Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1811:




Chương 1811

“A!”

Phát ra tiếng kêu thảm xé gan xé phổi.

Không ngừng lăn lộn dưới mặt đất.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn lão ta: “Cơ thể con người có một ngàn bốn trăm bốn mươi huyệt đạo, một trăm năm mươi chín huyệt đạo trong đó, bất kỳ huyệt đạo nào bị đâm trúng!”

“Đều sẽ sống không bằng chết, còn đau khổ hơn lăng trì gấp vạn lần!”

“Mười ba cây kim này đã đâm vào mười ba huyệt đạo đau khổ nhất!”

Cười lạnh lùng: “Ông nên cảm thấy may mắn, vì không phải người nào cũng được đãi ngộ như này!”

Nụ cười này, vốn không phải của con người.

Dường như từ tử thần sâu trong địa ngục!

Khiến người ta cực kỳ sợ hãi!

Những người khác của Thanh Huyền Tông không nhịn được ớn lạnh.

Diệp Bắc Minh cúi nhìn Từ Huyền Võ: “Ông có muốn thử không?”

Từ Huyền Võ sợ đến điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tôi nói, tôi nói…”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Mẹ của tôi và Thanh Huyền Tông có quan hệ gì?”

Từ Huyền Võ vội vàng trả lời: “Mẹ của cậu là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông, bà ta là thiên tài yêu nghiệt nhất của Thanh Huyền Tông trong vòng một ngàn năm trở lại đây!”

“Bà ta nhập môn chưa đến năm năm, đã bò được lên top mười bảng xếp hạng Thanh Huyền trong Tông!”

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Từ Huyền Võ: “Đã như vậy, tại sao ông sỉ nhục mẹ của tôi?”

Cơ thể của Từ Huyền Võ run lên: “Chuyện này nói ra thì dài…”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Chuyện dài thì từ từ nói, tôi có thời gian!”

“Được!”

Trong lòng Từ Huyền Võ mang theo nỗi hối hận sâu sắc: “Tuy Diệp Thanh Lam có thiên phú nghịch thiên, nhưng cuối cùng xuất thân không tốt”.

“Bà ta thế cô lực mỏng, bị một vị lão tổ của nhà họ Ô nhìn trúng, muốn thu nhận bà ta là lư đỉnh!”

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ khó coi.

Anh là võ giả, đương nhiên biết lư đỉnh nghĩa là gì!

Một khi võ giả trở thành lư đỉnh của người khác, thực lực sẽ bị hút cạn.

Thế vẫn coi là may mắn!

Nếu xui xẻo, ngay cả tuổi thọ cũng bị hút cạn!

Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Nhà họ Ô là ai?”

Từ Huyền Võ không dám chậm trễ: “Thanh Huyền Tông truyền thừa mấy vạn năm, do bảy gia tộc cùng xây dựng!”

“Nhà họ Ô là một trong số đó, hơn nữa còn là một trong ba nhà có thực lực cường mạnh nhất trong bảy gia tộc!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Các ông làm sao biết được mẹ tôi mang thai huyết mạch ma tộc?”

Từ Huyền Võ ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh một cái, sợ đến run rẩy khi nhìn thẳng vào đôi mắt băng lạnh vô tình đó!

“Diệp Thanh Lam vì trốn tránh áp lực của nhà họ Ô, cho nên rời khỏi Thanh Huyền Tông, tiến vào một nơi được gọi là vùng biển cấm kỵ“.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.