Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 117: Đấu thú




Ta thật sự không hiểu ý của nàng, lại hỏi nàng lần nữa, nàng cười rất sảng kɧօáϊ, cuối cùng vuốt tóc của ta, ôn nhu nói: “Ngươi không rõ mới tốt.”
Mà nàng vừa dứt lời, lại nghe phía sau vang lên thanh âm mềm mại của nữ tử: “Ôi, vừa đúng lúc, ta cũng thích ăn đậu hủ, không thể nghĩ ma quỷ ngươi lại có cùng ý tưởng với ta.”
Ta nhìn theo phía phát ra âm thanh, liền thấy Vũ Lâm Hanh đã đi vào phòng, mỉa mai nói: “Xem nào, mới đó đã giữa trưa,ta ngay cả ăn sáng cũng chưa ăn, ngươi vừa tỉnh dậy ngược lại có thể ăn một bữa lớn, lại còn không thỏa mãn, còn đòi ăn đậu hủ.”
Lạc Thần nhìn về phía nàng, nét mặt nhu hòa, gọi nàng: “Lâm Hanh.”
Ta cũng nói:”Ngươi hôm nay vì sao thức dậy trễ như thế? Đừng ở đó ồn ào nữa, lại đây ăn chút gì đi.”
Vũ Lâm Hanh nhanh nhẹn ngồi lên ghế trúc, nói với Lạc Thần: “Thân thể hiện nay đã tốt chưa? Ta cứ nghĩ nếu ngươi chết, chắc sau này ta lúc nào cũng cảm thấy nhàm chán mất”.
Người thường nghe nàng nói xong, khẳng định sẽ không thoải mái gì, nhưng lâu ngày chúng ta đều quen cách nói chuyện của nàng, lúc này ngược lại có thể nghe được sự quan tâm hết mực bên trong lời nói.
Lạc Thần gật gật đầu, thản nhiên nói: “Không chết được, Diêm Vương không nhận ta, ta cũng không có cách nào chết được.” Tiếp theo lại nói: “Ta vốn là đã chết, nhưng đi đến trước bờ Vong Xuyên, khi muốn qua sông, không nghĩ người lái đò một mực ngăn lại, hỏi ta trêи người có tiền không, còn nói qua sông phải trả một thỏi vàng. Ta sờ sờ trong người, nhưng chỉ lấy ra mấy khối tán bạc vụn, người lái đò kia thấy, không khỏi giận dữ, nói không có tiền thì khỏi qua sông, liền đem ta trở về dương gian.”
Vũ Lâm Hanh nghe vậy, cười ha ha, chỉ vào vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Thần, chép miệng nói: “Ngươi lúc nào cũng giả đứng đắn, biểu hiện lúc nói dối cứ như là thật, lời nói hoang đường này nếu ai không biết chắc cũng sẽ tin lời ngươi.”
Khi nàng nói lời này, mắt hồ ly khẽ cong lên như kẻ trộm liếc nhìn ta, ta biết nàng ám chỉ mình, mặt ửng hồng lên, hung hăng lườm nàng một cái, nàng cười hì hì, lúc này mới nói: “Họ Hoa đi nơi nào, sao còn chưa thấy nàng?”
Ta nói nói:” Nàng đi khám bệnh tại gia, có lẽ phải trời tối mới có thể về.”
Vũ Lâm Hanh ừ một tiếng, trong mắt có chút đăm chiêu. Ta bới cho nàng một chén cơm, nàng cũng nghiêm túc, bưng lên lùa một hơi cơm, chắc là rất đói, vừa ăn vừa ậm ừ: “Ta muốn rời đi.”
Ta sửng sốt, Lạc Thần buông bát đũa, nhìn nàng nói: “Ngươi phải về Mặc Ngân Cốc sao?”
