Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1967:




Chương 1967

Lãnh Nguyệt nhướng mày, duỗi tay sờ trán Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, có phải cháu hồ đồ rồi không?”

“Ô Đạo Nguyên đã đoán ra thân phận của cháu, chậm nhất một giờ sau, nhà họ Hình, nhà họ Vương, nhà họ Tô cũng sẽ biết thân phận của cháu”.

“Thanh Lam mang những vật kia đi từ Thanh Huyền Tông, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách cướp chúng về!”

“Cháu là con trai của Thanh Lam, bọn họ không đối phó với cháu thì đối phó với ai?”

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại một câu: “Bọn họ đối phó cháu, cháu chắc chắn sẽ chết sao?”

Lãnh Nguyệt há to miệng.

Kinh ngạc!

Bà ấy không biết tự tin của Diệp Bắc Minh là từ đâu đến!

Thậm chí… Có chút tự tin quá mức, biến thành tự phụ!

“Phù!”

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi.

Giờ phút này, bà ấy có cảm giác như đang đối mặt với một đứa trẻ trong độ tuổi dậy thì phản nghịch: “Bắc Minh, sao cháu lại không nghe hiểu chứ?”

“Nhà họ Ô đáng sợ hơn tưởng tượng của cháu nhiều!”

“Nhà họ Hình, nhà họ Vương, nhà họ Tô cũng đều mơ ước những thứ mẹ cháu mang đi từ Thanh Huyền Tông!”

“Cháu ở lại Thanh Huyền Tông chẳng khác gì thỏ trắng ở trong bầy sói xám cả!”

Lãnh Nguyệt nôn nóng.

Bà ấy nhanh chóng tiếp lời: “Hiện tại, cháu lập tức đến nhà họ Lãnh đi”.

“Dì sẽ liên lạc với lão tổ nhà họ Lãnh, để cháu vào ở sau núi nhà họ Lãnh!”

“Từ giờ trở đi, cho đến trước khi cháu có năng lực tuyệt đối để tự bảo vệ mình, dì cấm cháu rời khỏi nhà họ Lãnh một bước!”

Diệp Bắc Minh nhìn vẻ lo lắng của Lãnh Nguyệt, trong lòng ấm áp.

Lãnh Nguyệt thật sự quan tâm đ ến anh!

Đúng lúc này.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, bản tháp chỉ có một câu, giúp tôi khôi phục một phần ngàn thực lực!”

“Thánh Chủ đến, bản tháp giúp cậu bùng nổ toàn lực, chỉ bốn chữ…”

“Giết trong chớp mắt!”

Diệp Bắc Minh kích động: “Ông nói thật?”

Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngạo mạn: “Biết bản tháp khôi phục một phần ngàn là khái niệm gì không?”

“Tìm người chỉ là một mánh khóe mà thôi, giết người mới là điểm mạnh của bản tháp!”

Diệp Bắc Minh lập tức tin tưởng vô cùng: “Dì Nguyệt, không cần!”

“Suốt con đường cháu đi tới giờ, cháu từng gặp phải tình huống nguy hiểm hơn hiện tại gấp trăm lần!”

“Cháu gia nhập Thanh Huyền Tông, lý do đầu tiên là vì mẹ cháu sắp đặt!”

“Hiện tại có thêm một cái, hủy diệt nhà họ Ô!”

Bỏ xuống câu nói này, anh nhanh chân rời đi.

“Cái gì?”

Thân thể Lãnh Nguyệt không nhịn được mà run lên.

Bà ấy hoảng sợ nhìn theo Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, cháu… cháu nói cái gì?”

“Cháu muốn hủy diện nhà họ Ô… Cháu… Trời ạ!”

Sau khi rời khỏi đài võ đạo, Ô Đạo Nguyên đi luôn không hề tạm dừng.

Ông ta trực tiếp rời khỏi Thanh Huyền Tông, trở lại nhà họ Ô.

Đi thẳng vào phía sau núi nhà họ Ô, hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.

Không gian khẽ đong đưa, Ô Đạo Nguyên tiến vào trong một kết giới siêu lớn!

Vừa tiến vào kết giới, Ô Đạo Nguyên đã vội vã nói: “Đại ca, nhị ca, con trai của người phụ nữ kia đã trở lại!”

Ầm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.