Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1764:




Chương 1764

Diệp Bắc Minh không thể tin nổi: “Trưởng công chúa?”

“Tứ sư tỷ, tỷ là trưởng công chúa của hoàng triều Đại Chu?”

Cô gái mặc cung trang chính là tứ sư tỷ của Diệp Bắc Minh, Chu Lạc Ly.

Cổ thiên nga, đường cong mềm mại!

Cung trang sang trọng!

Một luồng khí tức của nữ hoàng ập đến!

Từng hành động cử chỉ đều mang vẻ quý phái trời sinh!

Mộ Thiên Thiên cũng tự thẹn không bằng!

Lúc trước cùng tập võ ở Côn Luân Hư, tứ sư tỷ thích nhất là véo má của anh.

Hơn một năm không gặp tứ sư tỷ, thói quen này vẫn không thay đổi!

Chu Lạc Ly cười gật đầu: “Đúng thế”.

Chu thái sư giống như tóm được phao cứu mạng: “Trưởng công chúa cứu tôi!”

Chu Lạc Ly đảo nhìn Chu thái sư một cái: “Tiểu sư đệ, sao ông ta lại đắc tội với đệ rồi?”

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Tứ sư tỷ, thuộc hạ của ông ta đã bắt Nhược Giai và Nhược Tuyết!”

“Ông ta đã bắt Nhược Giai và Nhược Tuyết?”

Ánh mắt Chu Lạc Ly lóe lên: “Các sư muội khác nói với tỷ, hai cô gái này là hồng nhan tri kỷ của sư đệ phải không?”

Soạt!

Khuôn mặt của Chu Lạc Ly sầm xuống, phủ đầy sương lạnh.

Một luồng sát ý lạnh như băng ập đến!

Một giây trước, cô ấy còn là sư tỷ dịu dàng xinh đẹp!

Một giây sau, đúng là như chúa tể tu la từ địa ngục đi ra!

“Chu thái sư, gia tộc của ông nhận hoàng ân, được ban lấy họ của hoàng tộc!”

“Ngay cả phụ nữ của sư đệ tôi mà ông cũng dám bắt?”

“Chức vị thái sư của ông, kết thúc được rồi đấy!”

Chu thái sư ngẩn người, mắt đầy tia máu: “Trưởng công chúa, cô nói cái gì?”

“Tôi là thái sư của Đại Chu, Diệp Bắc Minh không có bằng chứng, đã giết vào phủ Thái sư!”

“Hắn không những giết con trai tôi, còn muốn giết cả tôi!”

Ông ta tức đến toàn thân run lên, nhìn Bát vương gia một cái: “Bát vương gia ở đây, trưởng công chúa nói lời này là có ý gì?”

“Chức thái sư của tôi, là đích thân bệ hạ sắc phong!”

“Chẳng lẽ trưởng công chúa cho rằng bệ hạ đã sai sao?”

Bát vương gia lạnh giọng nói: “Lạc Ly, chú ý thân phận của cô, Chu thái sư là trụ cột của quốc gia”.

“Diệp Bắc Minh giết vào phủ Thái sư, giết người bừa bãi, đã phạm tội chết!”

Chu Lạc Ly bật cười!

Quay đầu lạnh lùng nhìn Bát vương gia: “Bát thúc, tôi khuyên thúc đừng nên quản chuyện này!”

Bát vương gia ngạo mạn hỏi lại: “Lạc Ly, nếu Bát thúc cứ muốn quản thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.