Vũ Lâm Hanh vừa ăn vừa gật đầu: “Còn một thời gian ngắn nữa là đến ngày giỗ của cha ta, Mặc Ngân Cốc ở cuối phía Tây, rất xa Cô Tô, đi cả nửa tháng mới đến nơi, ta phải đi sớm để kịp ngày giỗ của phụ thân.”
Nói đến đây, nàng dừng một chút, đôi mắt như hàm chứa vài tia bi thương, nỉ non một tiếng: “Lại gần hết cuối năm, trước đây hàng năm ta đều cùng hắn đón năm mới.”
Không khí trêи bàn ăn đột nhiên trở nên nặng nề, trong lòng ta khó cảm nhận, hỏi nàng: “Ngươi cụ thể khi nào đi?”
Nàng nói: “Vài ngày sau đi, ta còn chưa xác định.” Nàng đột nhiên đem đũa gắp thức ăn trong dĩa, hướng ánh mắt nhìn xuống nói: “Ta nghĩ mấy ngày nữa phải từ biệt các ngươi, trong lòng cũng không muốn.”
Ta thấy nàng đau thương, so với lúc trước khác nhau rõ rệt, lại nhớ tới ba người ở cùng ngắn ngủi mấy ngày, không khỏi than thở, ngày ly biệt thường đến rất nhanh.
Lạc Thần mím môi, nhẹ giọng trấn an nàng: “Không phải không còn gặp mặt, từ biệt ngắn ngủi, ngày sau đoàn tụ lâu dài.”
Vũ Lâm Hanh cúi thấp, giọng hơi trầm: “Ngày sau đoàn tụ lâu dài sao? Ta…… Ta chỉ sợ dài không được.”
Ta vừa nghe, có chút tức giận, mắng nàng: “Ngươi ngủ đến hồ đồ sao? Nói bậy bạ gì, cái gì dài không được, miệng quạ.”
Vũ Lâm Hanh trêи mặt ngượng ngùng cười, mắt hoa đào chớp chớp, giống như nghĩ tới điều gì, nghiêm túc nói: “Như vậy đi, các ngươi giúp ta đến Mặc Ngân Cốc chơi vài ngày được không? Xem tình hình cuối năm, trong cốc vắng vẻ, trừ bỏ các huynh đệ, không có ai khác. Ta nghĩ các ngươi đi năm nay sẽ khác các năm trước.”
Thanh âm nàng ôn nhuyễn, lại hơi tịch mịch, người trong tâm không đành lòng.
Lạc Thần liếc ta một cái, hơi hơi bóp cằm, rồi nói với Vũ Lâm Hanh: “Ta lúc trước đều một mình đón năm mới, tư vị đó ta đến bây giờ cũng không quên. Năm nay đi theo ngươi, thử cảm giác mới mẻ một chút cũng không tồi.” Nàng một tay nâng cằm, cười khẽ nói: “Nhưng mà, trong cốc của ngươi có gì để vui chơi? Nghe người ta nói Mặc Ngân Cốc kim ngọc tọa giường, minh châu khảm bàn, chẳng phải minh khí (1) mà ta và Thanh Y khổ sở cùng ngươi sưu tầm trong mộ sao? Vậy chán chết, không đi.”
Vũ Lâm Hanh liếc ngang nàng một cái, vội la lên: “Hừ, ngươi nghe bọn hắn nói lung tung, minh khí cô nương ta chiếm được đều giấu kín sao có thể cho người ngoài nhìn thấy. Ngươi này, ta đã nói như vậy mà ngươi không đi, ta đây chẳng phải rất mất mặt ư? Ngươi đừng có không trượng nghĩa như vậy.”
Lạc Thần khóe miệng hơi cong: “Tuy hơi ủy khuất một chút nhưng ta đành bán đứng vài phần tình cảm dành cho ngươi.”
Vũ Lâm Hanh tức giận nói lầm bầm, giữ chặt ống tay áo của ta, nói: “Sư Sư ngươi nói, ngươi cũng không đi?” Nói xong, trừng mắt thâm độc nhìn Lạc Thần một cái, lúc này mới nói: “Ngươi đi, có người khẳng định cũng muốn đi theo.”
