Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 124: Niệm Cẩm (hạ)




Ta nhìn chằm chằm vào cánh rừng trúc đang lay động trước mặt, mạch suy nghĩ cũng dần dần bay xa.
Lúc trước, hầu như ngày nào Côn Luân cũng phải đến rừng trúc này một chuyến.
Vào mùa thu, những cây hoa cúc trắng bên ngoài nở rộ, nàng sẽ mang một giỏ hoa đến đây, còn đem theo loại rượu Ngọc Dịch Thanh mà nàng thích nhất, lặng lẽ ngồi ở chỗ đất trống gần cửa động, nhấp một vài ngụm rượu, ngồi ở đó rất lâu. Đến khi nàng quay về Hiên Tử thì không còn thấy một bông hoa nào trong giỏ, bầu rượu Ngọc Dịch Thanh cũng trống không.
Dù trời có mưa, nàng cũng sẽ mang dù ra đó, dù hoa tuyết có bay lả tả trêи không trung, nàng vẫn sẽ ra đó. Ngày qua tháng lại, xuân đi thu đến, thói quen này của nàng chưa bao giờ thay đổi.
Có một lần, vào một ngày đông gió lạnh đến thấu xương, tuyết rơi rất nhiều, ta thấy tuyết rơi rất dày, bản tính ham chơi bỗng dưng nổi lên, liền đi theo nàng vào trong rừng trúc, chơi đắp người tuyết ở đó. Bản thân ta cảm thấy lạnh đến run cả người, nàng lặng lẽ ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh, tựa như một khối băng, hoàn toàn không để ý đến thời tiết lạnh giá.
Ta chơi đến mệt nhoài, liền ngẩng đầu hỏi nàng: “Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Côn Luân ngươi ở đây không lạnh, không buồn sao? Hay là quay về đi.”
Côn Luân chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Sao ta lại buồn chứ, ta chỉ sợ có người buồn.”
Ta ngạc nhiên nói: “Ta không có buồn a.”
Côn Luân khẽ cười, vuốt tóc của ta, ôn nhu nói: “Đứa nhỏ ngốc, không phải ngươi.”
Ta nhìn quanh, ngoại trừ ta và người tuyết nho nhỏ mà ta đắp trêи mặt đất, hoàn toàn không còn ai khác ở đây, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Lúc đó ta thầm nghĩ, Côn Luân không phải sợ ta buồn, chẳng lẽ là sợ người tuyết buồn sao?
Ta thật sự không hiểu.
Ta nhìn rừng trúc trước mắt, đang suy nghĩ về những ngày lúc trước, đúng lúc đó, phía sau bỗng dưng vang lên một tiếng kêu: “Tỷ tỷ!”
Ta bị tiếng “tỷ tỷ” đó kéo về hiện tại, tiếp theo, sau lưng liền bị một cơ thể ấm áp và nhỏ bé ôm chặt lấy. Bình tĩnh lại, liền thấy Trường Sinh giống như một món đồ chơi nhỏ, đang dán chặt vào người của ta.
Ta xoay người, đưa tay ôm lấy Trường Sinh, ẵm nàng lên, cười nói: “Ngươi thật nghịch ngợm, không phải đi ngủ với Hồng tỷ tỷ sao, tại sao lại chạy đến đây?”
Trường Sinh được ta ẵm lên, cười vô cùng thích thú.
Ta không đùa nàng nữa, thả nàng xuống, lúc này nàng mới đáp: “Hồng tỷ tỷ nói muốn kể chuyện xưa cho ta nghe, kết quả nàng kể chưa được bao nhiêu thì đã ngủ mất rồi. Ta ngủ không được, cảm thấy rất nhàm chán, ra ngoài thì thấy tỷ tỷ các ngươi đi về phía này nên liền đi theo.”
