Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1774:




Chương 1774

Ngay sau đó.

Khuôn mặt ông ấy đỏ bừng, mở cánh cửa lớn ra!

Quỳ trên mặt đất rầm một tiếng!

“Diệp Chính Đức, tham kiến Ám Dạ Vương!”

“Hu hu hu!”

Ông lão gào khóc, ánh mắt đỏ bừng.

Không ngừng dập đầu rầm rầm trên mặt đất: “Ám Dạ Vương, cuối cùng ngài đã trở lại, thuộc hạ đã sắp chết rồi, không ngờ lại có thể nằm mơ được như vậy?”

“Không ngờ còn có thể nhìn thấy ngài ở trong mơ!”

Rầm rầm rầm!

Ông ấy điên cuồng dập đầu!

Trên trán bắt đầu sứt sát, đầm đìa máu tươi!

Ông ấy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Động tĩnh lớn này đã thu hút một đám người già thiếu tay thiếu chân!

Bọn họ đều xanh xao vàng vọt!

Có người què chân!

Có người chống gậy!

Mái tóc thưa thớt, hàm răng cũng chẳng còn lại mấy.

Đều không ngoại lệ, vào giây phút mọi người nhìn thấy Diệp Bắc Minh!

Bụp!

Bọn họ đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu: “Ám Dạ Vương!”

“Thật sự là Ám Dạ Vương!”

“Hu hu hu, đại nạn của anh em chúng ta đã tới rồi sao?”

“Cũng được, chúng ta có thể đi theo Ám Dạ Vương xuống địa phủ rồi!”

Những tiếng gào khóc giống như là một cây búa đánh lên trên trái tim của Diệp Bắc Minh!

Anh bị những tiếng khóc đó thu hút, sững sờ tại chỗ!

Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là những lão binh có rất nhiều kinh nghiệm sa trường!

Bọn họ đã nhận sai mình là Ám Dạ Vương !

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Mọi người thật sự nhận sai rồi, tôi không phải Ám Dạ Vương”.

Anh trầm mặc một lát.

Giống như đã đưa ra quyết định nào đó, phun ra một câu: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh, là hậu nhân của Ám Dạ Vương!”

“Cái gì?”

Mọi người ngẩng đầu.

Trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc, bất ngờ, nghi hoặc!

Không thể tưởng tượng được!

“Nằm mơ sao?”

“Giả đấy, nhất định là giả, nhà họ Diệp bị giết, Ám Dạ Vương đã không còn đời sau”.

“Đây nhất định là nằm mơ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.