Lạc Thần cười khẽ lắc đầu, ta cũng cười nói: “Đường đường Vũ Cốc Chủ chính miệng mời, tiểu dân như ta nào dám không đi?”Dừng một hồi mới nghiêm mặt nói: “Nhưng mà, ta đi đã nhiều ngày, trước khi lên đường, ta nghĩ nên thăm Côn Luân cùng Trường Sinh.”
Vũ Lâm Hanh gật đầu ưng thuận: “Đó là đương nhiên, Phong Tuấn còn ở lại đó chăm sóc Côn Luân tiền bối, ta cũng phải đi đến hội hợp với hắn.” Nàng ánh mắt trong suốt, giống như nghĩ đến chuyện tốt, vừa cười nói: “Đã lâu không gặp Trường Sinh, cảm thấy nhớ nàng, ngày khác nhất định đem nàng đến Mặc Ngân Cốc vui chơi một trận, nàng chắc sẽ cao hứng lắm.”
Ta hừ nói: “Lừa gạt tiểu hài tử, ta không cho.”
Đang nói, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên một tiếng dã thú thét dài như quỷ khóc thần sầu, tiếng trúc lần lượt ngã rạp xuống đất đệm theo, xuyên qua rừng trúc vào tận trong nhà, đinh tai nhức óc, ngay cả bát đũa trêи bàn cũng khởi xướng theo, rơi vỡ trêи mặt đất.
Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh biến sắc, ta lại kinh hãi: “Ngạo Nguyệt!”
Ngạp Nguyệt khứu giác cực tốt. Chúng ta từ mộ công chúa đi ra chưa bao lâu, nó đã tự đánh hơi tìm đến. Mấy ngày nay ngoại trừ lúc cho ăn, đều vào trong rừng trúc ngủ, không hiểu sao hôm nay lại kϊƈɦ động như vậy?
Vũ Lâm Hanh chỉ vài bước nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng, ta đỡ Lạc Thần theo sát phía sau. Sau đó, mở cửa nhìn lên, cảm giác cực kỳ kinh hãi. Liền thấy một con sói màu bạc cực lớn nhảy ra từ sâu trong rừng trúc rậm rạp, trong miệng không ngừng gầm gừ như thập phần phẫn nộ, mà trước mặt nó là một con vật nhỏ, nhanh như chớp cùng Ngạo Nguyệt đánh nhau. Thứ kia quanh thân màu trắng, một đôi tai nhọn, bộ mặt như chim kiêu (2), đằng sau là chín cái đuôi nhiều màu, cư nhiên là Cửu Vĩ.
Cửu Vĩ không phải ở mộ công chúa sao, như thế nào lại chạy đến đây?!
Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ mình lại có cơ hội nhìn cảnh tượng lạ như vậy. Hai dã thú, một con hình thể thật lớn, mỗi bước đạp như rung chuông lớn, một con lại thể thái nhẹ nhàng. Cửu Vĩ giống như đóa hoa nở trong rừng trúc mải mê chiến đấu. Hai con vật này giống như đại diện cho hai đối cực sự nhanh nhẹn và sức mạnh.
Ta nhìn mà ngây người, đột nhiên lại nghet hấy tiếng mắng mỏ của một nam nhân vang ra từ rừng trúc, thanh âm còn phát run run, giống như có một ít kinh sợ, hét lớn:” Tức chết lão tử! A Cửu! Cắn nó! A Cửu cắn đầu xú lang này đi! Cho ta xả giận!”
Ngay sau đó , chủ nhân của thanh âm từ rừng trúc đi ra, ta tập trung nhìn vào, người nọ ngọc quan (3) búi tóc, khuôn mặt tuấn tú, một thân mặc y bào lòe loẹt, phong tao như khổng tước, cư nhiên là Đoan Yến.