Trường Sinh nói xong, lập tức đi qua nắm lấy ống tay áo của Lạc Thần, lắc lắc, vẻ mặt rất hồn nhiên nói: “Bạch tỷ tỷ, ngươi luôn nhìn chằm chằm cái động đó làm gì? Ngươi cũng muốn tìm tỷ tỷ trong động chơi sao?”
Trường Sinh vừa dứt lời, tim của ta bỗng nhiên đập mạnh, sắc mặt Lạc Thần cũng biến đổi, hơi giật mình, sau đó ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: “Trường Sinh, trong động sao lại có một tỷ tỷ?”
Trường Sinh ngây thơ nói: “A, Bạch tỷ tỷ ngươi cũng không biết sao? Bên trong động có một tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp. Hôm trước ta đi vào, thấy bên trong rất lạnh, đi một hồi thì nhìn thấy tỷ tỷ đó đang nằm ở trêи giường, nhắm hai mắt lại, ta có nói với tỷ tỷ đó mấy câu, nàng hoàn toàn không để ý, ngủ rất là sâu. Trong đó thật sự rất lạnh, ta rét đến mức không chịu nổi, đành phải nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng mà hôm qua, ta đi xem thử một lần nữa thì cánh cửa động đã đóng lại rồi, ta không mở ra được.” Nàng nói xong, trêи mặt liền xuất hiện vài phần mất mát.
Môi của ta có chút run rẩy nói: “Tỷ. . .tỷ tỷ đó, diện mạo của nàng như thế nào?”
Trường Sinh nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Diện mạo sao. . . Chính là rất giống với tỷ tỷ trong bức tranh mà Côn Luân a di thường hay vẽ. Trong phòng của Côn Luân a di có rất nhiều bức họa vẽ vị tỷ tỷ đó, cách đây vài hôm, nàng nhìn những bức họa đó rất lâu, dường như nhìn đến mức không chớp mắt, có đôi khi còn rơi lệ, ta nhìn thấy nàng buồn bã nhưng không dám bước tới nói chuyện với nàng.”
Ta nghe thấy vậy thì lạnh cả người, cổ họng như có cái gì chặn lại. Những bức họa trong phòng Côn Luân, trêи đó không phải vẽ ta. . . mà là mẫu thân của ta Sư Cẩm Niệm sao?
Những chuyện lúc trước của Côn Luân hiện lên trước mắt ta, mãi đến bây giờ ta mới hiểu được — thảo nào, thảo nào mỗi ngày Côn Luân đều phải đến rừng trúc này, không bỏ một ngày nào, hóa ra là vì nàng. . . vì nàng đem mẫu thân của ta. . .
Tại sao lúc trước nàng thà gạt ta, bảo rằng trong động có ác quỷ cũng không muốn cho ta biết sự thật?
“Tỷ tỷ. . . ngươi bị bệnh sao? Sắc mặt rất khó coi a.” Trường Sinh đến gần, kéo kéo vạt áo của ta, ta lau mồ hôi lạnh trêи trán, lắc đầu, nói với nàng: “Tỷ tỷ không sao, nơi này chơi không vui chút nào cả, Trường Sinh theo tỷ tỷ quay về được không?”
Trường Sinh gật gật đầu, rất ngoan ngoãn nói: “Được.”
Ta dắt Trường Sinh, xoay người đi về phía Huyên Hoa Hiên. Lạc Thần hơi nhíu mày, nhìn về phía ta, môi khẽ mấp máy, dường như đang muốn nói với ta điều gì đó, nhưng lại không nói ra miệng. Ta hơi chột dạ nói với nàng: “Lạc Thần, đừng quan tâm đến cái động này nữa, chúng ta đi về đi, ta có chút không thoải mái.”
Lạc Thần nhìn ta thật lâu, cuối cùng chỉ gật đầu, lập tức đi theo ta và Trường Sinh, bước dọc theo những cây cọc gỗ mà trở về.
