Chương 1132
Lan tràn đến lỗ mũi, miệng, cổ họng, cuối cùng đến ngực, thân thể trong nháy mắt hóa thành hai nửa.
Mấy chục ngàn binh lính nhìn thấy cảnh này, sợ đến hồn siêu phách lạc: “Đao Thần Hồ Nhất Đao Tây Bắc… lại…”
“Thậm chí ngay cả một chiêu cũng không cản nổi?”
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Không biết là kiếm của cậu nhanh hay kiếm tôi nhanh đây?”
Mọi người theo giọng nói nhìn sang, chính là một người đàn ông ôm theo một thanh kiếm gãy.
Hắn ta khoảng chừng ba mươi tuổi, khí tức trên người rất ác liệt, lộ ra thực lực Võ Thánh trung kỳ.
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Chết!”
Người đàn ông tức giận, ánh mắt lạnh như băng như muốn xé nát Diệp Bắc Minh: “Ha ha ha, giỏi lắm nhóc con, ngay cả tên Tàn Kiếm của tôi cũng không hỏi đã muốn giết tôi?”
“Cậu quá ngông cuồng, kiếp sau cố gắng làm người, đừng quá điên!”
Tàn Kiếm!
Một trong kiếm khách đứng đầu Long Quốc.
Đừng nhìn dáng vẻ hắn ta chỉ mới hơn ba mươi tuổi, thực tế đã hơn một trăm tuổi.
90 năm trước, hắn ta đã cùng quyết chiến một trận với Độc Cô Kiếm Thánh trên đỉnh Thái Sơn!
Kết quả.
Một chiêu bại trận!
Ngay cả kiếm trong tay cũng bị gãy.
Từ nay về sau, hắn ta quên tên họ của mình, lấy ‘Tàn Kiếm’ làm tên.
Không ngờ lại tỏa sáng lần hai ở giới kiếm đạo.
Mọi người kinh ngạc: “Chính là Tàn Kiếm!”
“Vua Tây Vực thật hào phóng, ngay cả Tàn Kiếm cũng trở thành môn khách của ông ta”.
“Diệp Bắc Minh chết chắc!”
Rất nhiều người lắc đầu.
Diệp Bắc Minh buồn cười: “Một người chết cần phải biết tên sao?”
“Cản tôi thì chết!”
Gầm!
Kiếm Đoạn Long phát ra tiếng long ngâm, một kiếm chém ra!
Thương Long Kình và Kinh Lôi Trảm!
Thương Long Kình!
Sấm chớp rền vang, trên kiếm Đoạn Long thậm chí còn xuất hiện một mảng lôi quang màu xanh, tiếng đùng đoàng giáng xuống.
Phốc!
Giữa điện quang hỏa thạch, trong phút chốc hai người hoán đổi vị trí.
Diệp Bắc Minh đứng bất động tại chỗ!
Giống như hóa đá.
“Ha ha ha ha!”
Tàn Kiếm cười to, sải bước về phía trước.