Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 132: Bắt Trộm




Vũ Lâm Hanh nghe vậy, nhíu mi nói: “Ai to gan như vậy , sau cột biên giới này là địa bàn của Mặc Ngân Cốc của ta. Những năm gần đây sau khi phụ thân ta mất , trừ bỏ đệ tử trong cốc, không có người nào dám vượt ranh giới lên núi.”
Ta nhìn dấu chân trêи mặt đất, hoài nghi nói: “Xem ra những người này là gấp rút chạy đi, không biết bọn hắn lên núi có mục đích gì?”
Không biết thế nào, ta nghĩ đến thanh danh của Mặc Ngân Cốc ở trêи giang hồ, gây thù hằn rất nhiều, không khỏi có chút lo lắng nói: “Có khả năng… Là có người lên núi trả thù?”
Vũ Lâm Hanh suy nghĩ, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Cha ta tính tình kỳ quái bất thường, có nhiều kẻ thù cũng không phải là lạ. Tuy rằng này kẻ thù đều ở trêи giang hồ nói một ngày kia nhất định phải một lần phá huỷ Mặc Ngân Cốc, nhưng cũng chỉ là lời nói suông thôi. Bạch Mã tuyết sơn là một nơi thành lũy phòng ngự tốt nhất. Lúc cha ta còn sống, có vài kẻ không sợ chết dẫn quân lên núi khiêu khích, kết cục phi thường thê thảm, ít có ai có thể thoát được.
Khiến cho Mặc Ngân Cốc của chúng ta truyền tiếng đáng sợ như ác quỷ, dần dà, trừ phi là đồ đệ chạy trốn, còn lại hình như không ai dám lên núi.”
Ta run một cái: “Ác quỷ, nói như vậy, ngươi lần này là muốn mời chúng ta lên Điện Diêm Vương?”
Vũ Lâm Hanh vỗ vai của ta , xì nói: “Phi, chỉ nói bậy. Cho dù quả nhiên là Điện Diêm Vương , có ta là Diêm Vương ở đây, tên tiểu quỷ nào còn dám bắt ngươi? !” Nói xong, khoát tay chặn lại, nói: “Đi đi, đi tiếp đi, đừng quan tâm dấu chân này , chủ nhân của những dấu chân này tâm có lẽ rất hoang mang , trong cốc nhiều huynh đệ như vậy, bọn chúng thì chỉ có vài người, sợ gì gây được sóng gió.”
Ta nghĩ nghĩ muốn cũng là “binh tới thì đỡ, nước đến thì đắp(1)”. Về dấu chân này, rất có thể là do chúng ta đa nghi, cùng lắm là vài kẻ gọi là “cao thủ” lên núi đi tìm chút thú lạ, hay là tìm chút dược liệu, căn bản là không có ý xâm nhập Mặc Ngân Cốc. Nghĩ vậy, ta cũng an tâm một ít. Chính là ánh mắt thâm thúy của Lạc Thần mà nhìn dấu chân trêи mặt đất một cái, cũng không biết nghĩ gì, nhưng nhìn ra được trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, có điều nàng không nói ra,ta cũng không hỏi nhiều.
Gió lạnh cuốn tuyết thổi qua, quạt đến làm đau mặt, thấy nơi đây không nên ở lâu, chúng ta không hề do dự, lập tức bắt đầu chuyên tâm đi. Qua cột mốc biên giới, cách Mặc Ngân Cốc cũng không xa, lại đi một đoạn , trước mặt cây lá kim liền trở nên dày đặc rất nhiều, cây này dân bản xứ gọi là “cây Thanh Châm” . Thân cây thẳng tắp, chất gỗ cứng rắn, dùng tạo ra khí cụ rất tốt.
Cây Thanh Châm này chia làm hai bên, ở giữa xuất hiện một bậc thang đá uốn lượn. Trêи bậc thang trải ra một tầng tuyết mỏng, xem độ dày này, đoán chừng vừa mới được dọn dẹp.
Vũ Lâm Hanh thấy cái thềm đá kia, mặt lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại nói: “Tới rồi.”
Chúng ta đi dọc theo thềm đá, lên mười bậc, cách một đoạn liền thấy có hai gã Mặc Ngân Cốc đệ tử mặc trang phục đen đứng yên hai bên. Vũ Lâm Hanh đã sớm truyền tin tức đến đây nói nàng mấy ngày nữa sẽ sẽ lên núi cho nên chúng đệ tử thấy chúng ta, cũng không kinh hãi, mà là sớm có chuẩn bị, đều là quỳ một gối xuống mà đón chào.