Trêи đường về, Trường Sinh nói rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng có nhắc đến những chuyện gần đây mà nàng cho là thú vị, trong đó có vài phần liên quan đến cái động ở trong rừng trúc. Nàng nói quần áo của tỷ tỷ nằm trong động quá mỏng, bên trong rất lạnh, tỷ tỷ đó nhất định sẽ bị đông lạnh đến mức hại cả thân thể, muốn ta lúc nhàn rỗi hãy đem vài bộ quần áo chống rét vào trong đó.
Trường Sinh nói chuyện rất ngây thơ, chân tướng của rất nhiều sự việc, nàng tất nhiên không hiểu được, nhưng mà người nói vô tâm, người nghe lại có ý, mỗi một từ ngữ của nàng, đối với ta mà nói thì giống như những cây kim vô cùng sắc nhọn. Ta tập trung, lắng tai nghe, nhưng mà nghe một hồi liền cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, trong lòng tựa như có rất nhiều sợi dây đang quấn chặt lấy trái tim, làm ta vô cùng khó chịu, rốt cuộc là bọn ta về đến Hiên Tử lúc nào ta cũng không biết.
Sau khi trở về, Trường Sinh vẫn quấn quít Lạc Thần như cũ, bảo rằng chuyện xưa đó vẫn còn chưa kể xong, Lạc Thần ôm nàng, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng đúng như lời Vũ Lâm Hanh nói, thật sự kể chuyện ma quỷ cho nàng nghe.
Trường Sinh ngồi ở trêи đùi Lạc Thần, theo tiến triển của câu chuyện mà biểu cảm trêи khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, có lúc hoảng sợ, có lúc vui mừng, đến những đoạn đặc sắc, nàng liền run rẩy co người lại, hai tay ôm lấy cổ Lạc Thần, xem Lạc Thần như một tấm lá chắc có thể bảo vệ cho nàng, còn nàng thì sợ đến mức co rúm người lại. Rõ ràng là nàng sợ như vậy, nhưng lại lắng nghe vô cùng nhiệt tình, thật sự khiến người ta buồn cười.
Lúc Lạc Thần kể chuyện xưa, thỉnh thoảnh sẽ ngẩng mặt lên nhìn về phía ta, ánh mắt sâu xa, hoàn toàn không thể nào đoán được vẻ mặt của nàng có ý gì. Ánh mắt của ta chạm vào ánh mắt nàng, lập tức chuyển hướng nhìn sang chỗ khác.
Nàng vô cùng nhạy bén, ta lại là người không giấu được điều gì trong lòng, bất cứ cái gì cũng biểu hiện ra ngoài mặt, có rất nhiều chuyện luôn bị nàng nhìn thấu. Ta nghĩ vậy, vội vàng đông cứng cả khuôn mặt, để bản thân không để lộ sự mất tự nhiên.
Thời gian trôi qua rất chậm, cảm giác giống như đang bị tra tấn vậy. Ta nhìn ánh nắng ngoài cửa, không gắt nhưng vẫn đủ làm chói mắt. Rốt cuộc, ta không thể ngồi yên được nữa, bèn thuận miệng nói đại một cái cớ với Lạc Thần, cũng không để ý đến vẻ mặt của nàng, len lén chạy ra vườn sau, đi tới rừng trúc một lần nữa.
Trêи đường đi, có cảm giác dường như đã giẫm lên mấy cây bông, cuối cùng, ta đã đến con đường mòn ở trước cái động trong rừng trúc. Trêи đó có rất nhiều lá trúc, đạp lên mà đi làm phát ra âm thanh “loẹt xoẹt”, “loẹt xoẹt.”
Ta đi đến phía trước cánh cửa đá thì thấy cánh cửa đã bị cơ quan niêm phong lại, ta nhìn cách bố trí cơ quan đó, cảm giác căng thẳng hơi giảm đi, bởi vì may mắn thay, Côn Luân đã từng dạy ta loại cơ quan này, phương pháp hóa giải cũng không phức tạp lắm.
