Lạc Thần xua tay, nhìn chăm chú nam tử hồi lâu, nói: “Các ngươi không cảm thấy, trêи người nam nhân này, cùng chúng ta có chổ nào bất đồng sao?”
Vũ Lâm Hanh nói: “Bất đồng? Rất rõ ràng hắn là nam nhân, chúng ta là nữ nhân, đây không phải là lời vô ích sao.”
Lạc Thần liếc nàng một cái: “Búi tóc cùng phục sức của hắn, đều bất đồng với triều đại ta. Áo trong màu trắng, trung y màu đỏ, ngoại bào màu đen, trêи thêu chương văn, mà đai lưng trở xuống nối liền đầu gối, loại trang phục này, được gọi là ‘Huyền đoan’ .”
Nói đến đây, nàng dừng lại, sắc mặt ngưng trọng nói: ” ‘Huyền đoan’, chính là trang phục của triều thần Chu triều. Mà búi tóc phục sức của cô gái kia, cũng không tầm thường, cũng đều là cách ăn mặc của Chu triều.”
Nghe Lạc Thần nói vậy, ta không thể tin được nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói, một nam một nữ này, chính là người Chu triều?”
“Không thể nào, quần áo có thể dựa theo hình thức Chu triều cắt may, rồi cho bọn họ mặc vào, búi tóc cũng có thể chải, không thể tính được.” Vũ Lâm Hanh quả quyết bác bỏ: “Có bằng chứng phía trước, máu trêи miệng vết thương vẫn còn chưa khô, bọn họ sao có thể là người Chu triều, ma quỷ, ngươi cũng suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Lạc Thần nhíu mày, rơi vào trầm mặc.
Lúc này, sau lưng truyền đến thanh âm lạnh lùng của Doãn Mặc Hàn: “Có cái gì không thể. Hai người bọn họ, đó là người thời Đại Chu Mục Vương hiến tế cho Long Uyên.”
Vũ Lâm Hanh giận không chỗ phát tiết: “Họ Doãn kia, ngươi đi theo phía sau không lên tiếng, không ai nói ngươi câm đâu!”
Ta ngăn cản Vũ Lâm Hanh, lạnh nhạt nói: “Để hắn nói.”
Doãn Mặc Hàn mỉm cười, nói: “Bọn họ đích thực là người triều Chu. Vết máu chưa khô, dung mạo như trước, có thể nói là mới chết, cũng có thể nói là, đã chết hơn một ngàn năm.”
Ta nói: “Chớ thừa nước đục thả câu, nói một lần cho xong.”
“Được, Thiều Nhi, ta nghe lời ngươi.” Doãn Mặc Hàn khoanh tay, thản nhiên nói: “Nơi này sâu trong Côn Lôn chi khâu, cũng là hỗn độn cảnh, là nơi ngủ say của thần trí còn sót lại của Tây Vương Mẫu. Vào hỗn độn cảnh, liền cùng thế giới bên ngoài không còn liên quan, bên ngoài là bên ngoài, bên trong là bên trong, dù cho bên ngoài biến ảo thế nào, hỗn độn cảnh này lại vĩnh viễn cũng không thay đổi. Thời gian ở chỗ này ngừng lại. Nói cách khác, giả sử hơn một ngàn năm trước có người đem một khối thịt heo ném vào đây, hơn một ngàn năm sau, khối thịt heo kia vẫn là bộ dáng giống như năm đó bị ném vào, không thối rửa không mục nát. Cùng một đạo lý, hơn một ngàn năm trước, có một nam một nữ, hai người tế bị đẩy tới đây giết, hơn một ngàn năm sau bị các ngươi nhìn thấy, bọn họ vẫn là tình cảnh bị đâm chết năm xưa, dung mạo, vật trang sức, vết máu, đều cùng trước khi chết không có nửa điểm thay đổi.”
Ta yên tĩnh một lúc lâu, lúc này mới nói: “Nói cách khác, đối với người sống mà nói, nơi này chính là một loại ý vị trường sinh bất lão khác? Bởi vì thời gian sẽ không trôi, nếu người ở lại trong đó, vĩnh viễn không ra ngoài, hắn liền bảo lưu mọi thứ như lúc vừa vào hỗn độn cảnh, vĩnh viễn sống sót.”
Doãn Mặc Hàn chăm chú nhìn ta, u mịch đáp: “Thiều nhi, ngươi nói không sai. Bởi vì thời gian dừng lại, vào hỗn độn cảnh chính là người chết, liền vĩnh viễn là người chết; người già, liền vĩnh viễn là người già; thanh niên, liền vĩnh viễn là thanh niên. Đương nhiên, một đứa bé con hơn một ngàn năm trước đây tiến vào Long Uyên, chỉ cần không đi ra, nó liền vĩnh viễn là một đứa bé con, ngừng sinh trưởng. Chỉ khi rời khỏi hỗn độn cảnh, thời gian bắt đầu trôi, hắn mới có thể phát sinh thay đổi, chậm rãi lớn lên.”
*Note của Quân: Giờ đã biết vì sao Sư Sư sau khi rời khỏi Long Uyên mới trưởng thành rồi chứ? Ngủ ngon :3 (Trans xong là 12h đêm nên phấn khích trans luôn dòng này để tự chúc mình ngủ ngon ahihi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.