Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1832:




Chương 1832

“Lão già này là bố vợ ông ta, nói không chừng là đang giả chết đấy!”

“Mày!”

Nghe được lời này, những người tu võ khác đều giận tím mặt.

Một người đàn ông trung niên chỉ vào mũi Tư Không Tinh Vũ: “Tư Không Tinh Vũ, mày là đại trưởng lão Long Đường!”

“Long Đường vốn là một trong những thế lực đứng đầu địa bàn Côn Luân, mày không giúp chúng tao thì thôi đi!”

“Lại còn giúp đám người này đối phó với chúng tao, mày có còn là người không?”

Gương mặt Tư Không Tinh Vũ trầm xuống.

Di chuyển như quỷ mị, Tư Không Tinh Vũ chợt xuất hiện trước mặt người này, duỗi tay đập một chưởng xuống!

Người đàn ông trung niên nát đầu, lập tức chết đi.

“Này…”

Mấy trăm ngàn người tu võ ở đây đồng loạt ngây người.

Không ai ngờ Tư Không Tinh Vũ lại đột nhiên giết người!

Kỷ Cuồng tán thưởng nhìn lướt qua Tư Không Tinh Vũ: “Không tệ, sát phạt quả quyết, thủ đoạn đanh thép!”

“Ông làm rất tốt!”

“Cảm ơn đại nhân khen ngợi!”

Tư Không Tinh Vũ vô cùng vui mừng: “Có thể làm việc cho đại nhân là vinh hạnh của Tư Không Tinh Vũ tôi!”

“Càng là vinh hạnh của Long Đường!”

Tư Không Tinh Vũ vừa dứt lời, lập tức dẫn tới nhiều người tức giận.

Lão già này quá không cần thể diện!

Một vị trưởng lão khác của Long Đường rống giận: “Tư Không Tinh Vũ, đây là chuyện của một mình ông, đừng có kéo Long Đường xuống nước cùng!”

“Long Đường không có người vô sỉ như ông!”

Tư Không Tinh Vũ âm u quay sang nhìn: “Lưu Bôn, lão phu đối xử với ông không hề bạc bẽo, ông lại đối đãi với lão phu như thế?”

Ánh mắt Lưu Bôn đỏ bừng: “Ông đối xử với tôi không tệ, nhưng nếu những gì mà ông làm là vì Long Đường, tôi sẽ đồng ý giúp ông!”

“Nhưng bây giờ ông lại trợ giúp một người ngoài để đối phó với người tu võ Côn Lôn Hư?”

“Ông muốn làm chó cho người khác thì thôi, chẳng lẽ còn muốn làm chó của người này sao?”

Ngay sau đó.

Kỷ Cuồng đã xuất hiện ở trước người Lưu Bôn.

Lão ta túm lấy cổ ông ta: “Làm chó cho Huyết La Sát tôi không tốt sao?”

Phi!

Lưu Bôn phun một ngụm nước bọt lên mặt Kỷ Cuồng: “Làm chó cho tôi, ông cũng xứng ư?”

Kỷ Cuồng híp mắt lại: “Muốn chết!”

Một tiếng “răng rắc” giòn vang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.