Chương 1256
Mọi người nhìn qua!
Người này chính là Tống Điệp Y của Phạn Âm Cốc, trên khuôn mặt thanh tú của cô ta đều là vẻ ghen tỵ!
Lôi Bằng cười thâm sâu: “Nghe nói Tống Điệp Y cô và Tô Lăng Vân từng có tình cảm, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Người ta đá cô rồi?”
“Lôi Bằng, anh tự tìm cái chết phải không?!!!”
Tống Điệp Y đứng phắt dậy, tức giận rút kiếm!
Ầm!
Lôi Bằng đứng dậy, sau lưng truyền tới một tiếng sấm sét vang dội.
Trong lôi quang phía sau lưng lóe lên hình ảnh một con côn bằng: “Ông đây sợ cô à?”
Trong đám người, Văn Nhân Mộc Nguyệt nhướng mày.
Khóe miệng Mục Thừa của Thiên Kiếm Tông nhếch lên ý cười, dáng vẻ xem kịch hay!
Đám người cung Hạo Miểu và học viện Thiên Thần thờ ơ ngồi đó.
Đại diện của Lưu Ly Tông là một cô gái vô cùng xinh đẹp!
Khăn che khuôn mặt thanh tú, vóc dáng đẹp đến dọa người, không thua kém gì Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Cô ta chỉ ngồi ở đó đã hấp dẫn ánh mắt của vô số đàn ông!
Đột nhiên.
Một trận cười sang sảng truyền tới: “Ha ha ha ha, nếu hai vị đến tham dự hôn lễ của tôi, vậy hôm nay phải cho Tô Lăng Vân tôi mặt mũi chứ?”
“Tô huynh tới!”
Mục Thừa của Thiên Kiếm Tông đứng dậy, đi từ cửa lớn nhà họ Liễu vào.
Người của cung Hạo Miễu và học viện Thiên Thần cũng ra ngoài.
Lôi Bằng cười lạnh: “Lần sau tính sổ với cô!”
Đi theo ra ngoài.
Mặt đẹp của Tống Điệp Y lạnh băng, dẫn người của Phạn Âm Cốc ra cửa lớn nhà họ Liễu.
Văn Nhân Mộc Nguyệt liếc nhìn cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông, sau đó cũng đi ra ngoài.
Mọi người đi đến cửa lớn nhà họ Liễu.
Chỉ thấy đội rước dâu thanh thế rất lớn đi tới.
Tô Lăng Văn hăng hái, cả người mặc đồ đỏ!
Cưỡi một con ngựa cao lớn, trước ngực đeo một đóa hoa đỏ thẫm: “Như Khanh, anh tới cưới em đây!”
“Chúc mừng Tô huynh!”
“Hôm nay là đại hôn của Tô huynh, chờ một ngày nhất định sẽ đăng quang hoàng đế!”
“Tôi chờ Tô huynh trở thành hoàng đế của đế quốc Thanh Long, lại uống rượu mừng một lần nữa!”
Bỗng nhiên.
Trong vô số lời chúc mừng, một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Chỉ dựa vào mày cũng muốn cưới người phụ nữ của tao? Mày xứng sao?”
Xung quanh tĩnh mịch!
Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh hãi: “Không thể nào, giọng nói này… chẳng lẽ là…”
Lôi Bằng cười nhạt: “Lá gan ai mà lớn vậy?”