Vũ Lâm Hanh trêи mặt gom lại vài phần nghiêm trang, thong dong đứng trước mặt bọn họ đi qua. Ta theo ở phía sau, nhìn thấy trước cảnh này cũng có một chút kinh ngạc. Chúng ta cùng Vũ Lâm Hanh tương giao vô cùng sâu, thường xuyên vui đùa, nếu không phải hôm nay nhìn thấy cảnh đón chào này, sẽ quên thân phận nàng là một cốc chủ được tôn sùng.
Đi hết bậc thang, liền thấy một cánh cửa thật lớn đứng sừng sững. Cánh cửa khí thế rộng lớn, cùng với hàng cây Thanh Châm hai bên thẳng tắp vào trong mây trắng, nổi trêи nền trời xanh, hết sức uy nghiêm.
Trái phải có hai con sư tử đá giương mắt hướng về phía trước , hai bên cánh cửa còn có hai câu đối điêu khắc trêи đá xanh, vế trêи viết: “Cầu người cầu tài cầu mệnh” , vế dưới viết: “Hỏi thiên hỏi địa hỏi quỷ.”
Chính là… Bức hoành lại là: “Cẩu thí bất thông.”(2)
Ta lớn như vậy, chưa từng gặp qua câu đối nào “lạ” như vậy, không khỏi chép miệng, tò mò hỏi qua Vũ Lâm Hanh, mới biết được này là đại tác phẩm của phụ thân nàng – Vũ Mạc Thanh.
Ta nghe Vũ Lâm Hanh trả lời xong, dựa vào tượng sư tử đá trước cửa, ôm bụng, cười đến nước mắt cơ hồ đều chảy ra , hướng Vũ Lâm Hanh nói: “Cha ngươi hắn… Hắn quả nhiên là người thú vị rộng rãi, ta hận không thể sinh ra sớm vài năm, cũng sẽ cùng hắn quen biết một hồi.”
Vũ Lâm Hanh nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Ngươi còn dám giễu cợt? Để ta đem ngươi bỏ lại trêи núi, khiến ngươi ở trêи núi không ăn không uống , lạnh mà chết.”
Ta cuốn quýt xin khoan dung, liền kêu: “Làm sao, ta nói tất cả đều là nói thật!”
Ta nói là nói thật, câu đối này tuy rằng thô bỉ, không được tao nhã, nhưng bên trong vô cùng thông thấu đạo lý. Ý tứ của Vũ Mạc Thanh chính ra lại mô tả rất đúng, Mặc Ngân Cốc từ trước đến giờ là môn phái đổ đấu, mục đích chỉ có một là lấy được đồ quý giá, đổ đấu thì phải xem xét phong thủy, trời sao, cũng thần quỷ giao tiếp, tính ra câu đối này đã bao quát được mọi thứ .
Trường Sinh kéo vạt áo lông cáo của Lạc Thần , ngây ngốc hỏi: “Tỷ tỷ cười vui vẻ như vậy, là câu đối của Vũ bá bá viết rất khá sao?”
Lạc Thần mỉm cười, một tay đội mũ áo lông xù của Trường Sinh, hòa nhã nói: “Viết rất tốt.”
Vũ Lâm Hanh mặt đỏ bừng, nói: “Những năm trước cha ta hắn nhất thời hứng khởi, tùy ý viết câu đối này, còn nói muốn dùng tảng đá tạc đặt trước cổng lớn. Ta cảm thấy câu đối này không được mắt, không cho hắn lấy ra dọa người, hắn lại không đồng ý, cứng rắn cương quyết. Ta cùng huynh đệ trong cốc đã sớm thấy nhưng không thể cản, nghĩ đến mấy người các ngươi là khách nhân hiếm khi đến đây, lần này đến, thật khiến các ngươi chê cười.”
Nàng vừa dứt lời, từ đằng xa lại đi tới vài tên đệ tử trong cốc, chính giữa là tên thanh niên nam tử kia dắt một cái cờ đen lớn, đeo dây ngọc buộc tóc, khí chất văn nhã, chậm rãi đạp tuyết mà đến, chính làtrợ thủ đắc lực của Vũ Lâm Hanh -A Khước.
A Khước đi đến trước mặt Vũ Lâm Hanh, quỳ một gối xuống , cung kính nói: “Thuộc hạ cung nghênh cốc chủ quay về cốc.”
