Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1150:




Chương 1150

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, lóe lên sát ý băng lạnh: “Hay là, cả hai cùng lên đi?”

Soạt!

Ánh mắt của hai người lập tức dồn đến.

Victor hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, mày chán sống rồi hả?”

Osborn trực tiếp ra tay: “Ai cho phép mày nói? Tao phải vặn cái đầu của mày!”

Soạt!

Hắn dậm chân, nền đá dưới đất ầm ầm nổ tung.

Dưới chân hắn xuất hiện một cái hố lớn kh ủng bố, cả người bắ n ra, xông về phía Diệp Bắc Minh.

Chiba Sadako ở phía xa thở dài một tiếng, nhìn qua bằng ánh mắt thông cảm: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, anh thực sự muốn chết sao!”

“Ngay cả cuồng ma khát máu mà anh cũng dám khiêu khích? Chốc nữa bị anh ta vặn đầu, xem anh làm thế nào!”

“Khà khà khà…”

Cô ta ôm bụng cười lớn, cành hoa rung lên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, cần tôi giúp không?”

Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Không cần, nếu người kia không ra tay, thì để tự tôi”.

“Vừa hay thử cảnh giới võ tông, có thể tự mình giết được võ thánh đỉnh phong hay không!”

Tốc độ của Osborn cực nhanh, giống như xe lửa đang phi chạy.

Hắn xông đến, trực tiếp đập về phía Diệp Bắc Minh!

Nếu là võ tông bình thường, sợ rằng sẽ bị đâm thành sương máu!

Cuồng ma khát máu Osborn cười hung dữ một tiếng: “Nhóc con, mày sẽ được chết ngay, không phải đau đớn!”

“Trả giá cho sự cuồng ngạo của mày đi! Đồ phế vật ngu xuẩn!”

“Tới thật đúng lúc! Võ Thánh đỉnh phong, để tôi nhìn xem rốt cuộc mạnh đến cỡ nào nào!”

Diệp Bắc Minh hưng phấn hẳn lên, máu nóng sôi trào.

Anh cũng bước ra một bước, lao về hướng Osborn!

Thế mà anh lại muốn so lực lượng cơ thể với Osborn?

Mí mắt Victor nhảy liên tục: “Tên nhóc này điên rồi sao?”

“Ngu xuẩn, cơ thể của ông đây có thể so với sắt thép!”

Osborn điên cuồng gào thét, tăng thêm tốc độ.

Nhanh như điện chớp!

Ầm!

Trong chớp mắt, hai người đụng vào nhau, phát ra một tiếng điếc tai nhức óc.

Một vòng khí lan mạnh ra ngoài!

Giống như là một viên đạn hạt nhân nổ tung vậy!

Chiba Sadako đứng xa xem chiến bị hất tung ra ngoài, rơi xuống đất.

Osborn trực tiếp bay ra ngoài giống như như diều đứt dây!

Loảng xoảng!

Một tiếng vang thật lớn, ông ta rơi xuống đất, điên cuồng hộc máu, xương cốt toàn thân đều đứt gãy.

Con ngươi Osborn kịch liệt co vào: “Cậu… Phụt! Làm sao có thể, mẹ nó rốt cuộc cậu là quái vật gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.