Ta lại giật mình không thôi, trước đó có nghe Vũ Lâm Hanh kể, lúc từ mộ công chúa đi ra, chúng ta và Đoan Yến mỗi người một ngả, còn tưởng rằng hắn đã về nhà ở Cô Tô. Chính là một lần Vũ Lâm Hanh trở về khách điếm lấy hành lý, còn ngẫu nhiên gặp được hắn ở phía trước Sở Phong Lâu cùng mấy cô nương trái phải ôm ấp, nhìn rất kɧօáϊ hoạt. Lần đó Vũ Lâm Hanh kể đến chỗ này, trêи mặt lộ rõ một vẻ khinh bỉ như thể nếu là Đoan Yến lúc ấy ở trước mặt nàng, nàng đã sớm cho hắn một đấm.
Vũ Lâm Hanh thấy Đoan Yến, sắc mặt trầm xuống, cao giọng nói:” Họ Đoan kia, ngươi ở đây giảo cái gì!”
Đoan Yến ngẩng đầu nhìn, sắc mặt vui mừng, đang muốn hướng chúng ta đi lại đây. Lúc này Ngạo Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng, giơ chân lên cao muốn táp vào Cửu Vĩ, móng vuốt của nó một trảo có thể vỡ cả tảng đá, người bình thường có thể xẻ làm hai. Ta thấy Cữu Vĩ sắp bị móng vuốt đó bắt lấy, vội gào lên:” Ngạo Nguyệt, để yên!”
Ngạo Nguyệt nghe thấy thanh âm của ta, nhất thời dừng lại, thân hình nhảy sang một bên, móng vuốt cũng thu lại, mở to một đôi mắt màu đỏ nhìn ta cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh.
Ta cúi đầu, thấy Cửu Vĩ đứng tại chỗ, run rẩy xòe ra chín cái đuôi hoa lệ, con mắt u bích, nghiêng đầu nhìn ta.
Lúc trước ta không nói một tiếng rời đi, nghĩ đến nó lạc lõng trong mộ, trong lòng không khỏi có chút áy náy, không nghĩ lần này tự nhiên lại có thể gặp lại nó. Ta vì vậy cao hứng cực kỳ, vuốt ve đầu Cửu Vĩ, ôn nhu nói:” Trong mộ không tốt nên chạy ra đây?”
Cửu Vĩ phát ra một âm thanh nho nhỏ trong cổ họng, híp mắt,xù lông mao, nhu thuận cọ cọ đầu vào lòng bàn tay ta.
Ta ngửi được trêи người đó có vài phần mùi phấn nồng đậm. Định hình kỹ còn phát hiện trêи lớp lông mao bạch khiết của nó còn dính dính thứ gì đó màu đỏ. Trong lòng cảm thấy quái lạ, nhẹ tay rẽ đám lông mao trêи người nó đến nơi màu đỏ đó phát hiện ra đó đúng là loại phấn đánh má hồng của nữ tử.
Đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng gầm trầm thấp. Ta quay đầu lại, nhìn thấy Ngạo Nguyệt một đôi mắt màu đỏ đang hung tợn lườm chằm chằm Cửu Vĩ, rồi lại quay đầu nhìn sang ta, móng vuốt cào cào trêи mặt đất, giống như có chút bất mãn.
Lạc Thần cười cười, ở bên tai ta nhẹ giọng nói: ” Cẩn thận, ngươi đối với Cửu Vỹ thật tốt nhưng mà có ai đó vì như vậy mà muốn sinh khí”.
Ta thấy Ngạo Nguyệt gầm một tiếng, liếc nhìn ta một cái rồi mới cao ngạo quay đầu đi, đến một bên nằm xuống, ɭϊếʍ ɭϊếʍ móng vuốt của chính mình. Ta không khỏi nói:” Ít nói bậy, nó là một con sói, lại không phải người, làm sao mà có thể sinh ra cái buồn giận gì đó”.
