Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1869:




Chương 1869

Chu Hoàng nở nụ cười: “Bây giờ thì sao? Tôi mời anh lần nữa, có gia nhập nhà họ Chu không”.

Diệp Bắc Minh quay người bỏ đi: “Không có hứng”.

Chu Hoàng thộn mặt, hét lớn với bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh giết Dạ Phong, đã gây ra tai họa to lớn!”

“Ngoại trừ nhà họ Chu tôi, Côn Luân Hư không có thế lực nào có thể bảo vệ anh!”

“Gia nhập nhà họ Chu, là lựa chọn duy nhất của anh!”

“Tôi thấy anh có thiên phú tu võ không tệ, mới nổi lòng yêu mến nhân tài, anh đừng không biết tốt xấu!”

Chữ cuối cùng vừa dứt.

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm quay đầu lại.

Trong lòng Chu Hoàng dâng lên chút thất vọng nho nhỏ.

Bao nhiêu năm nay, Diệp Bắc Minh là người đầu tiên từ chối cô ta!

Kể cả là Dạ Phong, khi cô ta đưa ra yêu cầu, cũng chỉ có đồng ý!

Ở lối ra vào sơn cốc của Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Khương Thứu dừng lại: “Cậu chủ, tôi tiễn cậu đến đây thôi”.

“Dù sao, tôi vẫn là người canh giữ của Côn Luân Hư, không thể rời khỏi nơi này”.

“Nếu sau này cậu gặp rắc rối, có thể đến đây tìm tôi bất cứ lúc nào”.

Diệp Bắc Minh nghiêm mắt, nhìn sang Khương Thứu: “Sau khi ông tiến vào cảnh giới Thánh Vương, có phải kinh mạch bị tổn thương không?”

Khương Thứu tỏ vẻ chấn kinh: “Cậu chủ, cậu… làm sao cậu biết?”

Diệp Bắc Minh không nói nhiều.

Trong tay có thêm mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể của Khương Thứu.

Trong tích tắc, toàn thân Khương Thứu run lên dữ dội: “Việc này… làm sao có thể?”

Kinh mạch tổn thương của ông ta lại được nối liền.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi có phương thuốc, ông điều phối theo dược liệu bên trên mà uống”.

“Có lẽ có thể hồi phục kinh mạch trong cơ thể ông”.

Khương Thứu cầm đơn thuốc, kích động đến toàn thân run lên.

Thụp một tiếng trưc tiếp quỳ xuống: “Cậu chủ, bố của cậu đã cứu tôi một lần!”

“Lần thứ hai cậu cứu tôi, ân tình này, như công ơn tái tạo!”

Khi Khương Thứu lại ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh đã biến mất không còn bóng dáng.

Rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất các, về đến sơn cốc.

Vừa đi được mười mấy kilomet, một giọng nói âm lạnh vang lên: “He he he, súc sinh, nếu tao là mày, thì cả đời sẽ trốn trong Thiên Hạ Đệ Nhất các không ra ngoài!”

“Vậy mà mày dám ra ngoài?”

Một bóng hình như quỷ mị chặn đường đi của Diệp Bắc Minh.

Lão Quỷ âm lạnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Ấy, mày tăng cấp rồi ư?”

Ông ta hơi chấn kinh: “Nửa ngày ngắn ngủi, đã từ võ đế tăng cấp đến cảnh giới võ thần?”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Đầu năm, đã có người vội vàng nộp mạng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.