Lúc trước, Côn Luân truyền thụ cho ta những cách hóa giải cơ quan, bây giờ, ta lại muốn dùng phương pháp nàng dạy ta để phá giải cơ quan do nàng bố trí sao?
Ta đưa tay sờ vào cơ quan của cánh cửa đá, nhẹ nhàng hóa giải, giống như đang làm trộm vậy, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác thấp thỏm lo sợ.
Những người xuống mộ đổ đấu vốn là trộm, lúc trước ta có vào lăng mộ vài lần, mặc dù không giống với mục đích của những tay đổ đấu bình thường là vì các loại báu vật và tiền của mà xuống mộ, nhưng mà đối vớ vị chủ nhân đang yên giấc trong mộ mà nói thì vẫn là không mời mà tới, căn bản vẫn là một tên trộm. Bây giờ ta đang đứng trước cơ quan của cánh cửa đá, bản thân giống như đã biến thành kẻ trộm, tà tâm tà đảm, thậm chí cả kỹ thuật hóa giải cơ quan ta cũng không thiếu, trong lòng bất giác có chút chua sót.
Trong lúc suy nghĩ lung tung thì ta đã dễ dàng hóa giải cơ quan đó. Cánh cửa đá hơi nặng, ta dùng sức đẩy thì cánh cửa đá dần dần để lộ ra một cái khe nhỏ. Ta nhìn thấy, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hít sâu một hơi, sau đó nghiêng người, cẩn thận đi vào bên trong.
Thế nhưng vừa mới bước vào, ta liền cảm thấy hàn khí lạnh đến thấu xương làm cho cả người nổi da gà, đành phải lùi lại, rùng mình một cái.
Bởi vì địa thế của nơi này ở đất Thục vốn là chỗ thấp, trêи bản đồ Trung Nguyên thì giống như là một chỗ trũng xuống của thung lũng, không khí ẩm ướt tích tụ lâu ngày, chính là nơi âm hàn hiếm thấy ở Trung Nguyên. Mà chung quanh Huyên Hoa Hiên thì một năm bốn mùa ánh sáng đều ảm đạm, phong thủy là hướng bắc, trong ngũ hành hướng bắc thuộc thủy, thủy là hàn, mà rừng trúc lại thuộc âm, cũng là một nơi âm u lạnh lẽo. Hơn nữa cái động này kéo dài xuống dưới lòng đất, hàn khí tích tụ không tiêu tan được khiến cho nơi này nghiễm nhiên trở thành một nơi lạnh lẽo.
Nhưng mặc dù là do thiên nhiên hình thành, là một nơi lạnh lẽo hiếm thấy cũng không thể nào lạnh giá đến mức này, khi Côn Luân chuẩn bị mọi thứ cho cái động này, nhất định đã làm một cái gì đó ở bên trong.
Theo như ta thấy lúc nhỏ thì trong động là một con đường nhỏ kéo dài. Ta đi dọc theo con đường nhỏ mấy bước thì phát hiện vách tường bốn phía có màu sắc rất đặc biệt, lấy tay sờ thử thì thấy rất cứng, hai bên vách tường có để mấy ngọn đèn, ánh đèn lay động, chập chờn, dầu trong đèn cũng không nhiều lắm, có vẻ như là có người luôn định kỳ đến đây thêm dầu để cho nó không cạn đi.
Lại đi tiếp đi tiếp, mùi hoa cúc trong không khí dần dần trở nên đậm hơn, càng đi vào bên trong thì cảnh tượng trước mắt càng rõ ràng.
Quẹo hết mấy vòng, ta liền thấy ở phía cuối của một con đường nhỏ xuất hiện một gian thạch thất. Gian thạch thất này rất lớn, nói chính xác thì thật giống một cái hang động, bên trêи có mái vòm.