Lạc Thần chính là mỉm cười không nói. Lúc này Đoan Yến cũng đi đến trước mặt chúng ta , chắp tay một cái, cười tủm tỉm nói:” Mấy vị cô nương, chúng ta lại gặp nhau.” Hắn khi nói chuyện, ánh mắt không chớp, chính là nhìn chằm chằm Lạc Thần, nói tiếp:” Lạc cô nương, ngươi thân mình đã khỏe hơn chưa? Ta hôm nay là đặc biệt đến thăm ngươi.”
Lạc Thần nhẹ nhàng gật gật đầu, không chút gợn sóng nói:” Thân thể tốt hơn nhiều, làm phiền ngươi nhớ.”
” Không có phiền, một chút cũng không……” Đoan Yến cười hắc hắc. Ta thấy đôi mắt nhỏ dài của hắn có vài tia ái muội thần sắc, mê đắm nhìn Lạc Thần, không khỏi tức giận, nói:” Nàng thân mình có khỏe hay không khỏe, đã có chúng
ta chiếu cố, không phiền ngươi. Nhưng thật ra, sao ngươi lại đến cùng một lúc với Cửu Vĩ?”
Đoan Yến phủi phủi ngoại bào lòe loẹt trêи người, cười nói:” Sư Sư cô nương, ngươ tức giận như vậy, là không muốn gặp ta sao? Ngươi nói A Cửu sao, ta cùng các ngươi từ trong mộ tách ra , có một lần ta nhìn thấy A Cửu ở gần Sở Phong Lâu, nó bị mưa tuyết dội ướt, cũng không có gì để ăn, thật là quá đáng thương. Ta liền đem nó mang về Sở Phong Lâu, cho nó ăn uống. Nó thực nhu thuận,nên hai chúng ta sớm trở nên quen thân. Như thế nào, Sư Sư cô nương, ngươi cũng biết A Cửu?”
Cái gì? Mang về Sở Phong Lâu?
Ta nhướng mày, nhớ tới vừa rồi trêи người Cữu Vĩ dính đầy phấn hồng, nhất thời hiểu ra hết thảy, cắn răng nói:” Ngươi tốt thật, lại mang nó tới cái nơi đó!”
” Ai nha, nơi nào cơ? Nơi đó tốt thật sự, các cô nương cũng là cực hảo trong thiên hạ, Sư Sư cô nương ngươi đừng quá thành kiến, như thế sẽ không tốt.” Đoan Yến vừa dứt lời, Ngạo Nguyệt đột nhiên cúi đầu nhìn hắn hung tợn gầm lên một tiếng, khiến cho Đoan Yến sợ hãi đến mức thất sắc nói:” Đại lang này là thú cưng của Sư Sư cô nương? Nó rất dữ, thiếu chút nữa đem ta ăn, Sư Sư cô nương ngươi có thể hay không để nó tránh xa ta một chút.”
Ta hừ nói:” Ngạo Nguyệt mấy ngày nay vẫn ngoan ngoãn ở trong rừng trúc, người bệnh cùng thân nhân cũng qua lại bốc thuốc thường xuyên, như thế nào không thấy ai quấy nhiễu đến nó. Họ Đoan kia, ngươi nhưng thật ra đối với nó đã làm cái gì.”
Đoan Yến vẻ mặt chột dạ, ngượng ngùng cười nói:” Không có gì, ta mới vừa rồi là lần đầu tiên nhìn thấy một con sói lớn như vậy, cảm thấy rất là ngạc nhiên. Lúc đó thấy nó ngủ, ta thấy nó trêи người lông mao mềm mại nên không khỏi kéo kéo lông nó một ít.”
***
Chú thích
(1) Minh khí: đồ vật bồi táng trong mộ.
(2) Con chim kiêu, một giống chim dữ giống như loài cú vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thịt, ăn thịt cả mẹ đẻ.
(3) Ngọc quan: dùng để đội trêи đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.