Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1922:




Chương 1922

Lãnh Nguyệt nhìn anh một cái: “Sao vậy? Chẳng lẽ cháu còn cảm thấy hứng thú với ngự thú?”

“Ngự thú học rất khó, nhưng lại vô cùng cường đại!”

“Ngự thú sư đứng đầu có thể đồng thời điều khiển trên trăm con ma thú giết địch, dễ dàng gi ết chết võ giả cùng cấp chỉ trong nháy mắt!”

“Thú phong có một vị thái thượng trưởng lão vô cùng thần bí, ngay cả dì cũng không gặp được nhiều lần”.

“Nhưng mà dì nghe nói ông ta có thể điều khiển một ngàn con ma thú trở lên, ngay cả dì cũng phải nhượng bộ lui binh!”

Một ngàn con ma thú?

Nghe thấy con số đó, Diệp Bắc Minh suýt nữa cười ra tiếng.

Anh đã điều khiển được cả chục ngàn con ma thú, tạo ra thú triều kh ủng bố rồi!

Nếu Lãnh Nguyệt biết chuyện này sẽ có vẻ mặt gì đây?

Nhưng mà.

Diệp Bắc Minh cũng không giải thích!

Đây là con át chủ bài của anh, anh không muốn tuỳ tiện tiết lộ!

Dưới sự kiên trì của Lãnh Nguyệt.

Rất nhanh, Diệp Bắc Minh và Lãnh Nguyệt đã đi tới Sát phong.

Quả nhiên khí tức giết chóc ở nơi này cực kỳ nồng đậm, cho dù là một gốc cây cây cỏ, một tảng đá ven đường cũng làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng!

Trên Sát phong đã có mấy trăm người tụ tập, đồng loạt quỳ gối trước một cánh cửa đá lớn.

“Là Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão, sao bà ấy lại đến đây?”

“Người trẻ tuổi bên cạnh Bà ấy là ai? Sao lại tới đây cùng với Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ là con cháu của bà ấy?”

Mọi người lập tức phát hiện ra Lãnh Nguyệt.

Ai nấy đều hành lễ!

Lãnh Nguyệt không nhìn mọi người.

Bà ấy dẫn Diệp Bắc Minh đi đến trước cửa đá: “Sát chủ, đây là con cháu một người bạn của tôi, tên là Diệp Bắc Minh!”

“Cậu ấy cũng đi theo đạo tàn sát, hy vọng bà có thể nể mặt tôi, nhận cậu ấy làm đệ tử!”

Bên trong cửa đá truyền đến giọng nói lạnh như băng của một người phụ nữ: “Lãnh Nguyệt, bà cho rằng chỗ của tôi là nơi nào?”

“Bà bảo tôi nhận cậu ta là tôi phải nhận cậu ta sao?”

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ!

Sát chủ lại là phụ nữ?

Lãnh Nguyệt không thay đổi sắc mặt: “Sát chủ, bà có thể ra điều kiện!”

“Ha ha ha ha!”

Sát chủ nở nụ cười: “Được, nếu bà đã giúp cậu ta cầu xin tôi, vậy thì phải quỳ xuống mới tính là có thành ý đi?”

“Bà nói cái gì?”

Sắc mặt Lãnh Nguyệt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.