Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1187:




Chương 1187

Long Vô Nhai gào lên một tiếng: “Vãi! Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, mày đúng là khiến tao thất vọng!”

“Mày đúng là phế…”

Còn chưa nói hết hai chữ ‘phế vật’.

Liền sau đó.

Cách ba mét!

Diệp Bắc Minh hành động, anh giơ tay, miệng nhả ra sáu chữ:

“Kiếm Đoạn Long!”

“Thương Long Trảm!”

Ầm ầm!

Kiếm khí gào thét, giống như hỏa tiễn phá không trung!

Khoảnh khắc nắm đấm của Long Vô Nhai tiếp xúc với kiếm khí, cả nắm đấm… tan chảy!

Lập tức tan chảy giống như băng tuyết ngày đông gặp ánh nắng mùa hè!

“A!”

Long Vô Nhai kêu thảm một tiếng, cảm nhận được nguy hiểm khiến linh hồn ông ta run rẩy.

Ông ta điều động nội lực toàn thân, tất cả ngưng tụ ở lồng ngực, chống đỡ sức mạnh đường kiếm của Diệp Bắc Minh!

Một tràng tiếng “rắc rắc” vang lên.

Long Vô Nhai dùng hết nội lực cả đời chặn đường kiếm này.

Nhưng.

Xương cốt toàn thân vỡ hết, kinh mạch đứt sạch, đan điền tan vỡ!

Ngã trên võ đài như chó chết, toàn thân máu tươi đầm đìa!

“Việc này…”

Cả hội trường tĩnh lặng như cái chết, còn nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất!

Diệp Bắc Minh cười: “Mới một đường kiếm thôi, ông ta ngã rồi?”

“Làm sao ông báo thù được?”

Giết người diệt tâm!

Đường kiếm này, anh còn chưa sử dụng hết toàn lực.

“Mày!”

Long Vô Nhai tức đến phun ra một ngụm máu tươi, tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh! A a a! Diệp Bắc Minh!”

Soạt!

Anh bước ra một bước, đến trước người Long Vô Nhai.

Giơ chân lên: “Có biết tại sao tôi không giết ông bằng đường kiếm này không?”

“Tại sao?”

Long Vô Nhai hỏi theo bản năng.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Vì để cho ông cảm nhận mùi vị của thất bại, để ông biết nỗi sợ cái chết giáng xuống!”

“Bây giờ, ông chết được rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.