Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 230:




Chương 230

Nhớ đến thái độ của ông ta với Diệp Bắc Minh vừa nãy, ông ta vô cùng kinh sợ!

“Bố, sao lại thế này?”

Tần Vinh An nhìn sang Tần Tướng Thần, sâu trong đôi mắt là chấn hãi!

“Kẻ này! Vô địch!”

Tần Tướng Thần giống như quả bóng da bị xịt hơi, khuôn mặt già khẽ run run.

“Xong rồi… tôi không thể chết được!”, Masao Tokugawa biết, mình còn không nghĩ cách, chắc chắn sẽ chết.

“Này…”

Ông ta trốn phía sau đám đông, lấy điện thoại ra, gọi điện cho sứ thần quán của đảo quốc Đông Doanh: “Tôi là Masao Tokugawa, tôi muốn gặp sứ thần!”

“Chủ nhân, thắng rồi ư?”

Toàn thân Vạn Lăng Phong chấn động, đứng ở đó như một thanh kiếm sắc.

“Xem ra sau khi chúng ta xuống núi, thực lực của tiểu sư đệ đã tăng lên không ít”, Vương Như Yên tở vẻ mặt hài lòng, định tối nay sẽ thưởng cho tiểu sư đệ thật tử tế.

Cùng lúc đó.

Trong một khuôn viên xa hoa nào đó ở Long Đô.

“Lão gia, tin mới nhất đây, Diệp Bắc Minh đã đánh bại Đường Kình Thương!”, một người dưới vội vàng xông vào, cất giọng run run báo cáo.

“Cái gì?”

Vẻ mặt của Diệp Minh Viễn biến sắc, hít một hơi khí lạnh: “Đường Kình Thương? Chiến thần Kình Thương – Đường Kình Thương ư?”

“Ông ta… bại trận rồi?”

“Đúng thế, lão gia!”, người quỳ dưới đất trả lời.

Sắc mặt của Diệp Minh Viễn biến đổi: “Lập tức đến sân bay, rời khỏi Long Đô!”

“Cậu ta đến Long Đô tìm tôi đấy! Đi thôi!”

Hội trường tiệc từ thiện.

“Tích tích tích…”

Một cánh tay của Đường Kình Thương rủ xuống, máu nhỏ xuống mặt đất.

Khuôn mặt già của ông ta mang theo vẻ chấn kinh: “Diệp Bắc Minh? Mày mọc từ đâu ra?”

“Diệp Bắc Minh ở Giang Nam”.

Diệp Bắc Minh trả lời thản nhiên.

“Giang Nam?”

Trên khuôn mặt Đường Kình Thương đầy vẻ nghi hoặc.

Dù thế nào ông ta cũng không hiểu, một vùng đất pháo hoa.

Gần như tất cả mọi người đều chìm trong vùng quê nhỏ bé êm đềm, làm sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.