Vũ Lâm Hanh cùng A Khước, Phong Tuấn hai người này thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tình nghĩa sâu đậm, sớm không phải quan hệ chủ tớ tầm thường, mà là như huynh muội, lần này Vũ Lâm Hanh thấy A Khước, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra sắc mặt vui mừng, tiến lên đỡ hắn dậy, nói: “Mỗi ngày quỳ đến quỳ đi, ngươi cũng không ngại chán ngấy.” Lời nói vừa chuyển, lại hỏi: “Ta lúc trước bảo A Tuấn truyền tin phân phó sự việc, đều chuẩn bị tốt?”
A Khước trả lời: “Sớm chuẩn bị thoả đáng.”
Vũ Lâm Hanh cười nói: ” Có ngươi làm việc, ta yên tâm rất nhiều.”
A Khước ôn hoà hiền hậu cười cười, ngược lại hướng ta cùng Lạc Thần lễ chào một cái: “Hai vị cô nương ở xa tới là khách, có gì cần, chỉ cần phân phó A Khước cùng huynh đệ khác là được.”
Ta cùng Lạc Thần đơn giản đáp lễ, Vũ Lâm Hanh lúc này mới khoát tay áo, nói: “A Khước ngươi tay nghề hảo, đi phòng bếp chuẩn bị chút rượu và thức ăn, đi nửa ngày lên tuyết sơn, chúng ta đã đói bụng lắm rồi.”
A Khước gật đầu đáp ứng, Phong Tuấn bên cạnh đi cùng, cũng theo A Khước tiến đến phòng bếp hỗ trợ, Vũ Lâm Hanh liền dẫn chúng ta băng qua tuyết đọng, tiến đến phòng nghỉ ngơi.
Mặc Ngân Cốc quả nhiên là giang hồ đại phái, cơ sở hùng hậu, môn hạ đệ tử đông, đưa mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy dưới tuyết trắng che lấp, đều là tầng tầng lớp lớp phòng ốc, chằng chịt cảnh sắc, giữa sân một cây Thanh Châm cổ thụ, lại thêm phù dung băng sơn . Lại thêm Mặc Ngân Cốc là nơi núi tuyết, khắp nơi bao bọc bởi màu trắng bạc, bốn phía cảnh trí uy nghiêm lộ ra vài phần tinh thuần xinh đẹp tuyệt trần, làm say đắm lòng người.
Cuối cùng, chúng ta theo Vũ Lâm Hanh đi vào một tòa lầu các cao nhất, đúng là phòng trước , trong sảnh xông hương ngọt nhẹ làm tinh thần người ta yên tĩnh. Trêи mặt đất trải thảm lông mềm mại, chính giữa đốt một lò sửa lớn, vừa đi vào, bỗng cảm giác ấm áp vui vẻ đều trải ra.
Đi núi tuyết hồi lâu, ta sớm kiệt sức, phủi hết bông tuyết trêи người , tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Trường Sinh là tò mò chỗ mới này, buông khỏi Lạc Thần ôm ấp, một hồi nhìn xem cái này, một hồi sờ sờ cái kia, cuối cùng thích một đôi chim phượng hoàng bằng ngọc bích đặt trong tủ gỗ màu tím. Nàng vóc dáng rất thấp, phải kiễng mũi chân đi lấy, ta sợ nàng đem thứ này phá hủy, là muốn lên tiếng kêu nàng, không ngờ tay nàng nhỏ bé run lên, chưa gì đã khiến một con chim ngọc bích rơi xuống.
Ta kinh hãi, bên kia Vũ Lâm Hanh vội vàng bước nhanh tiến lên bắt lấy, đem ngọc bích kia cất kỹ, xoa xoa mồ hôi lạnh, hướng Trường Sinh cười mỉa nói: “Tiểu tổ tông, này cũng không thể đụng, đây là thứ Vũ bá bá khi còn sống rất thích. Nếu bị nát, hắn buổi tối báo mộng lại đây, cũng là muốn bóp chết tỷ tỷ, ngươi muốn cái gì khác, tỷ tỷ lấy cho ngươi.”
Trường Sinh lơ mơ gật đầu. Lúc này, một gã đệ tử mặc ngân Cốc tiến vào, thay ta đưa mỗi người tặng một ly trà nóng để mà xua tan cái lạnh. Lạc Thần không nói một tiếng mà ngồi im lặng uống trà. Ta thấy nàng nhìn chằm chằm vào chính giữa trêи tường, ánh mắt nhịn không được đi theo, chỉ thấy giữa tường có một bộ tranh cuộn, một nửa mặt trêи vẽ hoa đào, ở giữa một gã thanh niên nam tử thân mặc y phục đen dưới tàng cây, trông có vẻ đoản mệnh, đang thoải mái uống rượu. Chỉ thấy hắn mặt mày hơi cười, trong tay giơ ly, giống như là cùng người yêu uống rượu, toàn thân lộ ra vài phần phong lưu phóng đãng không kềm chế được, khóe mắt đuôi mày phong tình, cư nhiên cùng Vũ Lâm Hanh có vài phần rất giống.