Ở bên trong thạch thất có đặt một vật màu trắng ngà, hình dạng giống như một bàn đá, Hàn khí của bàn đá tỏa ra khắp nơi, mới bước đến gần, ta lập tức cảm thấy lạnh đến mức hàm răng va vào nhau lập cập, cái bàn đá ở trước mắt, hóa ra là một khối hàn ngọc vô cùng quý hiếm. Sự tồn tại của khối hàn ngọc làm nhiệt độ trong gian thạch thất này thấp đến mức đáng sợ, lạnh đến nỗi rét run cả người.
Phía trước cái bàn hàn ngọc, trêи mặt đất có một bụi hoa cúc trắng, vì nhiệt độ quá thấp nên những cánh hoa cúc gần như bị đông lạnh đến mức trong suốt, lá cây cũng héo hon, thế nhưng mùi hương thì vẫn có. Bên cạnh bụi hoa cúc trắng có một ly rượu sáng lấp lánh, bên trong rót đầy chất lỏng trong suốt, mùi rượu mát lạnh thoang thoảng, ta ngửi thấy liền biết đây là mùi rượu Ngọc Dịch Thanh mà Côn Luân thích nhất.
Những bông hoa cúc trắng cùng với ly rượu mát lạnh vây quanh, trêи chiếc bàn hàn ngọc có một nữ tử đang bình thản nằm yên. Nữ tử đó mặc bộ quần áo trắng như tuyết, dung nhan dịu dàng, thanh tú đẹp đẽ, từ khuôn mặt vô cùng quen thuộc toát ra sự ôn nhu nhẹ nhàng.
Ta nhìn thấy nữ tử trêи chiếc bàn hàn ngọc, rốt cuộc nhịn không được nữa, trong mắt đau xót, nước mắt lập tức tuôn ra.
Mặc dù ta nghe thấy những lời của Trường Sinh, sớm đã biết rất rõ người nằm trong này là ai, cũng đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, nhưng bây giờ, chính mắt mình nhìn thấy, cảm giác chua xót dâng lên, hoàn toàn không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả.
Ta không để ý đến hàn khí mà hàn ngọc phát ra, tiến gần đến phía trước, đưa tay ra, định sờ vào khuôn mặt của nữ tử đang nằm trêи bàn, nhưng tới giữa không trung thì chợt dừng lại, rút tay trở về.
Ta yên lăng nhìn vào nữ tử đang an giấc ở trước mắt, nhớ đến năm đó, ta tận mắt chứng kiến nàng bằng lòng uống rượu độc, bị hoàng hậu độc ác kia bức tử mà không biết tại sao. Lúc nàng chết, bên khóe miệng xuất hiện một tia máu đỏ sẫm, đôi mắt dù tràn đầy tuyệt vọng, nhưng nụ cười trêи mặt vẫn vô cùng ấm áp.
Bây giờ, nàng giống hệt như bình thường vậy, khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt yên tĩnh mà ôn nhu. Nàng vẫn giữ được dung mạo như lúc trước, hoàn toàn không hề thay đổi, năm tháng trôi qua không có để lại bất cứ dấu vết nào trêи người nàng.
Nàng cùng tuổi với Côn Luân, mà bây giờ thì Côn Luân đã già, bên tóc mai đã xuất hiện rất nhiều tóc bạc, còn nàng thì vẫn trẻ như lúc trước.
“Nương. . . ” Ta dụi dụi mắt, nhìn về phía nàng, thấp giọng nói: “Côn Luân giấu người ở đây, vì sao lại không cho ta biết. . . vì sao. . . ?”
Nói xong, ta chợt nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, quay đầu lại, thấy một bóng người màu trắng xuất hiện từ chỗ con đường nhỏ.
Lạc Thần lặng lẽ đứng ở sau lưng, bình tĩnh nhìn vào ta.
“Ta biết, có những người, rất không nghe lời.” Giọng của nàng rất nhẹ, có vài phần trách móc trong đó: “Tự mình lén lút chạy đến đây làm trộm, cũng không gọi ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.