Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1815:




Chương 1815

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.

Mấy chục đường sét lóe lên, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào.

Anh nhìn chằm chằm con ma thú cấp mười: “Mày biết tung tích của Nhược Giai và Nhược Tuyết?”

“Mày biết lừa gạt tao thì sẽ có kết cục gì không?”

Ma thú cấp mười vội giải thích: “Tôi từng gặp anh trong rừng rậm ma thú, cố ý theo anh từ rừng rậm ma thú ra”.

“Tôi cũng biết tung tích của hai cô gái mà anh đang tìm, tôi vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng không dám”.

Ma thú cấp mười lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Hơi sợ hãi rụt cổ!

“Loài người không đáng tin, nhưng anh không phải là loài người!”

“Sát khí của anh quá mạnh, khiến tôi không dám lại gần”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Mày nghe được cuộc trò chuyện vừa nãy, cho nên cho rằng tao không phải là loài người?”

Ma thú cấp mười lắc đầu: “Không phải”.

“Lần đầu tiên gặp được anh trong rừng rậm ma thú, tôi đã biết anh không phải con người”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Làm sao mày nhìn ra được?”

Ma thú cấp mười trả lời: “Vì khí tức của huyết mạch trên người anh rất cường mạnh”.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát; “Chẳng lẽ ma thú có thể cảm nhận được huyết mạch của tôi?”

Ma thú cấp mười lắc cái đầu nhỏ: “Không phải tất cả ma thú đếu có thể cảm nhận được, ma thú bình thường chỉ cảm thấy huyết mạch của anh rất mạnh!”

“Nhưng tôi biết, trong cơ thể của anh chảy dòng máu của thú hoàng!”

“Thú hoàng?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.

Dường như nghĩ đến điều gì!

Chẳng lẽ bố của mình là thú hoàng?

“Mày đi theo tao làm gì?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.

Ma thú cấp mười chớp đôi mắt to màu hồng: “Anh có huyết mạch của thú hoàng, đi theo anh, tôi mới có thể tiến hóa!”

“Tiến hóa?”

Diệp Bắc Minh hơi hồ nghi.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, ma thú khác với con người”.

“Bọn chúng thông qua tu luyện có thể tăng thực lực, nhưng huyết mạch là bẩm sinh, không thể thay đổi!”

“Ma thú muốn nâng cao đẳng cấp huyết mạch, thì buộc phải ở bên cạnh ma thú cấp cao hơn!”

“Con thỏ này không nói dối, nó đi theo cậu, khả năng lớn là vì huyết mạch của cậu!”

Diệp Bắc Minh hơi ngẫm nghĩ gật đầu.

Không tiếp tục suy nghĩ việc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.