Con người và hoa đào trong tranh tôn nhau lên, hình ảnh tranh cuộn diễm lệ, bút pháp nhu hòa, giống như xuống bút bằng tất cả tình cảm, đem nam tử kia tả rất sống động. Ta tinh tế xem phần đề ngày tháng, đúng là đã vẽ hai mươi hai năm trước, hơn nữa này bút pháp của phần ghi chữ kiều diễm mềm mại, rõ ràng là bút tích nữ tử.
Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần nhìn chằm chằm tranh vẽ, liền thuận miệng nói: “Người trêи bức vẽ, đó là cha ta Vũ Mạc Thanh , tranh này là một người bạn tốt của hắn tặng hắn, hắn rất yêu thích, liền vẫn treo tại sảnh trước.”
Ta giật mình gật đầu, nguyên bản ta nghĩ đến dung mạo Vũ Lâm Hanh này phải là giống mẹ, không thể tưởng được, nàng đúng là kế thừa vẻ ngoài của cha.
Ta đang nghĩ ngợi, chợt nghe một gã đệ tử trong cốc báo lại: “Bẩm cốc chủ, mới vừa rồi ở thềm đá phía trước phát hiện hai gã kẻ cắp bộ dạng khả nghi, lén lút, đã bị ta bắt, đưa vào phòng ngoài, chờ đợi cốc chủ xử lý.”
Ta lắp bắp kinh hãi, Lạc Thần cũng buông trà ly, ngưng mi hướng đệ tử kia nhìn qua. Vũ Lâm Hanh giật mình, mới nói: “Kẻ cắp?” Ngược lại ngồi vào chính giữa, trầm giọng nói: “Dẫn tới.”
Đệ tử kia bảo dạ, liền xoay người đi, sau một lúc lâu, ngoài cửa đột nhiên trở nên xôn xao hẳn lên, chỉ nghe thanh âm mắng chửi của một nam tử: “Con mẹ nó, các ngươi có biết lão tử là ai? Còn dám trói ta! Lão tử biết cốc chủ của các ngươi, cùng nàng chính là người quen! … Ai, ngươi đừng đẩy ta! Ta thật là cùng cốc chủ của ngươi quen biết, chúng ta đi đổ đấu còn cầm chung bảo bối. Các ngươi nghĩ ta không dám đánh nhau có phải hay không! Con mẹ nó, để cho các ngươi sáng mắt!”
Ta nghe xong thanh âm của nam tử kia, bỗng có cảm giác rất quen tai, chính là đang lúc thầm nghĩ, tên vừa rồi cùng một vài đệ tử đi theo dắt một đôi nam nữ bị trói vào , trả lời: “Bẩm cốc chủ, kẻ cắp.”
Ta cùng Vũ Lâm Hanh thấy một nam một nữ, cả kinh cằm cơ hồ rơi xuống, chỉ thấy nữ tử kia mặc áo lông cừu nhạt sắc, trêи mặt hàm chứa ý cười vài phần dịu dàng , mở to hai mắt đen thùi, là yên lặng nhìn chúng ta, cũng không bối rối, đúng là Hoa Tích Nhan đã lâu không gặp.
Mà nam tử kia, tu mi tinh mắt, hoa y tóc đen, rõ ràng đó là Đoan Yến.
***
(1) binh tới thì đỡ, nước đến thì đắp: thành ngữ, quân địch đến đây, liền phái tướng dẫn quân ngăn cản; hồng thủy đến đây, dùng đất đắp bờ chặn lại. Ý so sánh mặc kệ đối phương sử dụng thủ đoạn gì, luôn luôn tìm ra phương pháp tương ứng làm đối sách.
(2) cẩu thí bất thông (狗屁不通) : rắm chó không kêu, chỉ trích việc nói không lưu loát, không có văn chương . Nguyên bản là” cẩu bì bất thông” , nghĩa là da chó vì không có tuyến mồ hôi nên không thể thoát nhiệt qua da, chỉ dùng lưỡi để hạ thân nhiệt. Nhưng vì chữ “thí” đồng âm với chữ “bì” và câu “cẩu thí bất thông” nghĩa châm biếm sắc nét hơn nên được dùng nhiều hơn.
Ý ở trong truyện là Vũ Mạc Thanh tự nhận mình viết câu đối không có tính chất văn chương gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.