Chương 1310
Vừa rồi luồng tức giận và phách lối giống như ngọn lửa!
Bị một chậu nước lạnh tưới từ trên đầu xuống dập tắt!
Diệp Bắc Minh nhìn Phương Ngọc Lâu: “Người của Phần Thiên Tông ở nhà họ Phương mày?”
“Mày!!!”
Phương Ngọc Lâu hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, gần như sắp bị hù chết: “Sao mày biết, rốt cuộc mày là ai?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đã cho mày cơ hội rồi!”
Trực tiếp vận dụng Huyết Hồn chú!
Giây tiếp theo.
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát khí ngút trời, một mảng huyết quang màu đỏ trào ra.
Trong nháy mắt bao phủ Phương Ngọc Lâu!
Một bóng người màu đỏ máu bị kéo xé ra khỏi cơ thể của Phương Ngọc Lâu, kinh hoàng biến dạng!
“Đây là…”
Cơ thể mềm mại của Ngô Khinh Diên run rẩy.
Ngô Tố Hải hét lớn: “A! Linh hồn, đây là linh hồn của con người!!!”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh đỏ cả mảng máu, toàn bộ lối đi hành lang trong nháy mắt tràn đầy sát khí vô tận.
Lúc này.
Anh thật sự giống như sát thần thống trị sinh tử!
Trong phút chốc.
Tất cả bí mật trong lòng Phương Ngọc Lâu đều bại lộ dưới mí mắt Diệp Bắc Minh!
“Ngoài năm trăm dặm là nhà họ Phương?”
“Gia tộc rèn đúc, nhà họ Phương giới phàm tục quả nhiên là cùng một mạch!”
“Mười chín Võ Đế sơ kỳ, ba Võ Đế cấp trung”.
“Lão tổ tọa hóa? Hôm nay cử hành tang lễ?”
“Quả nhiên chứa chấp người của Phần Thiên Tông!”
“Hai mươi ba năm trước từng đuổi giết mẹ tôi?”
Xem đến đây, trong mắt Diệp Bắc Minh trong nháy mắt sát khí tăng vọt: “Thứ nhất, Phần Thiên Tông ăn cắp truyền quốc ngọc tỷ của Long Quốc, nhà họ Phương các người thu nhận bọn họ cũng được thôi”.
“Thứ hai, nhà họ Phương lại còn có liên quan đến nhà họ Phương người canh giữ gia tộc giới phàm tục!”
“Thứ ba, các người còn từng đuổi giết mẹ tao, ham muốn đồ trong tay bà ấy?”
“Nhà họ Phương các người đúng là chết chưa đền hết tội!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng.
“Mày… mày là ai?”
Phương Ngọc Lâu mệt lả, mặt trắng bệch: “Sao có thể nhìn thấy suy nghĩ trong đầu tao?”
Sau khi bị Huyết Hồn chú sưu hồn, cả người già đi vài chục tuổi.
Giống như chim cút, quỵ xuống đất, run rẩy.